“Thẩm Nguyệt An, đấm mạnh lên một chút, ba mẹ em bỏ đói em đấy à? Sao tay không có tí sức lực nào vậy?”
“Tôi chỉ được như vậy thôi, thầy muốn chuyên nghiệp hơn thì đi kiếm người khác đi.” Thẩm Nguyệt An dẩu môi đáp lại.
Tống Thanh Phong đột nhiên xoay người, cô đang ngồi trên giường, tránh không kịp liền bị hắn nằm đè lên trên đùi.
“Thầy đè lên chân em rồi, mau nhích người ra.” Cô la oai oái, vỗ vỗ mạnh vào bả vai hắn.
Tống Thanh Phong ngồi thẳng dậy, sắc mặt nghiêm chỉnh nhìn Thẩm Nguyệt An.
“Đây không phải trường học, không cần gọi tôi như vậy.”
“Vậy thì chú. Ừm hửm, tôi đấm từ nãy đến giờ đã được chưa chú Phong?”
“Chú? Nhìn tôi già lắm sao?” Tống Thanh Phong mặt mày đen kịt.
“Chú hơn tôi mười sáu tuổi, còn không già?”
Tống Thanh Phong nhếch môi khinh khỉnh, không thèm đáp lại. Đúng là tuổi của hắn không còn nhỏ nữa, cãi không lại nền đành câm miệng.
Thẩm Nguyệt Giai thích gọi hắn bằng gì thì gọi. Đằng nào sau này, đằng nào cô chẳng phải gọi hắn một tiếng… chồng.
Suy nghĩ đầu tiên của Tống Thanh Phong khi nhìn thấy bộ dạng Thẩm Nguyệt say khướt ở trong phòng khách sạn ngày hôm đó, chính là sau này sẽ cưới cô về làm bà Tống.
“Chưa ăn tối đúng không? Để tôi đi nấu bữa tối, xem như trả công em đấm lưng cho tôi.”
“Chú thật sự biết nấu?” Thẩm Nguyệt An sờ tay lên chiếc bụng nhỏ đang kêu òng ọc của mình, nghi ngại nhìn hắn.
“Không những biết nấu, mà còn nấu rất ngon nữa.”
Cả căn biệt thự lớn như vậy chỉ có một mình Tống Thanh Phong ở. Hắn đi xuống dưới lầu, Thẩm Nguyệt An cũng lẽo đẽo theo sau lưng hắn. Cô thích thú đếm nhẩm từng bậc cầu thang, cảm giác một lần nữa được đi lại bằng chính đôi chân của mình thật tuyệt.
Thẩm Nguyệt An đi đến bậc thang cuối cùng, cũng không để ý Tống Thanh Phong đã dừng lại mà tông sầm vào tấm lưng hắn. Cô đưa tay sờ lên mũi, trán nhăn lại phụng phịu:
“Đang đi tự nhiên dừng lại đột ngột, chú bị hâm sao?”
“Nhóc con đi cầu thang không nhìn đường còn muốn trách ai?”
Tống Thanh Phong búng nhẹ vào trán Thẩm Nguyệt An một cái, sau đó lại cúi xuống dùng tay xoa lên chóp mũi của cô.
“Đau không?”
“Vừa đánh vừa xoa đấy à?” Thẩm Nguyệt An bĩu môi, lách qua người hắn đi xuống căn bếp rộng.
Cách bài trí đơn giản, gọn gàng. Nội thất bên trong thì khỏi phải bàn, đầy đủ, tiện nghi không thiếu một thứ gì. Thẩm Nguyệt An phải thốt lên để thán phục trước cuộc sống lành mạnh của Tống Thanh Phong.
“Ngồi bên đó đi, nếu cần em phụ tôi sẽ gọi.”
Thẩm Nguyệt An ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ. Tuy cô không phải loại tiểu thư vô tích sự không biết làm gì, nhưng từ khi trở về Thẩm gia cũng chưa từng động tay động chân vào công việc bếp núc. Huống chi mọi thứ trong căn bếp của Tống Thanh Phong hiện đại như vậy, Thẩm Nguyệt An không dám táy máy động vào.
Đúng là sự quyến rũ của người đàn ông khi vào bếp không thể đùa được. Tống Thanh Phong đứng thái thịt bò, từng động tác tay đều khiến Thẩm Nguyệt An không thể rời mắt. Cô say sưa ngắm nhìn, không biết từ bao giờ đã đánh rơi liêm sỉ của mình.
“Lau miệng đi, nước miếng nhiễu xuống sắp ướt cả bàn rồi kìa.”
Thẩm Nguyệt An giật mình, đưa tay lên quệt ngang miệng.
“Làm gì có chứ? Chú… chú ăn hiếp tôi!”
Cô thẹn quá hóa giận, bặm môi xoa mắt giả vờ khóc. Tống Thanh Phong bỏ con dao xuống bàn, rửa tay đi về phía Thẩm Nguyệt An.
“Thì sắp. Tôi còn không nhắc, nước miếng sẽ chảy ra thật đó.”
Ai kia mặt nóng bừng bừng. Tên này sinh ra để làm khắc tinh của cô sao?
“Biết nhặt rau chứ?”
Thẩm Nguyệt An gật đầu.
“Vậy thì sang đây phụ tôi đi. Nhặt một ít rau thơm bỏ vào canh chua cá rô đồng.”
Tống Thanh Phong không chỉ biết nấu ăn, mà còn chế biến được rất nhiều món. Bữa tối hôm nay có thịt bò xào bông cải, canh chua cá và há cảo nhân tôm thịt được hắn tự tay gói vô cùng đẹp mắt.
“Không ngờ trên đời này có người đảm đang như vậy mà không cô gái nào thèm. Tạo hóa ban cho chú nhiều ân huệ như vậy đúng là lãng phí thật.”
“Làm sao em biết tôi không ai thèm?”
Thẩm Nguyệt An cong môi đáp lại:
“Còn không phải sao? Ai đó nổi tiếng khó nhất trường, sinh viên năm hai như tôi đây còn biết.”
Tống Thanh Phong bật cười. Đúng là ở trong trường, hắn còn có biệt anh là đại ác ma mặt lạnh.
Thái xong thịt, hắn quay sang nhặt phụ rau với Thẩm Nguyệt An. Đôi mắt màu hổ phách không lẫn đi đâu được nhìn thẳng vào mắt cô, thâm trầm nói:
“Thấy tiếc như vậy thì gả cho tôi đi. Xem như không lãng phí công của tạo hóa.”
Thẩm Nguyệt An nhếch môi hời hợt. Sơ hở là đòi cưới cô, lẽ nào sau đêm lăn giường hôm đó, đầu óc của Tống Thanh Phong có vấn đề rồi?
“Gả cho chú à? Nếu có một ngày hai chúng ta kết hôn, tôi nhất định sẽ đứng trước mặt chú, như chú chó nhỏ mà sủa gâu gâu ba tiếng thật to, thật rõ.” Thẩm Nguyệt An vỗ ngực tự mãn.
Tống Thanh Phong híp mắt, nhấn nhá từng chữ:
“Em chắc chứ?”
“Chắc chắn!”