"Đếm đi!" Hoàng đế Phong Huyền hạ lệnh.
Ở bãi săn, con mồi chất thành đống, con mồi của mỗi đội được đặt theo từng vị trí tương ứng, sẽ có một đội thị vệ chuyên đếm số lượng con mồi và ghi danh sách, sau đó đưa lại cho hoàng đế, rất nhiều người đều hi vọng đội của mình sẽ đứng nhất.
Lam U Niệm ngồi ở vị trí nhìn thú săn chất đống máu tươi đầm đìa ngoài kia, rất nhiều nữ tử đều không dám nhìn cũng có nhiều nữ tử nhìn thoáng qua sau đó sắc mặt tái nhợt, thậm chí hai mắt rưng rưng nói: "Tại sao có thể tàn nhẫn như vậy, đó đều là động vật nhỏ đáng yêu mà!" An Tư Nghiên chính là nữ tử như thế, nàng ta được An phủ nuông chìu từ bé, đừng nói là đi săn ngay cả cưỡi ngựa đều không biết, hiện tại nhìn thấy con mồi đã chết chất thành đống, bị doạ đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Hoa Mộc Khuynh cùng Lam Mặc Huyền và Hà Sơ Dương một đội, nàng nhàm chán ngồi tại chỗ nhìn nữ tử dối trá xung quanh, cảm thấy không thú vị nên chạy đến chỗ Lam U Niệm.
Lam U Niệm đánh giá Hoa Mộc Khuynh, kỵ trang vốn sạch sẽ nay lại có dấu vết bị nhánh cây kéo rách, hơn nữa chỗ vạt áo còn dính máu, gương mặt của Hoa Mộc Khuynh vốn rất anh khí nay lại càng chói mắt.
"Có bị thương không?" Lam U Niệm quan tâm hỏi, dù sao thì công phu của Hoa Mộc Khuynh cũng không tốt lắm, rừng rậm lại không phải là nơi an toàn.
Hoa Mộc Khuynh lắc đầu, có đôi khi nàng cảm thấy Lam U Niệm tựa như tiểu muội muội mềm mại, nhưng những lúc gặp chuyện hệ trọng nàng lại muốn ỷ lại tiểu muội muội này, cảm giác đó hết sức kỳ quái, càng khiến nàng thêm trân trọng đoạn tình cảm này.
"Không có bị thương!" Hiển nhiên Hoa Mộc Khuynh cũng nhìn thấy vết máu trên người mình: "Đây là vết máu lúc đoạt con mồi với công chúa Thiên Linh tạo thành, không phải máu của ta!"
"Xảy ra mâu thuẫn?" Lam U Niệm hỏi, dù tính tình Hoa Mộc Khuynh tương đối nóng nảy nhưng là người hiểu đạo lí, sẽ không chủ động gây chuyện, xem ra nhất định là Nguyệt Thiên Linh làm, Lam U Niệm đưa mắt nhìn sang chỗ Nguyệt Thiên Linh.
Bởi vì Nguyệt Bạch Liên không tham gia, cho nên Nguyệt Thiên Linh tham gia, đội Nguyệt Thiên Linh lựa chọn chính là Nhị vương gia Phong Thiếu Sở, Lam U Niệm cảm thán quả nhiên là rắn chuột một ổ, cặn bã rất có lực hấp dẫn với cặn bã.
"Hừ! Còn tưởng công chúa một nước là thế nào?" Hoa Mộc Khuynh thở phì phì cáo trạng với Lam U Niệm: "Rõ ràng con mồi do Mặc Huyền bắn trúng, Nguyệt Thiên Linh lại cưỡng từ đoạt lí nói do bọn chúng săn được, nói xong liền đoạt con mồi của chúng ta, ta không nhịn được nên đánh nhau với nàng ta!"
Lam U Niệm bưng trà đưa cho Hoa Mộc Khuynh nhuận giọng, nhỏ giọng hỏi: "Sau đó, con mồi thuộc về đội Phong Thiếu Sở."
"Sao muội biết?" Hoa Mộc Khuynh nâng cốc trà bội phục hỏi, dường như không có chuyện gì có thể lừa gạt được Niệm Nhi muội muội, Hoa Mộc Khuynh nghĩ nếu sau này gả cho Lam Mặc Huyền nàng có thể thường xuyên chơi đùa cùng muội muội, trong lòng cực kì vui vẻ. Nếu để Lam Mặc Huyền biết không biết sẽ ghen tị đến mức nào, địa vị của hôn phu tương lai lại kém hơn cả em chồng.
Lam U Niệm cười cười: "Dựa vào tính tình của Mộc Khuynh tỷ nhất định sẽ đoạt lại…" Lam U Niệm còn chưa nói hết, Hoa Mộc Khuynh đã tiếp lời: "Đương nhiên, bản quận chúa ghét nhất chính là loại người tiểu nhân như bọn họ!"
"… Ca ca tính tình thẳng thắng, nói thế nào thì Phong Thiếu Sở cũng là vương gia, mâu thuẫn trực diện sẽ không tốt, dù Mộc Khuynh tỷ giành lại được con mồi nhưng nếu ca ca khuyên tỷ, chắc chắn tỷ sẽ nhượng bộ." Lam U Niệm thấy dáng vẻ kiêu ngạo đó của Phong Thiếu Sở, ánh mắt lập tức phát lạnh.
"Niệm Nhi muội muội nói đều đúng, nếu không phải Mặc Huyền ngăn cản, hừ! Nhất định bản quận chúa sẽ đánh Nguyệt Thiên Linh đến hoa rơi nước chảy!" Hoa Mộc Khuynh nói xong liền nhìn sang Nguyệt Thiên Linh giơ quả đấm lên, hàm ý uy hiếp hết sức rõ ràng.
Nguyệt Thiên Linh cũng khiêu khích nhìn Hoa Mộc Khuynh, hai người đều biết chút võ công, tính tình không phải rất tốt, khác biệt duy nhất chính là dù Hoa Mộc Khuynh nóng nảy nhưng hiểu đúng mực từ trước đến nay chưa từng sằng bậy, còn Nguyệt Thiên Linh lại là một ác nữ ngang ngược chính hiệu.
Hoàng đế Phong Huyền nhìn kết quả thái giám trình lên, sắc mặt không tệ.
"Săn bắn lần này các vị làm rất tốt! Quả nhiên đều là anh hùng xuất thiếu niên!" Hoàng đế Phong Huyền lên tiếng khen ngợi, sau đó tuyên bố: "Đội đạt hạng nhất lần này là đội của lão Tứ! Ha ha ha!" Phong Huyền nhìn hai đứa con trai mình yêu thích nhất, hài lòng gật đầu, dù là ai cũng có thể nhìn ra hoàng đế thiên vị Tứ vương gia.
Đắc ý tán dương nhi tử xong, Phong Huyền nói tiếp: "Hạng hai là đội của Hoa Quốc thái tử, Hoa thái tử cũng rất anh dũng! Hoa Quốc hoàng đế có được nhi tử như vậy thật sự là chuyện may mắn!" Phong Huyền cũng tán dương Hoa Hưu Nghi, theo ông Hoa Hưu Nghi cũng rất tài giỏi, sợ là sau này sẽ trở thành một quân vương hợp cách.
"Đa tạ Phong Quốc bệ hạ tán dương!" Hoa Hưu Nghi đứng dậy thi lễ, mặc dù nhìn có chút bất kham nhưng lễ tiết vẫn đúng mực, xem ra không phải là người tự đại.
"Hạng ba là đội của lão Nhị, không tồi, so với Hoa Quốc thái tử thì kém hơn rất nhiều!" Hoàng đế Phong Huyền cười ha hả nói, đây là sự thật, con mồi của đội Hoa Hưu Nghi không kém hơn Phong Hạ Kỳ bao nhiêu, nhưng nếu so Phong Thiếu Sở với Hoa Hưu Nghi lại kém rất lớn.
Phong Thiếu Sở giả vờ cung kính gật đầu phụ hoạ nhưng bàn tay dưới bàn đã siết chặt, phụ hoàng lúc nào cũng thế, dù hắn làm cái gì cũng không được phụ hoàng tán thưởng, trong mắt phụ hoàng chỉ có lão Tứ và lão Lục, chờ hắn leo lên hoàng vị, người thứ nhất hắn trừ khử chính là hai người bọn họ, xem xem phụ hoàng còn có thể sủng ái bọn họ thế nào!
Quả thật lần này Phong Thiếu Sở đã hiểu lầm, tuy Phong Huyền cũng không mấy để bụng tới đứa con này nhưng trong trường hợp như vậy thân là hoàng đế ông có thể làm gì khác? Hơn nữa, lời ông nói là thật, quan trọng hơn là ông cố ý nâng Hoa Hưu Nghi lên, quan hệ ngoại giao giữa các nước cần phải gắn bó, huống chi tương lai Hoa Hưu Nghi là đế vương? Lão Tứ đã lấn áp mặt mũi của Hoa Hưu Nghi, khó tránh khỏi phải diễn mặt đen.
"Cái đội khác đều làm rất tốt!" Phong Huyền đứng dậy, mọi người cũng đứng dậy theo: "Đêm nay sẽ dùng con mồi mà các vị săn được làm bữa tối, cũng để cho sứ thần các nước nếm thử tư vị thành quả hôm nay của mình!"
"Tạ hoàng thượng!" Mọi người cúi người hành lễ, sau đó có thị vệ tiến lên chuyển thú săn xuống, giao cho ngự trù rửa sạch chuẩn bị làm bữa tối, mọi người cũng trở lại lều của mình thay quần áo, dạ tiệc không thể mặc kỵ trang tham gia.
Lam U Niệm theo Lam Kiến Quân trở lại doanh trướng phủ tướng quân, doanh trướng chia làm hai, Lam Kiến Quân và Lam Mặc Huyền một bên, bên còn lại là của Lam U Niệm, nàng vừa bước vào liền nhoẻn miệng cười.
Bởi vì đang ở bãi săn nên lều trại đều khá đơn giản, chỉ là Lam U Niệm phát hiện trên giường của mình còn trải chăn lông trắng tinh, bàn trang điểm và các vật cần thiết đều có, hơn nữa còn là loại tốt nhất, giường cũng là gỗ hương mộc chạm trổ mà thành, phía trên để áo ngủ bằng gấm Tô Châu được tú nương giỏi nhất làm, vừa nhìn thấy mấy thứ này Lam U Niệm đã biết là ai làm, trừ nam nhân kia thì còn ai có thể tỉ mỉ đến vậy?
"Tiểu thư, đều do Minh Vương chuẩn bị đi!" Lam Vũ hưng phấn nhìn trang trí trong lều, nàng và Lam Khúc còn lo lắng lần này tới bãi săn sợ là hoàn cảnh sẽ rất bần hàn, mặc dù tiểu thư không để ý nhưng các nàng hy vọng dành mọi thứ tốt nhất cho tiểu thư, không ngờ Minh Vương lại chu đáo đến mức này.
"Bây giờ ngoại trừ Minh Vương còn có nam tử nào có thể tỉ mỉ như vậy?" Lam Khúc cũng rất vừa ý cách trang trí này: "Cũng chỉ có Minh Vương chăm sóc tiểu thư mới vui như thế!" Lam Khúc hiểu, nếu là người khác, tiểu thư sẽ không quan tâm!
"Được rồi, các ngươi học cách trêu chọc ta từ khi nào?" Lam U Niệm ngồi xuống giường lớn mềm mại, nhìn hai người: "Chờ mấy ngày nữa sẽ thu xếp việc của Lam Khúc và Lam Nhận! Sau này cũng phải tìm một người tốt cho Lam Vũ!"
"Tiểu thư!" Lam Khúc đỏ mặt hô, sau đó ngượng ngùng chạy khỏi lều, bởi vì được tiểu thư tác hợp cho nên nàng và Lam Nhẫn đã tìm hiểu nhau, nhưng trong mắt bọn họ người quan trọng nhất vẫn là tiểu thư.
"Tiểu thư, ta không gả! Ta, muốn ở bên cạnh tiểu thư!" Lam Vũ nói, nàng cảm thấy Lam Khúc và Lam Nhận đến với nhau sau này vẫn có thể ở lại bên cạnh tiểu thư, nếu sau này nàng gả đi sợ là phải rời xa tiểu thư, nàng không muốn!
"Bây giờ ngươi nói như vậy, sau này nếu gặp được người mình yêu, sợ là không thể đợi được muốn ta thả ngươi đi đấy?" Lam U Niệm trêu ghẹo, nàng hy vọng người bên cạnh mình có thể tìm được hạnh phúc riêng, giống như nàng bây giờ, đã tìm được tình cảm chân thành.
Lam Vũ còn muốn phản bác, liền phát hiện Lam Khúc đã trở lại. . .
"Tiểu thư!" Lam Khúc đỡ Hoa Mộc Khuynh sắc mặt trắng bệch đi vào, vừa nhìn thấy Lam U Niệm hốc mắt Hoa Mộc Khuynh đã đỏ lên.
"Niệm Nhi muội muội. . ." Hoa Mộc Khuynh ôm Lam U Niệm, bắt đầu nức nở tố khổ: “Huhuhu… không biết là ai thả rất nhiều rắn trong lều của ta, ta sợ nhất là rắn, nếu không phải ta trốn nhanh nhất định đã bỏ mạng!”
Nghĩ đến tình huống lúc đó Hoa Mộc Khuynh liền hoảng sợ, nàng vừa bước vào lều chuẩn bị thay quần áo, liền phát hiện trong lều thả đầy rắn độc, đa phần nữ tử đều sợ thứ này, nàng cũng không ngoại lệ, may là nàng phản ứng nhanh vội vàng trốn thoát, vừa trốn khỏi lều người thứ nhất nàng nghĩ tới chính là Lam Mặc Huyền và Lam U Niệm, mặc dù nàng và Lam Mặc Huyền đã đính hôn nhưng nếu công khai chạy tới tìm Lam Mặc Huyền sợ là không ổn, bởi vì còn có cha chồng tương lai ở đó, vì vậy chạy đến tìm Lam U Niệm.
Lam U Niệm nở nụ cười hung ác, như Mạn Châu Sa Hoa trong núi băng vạn năm, lạnh lẽo quỷ dị. Người trong lều run lên, cảm thấy toàn thân trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Lam U Niệm trấn an Hoa Mộc Khuynh, sau đó nói với Lam Khúc: “Đi mời ca ca tới đây!”
Tiếp đó căn dặn Lam Vũ: "Tra, ta muốn nhìn thử là ai lớn gan không sợ chết dám bắt nạt bằng hữu của ta! Có thể đến chỗ Hiên mượn người!”Dù sao nơi này cũng là địa bàn hoàng gia, vì đây là bãi săn nên đề phòng rất nghiêm ngặt, mặc dù Lam Vũ có chút bản lĩnh nhưng ở nơi này muốn điều tra quả thật không mấy dễ dàng.
"Dạ!" Lam Vũ lập tức ly khai, nàng theo tiểu thư nhiều năm nên biết rõ, lúc nào nên hỏi lúc nào nên làm, nếu như nàng làm sai người bị liên luỵ trực tiếp chính là tiểu thư, nàng sẽ không ngốc đến mức không biết lượng sức mà làm càn, cho nên cẩn thận đi đến lều của Minh Vương.
Lam Mặc Huyền cảm thấy có chút bất ngờ tại sao muội muội lại gọi hắn tới, vừa tiến vào lều nhìn thấy vị hôn thê bình thường hùng hùng hổ hổ nay sắc mặt trắng bệch cũng biết đã xảy ra chuyện, Lam Mặc Huyền vội vàng đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lam Khúc kể rõ đầu đuôi, Lam Mặc Huyền nghe xong liền nổi giận: “Đã tra ra là ai làm chưa, ta phải giết chết kẻ đó!” Vừa nghĩ hắn đã cảm thấy sợ hãi, nếu Hoa Mộc Khuynh thật sự bị số rắn độc đó cắn, hiện tại sinh tử khó mà nói rõ.
"Bản quận chúa muốn tự tay giải quyết kẻ đó! Dám đối xử với bản quận chúa như vậy, đúng là không muốn sống nữa!" Tuy ban đầu Hoa Mộc Khuynh cực kì sợ hãi, được Lam U Niệm và Lam Mặc Huyền an ủi liền hăng hái trở lại, nàng không phải nữ tử nũng nịu, với tính cách hào sảng của nàng thật khiến người ta yêu thích.
"Tiểu thư, lều của quận chúa đã dọn dẹp xong!" Lam Vũ đi tới nói.
"Đêm nay ca ca ở cạnh Mộc Khuynh tỷ tỷ đi, nếu không sẽ lại có người không nhịn được tiếp tục hạ độc thủ, đến lúc đó ca ca cũng có thể bảo vệ Mộc Khuynh tỷ!"
Hai người cảm thấy không phù hợp nhưng một người sợ hãi một người lo lắng, lại nói cả hai đều là người đứng đắn chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên đợi trời tối Lam Mặc Huyền liền đưa Hoa Mộc Khuynh trở lại lều.