Cho dù Phương Nghị nói anh không có yêu cầu đặc biệt đối với giới tính của người mình thích, nhưng Đỗ Thiên Trạch biết kỳ thật anh không thích đàn ông. Hơn nữa, Phương Nghị hẳn cũng biết con đường này có bao nhiêu khó đi. Vậy mà anh vẫn có thể nói muốn cùng thử với cậu. Phương Nghị làm người luôn nghiêm túc, có thể nói ra được những lời này, chứng tỏ anh thật sự muốn thử với cậu. Này thật hiếm thấy.
“Anh…không cần phải như vậy.” Đỗ Thiên Trạch có chút đau lòng. Cậu quả thật rất muốn thuận nước đẩy thuyền trực tiếp đồng ý với Phương Nghị. Dựa theo tính cách của Phương Nghị, chỉ cần cậu không tạo ra sai lầm gì lớn, sau này cũng sẽ sống cùng nhau được vài năm. Tuy Phương Nghị không yêu cậu, nhưng chắc chắn sẽ không chủ động chia tay với cậu.
“Là bởi vì tôi đỡ đạn giúp anh nên anh mới nói như vậy đúng không… Kỳ thật không cần phải làm như vậy. Nếu lúc đó tôi không dẫn anh đi, anh cũng sẽ không bị bắt. Hơn nữa, anh đồng ý đi cũng là vì tôi.” Đỗ Thiên Trạch nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nguyên nhân để Phương Nghị nói ra lời này cũng chỉ là chuyện đỡ đạn mà thôi. Kỳ thật lúc đó cậu không nghĩ nhiều như vậy. Cậu chỉ cảm thấy không thể để Phương Nghị xảy ra chuyện được, vì thế mới tung người tới chắn đạn. Hơn nữa, bây giờ là thời đại nào rồi, còn nói báo ân cái gì chứ.
“Đúng là bởi vì chuyện cậu giúp tôi đỡ đạn nên tôi mới muốn thử với cậu. Nhưng cũng không phải vì báo ân.” Sau đó Phương Nghị lại nói về chuyện về cha mẹ anh và chuyện bị bạn bè đẩy ra chắn đao. Trên thế giới này, cha mẹ thân thiết nhất với anh đã bỏ anh mà đi, bạn bè tốt nhất của anh cũng đã đẩy anh ra để chắn đao cho họ. Vì thế, Phương Nghị gần như không thể tín nhiệm được người nào. Cho dù Phương Nghị có quan hệ tốt với Chu Sùng Văn, anh cũng không tin hắn ta sẽ chạy ra đỡ đạn giúp mình.
Hiện giờ, chỉ có duy nhất gia đình của Phương Khiêm là Phương Nghị còn có chút hảo cảm. Bởi vì ở đời trước, đến cuối cùng Phương Khiêm cũng không bỏ rơi anh, Phương Duyệt và Phương Húc cũng xem anh như là anh trai, cho nên khi anh sống lại, tình cảm giữa anh và Phương Khiêm là tốt nhất. Nhưng Phương Khiêm cũng có gia đình của mình, anh ở trong nhà họ, vẫn luôn có cảm giác của người ngoài cuộc.
Đỗ Thiên Trạch quen biết với anh không được bao lâu, thế nhưng lại có thể vì anh mà không thèm để ý tới mạng của mình. Trong cái xã hội xốc nổi này, chữ yêu này kỳ thật là chữ không đáng tiền nhất, cũng là thứ mà Phương Nghị không tin tưởng nhất. Nhưng Đỗ Thiên Trạch lại cho anh thấy được, cậu thực sự thích anh. Anh nghĩ anh có thể thử xem, thử đáp lại tình cảm của Đỗ Thiên Trạch dành cho mình. Thích một người. Có lẽ sẽ không quá khó khăn như vậy. Nhất là cái người trước mắt này, người khiến anh cảm thấy rất yên tâm.
Trước kia, Đỗ Thiên Trạch chỉ láng máng nghe Phương Duyệt nói sơ qua chuyện của Phương Nghị. Cậu chỉ biết ba mẹ anh đã ly hôn, nhưng lại không biết đằng sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cậu nháy mắt liền đau lòng. Lúc đó, Phương Nghị chỉ mới có mười mấy tuổi. Anh có thể đến được như ngày hôm nay, thật sự không dễ dàng gì.
“Vậy được. Chúng ta thử xem.” Đỗ Thiên Trạch quyết định, nếu Phương Nghị vẫn không gặp được người có thể chăm sóc và yêu thương anh hơn cậu thì cậu sẽ không buông tay Phương Nghị ra đâu.
“Cám ơn cậu.” Phương Nghị thấy ánh mắt đau lòng của Đỗ Thiên Trạch, cảm thấy để thích người này có lẽ không khó khăn như anh nghĩ, ít nhất hiện tại anh cũng đã có chút động tâm rồi.
“Vậy…” Phương Nghị có chút ngượng ngùng, nói: “Tôi tới ngồi cạnh cậu nhé”
“Tới đây nào.” Đỗ Thiên Trạch cười cười. Cậu có chút kinh ngạc khi Phương Nghị ngây thơ như vậy.
Vú Em thấy Phương Nghị đi qua bên kia ngồi, nó cũng chạy theo qua, muốn ngồi giữa hai người.
“Vú Em, mày tránh ra.” Phương Nghị muốn đuổi Vú Em qua bên kia nhưng bị Đỗ Thiên Trạch cản lại, nói Vú Em ở đây tốt lắm, cậu rất thích Vú Em.
“Tôi… Tôi thật sự muốn lấy mục đích kết hôn để nói chuyện yêu đương với cậu. Cậu…cậu nghĩ thế nào” Cho tới bây giờ Phương Nghị chưa từng phải nói ra những lời này cho nên bị lắp bắp. Đỗ Thiên Trạch nhìn thấy thì muốn cười, nhưng vì để Phương Nghị không bị xấu hổ nên đành phải cố nén.
“Tôi cũng vậy. Anh yên tâm. Tôi rất thích anh, cũng rất thích cửa hàng thú cưng này. Đây là giấc mơ của tôi, là nơi tôi có thể sống hết quãng đời còn lại. Sau này, chỉ cần anh không đuổi tôi, tôi sẽ không đi đâu cả.” Đỗ Thiên Trạch lướt qua Vú Em, nắm lấy tay Phương Nghị mà nói.
“Cám ơn cậu.” Phương Nghị biết, nếu thay đổi một người khác, không phải là Đỗ Thiên Trạch, người đó sẽ không đồng ý với sự theo đuổi không thành ý của anh như vậy đâu.
“Chúng ta đang nói chuyện yêu đương mà. Có cái gì cần phải cám ơn với không cám ơn chứ.” Đỗ Thiên Trạch kéo tay Phương Nghị lại, sau đó vươn tay ra nắm lấy, mười ngón tương giao với nhau, từ nay về sau, cậu có thể tùy ý nắm lấy rồi.
“Đúng rồi, còn có một số chuyện, anh muốn nói cho em biết.” Phương Nghị vội vàng lấy ra thùng giấy từ trong tủ quần áo ra đưa cho Đỗ Thiên Trạch, rồi giải thích từng thứ một cậu nghe.
Đỗ Thiên Trạch: …
Phương Nghị vậy mà lại có một số tiền lớn như vậy, làm cậu cảm thấy có chút không thực.
“Căn hộ em đang ở chắc cũng là của anh. Tiền thuê anh không thu nữa. Em muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu. Nếu em cảm thấy ở đó tiện thì anh sẽ chuyển nhượng căn phòng đó qua tên em.” Phương Nghị rất thổ hào mà nói.
*thổ hào: nhà giàu
“Khoan đã…” Đỗ Thiên Trạch cảm thấy Phương Nghị nói có chút không đúng: “Không phải anh nói anh không có bao nhiêu tiền sao Sao anh lại có nhiều nhà như vậy”
“Ánh mắt của anh không tốt. Anh không biết đầu tư. Mua căn hộ rồi thu tiền thuê nhà là đảm bảo nhất.” Phương Nghị thành thật nói. Lúc trước anh mua bán cổ phiếu kiếm được rất nhiều tiền. Khi đó, giá nhà cũng không cao, cho nên anh liền mua hơn mười cửa hàng mặt tiền. Hơn nữa lúc đó còn chưa xây công viên Tùng Cảnh. Nơi này chính là mảnh đất ở ngoại thành, rất không đáng tiền, vì thế anh liền mua hết tất cả đất ở ngay sát bên khu này. Lúc phân nhà, anh lại bỏ thêm một ít tiền mua thêm ba tòa nhà nữa. Sau đó anh mới biết hóa ra căn hộ Đỗ Thiên Trạch đang thuê cũng là của anh.
Về phần mấy cửa hàng kia, đều là do anh bất đắc dĩ mới đem đi đầu tư. Anh lo lỡ ngày nào đó mua nhầm phải thức ăn cho chó mèo đồ hộp rồi thức ăn linh tinh gì đó có vấn đề, cho nên mới mở nhà xưởng chế biến thức ăn cho động vật. Sau đó, số lượng chó mèo nhận nuôi càng lúc càng tăng cao, vì muốn bớt chi phí, cho nên anh lại mở tiếp xưởng chế tạo đồ chơi cho thú cưng.
Kỳ thật, cái công ty game online kia, anh cũng không phải tốn nhiều tiền lắm, bởi vì công ty này là do Phương Húc rủ mấy đứa bạn cùng phòng làm. Lúc đó anh cũng là vì muốn ủng hộ sở thích của Phương Húc thôi chứ không hề nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Ai ngờ cái game online đó lại nổi tiếng, còn kiếm được không ít tiền, dần dần phát triển thành một công ty lớn.
Còn cổ phần trong công ty điện ảnh và truyền hình là do Ninh Phong kiên quyết đưa cho anh. Anh có thể quen biết với Ninh Phong cũng là vì Vú Anh, cảm thấy Ninh Phong làm người cũng coi như không tệ. Tuy anh ta thích mấy con chó mèo có huyết thống cao quý, nhưng cũng rất tốt với đám chó mèo lang thang. Có một lần, Ninh Phong quay một bộ phim điện ảnh đã được định trước là doanh thu phòng vé sẽ ế ẩm, vì không tìm được nhà đầu tư nên phát sầu, mà trong tay anh vừa lúc lại có tiền nên liền giúp một phen. Sau cũng vì bộ điện ảnh kia mà Ninh Phong đoạt được giải thưởng lớn trong và ngoài nước, thành lập được trụ cột. Lúc anh ta khởi công thành lập studio thì liền kiên quyết bắt Phương Nghị đầu tư vào một trăm vạn, nhưng lại chia cho Phương Nghị tới ba mươi phần trăm cổ phần của công ty.
Đỗ Thiên Trạch: …
“Anh…” Đỗ Thiên Trạch thở một hơi thật dài. Vừa nãy cậu còn đang nghĩ, tình hình tài chính của cửa hàng thú cưng như thế nào thì cậu đã biết rõ, tiền chi ra còn cao hơn tiền thu vào, thỉnh thoảng cậu còn phải lấy tiền tiết kiệm ra trợ gúp cho Phương Nghị nữa. Nếu cậu đã là bạn trai của Phương Nghị, vậy thì sau này phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền để giúp Phương Nghị kinh doanh cửa hàng thú cưng này cho tốt. Không ngờ Phương Nghị lại biến thành một tiểu phú hào giá trị bạc triệu trong nháy mắt. Cậu cảm thấy sao chuyện này cứ giả giả thế nào ấy.
“Loại chuyện này không nên nói lung tung khắp nơi, vì thế anh cũng không có nói cho em biết.” Phương Nghị thấy bộ dạng của Đỗ Thiên Trạch, trong lòng càng kiên quyết người đó phải là cậu. Biết anh có nhiều tiền, vậy mà Đỗ Thiên Trạch lại chỉ tỏ ra kinh ngạc chứ không hề kinh hỉ chút nào. Xem ra, Đỗ Thiên Trạch thực sự thích con người anh chứ không phải tiền của anh.
“Nhưng mà…” Đỗ Thiên Trạch rất không còn lời gì để nói: “Ngay cả xe anh cũng không mua. Ngày nào cũng phải cưỡi xe điện chạy tới chạy lui.” Người sống ở thành phố chỉ cần trong tay hơi có chút tiền thì đều đi mua một chiếc xe thay cho đi bộ. Không chỉ là để cho tiện mà cũng là vì mặt mũi của mình nữa. Phương Nghị có tiền như vậy, lại không chịu chi ra mấy vạn tệ để mua một chiếc xe.
“Nuôi xe mắc quá.” Phương Nghị nghiêm túc nói: “Một tháng phải chi hết mấy ngàn đồng, đủ để anh mua rất nhiều thức ăn cho chó mèo rồi. Hơn nữa anh cũng không thường hay đi ra ngoài. Xe điện là đủ dùng rồi.”
“Nhưng không phải anh có nhà xưởng chế biến thức ăn cho chó mèo sao Anh đâu cần phải tốn tiền mua thức ăn cho chó mèo.” Nếu như là trước kia, Đỗ Thiên Trạch còn cảm thấy Phương Nghị là người tiết kiệm, giờ cậu lại cảm thấy Phương Nghị là tên keo kiệt.
“Thì cũng phải chi tiền ra mua thôi a. Hơn nữa, tên giám đốc bên kia rất hư. Anh mua nhiều như vậy mà cũng không chịu ấn theo giá gốc mà bán cho anh. Nói là sợ công nhân có ý kiến.” Phương Nghị vô cùng tức giận mà nói.
“Không sao. Lần sau em đi đàm phán giúp anh.” Đỗ Thiên Trạch khẽ mỉm cười rồi nói. Không cần biết Phương Nghị là người tiết kiệm hay là tên keo kiệt, anh có là gì thì cậu cũng thích hết.
“Nếu lần sau mấy anh muốn tìm người đại diện phát ngôn thì nhớ tìm em trước. Em bảo Hải Dương đi nói giúp mấy anh. Nói không chừng giá tiền có thể rẻ hơn một chút.”
“Được.” Phương Nghị gật đầu, càng lúc càng cảm thấy Đỗ Thiên Trạch quá ư là thuận mắt. Tuy anh không tìm được vợ, nhưng Đỗ Thiên Trạch cũng có thể sánh ngang với vợ tốt rồi. Cậu không chỉ thông minh mà còn biết tính toán tỉ mỉ, trừ bỏ giới tính không như ý ra thì những thứ khác đều rất thích hợp với anh.
“Mau cất những giấy tờ này vào đi. Đừng có ném lung tung. Sau này có gặp người khác thì đừng nói lung tung, biết không” Đỗ Thiên Trạch lộ vẻ khẩn trương cất kỹ giấy tờ, để Phương Nghị bỏ vào trong tủ quần áo.
“Anh không nói mấy thứ này cho người khác biết, ngoại trừ em.” Loại chuyện này không cần Đỗ Thiên Trạch phải nói, anh cũng biết chuyện này không thể nói lung tung được. Người bên cạnh anh, ngoại trừ mấy đứa Phương Duyệt ra, ai cũng không biết trong tay anh lại có nhiều thứ như vậy. Chu Sùng Văn cũng biết, nhưng là do hắn tự mình đoán được, Phương Nghị chưa từng chủ động nói chuyện này với hắn.
Chờ Phương Nghị cất kỹ đám giấy tờ, Đỗ Thiên Trạch cũng lấy cái thẻ của mình ra, nói ra số tiền tiết kiệm, thuận tiện nói luôn mật mã của thẻ cho Phương Nghị biết. Nhưng sau khi Phương Nghị đã nói ra hết đám tài sản của anh rồi thì mấy chục vạn tiền tiết kiệm của cậu chẳng đáng kể chút nào. Nhưng mà, dầu gì thì đây cũng là tiền mấy năm nay cậu phải tân tân khổ khổ tiết kiệm mới có được. Nếu sau này xảy ra chuyện hay là thế nào đó, ít nhất cũng có người biết được mật mã của thẻ, sẽ không đến mức tiền của cậu bị ngân hàng nuốt hết.
“Còn có một chuyện.” Chờ hai người thổ lộ của cải xong, Phương Nghị khẽ tằng hắng rồi nói: “Anh đã nói chuyện của hai đứa mình cho chú út và thím út biết. Bọn họ không đồng ý với chuyện hai đứa mình. Mấy ngày nay Tiểu Duyệt vẫn luôn khuyên nhủ thím út. Tuy chú út thím út có tư tưởng cởi mở, nhưng lát nữa có thể sẽ nói ra vài lời kỳ quái. Em ngàn vạn lần đừng đem lời nói của bọn họ để ở trong lòng. Bọn họ cũng chỉ lo em bị anh lừa nên mới đối xử với em như vậy mà thôi.”
“Em bị anh lừa” Lời nói của Phương Nghị có chút kỳ quái nha.
“Thím út của anh nói, hai đứa mình yêu nhau nhất định là do anh bức hiếp em.” Phương Nghị có chút ủy khuất nói.