Đêm đó hai người không làm gì nữa.
Lâm Tô Tô cũng phải công nhận An Kính có sức chịu đựng rất tốt. Sau hơn một tiếng ngâm mình trong nhà tắm, đêm đó, anh ôm cậu đi ngủ mà không có động chạm gì thêm.
Chỉ là cái ôm rất ấm áp, rất chân thành làm trái tim người ta tan chảy.
Phòng ngủ của An Kính lắp cửa kính trong nên có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố nhấp nháy ánh đèn. Cơn mưa dần dần trở nên nặng hạt, đập lộp độp vào tấm kính, khiến khung cảnh chung quanh nhoè đi.
Lâm Tô Tô buồn ngủ đến díu cả mắt nhưng vẫn cố thức để ngắm mưa. Mấy khi được nằm trên tầng cao ngắm mưa toàn thành phố như thế này cơ chứ.
Cơ thể nhỏ bé của cậu rúc vào người An Kính, đầu cậu gối lên cánh tay anh, hai tay thì vân vê mấy ngón tay thon dài của anh.
An Kính cũng không rảnh rỗi, hắn thơm nhẹ lên mái tóc thơm mềm của người trong lòng, siết chặt cánh tay như muốn dung nhập người trong lòng vào trong trái tim của mình luôn vậy.
“Ngủ ngon, bảo bối.”
“Ưm… anh cũng ngủ ngon.”
Giọng Lâm Tô Tô thều thào, buồn ngủ lắm rồi, nhưng còn cố gắng nói lời chúc ngủ ngon với anh sau đó thì lăn ra thở đều đều. Ngón tay vẫn nắm rất chặt ngón tay của anh. Như thế thì anh thoả mãn rồi.
...****************...
Quả nhiên như An Kính dự đoán. Chuyện An Kính có người yêu và đặc biệt dẫn về căn hộ trở nên rầm rộ trong công ty, thậm chí là còn lan truyền ra ngoài nữa.
Đến nỗi, bố mẹ hắn cũng gọi điện hỏi thăm.
“Đúng là có, nhưng mà vẫn chưa cho bố mẹ gặp được. Em ấy còn nhát lắm.”
^^^“Hay con lừa người ta hả?”^^^
“Sao bố mẹ cứ nghĩ thế hả? Con theo đuổi đàng hoàng. Đợi chắc chắn hơn, con sẽ dẫn em ấy ra mắt bố mẹ. Đừng có cho người điều tra trước đấy.”
^^^“Biết rồi. Cậu giữ kỹ quá.”^^^
Cúp điện thoại của bố mẹ, An Kính không nhịn nổi nhoẻn miệng cười. Anh biết bố mẹ lo lắng cho tình trạng yêu đương của anh từ lâu mà không nói. Dù sao từ khi Diệp Thư Thư đi, anh cũng suy sụp một đoạn thời gian không vựt dậy nổi. Bây giờ lại có tình yêu mới, quả thực có chút vi diệu.
An Kính thì vui mừng hớn hở trong lòng. Cấp dưới hỏi hắn hắn cũng không chối. Trong khi đó, Lâm Tô Tô lại ngại ngùng chết.
Khi bước vào công ty, cậu đã được Nhã Đan kể về câu chuyện ngày hôm qua. Thân là nhân vật chính, Lâm Tô Tô chỉ có thể giả vờ không biết gì cả. Cậu ngồi nghe người khác đoán già đoán non mà trong lòng phập phù không yên.
Dù cả hai đã ngỏ lời yêu, nhưng Lâm Tô Tô vẫn chưa sẵn sàng công khai đâu. Hu hu hu…
Lâm Tô Tô khóc trong lòng nhiều chút, trong khi đó phòng thư kí bàn luận với khí thế ngất trời. Cứ như thể chỉ cho họ năm phút nữa thôi là họ có thể đào ra được người đặc biệt của An Kính là ai vậy.
“Tô Tô, em không biết nét mặt của chủ tịch hôm qua dịu dàng đến mức nào đâu. Chị nhìn mà muốn mang thai luôn vậy đó. Từ hồi chị làm ở công ty này chưa thấy anh ấy dịu dàng với ai như vậy bao giờ.”
Người vừa đón nhận sự dịu dàng đó đỏ bừng hết mặt mũi. Lâm Tô Tô cố gắng nhìn xung quanh để giảm bớt áp lực và sự ngượng của mình bỗng nhiên bắt được ánh nhìn kì lạ của Trương Tuệ.
Trong lòng Lâm Tô Tô tự nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo. Có vẻ như thư kí Trương biết cái gì đó thì phải? Hửm, đừng nói là ngày hôm qua là An Kính xin nghỉ giúp cậu với thư kí Trương nhé?
Trương Tuệ mỉm cười với Lâm Tô Tô khi nhìn thấy gương mặt méo xệch ngượng ngập của cậu. Thật sự thì anh cũng muốn giấu đi lắm nhưng thân là thư kí bên cạnh chủ tịch thì chuyện này sao có thể không biết được.
“Hay là Diệp tiểu thư nhỉ? Có khi nào là vị đó không? Hai người đó quay lại là vừa đẹp đôi.”
Thế là trong tình huống nửa úp nửa mở, ai cũng cho rằng An Kính và Diệp Thư Thư quay lại với nhau. Bằng một cách thần kì nào đó, chuyện này làm Diệp Thư Thư phát điên.
Diệp Thư Thư tất nhiên biết người yêu mới của An Kính không phải mình, và điều đó khiến ả cảm thấy nguy cơ. Cô hiểu rõ An Kính một khi yêu thì sẽ yêu rất nhiều. Hắn sẽ trân quý tình cảm ấy như ngọc trên tay. Cho nên lúc quay lại cô mới đinh ninh bản thân vẫn còn cơ hội.
Ai ngờ một kẻ nào đó chen ngang.
“Không điều tra được sao? Các người ăn gì mà vô dụng vậy hả?”
Diệp Thư Thư ném đồ đạc vào thám tử mình thuê rồi la hét. Dạo này cô không hẹn được An Kính nên tâm tình không tốt, cảm thấy như món đồ yêu thích của mình bị người khác giành đi mất vậy.
“Có đào mồ cũng phải mò ra kẻ đó cho tôi. Hơn nữa, quan sát động tĩnh của Lâm Tô Tô đi. Hắn dạo này làm gì? Có phải nó là người qua đêm với An Kính không? Nhanh lên. Các người làm việc quá chậm rồi.”
Diệp Thư Thư mắng chửi cho đã rồi đuổi người đi. Cô biết việc cho thám tử đi theo An Kính khá nguy hiểm nhưng ngoài cách đó ra, cô không còn cách nào khác.
Diệp Thư Thư bỏ qua mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, sửa sang lại đầu tóc thật xinh đẹp, chọn quần áo sau đó lái xe đến thẳng nhà bố mẹ An Kính. Cô biết mình không thể tấn công An Kính lúc này, cũng không thể làm cho anh động lòng ngay được, nhưng bố mẹ anh thì khác.
Cô đã quen biết bố mẹ An từ rất lâu, cả hai xem cô như con, thậm chí chiếc vòng ngọc trên tay cô chính là món quà mà mẹ An xem cô như con dâu mà trao tặng.
Diệp Thư Thư vuốt ve chiếc vòng ngọc trong tay. Chỉ cần bố mẹ thích, thì bất kể ai cũnh không thể lay động được vị trí của cô trong trái tim họ. Hơn nữa, Diệp Thư Thư đã từng chiếm được trái tim An Kính một lần thì có gì mà sợ.
Nhìn chiếc thiệp mời đặt trong túi xách, Diệp Thư Thư cười lên một cách nham hiểm, khác hẳn với nụ cười dịu dàng thục nữ thường ngày.