“Mấy người rốt cuộc đã hạ thủ với Vú Anh nặng tới mức nào mà dọa nó thành ra như vậy Nó bình thường không thân thiết với tôi như thế.” Cho tới giờ Phương Nghị chưa hề nhìn thấy Vú Anh có bộ dáng mất tinh thần như thế này.
“Cũng…cũng không nặng lắm.” Ninh Phong ho khan hai tiếng rồi mới nói, sau đó nhẹ nhàng gọi Vú Anh. Vú Anh gừ gừ, không thèm để ý tới anh.
“Xem ra đã nặng tay quá rồi. Hai người rất không đáng tin. Cho dù hai đứa nó không chịu thì cũng không thể bá vương ngạnh thượng cung như thế.” Phương Nghị rất không đồng ý mà nói với Ninh Phong. Nếu để tụi nó lưu lại bóng ma tâm lý thì phiền lắm, anh không có bác sĩ tâm lý cho thú cưng a.
Bởi vì bình thường Phương Nghị hay giúp Vú Em tránh né Vú Anh, còn thích chia rẽ hai tụi nó, nên Vú Anh chỉ là nể tình Vú Em nên mới đối xử tốt với Phương Nghị thôi. Nếu để nó một mình ở chung với Phương Nghị, nhất định sẽ không đứng gần anh như vậy. Giờ Vú Anh vừa lộ vẻ đáng thương hề hề vừa nằm sát ngay bên chân anh, hai móng trước còn ôm lấy chân anh không buông, cả người đều toát lên vẻ kinh hách quá độ, làm Phương Nghị thấy mà đau cả lòng.
“Ài! Không làm, không làm nữa. Tôi triệt để đoạn tuyệt suy nghĩ muốn Tiểu Vú Anh luôn. Vú Anh lại đây đi nào.” Ninh Phong nuôi Vú Anh lớn như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dáng này của Vú Anh. Năm xưa lúc Vú Em cự tuyệt nó, nó cũng không có bi quan như vậy. Bọn họ đã quá phận rồi.
Vú Anh quay đầu nhìn Ninh Phong, lộ vẻ không tin, sau đó chui đầu ra đằng sau chân Phương Nghị, trốn Ninh Phong.
“Ài!” Ninh Phong hít một hơi, quay đầu nói với Bùi Hạo Ngôn: “Sau này chúng ta không ước hẹn gì nữa, không có duyên a!”
“Bùi Đầu To nhà tôi chắc cũng đang hận chết tôi rồi. Phá tướng hết rồi.” Bùi Hạo Ngôn cũng lộ vẻ bất đắc dĩ mà nói.
Bùi Hạo Ngôn vừa nói xong, Vú Em liền dẫn Bùi Đầu To tới. Bùi Đầu To ỉu xìu đi theo đằng sau Vú Em, dịch từng bước từng bước mà tới, bộ dạng y chang như bộ dạng sau khi Vú Em bị cho đi đánh răng.
“Gâu gâu gâu gâu…” Vú Anh nhìn thấy Bùi Đầu To tới, liền xoay người đứng thẳng dậy, sủa Bùi Đầu To. Lần đầu tiên Phương Nghị nghe thấy Vú Anh sủa hung ác như vậy.
Bùi Đầu To nghe thấy tiếng sủa, nó cũng hữu khí vô lực đáp lại hai câu, đi theo sau Vú Em, không thèm nhìn mặt Bùi Hạo Ngôn.
“Ngoan. Đừng sủa nữa. Lát nữa cho mày ăn ngon. Vú Em, tới đây an ủi Vú Anh đi.” Phương Nghị trấn an Vú Anh xong, quay đầu nhìn Bùi Đầu To, phát hiện nó còn thảm hơn Vú Anh, cũng là bộ dáng bị chà đạp chịu khổ, nhưng bị phá tướng mất rồi, trên mặt có nguyên một cái lỗ lớn.
“Bùi Đầu To bị thương rồi. Sao mấy người không đưa nó qua bên kia xử lý vết thương” Phương Nghị đi đến bên cạnh Bùi Đầu To nhìn xem vết thương cho nó. Miệng vết thương vẫn còn rướm máu. Vú Em ở bên cạnh thỉnh thoảng liếm vết thương giúp nó.
“Đầu To không cho người ta chạm vào nó. Cứ chui vào gầm sôpha không chịu đi ra.” Bùi Hạo Ngôn thấy miệng vết thương của Bùi Đầu To lớn như vậy thì cũng đau lòng lắm. Anh đến bên cạnh Bùi Đầu To muốn an ủi nó, nhưng Bùi Đầu To đã lập tức lủi qua bên kia của Phương Nghị rồi.
“Mấy người hồ đồ quá rồi.” Phương Nghị quay đầu, nhìn hai người, hỏi: “Biết thái đồ ăn không”
“Tôi biết.” Bùi Hạo Ngôn giơ tay lên, nói.
“Đi rửa tay sạch sẽ. Giúp tôi cắt thịt bò. Ninh Phong, anh đi cắt cà rốt. Tôi dẫn Bùi Đầu To đi xử lý miệng vết thương.” Phương Nghị cởi tạp dề đưa cho Bùi Hạo Ngôn, không cần biết anh có chịu hay không liền kéo Bùi Đầu To đi.
Vú Anh thấy Phương Nghị đi, quay đầu lại nhìn Ninh Phong, rồi lặng lẽ đi theo Phương Nghị.
Phương Nghị xử lý vết thương cho Bùi Đầu To trước. Vú Em thấy Vú Anh buồn bã ỉu xìu liền đứng ở bên cạnh an ủi nó, còn giúp nó liếm mấy chỗ lông bị rối. Lúc Phương Nghị quay đầu nhìn, anh có cảm giác hình như Vú Anh đang cười. Đợi đến khi nghiêm túc nhìn lại thì anh phát hiện Vú Anh vẫn là cái dáng vẻ thương tâm muốn chết kia.
Xử lý miệng vết thương cho Bùi Đầu To xong, Phương Nghị kéo Bùi Đầu To và Vú Anh tới khuyên một hồi, lại bảo Vú Em tới hỗ trợ khuyên bảo thì hai đứa nó mới không còn giương cung bạt kiếm nữa. Vú Anh không sủa Bùi Đầu To, nhưng hai con chó vẫn đứng cách xa nhau.
“Vú Em, mày tiếp tục khuyên nhủ hai tụi nó, dẫn hai tụi nó đi chơi đi. Tao ra sân sau làm đồ ăn ngon cho mày.” Phương Nghị xoa đầu ba con chó, rồi đứng dậy rời đi. Vú Anh được Vú Em an ủi, tinh thần tốt hơn nhiều, nhưng vẫn cứ dính sát vào người Vú Em, một tấc cũng không rời. Bùi Đầu To muốn đi theo Vú Em, nhưng bị Vú Anh đuổi đi. Vú Em đương nhiên không thể để Vú Anh ăn hiếp Bùi Đầu To như vậy. Nó quay đầu khuyên nhủ Vú Anh. Sau đó, hai con chó một trái một phải đi theo Vú Em ra sân sau.
Giữa giờ cơm trưa, Phương Nghị đã làm xong một xửng bánh ngô. Bởi vì Vú Anh và Bùi Đầu To phải chịu ủy khuất, vì thế Phương Nghị đã cho tụi nó mỗi đứa thêm một cái bánh ngô. Vú Anh thấy Vú Em thích ăn bánh ngô, liền ngậm một cái bỏ vào trong bát Vú Em. Bánh ngô mới vừa làm xong tỏa hương thơm lừng, hương vị không tồi, Bùi Đầu To rất thích, ăn xong hai cái bánh ngô còn chõ mõm vào bát của Bùi Bé Bự ăn ké thêm nửa cái nữa.
“Chú ơi, chú ơi.” Đóa Đóa ôm một con chó con đi đến trước mặt Phương Nghị, hỏi: “Chú ơi, con có thể nuôi con chó này không”
Chó con đã cai sữa, cũng rất sạch sẽ. Nó vốn chuẩn bị xếp hàng chờ người ta nhận nuôi, nên lúc Đóa Đóa nói muốn nuôi, Phương Nghị ngược lại không có ý kiến, nhưng có một số việc phải nói cho rõ ràng: “Loại chó này lúc còn nhỏ thì béo béo bụ bẫm dễ thương, nhưng khi lớn lên thì không nhất định sẽ là một con chó đẹp đâu. Mọi người phải suy nghĩ cho kỹ, nhất là Đóa Đóa, đến lúc con chó lớn, con bé lại cảm thấy nó xấu quá thì sẽ phiền phức.”
Đứa con nít nào cũng thích động vật đáng yêu. Điểm này Phương Nghị hoàn toàn có thể thấu hiểu. Nhưng đây là chó quê, lúc nó lớn sẽ không còn dễ thương như vậy nữa, đến lúc đó Đóa Đóa lại ghét bỏ nó, nó sẽ thương tâm.
“Sẽ không đâu. Con chó này sẽ cùng lớn lên với Đóa Đóa. Đóa Đóa nhất định sẽ không ghét bỏ nó. Lại nói, cho dù con chó này có lớn lên thì cũng vẫn đẹp mà.” Đường Tĩnh Di ở bên cạnh đáp.
“Nếu mọi người đã xác định, vậy lát nữa ra đằng trước đăng ký. Tôi bảo Tiểu Duyệt chuẩn bị đồ dùng của chó con giúp mọi người. Nếu mọi người không muốn nuôi nó nữa, có thể đưa nó trở lại tiệm. Nhưng sau này mọi người đừng hòng nhận nuôi một con thú nào khác của tiệm.” Tuy Đường Tĩnh Di không giống hạng người như vậy, nhưng Phương Nghị vẫn phải nói.
“Tôi biết, tôi biết. Mấy người còn định kỳ tới nhà điều tra nghe ngóng nữa, đúng không Đến lúc đó cậu nhớ gọi cho tôi trước, bảo Tiểu Duyệt đến nhà tôi chơi.” Đường Tĩnh Di đã quan tâm cửa hàng thú cưng nhiều năm rồi, chuyện này cô đã biết từ trước.
“Được.” Phương Nghị gật đầu.
“Cậu trông Đóa Đóa giúp tôi. Tôi lên lầu xem ông chồng tôi có thu phục được con mèo kia chưa.” Lần đầu tiên Đường Tĩnh Di thấy có nhiều chó mèo như vậy. Cô cứ ngồi ở sân sau mà chơi với tụi nó, cơ hồ toàn bộ chó mèo trong sân đều bị cô đùa giỡn qua một lần. Bởi vì chơi đùa quá hăng say, nên cô quên mất Điền Nhan Minh vẫn còn đang nói chuyện với mèo con đi hoang kia.
“Chú ơi, chó con này tên là gì ạ Nó ăn cái gì Nó có ghét con không” Đóa Đóa vây quanh bên người Phương Nghị, hỏi.
“Con thích nó, đối xử với nó tốt thì nó cũng sẽ thích con.” Phương Nghị điều chỉnh tư thế ôm chó của Đóa Đóa một chút, sau đó nói với cô bé một vài điều chú ý khi nuôi chó. Đóa Đóa còn quá nhỏ, không nhớ hết được, nên Phương Nghị chỉ nói vài tật xấu mà con nít thường dễ phạm phải. Đóa Đóa chăm chú nghe rồi gật đầu, không biết nhớ được bao nhiêu nữa.
Đường Tĩnh Di cùng Bùi Tư Tư từ trên lầu đi xuống. Lúc Phương Nghị thấy Bùi Tư Tư đi xuống, mới nhớ ra cô vẫn còn ở đây, Phương Nghị còn tưởng cô đã đi rồi.
“Chủ tiệm, đám động vật đó đều do Vú Em nhặt về sao Sao Vú Em nhặt đều là động vật bị thương vậy” Trên lầu hai có ba mươi con chó mèo bị thương, có rất nhiều con có vẻ như là vừa mới tới. Vú Em đi đâu mà lại nhặt được nhiều động vật bị thương như vậy.
“Hầu hết là do Vú Em nhặt. Trong công viên có nhiều người, thỉnh thoảng sẽ có động vật bị người ta gây thương tích. Còn có vài con là do người khác đưa tới.” Cửa hàng thú cưng của Phương Nghị có thanh danh, nên rất nhiều người nhặt được động vật đều tìm tới Weibo của cửa hàng nhờ xin giúp đỡ, hoặc là trực tiếp đưa động vật tới tiệm. Động vật đi lang thang ở bên ngoài có đôi khi không tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, vì thế luôn mắc phải bệnh vặt.
“Ai trả tiền chữa bệnh cho tụi nó” Đám động vật đó không phải chỉ nuôi không thôi mà còn phải chữa bệnh nữa, nhất định đã phải chi không ít tiền.
“Không ai trả hết. Đám động vật đó không có chủ. Có thể tìm ai trả tiền đây” Nghe Bùi Tư Tư hỏi xong, Phương Nghị cảm thấy Bùi Tư Tư có hơi ngốc, vấn đề rõ ràng như vậy mà còn phải hỏi sao.
“Chắc phải chi ra không ít nhỉ.” Lực chú ý của Bùi Tư Tư vẫn ở trên tiền.
“Cũng được, không coi là nhiều lắm. Đám thú đó bị thương không nặng. Lúc trước, ở sát đây có tên biến thái chuyên môn đi ngược đãi động vật. Những con thú được cứu vớt trong tay gã đều bị thương rất nặng, lúc trị liệu rất phiền toái, chi phí cũng khá lớn.” Phương Nghị nhớ tới mấy con thú bị ngược đãi, sắc mặt liền rất khó coi. Cho dù mấy đứa đó được cứu sống, nhưng thương tích trên người lại trị không hết.
“Tôi biết rồi. Là Đậu Phộng và Hạt Dưa đúng không Chúng nó rất thảm. Hạt Dưa là một con mèo tốt, chăm sóc Đậu Phộng cũng rất tốt.” Lúc Phương Duyệt tán gẫu với Đường Tĩnh Di cũng có nói về chuyện Đậu Phộng và Hạt Dưa. Cô không nói Đậu Phộng và Hạt Dưa có bao nhiêu thảm, chỉ nói về chuyện Hạt Dưa chăm sóc cho Đậu Phộng mà thôi. Lúc Đường Tĩnh Di nghe, mũi chua xót cực kỳ. Lần này tới đây là cố ý đi chào hỏi Hạt Dưa và Đậu Phộng, tuy Đậu Phộng không thể đi đường, nhưng tinh thần rất tốt, tính tình cũng ôn hòa, rất gần người, thấy cô liền chủ động tới chào hỏi. Đường Tĩnh Di nhìn mà xót xa trong lòng.
“Đậu Phộng và Hạt Dưa Thảm như thế nào Dẫn tôi đi xem.” Bùi Tư Tư thấy vẻ mặt muốn khóc của Đường Tĩnh Di, phỏng chừng đây là hai con mèo có chuyện xưa.
“Đó là hai con mèo được chủ tiệm cứu từ trên tay của kẻ xấu. Lúc đó sinh mệnh của tụi nó đã sắp tắt, may mà được cứu sống, nhưng tụi nó bị thương rất nặng. Một mắt của Hạt Dưa đã mù. Hai chân sau của Đậu Phộng đã không thể đi được nữa. Tụi nó đều là mèo khuyết tật, nhưng Hạt Dưa vẫn luôn chăm sóc cho Đậu Phộng, giúp nó lấy đồ ăn, ngậm nó đi phơi nắng. Hình thể bây giờ của Đậu Phộng đã lớn bằng Hạt Dưa rồi nhưng ngày nào Hạt Dưa vẫn ngậm nó đi phơi nắng, ngậm nó ra ngoài chơi. Không biết làm sao Hạt Dưa có thể dùng được sức lực lớn như vậy nữa” Đường Tĩnh Di nói xong, liền rút một tờ khăn giấy ra lau nước mắt.
“Có chuyện này sao Sao hôm qua tôi không thấy Cô mau dẫn tôi đi xem.” Bùi Tư Tư nói xong, liền kéo Đường Tĩnh Di ra ngoài. Phương Nghị muốn gọi cũng không gọi được. Để hai người tới sân sau thì không thành vấn đề, nhưng phải mang Đóa Đóa đi theo luôn chứ. Anh đâu biết ở chung với con nít.
“Chú ơi, Hạt Dưa và Đậu Phộng đều là đồ ăn ạ Tụi nó bị ăn rồi sao Sao mẹ nói tụi nó rất thảm” Đóa Đóa kéo Phương Nghị lại hỏi.
“Hạt Dưa và Đậu Phộng đều bị người ta ăn vào bụng, cho nên mẹ con mới nói tụi nó rất thảm.” Phương Nghị âm thầm oán giận ở trong lòng, mấy cái tên do Chu Sùng Văn đặt thật không dễ nghe tí nào.