Thẩm Nguyệt An chết đi sống lại, đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh dính phải Tống Minh Thành.
Cô không cam tâm, cuộc đời Thẩm Nguyệt An không thể lãng phí lên người tên đàn ông tệ bạc đó nữa.
Buổi sáng, Thẩm Nguyệt An có tiết học trên giảng đường.
Cô định dùng thang máy để di chuyển, vừa hay chạm mặt Tống Thanh Phong.
Thẩm Nguyệt An quay đầu, định bụng sẽ leo thang bộ lên tầng ba.
Chỉ là cô chưa kịp nhấc chân lên, Tống Thanh Phong đã nắm lấy cổ áo cô, kéo vào trong thang máy vừa mới mở.
“Chú già làm cái gì vậy hả?”
“Ở đây là trường học.” Tống Thanh Phong hắng giọng nhắc nhở.
Thẩm Nguyệt An bĩu môi chỉnh lại cổ áo. May là hôm nay cô đi học sớm, hiện tại còn vắng vẻ nên hai người không bị ai bắt gặp.
“Nhìn thấy giảng viên không chào còn định quay đầu bỏ chạy, thái độ của sinh viên bây giờ tệ vậy sao?” Tống Thanh Phong quay sang nhìn Thẩm Nguyệt An. Không biết lại gặp chuyện gì mà mới sáng sớm, gương mặt kia lại trông có vẻ rầu rĩ như vậy.
Thẩm Nguyệt An không nói gì, bất giác, Tống Thanh Phong cúi đầu thơm vào má cô một cái.
“Thầy… thầy làm cái gì vậy?”
“Trả nợ. Hôm qua tôi giảng bài cho em.”
Thẩm Nguyệt An day day trán, không có tâm trạng trả treo với Tống Thanh Phong nữa. Cửa thang máy mở ra, cô nhanh chân đi về phía giảng đường, hắn cũng đi theo cô.
“Nguyệt An, tôi làm em khó chịu sao?”
“Không phải, chỉ là em đang có chuyện phiền não. Thầy đừng phiền đến em.”
“Có chuyện gì?” Tống Thanh Phong kéo tay cô lại.
Thẩm Nguyệt An nhìn trước sau, may mắn vẫn không bị ai bắt gặp. Cô gỡ tay Tống Thanh Phong ra, nói:
“Đây là trường học, thầy đừng tùy ý như vậy được không?”
Nếu bị người khác nhìn thấy, tệ hơn là chụp ảnh lại rồi thêu dệt ra bảy bảy bốn mươi chín câu chuyện, Thẩm Nguyệt An sẽ điên lên mất.
Cô không muốn tự chuốc phiền toái vào người.
Tống Thanh Phong nhìn đồng hồ, vẫn còn hai mươi phút nữa Thẩm Nguyệt An mới bắt đầu tiết học. Hắn rảo bước đi trước, thản nhiên nói:
“Vậy thì lên văn phòng tôi nói chuyện đi. Tôi tin, tôi sẽ có cách giúp em giải quyết phiền toái mình đang vướng phải.”
Tống Thanh Phong đúng thật là có ma thuật, liếc sơ cũng biết Thẩm Nguyệt An đang đau đầu vì điều gì.
Bước chân cô không tự chủ được, bị lời nói của hắn dụ hoặc, liền đi theo hắn.
Không hổ là cháu trai của hiệu trưởng, Tống Thanh Phong một mình một văn phòng riêng. Thẩm Nguyệt An đã lên đây tận hai lần, nhưng lần này mới có cơ hội nhìn kỹ cấu trúc căn phòng.
Ngoài không gian bên ngoài có bàn làm việc và một bộ bàn ghế sofa để tiếp khách, thì còn có phòng bên trong có thể dùng để sinh hoạt.
Tống Thanh Phong rót cho Thẩm Nguyệt An một ly nước lọc, hỏi lại:
“Tối mai em đến Tống gia ăn tối?”
Cô gật đầu. Những gì ngày hôm qua ông bà Thẩm nói với Thẩm Nguyệt An, cô đã nói lại với Tống Thanh Phong.
Thật ra Thẩm Nguyệt An có thể tự làm theo ý mình, từ chối cuộc hôn nhân mà cha mẹ sắp đặt. Nhưng nếu cô thật sự làm như vậy, cô sẽ mãi là đứa con gái vô dụng trong mắt bọn họ. Một khi lợi ích bị đụng chạm, bản chất xấu xa nhất của con người sẽ bị phơi bày. Cho dù là người cùng chung huyết thống đã thế nào, đem Thẩm Nguyệt An ra so sánh, cô trong mắt ông bà Thẩm còn chẳng bằng Thẩm Gia Huệ nữa.
Thẩm Nguyệt An siết nhẹ mấy đầu ngón tay đặt trên đùi, ngước nhìn Tống Thanh Phong rồi hỏi:
“Chú già, tôi có thể hỏi vì sao chú lại muốn cưới tôi không?”
Chắc chắn không phải vì có tình cảm rồi. Cái gọi là tình yêu sét đánh nghe mơ hồ lắm. Thẩm Nguyệt An vẫn muốn nghe sự thật.
“Có phải chú không thích phụ nữ, nhưng bị gia đình thúc giục chuyện cưới xin, vừa hay chúng ta lại xảy ra chuyện đó nên chú mới khăng khăng đòi cưới tôi?” Thẩm Nguyệt An tự vạch cho hắn một lý do chính đáng.
Tống Thanh Phong nheo mắt, hỏi:
“Không thích phụ nữ? Ý của em là gì?”
“À… chỉ là chưa gặp được người phụ nữ mình thật sự thích.” Thẩm Nguyệt An tặc lưỡi nói lại.
Tống Thanh Phong nhìn cô, người phụ nữ hắn thích đang ở trước mặt hắn. Nhưng bây giờ hắn có thể thẳng thắn thổ lộ tình cảm với Thẩm Nguyệt An sao? Cô thậm chí còn không nhớ rằng mình đã từng gặp qua hắn.
“Cứ cho là vậy đi. Thì thế nào?” Tống Thanh Phong muốn xem Thẩm Nguyệt An định làm gì.
“Vậy thì… chúng ta kết hôn đi!”
“Kết hôn hợp đồng. Tôi giúp chú tránh sự phiền toái từ gia đình, đổi lại, hai nhà Tống – Thẩm liên minh, tôi cũng không cần lấy tên Tống Minh Thành đó. Đôi bên cùng có lợi.” Thẩm Nguyệt An trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình.