Trùng Sinh Cùng Anh Trở Về

Chương 7: Rốt cuộc có nên buông bỏ?



Lần thứ hai Lưu Ly tỉnh dậy đã là buổi sáng hôm sau. Theo thói quen vươn vai một cái, cô liền đụng vào một vật thể lạ mềm mềm tròn tròn lại hơi ngứa, nhìn xuống mới thấy là cái đầu nhỏ của Cung Cẩn Hàn, Hắn còn nhỏ, những sợi tóc cũng rất cứng, cọ qua cọ lại liền ngưa ngứa. lưu Ly vuốt tóc Cung Cẩn Hàn, sau đó liền chuyển qua mặt. Gương mặt của hắn rất mềm,lại trắng trắng trông giống hai cái bánh bao nhân thịt của cửa hiệu Kim Khánh., khiến cô không nhịn được lại nhéo thêm vài cái. Không biết hắn ta đang mơ gì, cười ngọt ngào trông vô cùng vui vẻ, lại ngây ngô như vậy. Theo lưu Ly dự đoán, Cung Cẩn Hàn chỉ là tạm thời có được ký ức của kiếp trước, theo thời gian sẽ phai mờ dần. Có lẽ là do kiếp trước níu kéo, cho đến năm 2 tuổi, hắn vẫn chưa quên đi.

Lưu Ly vừa mong hắn quên đi, lại vừa mong hắn không quên nhưng với Cung Cẩn Hàn, một người hoàn toàn không có dị năng thì việc nắm giữ ký ức kiếp trước quá nguy hiểm, vừa có thể tổn hại tới tinh thần, lại vừa có thể khiến hắn yên lặng mà chết đi, như vậy quá nguy hiểm.

So với việc nhớ lại kiếp trước, Lưu Ly càng hy vọng Cung Cẩn Hàn có thể sống vui vẻ hạnh phúc hơn...

Kiếp trước, mấy người hại cô cũng đã có kết cục thê thảm. Nếu cô đem những dị năng này đi trả thù họ, cũng thật...không công bằng đi...

Nếu vậy, cô liền mặc kệ theo số phận đi.

Không lâu sau, Cung Cẩn Hàn tỉnh dậy, thấy Lưu Ly cũng tỉnh, hắn cười ngốc, ôm lấy Lưu Ly vào lòng. Lưu Ly có một loại xúc động muốn thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này. Cô có thể mãi mãi ở trong vòng tay ấm áp này, mãi mãi cũng không bao giờ rời xa. Nhưng...

Cô không thể ích kỷ như vậy được!

Lưu Ly bắt đầu khóc nỉ non, làm cho Cung Cẩn Hàn luống cuống chết đi sống lại, cho dù ba Lưu, mẹ Lưu, cả Lưu gia lão thái thái cùng lão thái gia cũng không sao dỗ dành được.

"King kong"

Tiếng chuông cửa vang lên nhưng cũng không làm cho Lưu Ly ngưng khóc. Cô căn bản không khóc toáng lên, chỉ khóc nỉ non thôi nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nặng trĩu. Ba Lưu đưa tay lau mồ hôi trên trán,kinh ngạc nhìn người vừa mới bước vào nhà của mình."Vân...Vân Long đại sư?"

Cả hai ông bà nhà Lưu gia cũng kinh ngạc không kém, đơ người, có lẽ chính là để nói tình trạng của hai người lúc này đi.

"Vân Long đại sư, sao ngài lại đến đây? Không thể tiếp đón ngài từ xa, thật là thất lễ..." Rốt cuộc cũng là người từng lăn lộn nhiều năm trên thương trường, Lưu lão thái gia vẫn là tỉnh táo nhất,vừa ra hiệu cho nữ giúp việc đi pha trà, lại vừa mời Vân Long đại sư ngòi vào ghế sofa. Vân Long đại sư cười hiền hậu xua tay."Thí chủ không cần khách khí. Lão nạp đi ngang qua khu Ngọc Viên này liền cảm nhận được sự liên kết mạnh mẽ của duyên phận, lão nạp đến đây cũng chỉ là để tìm người thôi"

"Vậy..."

Vân Long đại sư nhìn xung quanh nhà, ánh mắt rơi trên người Lưu Ly vẫn đang khóc nỉ non."Chính là đứa trẻ đáng thương này!"

Vân Long đại sư đến gần, bế Lưu Ly lên rồi quay sang nói với Lưu Chánh - ông nội của Lưu Ly."Tiểu cô nương này gần đây sắp gặp đại kiếp, lão nạp cùng tiểu cô nương này lại có duyên, cũng không thể để không.Hôm nay đại kiếp sắp tới, lão nạp cùng ba vị khác cũng sẽ lên Tứ Thần sơn lánh nạn, cô bé này cũng có liên quan. Nếu gia đình không phiền, liệu lão nạp có thể đưa tiểu cô nương này đi cùng?"

"Không được!" Mẹ Lưu Sở Cầm Vân là người đầu tiên phản đối. Đây là con gái của bà. Nó chưa tròn một tuổi đã phải rời xa gia đình vì cái đại kiếp vớ vẩn gì đó. Chuyện này thật không thể chấp nhận được! Đây hoàn toàn là mê tín. Đại kiếp đó cũng không biết kéo dài bao lâu, bà sao có thể chấp nhận được?

"Cầm Vân, con im lặng đi!" Lưu lão thái thái là một người tin phật. vân Long đại sư là người đứng đầu trong chùa Hiền Quân xây dựng ở chân núi Tứ Thần. Cả bốn người đều không phải cứ có tiền là gặp được cũng đủ để thấy uy danh của họ, vậy mà hôm nay người đứng đầu của chùa Hiền Quân lại đích thân đến đây, chắc chắn chuyện này đã không thể trốn tránh. Huống chi cả 4 vị đại sư đều phải đi tránh họa trên đỉnh núi, huống chi là cháu gái bé nhỏ của bà?

"Ba mẹ à, con thấy chuyện này vô lý...." Lưu Tuấn còn chưa nói hết câu, Vân Long đại sư đã ngắt lời." Lưu thí chủ, thật ra có những thứ không nên đánh đổi quá lớn. Huống chi biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hơn nữa, cũng không nên lợi dụng người thân, gia đình sẽ tan nát.""

Lời Vân Long đại sư đầy ẩn ý, khiến Lưu lão thái gia không khỏi nhìn nhiều ba Lưu thêm vài lần. Lưu Tuấn bị sợ đến mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, lời nói ra cũng không rõ ràng." Cái đó,....tôi không có ý kiến..., đại sư.... đại sư cứ... tự nhiên..."

Sở Cầm Vân trừng mắt nhìn Lưu Tuấn, nước mắt cũng sắp trào ra nhưng bà lại quật cường ngăn lại."Tôi không biết, con gái của tôi, các người không được đem con bé đi đâu hết!"

"Vợ à, có lẽ Vân Long đại sư nói không sai đâu. Chúng ta hãy cứ làm theo lời đại sư dặn đi"

"Ông là đồ không có tiền đồ!"

Cuối cùng, Sở Cầm Vân nhượng bộ, lặng lẽ rơi nước mắt nhìn người giúp việc thu dọn đồ đạc đi cùng con gái, rõ ràng bà có thể đi cùng Y Y, tại sao Vân Long đại sư nhất định phải chỉ định là Cố thẩm kia chứ? từ giờ về sau nhất định không thể tin vào những thứ ma tà quỷ đạo như vậy nữa.

Chỉ có lưu Ly là mơ màng dụi mắt, rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi một cách ngon lành.....

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv