Bởi vì phải đưa Lulu đến phòng khám thú y mà Thẩm Nguyệt An đã nhắn tin cho Tống Thanh Phong xin vắng mặt trong hai tiết đầu.
Cách thức xin xỏ này có chút không hợp lệ, chẳng ngờ Tống Thanh Phong lại đồng ý, hôm nay chỉ đánh cô đi trễ chứ không tính là nghỉ. Thẩm Nguyệt An còn đang cảm tạ ông trời đã độ mình, cho đến khi vào lớp học, cô mới thấy được cả bầu trời âm mưu của tên ác ma Tống Thanh Phong đó.
“Hôm sau chúng ta sẽ làm bài kiểm tra ngắn. Phần ôn tập là nội dung tôi vừa giảng dạy trong hai tiết học vừa rồi.”
Thẩm Nguyệt An nghe xong tin này, không ngừng chửi rủa tên yêu nghiệt đó. Tống Thanh Phong cố tình làm khó cô đây mà? Đi học còn chưa chắc hiểu bài, huống chi cô chỉ vừa mới vào lớp. Phen này, bài kiểm tra đầu tiên ăn chắc con trứng ngỗng rồi.
Cô không phục, bèn giơ tay nêu ý kiến:
“Thưa thầy, vậy những bạn vắng mặt trong hai tiết học vừa rồi thì sao ạ?”
“Thì…” Tống Thanh Phong nhướng mày, ung dung nhả ra năm chữ: “Tự tìm cách khắc phục.”
Hắn đứng trên bục giảng, cao ngạo nhìn xuống sinh viên của mình mà nói:
“Thời gian có hạn, kiến thức tôi đã giảng qua sẽ không nhắc lại trên lớp nữa. Nếu ai cảm thấy chưa hiểu, có thể lên văn phòng gặp riêng tôi để trình bày.”
Môn học khó nhằn này, ai hiểu cái gì thì hiểu, cái gì không hiểu thì cũng chép miệng cho qua. Nhắc đến gặp riêng Tống Thanh Phong, người người đều lạnh vai gáy. Nữ sinh thấy hắn đẹp trai, ngắm nhìn ở trên bục giảng còn được, chưa có ai tâm huyết đến mức muốn gặp riêng đàm đạo với hắn cả.
Tống Thanh Phong học cao hiểu rộng, chính vì vậy có vài kiến thức mà hắn truyền tải đến sinh viên khá nặng, không phải ai cũng đủ năng lực để lĩnh hội.
Giờ giải lao, Thẩm Nguyệt An nhận được tin nhắn từ Tống Thanh Phong.
“Không hiểu bài sao? Đơn giản thôi, tôi có thể phụ đạo riêng cho em.”
Một lần nữa, cô lại nông cạn nghĩ hắn tốt bụng. Cho đến khi dòng tin nhắn tiếp theo được gửi tới: “Giá cả thương lượng.”
“Không cần.” Thẩm Nguyệt An nhanh chóng trả lời tin nhắn hắn.
Tan học, ra ngoài canteen ăn cơm trưa, cô mặt dày làm quen với bạn bè trong lớp. Một phần Thẩm Nguyệt An muốn trao đổi bài học trên lớp với các bạn, mong sẽ vượt qua cái môn học chết tiệt này, một phần cô cũng nhận ra kiếp trước bản thân sống khép kín nên không thể kết thân được với ai. Cuộc sống như vậy quả thật rất nhạt nhẽo.
Lý Bội Sam và Triệu Minh Hà là hai cô nàng Thẩm Nguyệt An hướng đến. Hai cô gái này tính tính cởi mở, kiếp trước cũng từng giúp đỡ cô vài lần. Thẩm Nguyệt An chủ động đến chỗ của bọn họ, xin ngồi ăn cơm cùng.
Ba cô nàng nói chuyện rôm rả, lúc cùng nhau lên thư viện ôn bài còn tranh thủ nói xấu Tống Thanh Phong cho bằng được.
“Nguyệt An, cậu nghĩ thầy Tống có người yêu chưa? Mà công nhận thầy ấy lạnh lùng thật, chỉ nhìn thôi tớ còn cảm nhận được khí băng lạnh giá toát ra trên người thầy ấy nữa đó.”
Thẩm Nguyệt An tặc lưỡi, nhiệt tình thêm mắm dặm muối:
“Chậc chậc, tớ đoán là chưa có đâu. Với tính cách nhạt nhẽo như nước ốc thế kia, lại có sở thích đày đọa sinh viên của mình, ai thèm yêu chứ? Tớ cá với cậu, khả năng cao là thầy Tống ế suốt đời rồi. Họa mày thì có cô nào ngốc lắm bị vẻ bề ngoài kia đánh lừa, mới vớ phải tảng băng di động đó.”
Cô vừa nói vừa nghĩ nếu có ngày điều đó trở thành sự thật, thì cô gái kia thảm rồi.
“Này, sao các cậu không nói gì nữa vậy?”
Thẩm Nguyệt An ngơ ngác, đang nói chuyện hăng say đột nhiên mọi người im bặt.
“Chào thầy.”
“Nguyệt An… cậu mau quay lại đằng sau đi.” Lý Bội Sam kéo tay, nói nhỏ với cô.
Cả cô ấy và Triệu Minh Hà đồng loạt cúi đầu. Thẩm Nguyệt An vì một chữ thầy trong lời hai cô nàng mà tê tái.
Toang, toang thật rồi…
Thẩm Nguyệt An quay đầu, theo phản xạ cúi đầu chào người đứng phía đối diện.
May cho cô người đó không phải Tống Thanh Phong. Thẩm Nguyệt An vuốt ngực, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú: “Vẫn còn cứu được, còn cứu được…”
Thế nhưng chỉ mất mấy giây để cô nhận ra tình hình. Thẩm Nguyệt An lần nữa như chết lâm sàng. Mẹ nó! Người kia chẳng phải là thầy hiệu trưởng đáng kính của cô, cậu ruột của Tống Thanh Phong sao?
Đúng thật là… hết cứu!