[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 33



“Có thể hỏi anh một chút, làm sao phát hiện được con mèo con này không” Đã muộn thế này, trong cửa hàng thú cưng cũng không còn nhiều người lắm, Phương Duyệt cũng đã vào phòng cấp cứu, cho nên trong phòng nghỉ cũng chỉ có ba người bọn họ. Tô Nhiễm luôn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thấy Tô Nhiễm không có ý định nói, Đỗ Thiên Trạch đành phải nói trước.

“Tôi…” Tô Nhiễm cúi đầu, suy nghĩ kỹ càng một lúc rồi mới lên tiếng: “Tôi vốn đang ngủ trong phòng, đột nhiên bị người ta đánh thức, nói là nhân viên phục vụ phòng. Chờ nhân viên rời đi rồi, lúc tôi đóng cửa lại, thì thấy một bóng đen từ trong phòng đi ra. Bóng đen kia khá gầy, không giống bóng dáng của Phương Nghị. Tôi thấy có chút khác thường nên đi theo. Đến ngay đầu hẻm gần khách sạn, thì thấy người kia ném một cái túi to xuống đất. Tôi thấy cái túi động đậy nên mở ra nhìn xem, phát hiện là một con mèo. Lúc tôi nhìn thấy nó, nó còn động đậy chân, tôi thấy nó còn sống cho nên gọi điện thoại cho cậu.”

Tô Nhiễm càng nói thì càng lưu loát.

“May mà anh phát hiện sớm.” Đỗ Thiên Trạch đáp lại, tay càng nắm chặt hơn. Nếu dựa theo lời Tô Nhiễm vậy thì thật đúng là khéo.

Hải Dương chợt kéo vạt áo sau lưng Đỗ Thiên Trạch. Đỗ Thiên Trạch quay đầu lại, thấy Hải Dương đang nghịch di động, điện thoại trong tay cậu cũng lập tức vang lên một tiếng.

Là tin nhắn Hải Dương gửi tới, viết: ‘Đằng sau lưng áo của Tô Nhiễm có vết máu’

Đỗ Thiên Trạch nhìn kỹ lại. Quần áo trên người Tô Nhiễm có không ít chỗ bị dính máu, chắc là do lúc anh nhặt được mèo thì bị dính vào, nhưng sau lưng có vết máu….

Đỗ Thiên Trạch chợt nghĩ đến, trong lời nói của Tô Nhiễm có vấn đề. Nếu hắn nói thấy có người chạy ra khỏi phòng, sau đó người đó ném con mèo bị ngược đãi đi, vậy người kia phải động thủ ngay tại phòng động vật. Tuy thời gian cậu bước vào phòng đó rất ngắn, nhưng không hề nhìn thấy có bất cứ dấu vết gì. Hơn nữa, thời gian hành động ngắn như vậy, trong phòng chắc chắn sẽ lưu lại mùi máu tươi, nhưng cậu lại không hề ngửi thấy.

‘Anh thấy thế nào’ Đỗ Thiên Trạch cúi đầu gửi tin nhắn cho Hải Dương.

‘Có vấn đề’ Hải Dương rất nhanh đã nhắn trở lại.

Có cùng suy nghĩ với cậu, lời nói của Tô Nhiễm có vấn đề.

“Ở đây còn cần giúp gì không Nếu không thì tôi muốn đi mướn phòng ở gần đây. Ngày mai còn phải quay phim.” Đỗ Thiên Trạch nói những lời này xong thì không nói gì thêm nữa, bầu không khí trong phòng có chút xấu hổ. Tô Nhiễm có chút chịu không nổi, đứng dậy nói với Đỗ Thiên Trạch.

“Để Hải Dương dẫn anh đi đi. Kế bên là khách sạn.”

Hải Dương và Tô Nhiễm rời đi. Đỗ Thiên Trạch xoa ấn đường. Trước kia không để ý tới, sao lại có nhiều người thích ngược đãi động vật như vậy Đi tới chỗ nào cũng gặp.

Ba giờ sáng, Phương Nghị rốt cuộc ra khỏi phòng cấp cứu.

“Sao rồi” Đỗ Thiên Trạch nghe thấy động tĩnh liền vội vàng đi ra.

“Cứu được rồi, nhưng nó quá nhỏ, thân thể quá yếu, không biết có thể vượt qua hay không.”

“Có bao nhiêu hi vọng” Đỗ Thiên Trạch nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Phương Nghị, cậu cũng không muốn quấy rầy anh, nên kéo Phương Duyệt qua một bên mà hỏi.

“Một nửa, này xem như là đã đánh giá cao rồi.” Phương Duyệt lắc đầu. Con mèo này bị thương rất nặng. Có vài vết thương sâu tới tận xương, một cái chân sau xem như đã bị phế rồi. Nhưng mấy cái này còn chưa là gì, mấu chốt là bởi vì con mèo này chỉ mới hơn một tháng tuổi, phải chịu vết thương nặng như vậy, trạng thái tinh thần lại không tốt, rất khó chống đỡ nổi.

“Đi ngủ đi, ngày mai còn phải đến phim trường.” Phương Nghị đứng dậy, nói với Đỗ Thiên Trạch.

“Chờ một chút…” Gặp phải loại chuyện này, sao cậu ngủ cho được Lại nói, Chu Khởi Mộng còn chưa tới. Tô Nhiễm đã rời đi rồi.

“Khởi Mộng đi công tác, phải qua mấy ngày nữa mới về. Đi ngủ trước, mai chúng ta lại phải về phim trường.” Phương Nghị nói xong, liền tự lên lầu.

“Cậu ở đây cũng vô dụng thôi. Vẫn nên đi ngủ đi. Ngày mai tôi theo hai người, xem xem rốt cuộc là do kẻ nào tác quái.” Chu Sùng Văn nói xong, lười biếng duỗi thắt lưng rồi đi ra ngoài.

Đỗ Thiên Trạch bảo Phương Duyệt dẫn cậu đến phòng chữa bệnh nhìn, thấy Vú Em đang ngủ ở bên cạnh ***g mèo con, chung quanh có không ít chó mèo đến đây an ủi mèo con. Trạng thái của mèo con thoạt nhìn có tốt lên một chút, có thể mở to mắt nhìn người. Hai mắt thật to trong veo lại sạch sẽ, sinh bệnh mà cũng đẹp tới vậy, sao lại có người lại nhẫn tâm ra tay chứ

Đại Bạch nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch, liền đứng dậy đi tới chỗ Đỗ Thiên Trạch, nhảy vào lòng cậu, cọ cọ vào lòng bàn tay Đỗ Thiên Trạch hồi lâu. Nhưng lúc Đỗ Thiên Trạch rời đi thì nó lại nhảy xuống, tiếp tục ngủ ở bên cạnh ***g sắt.

Đỗ Thiên Trạch vào trong phòng nghỉ nằm một đêm, trước khi bị bừng tỉnh thì chợt nhớ tới Trì Thụy, cảm thấy Trì Thụy cũng rất khả nghi, nhất là người bạn tên Hoa Tử Dịch của Trì Thụy. Vì sao gã ta mới tới thì liền có động vật bị thương Vì sao bọn họ đi ăn cơm mà còn gọi Vú Em theo Hơn nữa ngay từ đầu, Trì Thụy đã có hứng thú rất lớn với Vú Em.

“Nam thần, anh tỉnh rồi.” Phương Duyệt nghe thấy tiếng động liền tiến vào nhìn xem.

“Mèo con sao rồi” Đỗ Thiên Trạch xoa mặt, hòng làm cho mình tỉnh táo hơn chút.

“Em vừa mới đi nhìn, rất may, không có phát sốt, cũng uống được một chút sữa bột.” Phương Duyệt cũng lộ ra vẻ mệt mỏi mà nói. Cô nàng hầu như không ngủ cả đêm rồi, luôn túc trực bên cạnh mèo con, sợ xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

“Phải quay lại đóng phim rồi. Anh lên lầu gọi Phương Nghị xuống.” Đỗ Thiên Trạch vừa đi, vừa gọi điện cho Hải Dương, gọi anh dậy.

Hải Dương tắt điện thoại, Đỗ Thiên Trạch đang định gọi lại lần nữa thì giọng của Hải Dương từ ngoài cửa truyền tới, còn có Tô Nhiễm.

Đỗ Thiên Trạch lên lầu, phát hiện Phương Nghị đã dậy, đang ngồi ngẩn người nhìn ra cửa sổ.

“Nên đi rồi.” Đỗ Thiên Trạch dựa theo ánh mắt của Phương Nghị mà nhìn qua, ngoại trừ cây khô lá vàng thì cái gì cũng không thấy.

“Ừ, đi thôi.”

Tô Nhiễm và Hải Dương đang thăm mèo con ở trong phòng chữa bệnh. Phương Duyệt vẫn ở trong đó. Nhìn thấy tình huống ở trong phòng chữa bệnh, Tô Nhiễm rõ ràng đã lộ ra vẻ rất kinh ngạc, không ngờ đám động vật này cũng biết an ủi nhau. Hắn tới gần ***g sắt, muốn cẩn thận nhìn xem một chút, thì một con mèo gần đó chợt nổi điên lên, chắn ngay phía trước ***g, lông toàn thân dựng dứng, gầm gừ với Tô Nhiễm.

“Này, con mèo này khá dữ.” Phương Duyệt ở bên cạnh có chút xấu hổ mà giải thích.

“Không sao.” Tô Nhiễm gật đầu, không để ý.

Lúc quay về phim trường thì đụng trúng giờ cao điểm kẹt xe, Đỗ Thiên Trạch đành gọi điện cho Lý Nghiêu để xin phép. Không ngờ Lý Nghiêu còn chưa dậy, lúc nhận điện thoại của Đỗ Thiên Trạch thì lơ mơ nói buổi sáng không quay, sau đó lập tức tắt điện thoại.

Đến lúc về tới khách sạn, Hải Dương đi hỏi thăm mới biết, hôm qua sau khi ăn cơm tối xong, Lý Nghiêu theo Trì Thụy và Hoa Tử Dịch tới quán bar, thẳng đến sáu giờ sáng mới quay về. Nếu tin này là thật, vậy không còn hiềm nghi với Trì Thụy và Hoa Tử Dịch nữa. Đỗ Thiên Trạch vô thức xoa ấn đường. Tuy Tô Nhiễm có rất nhiều điểm khiến người ta nghi ngờ, nhưng sau khi cậu cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy Tô Nhiễm không phải là người có thể xuống tay gây thương tích cho động vật, hơn nữa lúc nói dối cũng sẽ không nói ra lời nói dối thấp kém như vậy.

Hắn có thể trực tiếp giết chết con mèo, sau đó lặng lẽ vứt đi, không cần phải phiền phức gọi điện thoại cho bọn cậu như vậy, lại càng không cần phải bôn ba cả một đường với bọn cậu.

Sau khi vào khách sạn, Tô Nhiễm liền tách khỏi bọn họ. Đỗ Thiên Trạch theo Phương Nghị vào phòng động vật xem xét một vòng, thấy đám thú bên trong vẫn còn khỏe, không bị kinh sợ gì, chỉ là vừa thấy Phương Nghị thì liền kích động gọi Phương Nghị, muốn anh cho ăn.

Chờ đến khi Phương Nghị cho đám thú ăn xong rồi, Đỗ Thiên Trạch mới nói lại chuyện Tô Nhiễm ngày hôm qua. Chu Sùng Văn im lặng hết nửa ngày trời. Phương Nghị thì đưa ra hai điểm đáng ngờ, rất giống với suy nghĩ của Đỗ Thiên Trạch.

“Không giống là do hắn làm. Hắn không có ngu như vậy.” Hai điểm đáng ngờ này rất rõ ràng. Nếu thật sự là do Tô Nhiễm làm, vậy chắc chắn hắn đã chuẩn bị đầy đủ, sẽ không nói ra mấy lời nói dối sai chồng chất như vậy đâu.

“Còn nữa, cậu đừng quên, kẻ ngược đãi mèo con kia chính là tên chôn xác trong rừng trúc.” Chu Sùng Văn bổ sung thêm. Tuy thủ pháp gây án lần này rất cẩu thả, không giống như được chuẩn bị đầy đủ như trước đó, nhưng thủ pháp ngược đãi động vật của gã, có rất nhiều điểm trùng khớp.

“Tôi xuống lầu mua bữa sáng cho mọi người này.” Hải Dương đặt điểm tâm lên bàn, ngoại trừ Chu Sùng Văn ra, ai cũng không động tới.

“Tôi phục mọi người rồi. Thiên Trạch a, chiều nay cậu còn phải quay phim đó. Cậu xem quầng mắt của cậu này, đen thùi lùi như vậy thì có đắp cả lớp phấn dày cũng che không nổi a. Cậu còn không ăn, chiều quay phim càng không có tinh thần hơn.”

“Tôi thật sự không có hứng ăn.” Đỗ Thiên Trạch lắc đầu.

“Tôi biết là sẽ như vậy mà. Tôi đã hỏi rồi, ngày hôm qua Trì Thụy và Hoa Tử Dịch vốn không có về. Ăn cơm tối xong, bọn họ liền cùng đạo diễn Lý tới quán bar luôn. Giờ còn đang ngủ ở trong quán kìa. Nhưng tôi rất thông minh, đã hỏi xem nơi này có camera hay không rồi. Tôi và nhóm Phương Nghị đi kiểm tra video, còn cậu thì đi ngủ đi. Giờ cậu chỉ có thể dựa vào khuôn mặt này mà kiếm cơm thôi đó.” Hải Dương tận tình khuyên bảo cậu.

“Cùng đi đi. Tôi không ngủ được. Buổi tuối ngủ bù lại cũng được mà.”

Phòng theo dõi đương nhiên không dễ dàng để cho người ta vào rồi. Hơn nữa lại không phải là chuyện lớn, chỉ là chết một con mèo thôi mà. Đỗ Thiên Trạch phải nói thật lâu với nhân viên trong khách sạn, bọn họ mới đồng ý cho bọn cậu xem băng theo dõi, nhưng cũng chỉ có thể nhìn video theo dõi ngay tại cửa phòng động vật ở mà thôi.

Buổi tối từ bảy giờ đến chín giờ, chỉ có Tô Nhiễm và nhân viên phục vụ phòng ra vào cửa vài lần. Đến khoảng hơn mười giờ, Tô Nhiễm đột nhiên đi tới, dừng ngay trước cửa một chốc, không có rời đi, cũng không có tiến vào, nhưng người thì đã biến mất, hành lang không có một bóng người, mà Tô Nhiễm thì y như đã bốc hơi biến mất.

“Nhảy hình. Băng này đã bị người ta động tay động chân rồi.” Hải Dương nhìn thấy phương thức quen thuộc, liếc mắt liền nhìn ra vấn đề.

Chu Sùng Văn tua lại băng, quả nhiên thời gian hiển thị trên màn hình thiếu mất nửa tiếng đồng hồ, đúng là nửa giờ xảy ra chuyện kia.

“Đi thôi.” Chu Sùng Văn nhìn thấy thời gian liền đứng lên. Băng theo dõi ở đây, nếu không phải do người trong khách sạn động tay động chân, thì chính là bị hacker bóp méo rồi. Cho dù có là loại khả năng nào thì bọn họ cũng không tìm được video gốc.

“Mày muốn chơi với tụi tao sao….” Phương Nghị định tìm nhân viên khách sạn tính sổ. Quậy hết cả nửa ngày, lại cho bọn anh coi video đã bị động tay động chân. Này không phải là muốn làm lãng phí thời gian của bọn họ sao Nhưng lại bị Đỗ Thiên Trạch chặn lại khuyên nhủ.

“Anh tìm bọn họ cũng vô ích. Không phải do bọn họ động tay thì cũng là do người khác làm. Chúng ta chắc chắn không thể điều tra từ video được nữa rồi. Không bằng quay về hỏi Đại Hoàng, xem nó có biết hay không.” Chu Sùng Văn chờ chung quanh không còn người nữa, mới nói với Phương Nghị, sau đó lại lắc đầu: “Qua nhiều năm như vậy rồi, mà đầu óc không lớn thêm được tí nào.”

Đại Hoàng bị nhốt ở trong ***g quá lâu, đương nhiên là bị dọa. Vú Em tới, nó liền nhào vào lòng Vú Em. Có người tới gần liền kêu ô ô lên cảnh báo.

“Đại Hoàng ngoan, còn nhớ ai vào đây không Dẫn tụi tao đi tìm gã đi.” Phương Nghị trấn an Đại Hoàng một hồi lâu, Đại Hoàng mới an tĩnh lại.

Nghe thấy Phương Nghị nói, lông Đại Hoàng liền dựng đứng cả lên, lại lộ vẻ cảnh giác.

Vú Em đứng dậy, ôm Đại Hoàng vào trong ngực, liếm lông cho Đại Bạch một hồi thì nó mới an tĩnh lại.

Vú Em đặt Đại Hoàng xuống cạnh Phương Nghị. Phương Nghị xoa đầu Đại Hoàng, hỏi: “Mày có thể dẫn tụi tao đi tìm gã không”

Đại Hoàng ‘meo’ một tiếng, đi ra ngoài.

Nhìn bộ dáng thì chắc là biết. Phương Nghị đi sát đằng sau Đại Hoàng. Đại Hoàng không đi xa lắm, tới cửa phòng cách không xa đó thì dừng lại, là phòng của Tô Nhiễm.

Hề hề như đã hứa dịp năm mới nè!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv