Trụ sở huyện Trảng Bàng
Anh Kiệt đang bị giam trong phòng tạm thời, hai tay tuy bị còng nhưng hắn đang ngồi nhắm mắt quét thần thức xung quanh, thoát ra chổ này đối với hắn là chuyện dễ dàng, thật ra nếu như lúc ở hiện trường Anh Kiệt thể hiện ra năng lực đại sư thì có lẽ Hồ Phong Kiến không dám bắt hắn đi rồi
Một vị đại sư, quốc gia cũng không dám tùy ý trêu chọc, huống hồ một cái huyện nhỏ nhoi, làm sao dám?
Chẳng qua trong lòng Anh Kiệt có tính toán, hắn muốn dùng cơ hội này xem bên trong cơ quan công an có bao nhiêu vị võ giả, vừa rồi hắn cũng nhận thấy Hồ Phong Kiến có thực lực không thua kém Hồ Bắc, cho nên có hơi giật mình trong lòng.
Để cho Anh Kiệt có hứng thú, hắn chủ động đầu thú để tiến vào cơ quan nhà nước dễ dàng, nếu như bình thường hắn đi vào chỉ sợ rắc rối, phải đánh vài hiệp thể hiện ra uy năng họ mới đồng ý cho vào, hắn hơi bị lười.
Về phần người dân có thể vào là chuyện khác, họ có lí do. Anh Kiệt lí do lại khác, hắn muốn hỏi nhà nước có bao nhiêu võ giả, thế nào cũng bị nghi ngờ là gián điệp nước ngoài. Cho nên mới âm thầm lặng lẽ dùng thần thức dò xét, với tu vi luyện khí trung kỳ thì khoảng cách quan sát của Anh Kiệt đã tăng lên 3km, bao quát xung quanh cơ quan huyện này.
"Thế mà chỉ toàn là võ giả ngoại kình? Chẳng lẽ tên kia là ngoại lệ?" Anh Kiệt đang nhắc tới Hồ Phong Kiến, ý hắn là chỉ có Hồ Phong Kiến là võ giả nội kình
"Xem ra ta đi chuyến này thật thất vọng, có lẽ nên rời khỏi đây thôi"
Anh Kiệt đứng lên, tay dùng một chút sức làm vỡ còng tay, hắn vốn dĩ không tỏa ra một chút nội khí nào, đơn giản là sức người bình thường
Cửa bên ngoài bị khóa, Anh Kiệt biết cho nên khẽ mĩm cười, lúc này chân trái đưa lên đá nhẹ một phát
"Rầm!"
Theo âm thanh lớn vang lên cánh cửa lập tức văng ra ngoài hành lang, sứt cả đinh óc có lẽ hỏng luôn rồi, mà cánh cửa cũng bị móp méo cong lại hiện lên một dấu chân không to không nhỏ
Công an canh phòng gần đó đột nhiên giật mình, nghe thấy âm thanh xuất phát từ phòng giam kế bên thì lật đật chạy ra xem, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn chỉ thấy phòng giam trống rỗng, cửa phòng bị giẫm nát. Làm sao không sợ? Hắn được giao nhiệm vụ canh giữ nghi phạm không cho trốn thoát, mặc dù hắn biết cũng không có ai có thể thoát được nhưng là lệnh thì phải nghe
Nhưng mà bây giờ người ta thoát rồi, hắn có rất nhiều trách nhiệm, lúc này hoảng hốt báo động lấy bộ đàm kêu lên"Báo động cấp 1, Có nghi phạm vượt nhà giam! Yêu cầu chặn lại tất cả cửa ra vào"
Mấy người bảo vệ gác cổng cũng đồng dạng hết hồn, nghe có người vượt ngục lần đầu tiên trong đời, không khỏi kinh ngạc
"Vậy mà có người dám trốn khỏi đây?"
"Thế thì thế nào? Cũng sẽ bị chúng ta bắt nhốt lại!"
Hai tên bảo vệ ở cổng chính đóng cửa lại, đứng ngó xem là kẻ nào to gan như thế
Lúc này xung quanh trong cơ quan người dân đã được sơ tán đến phòng an toàn, có công an bảo vệ bên ngoài
"Vừa rồi là có người vượt ngục, không ngờ hôm nay tôi có thể chứng kiến tận mắt" có một ông cụ cười sảng khoái chờ mong
"Trời ạ, lỡ là kẻ giết người thì hắn bắt chúng ta làm con tin thì sao?"
"Có công an bảo vệ bên ngoài, hắn chạy còn không kịp làm gì còn thời gian bắt con tin!"
Người dân không lo, nhưng cơ quan cấp cao lo, họ để xổng nghi phạm giết người chính là nổi nhục, trong 40 năm trở lại đây chưa từng có tình trạng này
Công an được điều động mang gậy côn, tấp nập lùng xục khắp nơi trong cơ quan, mà lúc này ở giữa sân chỉ thấy toàn là công an cảnh sát
Đột nhiên từ bên trong đi ra một thiếu niên, tuổi nhìn qua thoạt 18. Hắn bình tĩnh đi từ từ tới phía cổng chính, hai tay bỏ túi như đang đi tham quan
Một binh sĩ nhận ra dung mạo Anh Kiệt, quát lên:
timviec taitro
"Hắn chính là nghi phạm vượt ngục!"
Những người khác nghe vậy cũng lập tức bao vây nhào lên muốn tóm lấy Anh Kiệt
"Mau bắt lại! Mau bắt lại!"
Theo tiếng hô náo nhiệt thì có khoảng 5,6 tên binh sĩ nhào lên tranh giành lập công, mà lúc này bên ngoài cổng có mộ chiếc xe của trụ sở, trên xe bước xuống một người trung niên mặc quân phục, Hồ Phong Kiến trở về.
"Đùng! Rầm! Bang!"
Hắn vừa xuống xe liền nghe thấy âm thanh chấn động phát ra từ bên trong, quay ngoắt nhìn vào, lập tức kinh ngạc đến trợn mắt
Bên trong 5,6 tên binh sĩ đồng loại bao vây Anh Kiệt bị bắn bay ra ngoài 6 7m va đập đủ thứ trên đường bay tạo ra âm thanh khủng khiếp, những người khác còn lại đứng nhìn mà hoảng hồn, họ chỉ thấy đồng nghiệp của mình lao tới bắt lấy Anh Kiệt, nhưng khoảng cách còn khá xa lại đột nhiên bay ngược về. Đây là chuyện quái quỷ gì? Trong lòng họ nghi ngờ
"Vừa rồi là sao? Đột nhiên té lăn ra hết thế?" có người thắc mắc hỏi
"Dám động thủ với cảnh sát, tội càng thêm nặng!"
"Hừ, ta mặt kệ là chuyện gì, mau bắt nó lại!"
Mấy binh sĩ vẫn rất nhiều dũng khí khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, mà Hồ Phong Kiến bây giờ im lặng đứng bên ngoài quan sát, trong mắt hắn hiện tại các binh sĩ mười mấy tên lao lên vây lấy Anh Kiệt
Anh Kiệt nhìn thấy thì nhếch mép khẽ cười, một lần nữa hắn vận động chân nguyên xuất ra nội kình ngoại phóng, lần này Hồ Phong Kiến hoàn toàn giật mình hoảng sợ, trước mặt hắn mười mấy người binh sĩ đều bị bay ngược ra ngoài, đủ mọi phương hướng va đập liên tục, người sau đè người trước, cũng có người va đập mạnh vào tường, cây hay cột nhà. Tất cả đồng loạt tê dại, gần như bất tỉnh không rên nổi câu nào
Hồ Phong Kiến kinh hãi, khẽ run môi lắp bắp nói
"Đây là... Nội kình ngoại phóng! Võ... Võ đạo tông sư?"