Lam U Niệm đứng ở bãi săn rộng lớn, ngắm mây trắng trên bầu trời, ánh mặt trời chói mắt khiến nàng híp đôi mắt lại, dáng vẻ đó vô cùng lười biếng.
"Mùa thu rất nhanh sẽ hết, mùa đông cũng sắp đến rồi." Lam U Niệm nói với người vừa đến, trong giọng nói mang theo một chút cảm thán, thời gian nàng vào kinh đã sắp một năm.
"Đúng vậy, mùa đông năm nay hẳn là rất đẹp!" Nguyệt Bạch Liên đi đến bên cạnh Lam U Niệm, nàng đã từng vô số lần tưởng tượng qua tình cảnh có thể đứng bên cạnh chủ tử như hiện tại, bây giờ cuối cùng nàng cũng được thoả mãn.
"Chuyện của Nguyệt Thiên Linh xử lý ổn thoả rồi chứ?" Lam U Niệm nghiêng đầu nhìn Nguyệt Bạch Liên. Nguyệt Bạch Liên và Nguyệt Thiên Linh có cừu hận, cho nên lúc Lam U Niệm muốn trừng trị Nguyệt Thiên Linh đã truyền tin cho Nguyệt Bạch Liên, quả thật nàng ấy đã không để nàng thất vọng mua chuộc tỳ nữ thân cận của Nguyệt Thiên Linh.
"Tạ ơn chủ tử!" Nguyệt Bạch Liên cảm kích nói, từ khi gặp được chủ tử nhân sinh của nàng cũng trở nên thật ấm áp, chuỗi ngày trở lại Nguyệt Quốc chỉ cần nàng nghĩ đến quãng thời gian ngắn ngủi được ở cạnh chủ tử đã cảm thấy thế gian này vẫn còn có hy vọng.
"Chẳng phải ta đã nói không cần gọi ta là chủ tử sao? Sau này ngươi là Trưởng công chúa Nguyệt Quốc, mọi việc đều phải thật chú ý!" Lam U Niệm khuyên bảo, bởi vì đứng ở vị trí càng cao lại càng dễ dàng ngã xuống.
"Được, Niệm Nhi!" Nguyệt Bạch Liên ấp a ấp úng hồi lâu mới hỏi "Niệm Nhi, ngươi thực sự muốn gả cho Minh Vương sao?" Dựa vào thân phận và lập trường hiện tại Nguyệt Bạch Liên tự biết bản thân không nên đi quá giới hạn mà hỏi điều này, nhưng nàng vẫn cố chấp muốn biết đáp án.
Lam U Niệm ngồi trên bãi cỏ mềm mại, ra hiệu cho Nguyệt Bạch Liên cũng ngồi xuống, chậm rãi đáp: "Ừ, là thật!" Không phải nàng không biết tâm tư của Nguyệt Bạch Liên, vốn tưởng rằng sau khi nàng ấy biết nàng là nữ, trong lúc trở lại Nguyệt Quốc đã nghĩ thông suốt, chỉ là bây giờ nàng phát hiện nàng ấy vẫn không thể buông bỏ, đối với cô gái ưu tú này nàng cảm thấy có chút áy náy.
"Niệm Nhi rất thích Minh Vương?" Nguyệt Bạch Liên ngồi cạnh Lam U Niệm, hai người như bạn tốt cùng ngồi trên cỏ ngắm bầu trời, tâm sự, nàng rất thích bầu không khí như vậy.
Lam U Niệm hồi tưởng lại từ lúc quen biết Phong Dực Hiên, lần đầu tiên nàng ra tay cứu giúp, lần gặp lại tiếp theo nàng cũng không biết là hắn, tiếp đó là cung yến, nàng phát hiện hắn dệt lưới tình, dùng sự cưng chìu và dịu dàng của bản thân bảo vệ nàng, làm cho nàng dần dần cam tâm tình nguyện tiếp nhận phần tình cảm này.
"Ừ, rất thích rất thích!" Trên gương mặt hoàn mỹ của Lam U Niệm tràn ngập vui vẻ, đôi mắt đen láy toả ra ánh sáng chói mắt mê người, khiến người vừa thấy liền biết nàng thật tâm thích Phong Dực Hiên.
Trong trí nhớ của Nguyệt Bạch Liên dáng vẻ Lam U Niệm đều rất lạnh nhạt, như là tiên tử lạc xuống hồng trần, khiến người ta nhìn không thấu, chỉ là bây giờ khi nhắc đến Phong Dực Hiên cả người đều giống như cô nương bình thường mang theo mừng rỡ và khao khát.
“Vậy Minh Vương yêu ngươi không?” Nguyệt Bạch Liên tiếp tục hỏi, mặc dù nàng không thể ở cùng Lam U Niệm, nhưng vừa là thuộc hạ vừa là bạn, nàng vẫn không tự chủ được mà quan tâm, hy vọng Minh Vương có thể thật tâm yêu mến Lam U Niệm.
Lam U Niệm không hề ngừng lại mà đáp: “Hắn rất yêu ta!” Giọng nói tràn ngập tin tưởng.
- - -
"Vương gia, Nguyệt Quốc công chúa cầu kiến!" Ám Nhất bước vào doanh trướng bẩm báo.
"Hả?" Phong Hạ Kỳ đến tìm Phong Dực Hiên đánh cờ giật mình hỏi: "Bạch Liên công chúa tìm A Hiên làm cái gì? Lần này Nguyệt Quốc công chúa đến nước ta là vì liên hôn, không phải nàng vừa ý A Hiên chứ?"
Phong Dực Hiên trừng Phong Hạ Kỳ một cái, lạnh giọng nói với Ám Nhất: "Không gặp!" Trừ Niệm Niệm ra hắn không có bất cứ tâm tư gì với những nữ tử khác, đặc biệt chán ghét việc bọn họ đến gần, bất luận người đó có phải công chúa hay không.
"Nhưng mà..." Dưới lãnh khí của chủ tử, Ám Nhất vẫn kiên trì nói: "Bạch Liên công chúa nói nàng đến vì độc trên người Lam cô nương!"
"Cho nàng vào!" Giọng nói lạnh lẽo của Phong Dực Hiên có chút vội vàng, có trời mới biết hắn vẫn thường xuyên truyền tin cho Quỷ Y Tử hỏi thăm phương pháp giải trừ độc tố trên người Niệm Niệm, hiện thời Quỷ Y Tử nhận thư của hắn đến sắp điên rồi, hơn nữa hắn cũng âm thầm phái người tìm biện pháp, đều không có thu hoạch gì, bây giờ có người biết tới độc tố trên người Niệm Niệm, dù thế nào hắn cũng sẽ không bỏ qua.
"A Hiên!" Phong Hạ Kỳ cũng có chút kinh động, bọn họ chưa từng nhắc tới chất độc trên người Lam U Niệm với ai, cảm giác lo lắng đó chưa bao giờ dừng, chỉ là bọn họ cũng không có biện pháp.
Nguyệt Bạch Liên theo Ám Nhất vào doanh trướng, sau khi nhìn thấy bóng dáng thon dài cao lớn như một pho tượng sừng sững trong lều, gương mặt góc cạnh rõ ràng như đao khắc, đôi mắt thâm thuý u ám như sao trời, liễm diễm quang ngâm.
Hôm nay nàng cố tình trang điểm thật lộng lẫy, cung trang đỏ hoa lệ, cổ áo có chút rộng, lộ ra da thịt trắng noãn như ẩn như hiện cực kỳ mê người, gương mặt nhỏ bằng bàn tay trang điểm tinh xảo, nhất là đôi mắt, to mà có thần, khoé mắt khẽ nhếch vô cùng mị hoặc, đẹp đến mức câu tâm đoạt phách.
Phong Hạ Kỳ thấy Nguyệt Bạch Liên ăn mặc không giống bình thường ánh mắt có chút né tránh, hắn không hiểu Nguyệt Bạch Liên ăn mặc như vậy là muốn làm gì, nhưng hắn có thể cảm giác được nàng không có chút tình ý nào với đệ đệ, hơn nữa hắn cũng có thể nhìn ra nàng ăn mặc như vậy cực kỳ không được tự nhiên, nhất thời không rõ nguyên nhân.
Giống như Phong Hạ Kỳ nghĩ, Nguyệt Bạch Liên cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, trước giờ nàng không hề mặc kiểu y phục này, dù đã từng ở Tiêu Kim các cũng chưa từng mặc phong phanh như vậy, lúc bước vào nàng còn cố ý kéo rộng cổ áo. Nàng nhìn Phong Dực Hiên, thấy hắn không bị sắc đẹp mê hoặc, điều khiến nàng hài lòng hơn hết là từ lúc nàng bước vào hắn cũng không hề dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng, ánh mắt không có kinh diễm hay biểu lộ gì, xem ra Minh Vương đã vượt qua kiểm tra mỹ nhân kế.
Nguyệt Bạch Liên trong mắt Phong Dực Hiên không khác gì rau cải trắng, hoặc là nói ở trong mắt hắn ngoại trừ Lam U Niệm các nữ tử khác đều là cải trắng, cho nên hắn không thèm để ý tướng mạo hay cách ăn mặc của Nguyệt Bạch Liên.
Không biết sau khi nàng biết bản thân tỉ mỉ trang điểm làm ra đức hạnh này rơi vào mắt Phong Dực Hiên chính là cải trắng, đoán chừng sẽ bị thổ huyết.
"Nói!" Phong Dực Hiên lạnh lẽo lên tiếng.
Lòng dạ Nguyệt Bạch Liên thít chặt, Minh Vương không hổ là Minh Vương chỉ dựa vào khí thế đã khiến người khác có cảm giác bị bóp nghẹt. Nàng điều chỉnh hô hấp, dịu dàng mỉm cười: "Độc trên người Niệm Nhi thập phần nan giải, bây giờ đã biết được một loại giải dược, chính là Thiên Linh quả!"
Thiên Linh quả? Huynh đệ Phong gia rơi vào trầm tư, thân là vương gia Phong Quốc bọn họ biết rõ nguồn gốc Thiên Linh quả, Thiên Linh quả là vật sở hữu của hoàng thất Nguyệt Quốc, do đích thân hoàng đế bảo quản, Thiên Linh quả này là thánh dược giải độc, cho nên cực kì trọng yếu, dù sao thì trong hoàng thất ai có thể cam đoan sẽ không xảy ra chuyện không may?
Phong Dực Hiên không sợ Nguyệt Bạch Liên nói dối, chuyện này chỉ cần hỏi Niệm Niệm liền biết, vả lại Nguyệt Bạch Liên cũng không cần thiết nói dối.
Hắn đang suy tính làm thế nào có được Thiên Linh quả, dù là trộm hay cướp hắn cũng phải có được, độc trên người Niệm Niệm đã không thể đợi, dù hắn biết Thiên Linh quả chỉ là một vị trong số giải dược, hắn cũng sẽ không buông tha.
Phong Hạ Kỳ sắc bén nhìn Nguyệt Bạch Liên: "E rằng Bạch Liên công chúa còn chưa nói hết?" Hắn có chút ngoài ý muốn tại sao nàng lại biết chuyện Lam U Niệm trúng độc, hơn nữa từ xưng hô hắn có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người không tệ.
Lúc này Nguyệt Bạch Liên mới nhìn về phía Phong Hạ Kỳ, hắn mặc tố y xanh nhạt bên ngoài khoác ngoại bào xám nhạt, mái tóc đen nhánh dùng phát quan cố định trên đỉnh đầu, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ngất nhưng có phần suy nhược đơn bạc, hiển nhiên là dáng vẻ của thư sinh tuấn mỹ, ai có thể ngờ đây lại là Tứ vương gia có khả năng leo lên chính vị của Phong Quốc nhất.
"Đúng!" Nguyệt Bạch Liên gật đầu: "Thiên Linh quả ở trong tay bổn công chúa!"
"Lấy ra!" Phong Dực Hiên rất trực tiếp, cả người lập tức tràn ngập sát khí như Tu La, hắn không thèm quan tâm bản thân như vậy có phải làm trái cách làm của một nam tử, trong khái niệm của hắn chỉ cần giành được là được.
Phong Dực Hiên vừa dứt lời, Ám Nhất Ám Nhị đang đứng trong lều liền chuẩn bị tiến lên khống chế Nguyệt Bạch Liên, bọn họ biết rõ chủ tử cực kỳ coi trọng Lam cô nương, vì độc trên người Lam cô nương không biết chủ tử đã phiền não thế nào.
"Nếu Thiên Linh quả ở trong tay bổn công chúa, bổn công chúa cũng có thể phá hủy nó! Thế gian này nếu muốn tìm Thiên Linh quả tiếp theo sợ là rất khó!" Nguyệt Bạch Liên nhìn Ám Nhất Ám Nhị vội vã lên tiếng, nàng không ngờ Minh Vương sẽ trực tiếp động thủ.
"Điều kiện! Nói!" Phong Dực Hiên ra hiệu cho hai người lui ra, ánh mắt tràn ngập sát ý.
Nguyệt Bạch Liên làm như không có nhìn thấy sát ý trong mắt Phong Dực Hiên: "Mục đích lần này bổn công chúa đến Phong Quốc là liên hôn, bổn công chúa hy vọng Minh Vương có thể cưới bổn công chúa!"
"Ngươi muốn chết!" Phong Dực Hiên âm lãnh nói, khí thế ngang ngược lập tức tuôn trào, như một đầu sư tử bị chọc giận, hơi thở thị huyết giết chóc dung nhập vào từng ngóc ngách trong không khí.
Ở trong lòng hắn người có thể trở thành vương phi chỉ có thể là Lam U Niệm, bất luận kẻ nào cũng không thể phá hư tình cảm giữa bọn họ, chia rẽ bọn họ!
"A Hiên!" Phong Hạ Kỳ thấy đệ đệ nổi giận, biết rõ hắn sẽ trực tiếp giết chết Nguyệt Bạch Liên, giết nàng cũng không sao nhưng nếu không chiếm được Thiên Linh quả sự tình liền khó khăn: "Bình tĩnh một chút!"
Nguyệt Bạch Liên cũng bị cơn giận của Phong Dực Hiên làm cho hoảng sợ, nàng vẫn cố gắng bình tĩnh: "Bổn công chúa có thể không cần vị trí vương phi, vị trí này là của Niệm Nhi, như vậy Minh Vương vừa có thể đạt được Thiên Linh quả cũng sẽ không ủy khuất Niệm Nhi!"
Phong Dực Hiên không trả lời, nhưng ý tứ cự tuyệt hết sức rõ ràng!
"Chuyện có lợi mà vô hại như vậy vì sao Minh Vương không đáp ứng?" Nguyệt Bạch Liên hỏi: "Chẳng phải Minh Vương rất yêu Niệm Nhi sao? Chẳng lẽ vì Niệm Nhi làm những chuyện này, ngươi cũng không muốn? Nếu bổn công chúa phá hủy Thiên Linh quả, Minh Vương sẽ không hối hận chứ?"
Đôi mắt mờ mịt hàn quang của Phong Dực khẽ quét trên người Nguyệt Bạch Liên, toàn thân nàng run lên, cả người như chết lặng, cơn gió rét kia như lưỡi đao sắc bén hung hăng cứa lên từng tấc da thịt trên người.
"Bản vương đã từng nói cuộc đời này chỉ cưới một mình Niệm Niệm, bất luận là trên danh nghĩa hay là sự thật! Bản vương sẽ không để Niệm Niệm chịu ủy khuất!" Âm thanh của hắn mang theo kiên định xuyên thủng thiên địa không gì cản nổi.
"Vậy là Minh Vương không cần Thiên Linh quả? Nếu như Niệm Nhi xảy ra chuyện thì sao đây!" Nguyệt Bạch Liên hỏi, giọng nói đã khá hơn nhiều.
"Thứ bản vương muốn sẽ tự tìm được! Nếu Niệm Niệm xảy ra chuyện, dù lên trời hay xuống đất bản vương cũng sẽ đi theo!" Phong Dực Hiên kiên định nói, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng ngang ngược.
Nàng nhìn hắn một hồi, sau đó lấy ra một cái hộp đặt lên bàn: "Đây là Thiên Linh quả!" Nói xong liền kéo cổ áo lên, tựa hồ như vậy liền thư thái hơn nhiều.
Phong Hạ Kỳ có chút ngoài ý muốn nhìn Nguyệt Bạch Liên, đích xác không hiểu nàng làm vậy là vì cái gì.
"Bổn công chúa có thể nhìn ra Niệm Nhi rất thích Minh Vương, vẫn luôn nghi hoặc không biết rốt cuộc Minh Vương có gì tốt mà khiến Niệm Nhi thích, hiện tại bổn công chúa đã hiểu." Nguyệt Bạch Liên thở phào nhẹ nhõm: "Nếu như vừa rồi Minh Vương đáp ứng yêu cầu của bổn công chúa, Minh Vương không xứng có được Niệm Nhi, Niệm Nhi cần một tình yêu sạch sẽ, không thể không nói Minh Vương là người xứng với nàng nhất!"
Sắc mặt Phong Dực Hiên không chút biến hoá, dù là Nguyệt Bạch Liên đang tán dương mình, hắn cũng không có cảm giác, khi nghe thấy nàng nói rằng hắn xứng đôi với Niệm Niệm mới lộ ra biểu cảm rất hài lòng.
"Tại sao Bạch Liên công chúa lại làm vậy?" Phong Hạ Kỳ hỏi.
"Bởi vì ta rất thích Niệm Nhi!" Nguyệt Bạch Liên vui vẻ nói, nàng không hề sợ người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn mình: "Cho nên, thỉnh Minh Vương đối đãi với nàng thật tốt, nếu không dù có liều mạng bổn công chúa cũng muốn ngươi phải trả giá đắt!"
Nguyệt Bạch Liên nói xong liền xoay người rời khỏi lều, nàng vẫn là công chúa cao cao tại thượng, cảm giác ưu thương vừa loé lên ban nãy như chưa từng tồn tại.
Phong Dực Hiên mở chiếc hợp trên bàn ra, thấy bên trong đúng là Thiên Linh quả thiên kim khó cầu, trong lòng khẽ định.
Phong Hạ Kỳ vẫn còn khiếp sợ lời Nguyệt Bạch Liên vừa nói, mặc dù hắn tiếp nhận tình cảm của Kinh Vô An và Vũ Lưu Ly, nhưng hắn không ngờ Lam U Niệm lại xơi cả nam lẫn nữ. Nguyệt Bạch Liên thật khiến người ta kính nể, vì phần tình cảm này của nàng hết sức thuần tuý, khiến người khác không dám khinh thị.
"Đối xử tốt với Niệm Nhi muội muội!" Phong Hạ Kỳ vỗ vỗ bả vai đệ đệ, người xứng đáng có được tình yêu của nàng chỉ có đệ đệ, hắn cũng thật tâm chúc phúc cho hai người.
"Ừ!" Phong Dực Hiên gật đầu, không cần người khác nói hắn cũng sẽ làm vậy, dốc hết sức yêu thương Niệm Niệm.