Bóng đêm bao phủ…
"Thái tử, Lam cô nương ở bên ngoài cầu kiến!" Thị vệ bước vào phòng bẩm báo.
Hoa Hưu Nghi như không có xương nằm trên giường êm đột ngột ngồi dậy, trong ánh mắt tà mị tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ, không xác định hỏi: “Lam cô nương?” Vừa nghe bẩm báo hắn đã nghĩ ngay đến Lam U Niệm, nàng tìm mình làm gì?
"Để nàng vào đi!" Hoa Hưu Nghi nói, sau đó tiếp tục nằm xuống, hắn cũng không muốn để nữ tử xảo trá kia cho là mình rất muốn nàng đến nơi này, nói thế nào thì hắn cũng là thái tử một nước, hơn nữa còn là thái tử một nước bị người ta từ chối.
Khi Lam Nhã theo thị vệ bước vào phòng, lòng nàng ta tung tăng như chim sẻ, hiện tại nàng ta đã không có mẫu thân không có sự giúp đỡ của hai phủ Lam – An, cho nên bản thân phải đánh cược một lần, đến hành cung cầu kiến thái tử Hoa Quốc. Nàng ta tin tưởng, dựa vào tư sắc của mình nhất định có thể trở thành nữ nhân của thái tử, nói như vậy mình có thể theo hắn về Hoa Quốc, nếu như mình có thể lấy lòng hắn và mang thai, sau này nàng ta muốn cái gì mà không có?
Bước vào phòng liền nhìn thấy Hoa Hưu Nghi đang nằm nghiêng trên giường lớn, cổ áo khẽ mở lộ ra lồng ngực trắng noãn, sợi tóc trên trán nhẹ nhàng rủ xuống, lúc Lam Nhã tiến vào hắn liền ngẩng đầu lên, nàng ta phát hiện hắn có đôi mắt rất đẹp, hàng lông mày rậm, đôi mắt không cười mà cong cong như hoa đào, mũi cao thẳng, môi hồng nhạt như sắc hoa đào, vừa nhìn liền khiến gò má nàng ta đỏ ửng.
Hoa Hưu Nghi vốn tưởng rằng Lam cô nương trong miệng thị vệ là Lam U Niệm, lúc nhìn thấy Lam Nhã ánh mắt hắn chợt loé qua chút thất lạc còn có chán ghét, cặp mắt kia như hiện ra ý cười rồi khôi phục lại nụ cười ái muội đó, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện nụ cười đó không có chút nhiệt độ.
Hôm nay Lam Nhã mặc một bộ váy áo bằng gấm xanh biếc, dùng chỉ vàng thêu uyên ương nghịch nước, thân trên thêu kim tuyến, xuyết thêm vài viên trân châu sáng chói, trước ngực đeo một sợi dây chuyền ngọc màu đỏ, trên búi tóc song song cắm mười hai chi phượng trâm, trong miệng phượng ngậm trân châu, vô cùng đẹp đẽ. Lam Nhã có thể cảm giác được vừa rồi thị vệ dẫn mình vào nhìn mình không dời mắt, cho nên nàng ta khẳng định hôm nay mình cực kỳ xinh đẹp.
"Thái tử!" Lam Nhã cố ý khiến thanh âm của mình trở nên yểu điệu một chút, nàng ta gọi hai chữ này có chút uyển chuyển ý tứ, nam nhân bình thường đều không thể chịu nổi âm thanh yểu điệu đó.
Hoa Hưu Nghi thấy Lam Nhã trang điểm lộng lẫy, ánh mắt tà tứ quan sát nàng ta như không mặc gì, dưới ánh mắt của Hoa Hưu Nghi nàng ta có chút bất an, mơ hồ tự hào rằng hắn đang bị mình mê hoặc.
Hoa Hưu Nghi cho thị vệ một ánh mắt, thị vệ run lên, tính tình thái tử nhà bọn họ khó mà nắm bắt, xem ra lần này hắn đã làm ra chuyện không hợp tâm ý thái tử, thị vệ cũng biết chờ đợi hắn chính là trừng phạt cực kỳ tàn ác.
"Không biết Lam cô nương tìm bản thái tử là có chuyện gì?" Hoa Hưu Nghi cũng không đứng dậy, lười biếng hỏi.
"Ta… Ta… " Dưới cái nhìn chăm chú của Hoa Hưu Nghi nàng ta không biết nên trả lời như thế nào, nàng ta biết mình không có nhiều cơ hội, không bao lâu nữa hắn cũng sẽ về nước, nếu bản thân không thể lấy lòng hắn chắc chắn sẽ không còn cơ hội.
Lam Nhã đỏ mặt lắp bắp nói không nên lời, nói thế nào thì nàng ta vẫn là nữ tử chưa gả da mặt mỏng, không thể thốt ra lời nói xấu hổ đó. Nhưng mà nàng ta lại không cam lòng buông tha cơ hội hiếm có này.
Lam Nhã hít sâu một hơi, sắc mặt đỏ bừng, sau đó chầm chậm cởi áo ngoài xuống, nàng tin tưởng Hoa Hưu Nghi sẽ hiểu, nàng tới hầu ngủ, càng là đến hiến thân.
Hoa Hưu Nghi không có lên tiếng cũng không có cự tuyệt, Lam Nhã vừa thẹn vừa sốt ruột, sau đó tiếp tục cởi, cho đến khi trên người không còn mảnh vải che thân đứng trước mặt Hoa Hưu Nghi.
Dáng người Lam Nhã trổ mã rất tốt, da dẻ trắng nõn thật khiến người khác phải chải máu mũi, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt Hoa Hưu Nghi vẫn không thay đổi, nàng ta không rõ hắn có ý gì, không ngăn cản mình cởi quần áo nhưng cũng không tới đòi hỏi mình, lúc này nàng ta không biết làm thế nào cho phải.
"A" Hoa Hưu Nghi chậm rãi ngồi dậy, dù chỉ là động tác bình thường nhưng hắn lại làm thật quyến rũ, trần trụi quan sát Lam Nhã không mảnh vải che thân, nói: "Ngươi có biết hậu viện của bản thái tử có bao nhiêu thiếu nữ không? Tuỳ tiện chọn một người cũng xinh đẹp hơn ngươi!"
Lam Nhã bị lời nói không nể tình của Hoa Hưu Nghi làm cho rưng rưng chực khóc, đến mức này vẫn không thể đả động được hắn, nàng ta từ từ đi đến bên giường: "Ta biết bên cạnh thái tử có rất nhiều nữ nhân, Lam Nhã không cầu cái khác, Lam Nhã thật tâm ái mộ thái tử, mong thái tử thành toàn Lam Nhã một lòng say mê!"
"Thật lòng?" Hoa Hưu Nghi cười nhạo, thật lòng gì gì đó là điều đáng cười nhất thế gian, nữ tử bình thường nào có thật lòng, nếu như nói có e là cũng chỉ có nữ tử như Lam U Niệm thôi.
"Đúng vậy, Lam Nhã thật tâm yêu thái tử!" Lam Nhã bò lên trên giường lớn, duỗi tay chuẩn bị cởi bỏ y phục của Hoa Hưu Nghi, khi nàng ta vừa chạm vào, tay đã bị nắm chặt.
Lam Nhã càng thêm thẹn thùng cho rằng Hoa Hưu Nghi thật sự bị mình đả động, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, si mê nhìn hắn, đúng lúc này nàng ta lại bị ném xuống giường.
"Thái tử?" Lam Nhã không biết đã xảy ra chuyện gì, bản thân sắp đạt được mục đích, sao đột ngột ngã rồi.
"Người đâu!" Hoa Hưu Nghi hô lên, vừa dứt lời đã có mấy thị vệ đi vào phòng. Lam Nhã thấy thị vệ đột nhiên xuất hiện vội vàng bò dậy nhặt y phục muốn mặc vào, trong lúc nhất thời không thể mặc được ngược lại càng mặc càng loạn.
"Thái tử!" Vài thị vệ quỳ xuống thi lễ.
"Nữ nhân này thưởng cho các ngươi, chơi đùa thật tốt!" Hoa Hưu Nghi không thèm nhìn tới Lam Nhã vẫn còn đang sốt ruột mặc y phục, nói với thị vệ.
Bọn thị vệ nghe xong liền nhìn về phía da thịt phơi bày nửa che nửa đậy của Lam Nhã, trong mắt chợt lóe hào quang, Lam Nhã không nghĩ tới Hoa Hưu Nghi có thể nói như vậy, sợ hãi muốn chạy nhưng đó là điều không thể, vội vàng dập đầu: "Thái tử, cầu xin ngài, đừng mà, sau này Lam Nhã sẽ hầu hạ thái tử thật tốt!"
Hoa Hưu Nghi cũng không có vì Lam Nhã khóc thút thít cầu xin tha thứ mà thay đổi, thậm chí còn cười rất dịu dàng, trong miệng lại bật thốt: "Ngươi đã yêu bản thái tử như vậy, để ngươi hầu hạ thủ hạ của bản thái tử không phải tốt hơn sao? Bản thái tử sẽ nhớ kỹ ngươi tốt!"
Hoa Hưu Nghi vung tay lên, bọn thị vệ liền lôi Lam Nhã ra ngoài, sau đó hắn ngồi trong phòng nghe tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng cầu xin tha thứ, còn có ô ngôn uế ngữ từ trong miệng nam tử bật thốt, thanh âm đêm nay vừa u ám vừa quỷ dị.
Mà Hoa Hưu Nghi lại ngủ yên giữa những thanh âm này, tựa hồ thanh âm này rất kích thích, khiến hắn cảm thấy vui vẻ khó hiểu.
Chuyện xảy ra tối nay đối với Lam Nhã mà nói còn thống khổ hơn cả chết, nàng bị rất nhiều thị vệ cao lớn thô kệch lôi đến bụi cỏ ở hành cung, bị những nam nhân này tùy ý vũ nhục cưỡng chế đoạt lấy thân thể, một người tiếp một người sung sướng nhúng nhảy, trên người tràn ngập vết thương do bị làm nhục, hiện tại nàng giống như một kỹ nữ hạ tiện mặc người ta đùa bỡn, một người lại một người, tiếp nối mãi…
Càng ngày càng nhiều vũ nhục khiến cừu hận dưới đáy lòng càng sâu, người nàng ta hận nhất không phải Hoa Hưu Nghi mà là Lam U Niệm, nếu không phải do Lam U Niệm tại sao nàng ta lại mất đi thân phận đại tiểu thư Lam phủ, nếu như không phải Lam U Niệm xuất hiện sao nàng có thể bị nhà ông ngoại ghét bỏ, nếu không phải Lam U Niệm mẫu thân của nàng ta ca ca muội muội sao lại chết, nếu không phải tại Lam U Niệm sao nàng lại đến trêu chọc Hoa Hưu Nghi, sau đó nhận lấy kết cục này!
Lam Nhã nằm trong bụi cỏ, vốn là gương mặt thương lệ nay dính đầy nước mắt, hai mắt toả ra hào quang độc ác khủng bố!. Truyện Bách Hợp
- - -
Thời tiết từ từ trở lạnh, mùa đông đã đến. Hôm nay U Niệm các có vài vị khách tìm đến, là Phong Hạ Kỳ, Kinh Vô An còn có Vũ Lưu Ly, còn Phong Dực Hiên đã sớm coi nơi này là nhà mình, hoặc là nói trong lúc nàng còn chưa có ý nghĩ gả đi hắn đã muốn đến Lam phủ ở rể.
Hai người đang dùng đồ ăn sáng, nếu ba người đã đến liền cùng nhau ăn sáng.
"Xảy ra chuyện gì?" Lam U Niệm hỏi, sáng sớm bọn họ đã vội vàng đến U Niệm các quả thật rất hiếm, nàng cũng biết thời điểm này tình thế trong cung có chút nghiêm trọng, cho nên khó tránh khỏi đã xảy ra chuyện.
"Phong Quan Liên gần đây rất kỳ quái, dường như cấu kết cùng một số quan viên Nguyệt Quốc!" Phong Hạ Kỳ tức giận nói, hắn có thể dễ dàng tha thứ cho người khác tranh giành vị trí kia nhưng không thể tha thứ cho người bán đứng quốc gia, người này không phải hoàng tử mà là công chúa một nước.
"Phong Quan Liên?" Lam U Niệm ngoài ý muốn lên tiếng, trước nay nàng vẫn luôn thấy Phong Quan Liên không đơn giản, bề ngoài làm bộ đơn thuần khả ái, khiến nhiều người yêu thích liền có thể thấy được, người này ở trong cung mặc dù không phải rất nổi bật nhưng khi cẩn thận hồi tưởng có thể sống an ổn trong cung, nói rõ thủ đoạn tuyệt đối không thấp, nhưng nàng không ngờ Phong Quan Liên lại cấu kết cùng quan viên nước khác.
"Ngươi làm như thế nào phát hiện?" Phong Dực Hiên hỏi.
"Người của ta phát hiện dạo gần đây hành tung của Phong Quan Liên cứ lén lén lút lút, ta vốn không có để trong lòng, không ngờ lai sứ các nước đến kinh thành đều phái người nhìn chằm chằm Phong Quan Liên. Càng bất ngờ hơn là đêm vừa rồi nàng ta còn đến hành cung gặp quan viên Nguyệt Quốc kia, ở đó một đêm mới về!" Phong Hạ Kỳ nhíu mày, hắn không hy vọng trong lúc mấu chốt thế này lại xảy ra chuyện.
"Xem ra Nguyệt Quốc đã có ý muốn động!" Kinh Vô An thưởng thức chén trà Lam U Niệm pha cho mình, nghiêm túc nói.
"Bây giờ mọi chuyện còn chưa rõ, Hiên, không bằng đêm nay chúng ta đi xem chút đi!" Nàng có chút hưng phấn.
"Được!" Phong Dực Hiên gật đầu.