Thẩm Gia Huệ bị sặc nước, mặt nóng bừng bừng, trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt An. Cô ta tức giận hất văng chiếc ly thủy tinh. Ly vỡ tan, mãnh vỡ văng tung tóe lên sàn nhà.
“Gia Huệ, sao… sao em lại làm như vậy?”
Thẩm Nguyệt An bày ra vẻ mặt sợ hãi, bước chân vô thức lùi về sau. Bạch Phương Mỹ nghe thấy tiếng động trên phòng khách liền chạy lên xem, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Thẩm Gia Huệ, vội hỏi:
“Gia Huệ, con làm sao thế?”
Bạch Phương Mỹ vội sai người lấy khăn lau người cho Thẩm Gia Huệ. Cô ta kéo tay bà, chỉ vào Thẩm Nguyệt An, hậm hực nói:
“Mẹ, chị ấy vô cớ hắt nước vào mặt con.”
“Con… con không có.”
Thẩm Nguyệt An nắm chặt gấu váy, hít sâu một hơi lấy lại cảm xúc. Nước mắt bắt đầu rơi xuống, cô nấc nhẹ một tiếng, càng lên cho diễn xuất thêm phần chân thật.
“Chị không cố ý! Gia Huệ, còn không phải chị vấp phải chân em nên mới làm đổ ly nước sao?”
Chỉ một câu nói, Thẩm Nguyệt An đã thành công đổ lỗi ngược lại phía Thẩm Gia Huệ. Hơn nữa, Bạch Phương Mỹ cũng chứng kiến Thẩm Gia Huệ hất văng ly thủy tinh xuống sàn nên càng tin tưởng Thẩm Nguyệt An. Đúng lúc Tống Thanh Phong bước đến, ánh mắt chú ý đến vệt máu nhỏ trên sàn.
“Nguyệt An, chân của em bị thương rồi.”
“Bị thương ở đâu? Mau… mau đi lấy hộp dụng cụ y tế.” Thẩm lão gia từ trên cầu thang từ từ đi xuống.
Chỉ là một vết thương nhỏ do mảnh thủy tinh cứa phải, thế nhưng Tống Thanh Phong lại vô cùng cẩn thận sát trùng vết thương rồi dán băng keo cá nhân cho Thẩm Nguyệt An. Bạch Phương Mỹ nói nhỏ vào tai Thẩm lão gia mọi chuyện. Ông ấy thấy vậy, liền quay sang răn đe Thẩm Gia Huệ mấy câu:
“Gia Huệ, mau xin lỗi chị của con đi.”
“Tại sao con phải xin lỗi?”
Thẩm Gia Huệ dửng dưng đáp lại. Rõ ràng cô ta bị Thẩm Nguyệt An hắt nước vào người, có xin lỗi thì cũng là Thẩm Nguyệt An xin lỗi cô ta mới phải.
“Con bực tức cái gì, sao lại vô duyên gây sự với chị gái mình? Gia Huệ, có phải ta chiều con đến hư rồi không?”
“Mau xin lỗi Nguyệt An ngay cho ta.”
“Con…” Thẩm Gia Huệ mím môi, nhất quyết không khuất phục.
Thẩm lão gia thay đổi sắc mặt, hai cánh mũi phập phồng tức giận. Bạch Phương Mỹ vội kéo cánh tay Thẩm Gia Huệ, nói nhỏ:
“Mau xin lỗi chị gái con đi.”
“Còn không nói? Trong nhà này còn phép tắc không hả?” Thẩm lão gia đột nhiên gắt lên.
Bị đẩy về phía trước, Thẩm Gia Huệ chỉ biết nghiến răng, miễn cưỡng nói:
“Xin lỗi chị.”
“Không sao. Chị biết em không cố ý.”
Thẩm Gia Huệ chỉ chờ cô vậy liền lấy cớ mệt mà bỏ về phòng. Thẩm lão gia thở dài ngao ngán, nhất thời có chút hổ thẹn trước mặt Tống Thanh Phong.
“Con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Hai đứa cũng đừng để bụng nó.”
“Phải, phải. Dù sao cũng là người một nhà.” Bạch Phương Mỹ nói thêm vào.
Thẩm Nguyệt An cúi đầu cười nhàn nhạt. Người một nhà với Thẩm Gia Huệ sao? Có ai lại đi thuê người hãm hại chị gái mình như cô ta chứ?
Ít nhất, cô vẫn còn cảm thấy may mắn vì không cùng dòng máu với con người độc ác đó.
Thẩm Nguyệt An và Tống Thanh Phong ở lại chơi đến gần tám giờ, sau đó xin phép ra về.
Tống Thanh Phong vừa lái xe vừa quan sát bộ mặt đắc ý của cô vợ nhỏ. Hắn nói:
“Lúc nãy là em hất nước vào mặt Thẩm Gia Huệ?”
Thẩm Nguyệt An ngạc nhiên quay sang nhìn hắn. Cô cười tinh quái:
“Anh thấy sao?”
Tống Thanh Phong lắc đầu. Lúc đó hắn đang ở trong nhà vệ sinh, hoàn toàn không thể chứng kiến sự việc.
Thẩm Nguyệt An không hề giấu giếm mà gật đầu thừa nhận.
“Làm sao anh biết?”
“Em nói xem, có ai bị thương mà vui vẻ như em không? Bảo bối tâm cơ, trừ phi em cố ý.”
Tống Thanh Phong có con mắt tinh tường, Thẩm Nguyệt An làm sao qua mặt được hắn?
“Hừ, còn không phải cô ta muốn hãm hại em trước sao? Đúng là một con người đáng ghét.”
Chiếc xe đến cổng lớn Tống gia, cửa cổng mở, Tống Thanh Phong chạy thẳng vào gara đỗ xe. Hắn tắt máy, vươn người giúp Thẩm Nguyệt An mở dây đai an toàn.
“Lần sau đừng ngốc như vậy. Nếu muốn trả đũa cô ta thì nói với anh. Anh sẽ có cách giúp em.”
“Anh thì có cách gì chứ? Hừm, hơn nữa lúc đó em thấy bộ mặt Thẩm Gia Huệ đáng ghét, nên mới tặng cho cô ta một gáo nước lạnh thôi.”
Tuy rằng Thẩm Nguyệt An không thích giả tạo, như thế chẳng khác gì Thẩm Gia Huệ cả. Nhưng muốn trừng trị kẻ con người thâm độc đó, phải dùng chính cách thức của cô ta mà tiến hành.
Tống Thanh Phong bế Thẩm Nguyệt An ra khỏi xe. Nhìn gương mặt đáng yêu gần trong gang tấc, không nhịn được mà cúi xuống hôn lên chóp mũi ửng hồng.
“Em làm gì cũng được, nhưng đừng để bản thân chịu tổn thương, như vậy anh sẽ rất xót.”
“Dẻo miệng!”
Thẩm Nguyệt An phì cười, tay ôm lấy cổ Tống Thanh Phong. Lúc đi lên cầu thang nhìn thấy Tống Minh Thành cũng không thèm để ý đến anh ta, toàn bộ ánh mắt đều hướng về người đàn ông đang bế mình, vô cùng tình tứ.