Yến hội kết thúc, tất cả mọi người tốp năm tốp ba chuẩn bị trở về…
"Kiến Quân!" Kinh Lãnh đi đến chào hỏi Lam Kiến Quân.
Lam Kiến Quân không chút bất ngờ, bởi vì quan hệ giữa Lam phủ và Kinh phủ vốn rất tốt, ông và Kinh Lãnh lại là bằng hữu, dù bản thân chinh chiến bên ngoài nhiều năm ít khi trở về, liên lạc giữa họ có giảm đi đôi chút nhưng tình bạn vẫn còn đó.
"Kinh hầu gia!" Lam Kiến Quân cũng thập phần vui vẻ chào hỏi, từ khi hồi kinh ông vẫn chưa có cơ hội tụ họp cùng bằng hữu!
"Ừ, khi nào thì ngươi để nha đầu này đến Hầu phủ ta nhận gia tiên!" Kinh Lãnh dứt khoát nói.
Lam Kiến Quân sững sờ, nhận gia tiên? Đây là chuyện gì? Lam Kiến Quân quay sang nhìn Lam U Niệm, lại phát hiện nữ nhi cũng không hiểu.
"Hầu gia có ý gì?" Lam Kiến Quân hỏi, các quan viên đi bên cạnh cũng vểnh tai lên nghe.
"Là như vầy, không phải Vô An đã nhận nha đầu này làm muội muội sao? Nói thế nào thì cũng phải đến Hầu phủ nhận gia tiên, nếu không chẳng phải tiểu thư Hầu phủ ta lại không biết nhà mình ở đâu sao!" Kỳ thật ông cũng không hiểu về Lam U Niệm, phần lớn đều là nghe người khác nói nàng thông minh thế nào, càng hiếm thấy hơn chính là nhi tử lại rất quan tâm tiểu cô nương này, lần trước được thưởng thức rượu do Lam U Niệm nhưỡng, Kinh Lãnh lại càng chú ý tới nàng, ông phát hiện tiểu nha đầu này thật khiến người khác yêu thích, ông rất muốn nhận nàng làm nữ nhi.
Kinh Lãnh thân là hầu gia thê thiếp vẫn có một ít nhưng ông lại rất yêu thê tử kết tóc, cho nên sẽ không cho phép nữ nhân khác sinh hài tử cho mình, hiện tại nhìn thấy tiểu nha đầu thông minh khả ái như thế, Kinh Lãnh cảm thấy nếu mình có một nữ nhi như vậy quả thật không tệ.
Những quan viên kia sau khi nghe Kinh Lãnh nói liền giật mình nhìn Lam U Niệm, vị đích nữ Lam phủ này không chỉ được Lam tướng quân và Hà thái phó cưng chiều, ngay cả Tứ vương gia và Minh Vương cũng cưng chiều nàng, thậm chí quận chúa cũng gọi nàng là muội muội, hiện tại Kinh hầu gia cũng muốn nhận nàng làm con gái, sợ là ở Phong Quốc không có nữ tử nào có chỗ dựa vững chắc như nàng, cho dù là công chúa cũng không có nhiều người che chở như vậy.
"Chuyện này. . ." Lam Kiến Quân nhìn nữ nhi, thật ra ông không hy vọng nữ nhi nhận người khác làm nghĩa phụ, nữ nhi của mình ông còn chưa yêu thương đủ, sao có thể cam lòng để người khác tranh đoạt!
Lam U Niệm nhìn Kinh Lãnh thấy không phải muốn tính kế mình, là thật tâm muốn nhận mình làm nữ nhi, nàng cảm thấy chuyện này cần phải suy nghĩ lại, bởi vì nàng nhìn thấy gân xanh lộ ra dưới cổ của Lam Kiến Quân, sợ là ông ấy đang nghĩ bản thân còn chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha đã có một nghĩa phụ tới tranh giành tình cảm.
Lam U Niệm đi đến trước mặt Kinh Lãnh, nhu thuận nói: "Đa tạ Kinh bá bá ưu ái, gần đây Niệm Nhi đang nhưỡng mấy vò rượu nho, rất có ích cho cơ thể, vài hôm nữa sẽ để Vô An ca ca đưa cho Kinh bá bá."
"Thực sao?" Kinh Lãnh hỏi, ngự y đã căn dặn ông không thể uống rượu, nhưng ông lại là người yêu rượu như mạng, đã nhịn nhiều năm suýt chút nữa bị nghẹn chết, sau khi nếm được rượu do Lam U Niệm ủ lại bắt đầu thèm, nhưng ông là một hầu gia sao có thể muốn đồ từ chỗ vãn bối?
"Đương nhiên là thực!"
"Tốt lắm tốt lắm, sau này ta sẽ để Vô An đến Lam phủ bái phỏng!" Kinh Lãnh cũng biết Lam U Niệm đang nói sang chuyện khác, ông cũng thuận theo ý nàng, bất quá vẫn rất hâm mộ Lam Kiến Quân có nữ nhi tốt.
Lam Kiến Quân rất muốn hỏi một câu, là đến thăm hỏi hay đi lấy rượu?
Lam U Niệm không ngờ Kinh Lãnh sẽ nói như vậy, bất quá vẫn gật đầu: "Được ạ!"
Kinh Vô An đi theo phía sau Kinh Lãnh bất lực không nói nên lời, tại sao vị phụ thân nghiêm túc của hắn khi gặp Niệm Nhi muội muội lại trở nên hiền lành như vậy? Thật là bất công, rõ ràng đãi ngộ khác xa, lúc đó quả thật là nghiến răng nghiến lợi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, còn bây giờ khi nhìn thấy muội muội lại nhẹ nhàng như vậy, muội muội đúng là rất được người khác yêu thích.
Phong Dực Hiên hồi phủ liền phát hiện đám người Ám Nhất đang dùng ánh mắt rất hèn hạ nhìn mình.
Phong Dực Hiên nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?", trong lòng lại âm thầm nghĩ chắc bây giờ Niệm Niệm đã hồi phủ, mình phải nhanh chóng xử lý công vụ rồi đi bồi nàng.
Ám Nhất đứng dậy, tranh công: "Chủ tử, Lam cô nương phái người đưa tới một vò rượu ngon, nghe Lam Nhận nói đó là rượu Lam cô nương cố ý cất cho ngài, thế gian chỉ có một vò!"
Quả nhiên, Phong Dực Hiên nghe xong hơi thở trên người lập tức trở nên ấm áp, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt tràn ngập vui vẻ. Thật ra lúc hắn biết Niệm Niệm cất rượu cũng có chút ghen tị, bởi vì số rượu đó không chỉ cho hắn nhấm nháp mà còn đưa cho những người khác, chỉ là hắn không ngờ Niệm Niệm lại tỉ mỉ cất rượu cho một mình hắn, Niệm Niệm quan tâm hắn, hắn cảm thấy cực kì vui vẻ.
Bước vào thư phòng, quả nhiên trên bàn đặt một vò rượu, nếu là lúc bình thường có người dám đem rượu bỏ vào thư phòng, nhất định hắn sẽ khiến người đó chịu chút khổ da thịt, hiện tại nhìn thấy vò rượu nằm đó hắn không thể không nghĩ tới việc uống mấy ngụm, rượu do Niệm Niệm cất đương nhiên phải thưởng thức.
Phong Dực Hiên đặt vò rượu vào trong ám cách, nơi đó từng là nơi đặt văn kiện cơ mật quốc gia, bây giờ lại đặt một vò rượu.
Đám người Ám Nhất đứng ở ngoài thư phòng trơ mắt nhìn vào bên trong, sao lại như vậy? Bởi vì đó là rượu do Lam Nhận đưa đến, Lam U Niệm còn tỉ mỉ chuẩn bị một ít đưa đến chỗ Ám Nhất, mặc dù kém hơn rượu của Phong Dực Hiên nhưng cũng là rượu ngon ngàn vàng khó mua, không phải sao, bây giờ là ban ngày nên ám vệ bọn họ không thể uống, chỉ là ngửi một chút đã khiến bọn họ thèm nhỏ dãi, đặc biệt muốn trộm vò rượu trong thư phòng của chủ tử ra ngoài, nhưng lại không ai có lá gan đó.
Sau khi cất kĩ vò rượu, Phong Dực Hiên lập tức bay tới Lam phủ, Ám Tam và Ám Tứ vui vẻ đuổi theo.
Lam U Niệm ngồi ở hoa viên U Niệm các, nhìn thấy nhiều người không mời mà tới như vậy có chút ngoài ý muốn, Phong Dực Hiên tới cũng thôi đi, dù sao thì hiện tại mỗi đêm hắn đều tới đây đúng giờ, nhưng sao đoàn người Phong Hạ Kỳ, Kinh Vô An, Vũ Lưu Ly, Lam Mặc Huyền, Hoa Mộc Khuynh ngay cả Hà Sơ Dương cũng đến.
"Các ngươi, đây là?" Kỳ thật trong lòng đã biết là do bọn họ thèm rượu nên mới tới, Lam U Niệm nghĩ may là mình đã đem một ít rượu ngon đưa cho các sư huynh và sư phụ, còn cố ý cất một vò đặc biệt cho Phong Dực Hiên, nếu không dựa vào tư thế này của bọn họ, sợ là bản thân nàng sẽ không có đủ rượu để chia.
"Phụ thân phái huynh đến, Niệm Nhi đã đáp ứng đưa cho phụ thân một vò rượu!" Kinh Vô An tranh trước.
"Vậy các ngươi?" Lam U Niệm cố ý hỏi, nàng cảm thấy rất may mắn vì có nhiều bằng hữu như vậy.
"Đến uống chực rượu mà thôi!" Phong Hạ Kỳ ở trước mặt mọi người không hề xem mình là vương gia: “Niệm Nhi muội muội không biết đâu, sau khi uống rượu của muội, rượu trong cung căn bản không thể vào miệng!"
Phong Hạ Kỳ nói xong, mọi người đều gật đầu đồng ý, sau đó nhìn Lam U Niệm, ý tứ rất rõ ràng, mau mang rượu tới!
"Vậy còn chàng?" Lam U Niệm nhìn Phong Dực Hiên hỏi, người khác là vì rượu mà tới, chẳng lẽ hắn là vì người?
"Nhớ nàng!" Phong Dực Hiên trực tiếp thừa nhận, không biết tại sao lúc nào hắn cũng nhớ nàng, hận không thể thời thời khắc khắc mang nàng theo trên người.
Lam U Niệm có chút xấu hổ, hắn nói rất nghiêm túc còn là nói ở trước mặt nhiều người như vậy, cho dù Lam U Niệm là người lạnh nhạt thế nào cũng có chút ngượng ngùng, may mắn là Lam Khúc và Lam Vũ kịp thời mang rượu đến, vừa lúc giúp Lam U Niệm giải vây.
"Đây là rượu nho?" Vũ Lưu Ly nhìn ly rượu màu đỏ trong tay, tò mò hỏi.
"Đúng vậy, là rượu nho!" Lam U Niệm gật đầu.
"Quả nhiên dễ uống!" Hoa Mộc Khuynh tán thưởng, đây cũng là ý chung của mọi người.
Dưới ánh trăng, một bàn người trẻ tuổi cùng nhau quây quầng, ngước nhìn sao đầy trời, cười đùa vui vẻm trở thành phong cảnh tuyệt đẹp.
"Ca ca." Lam U Niệm gọi Lam Mặc Huyền lại: "Mang vò rượu này đưa cho Lam tướng quân đi!" Hiện tại nàng cảm thấy Lam Kiến Quân ngày càng trở thành một người cha tốt, nàng muốn thử tiếp nhận người cha này.
"Được! Được!" Lam Mặc Huyền tiếp nhận vò rượu vui vẻ kéo Hoa Mộc Khuynh rời đi, hắn biết nhất định tối nay phụ thân sẽ rất cao hứng.
Sau khi mọi người đi hết, Lam U Niệm cũng có chút choáng váng, Phong Dực Hiên ôm nàng vào phòng, Lam Vũ và Lam Khúc vừa nhìn liền biết các nàng đã hết chuyện, không cần ở lại hầu hạ.
Hôm nay uống hơi nhiều rượu nên Lam U Niệm rất nghe lời, Phong Dực Hiên lấy nước nóng tới rửa mặt cho nàng, lau má và tay, ánh mặt tràn ngập cưng chiều.
Lam U Niệm mơ mơ màng màng chuẩn bị ngã đầu đi ngủ, bởi vì có hắn bên cạnh nên nàng rất an tâm.
Phong Dực Hiên nhìn Lam U Niệm, sờ vào đôi bàn tay và chân nhỏ lạnh như băng, nghĩ đến độc trên người nàng, ánh mắt tràn ngập sát khí, sau khi đặt nàng lên giường liền bê một chậu nước nóng vào.
Cẩn thận cởi tất chân của Lam U Niệm, lộ ra đôi chân trắng noãn nhỏ xíu còn không bằn nắm tay hắn, mỗi đầu ngón chân đều đáng yêu giống như vỏ sò, Phong Dực Hiên vô cùng yêu thích.
Hắn đặt tay nàng vào chậu nước ấm, nhớ tới thủ pháp đọc được trong thi thư, yên lặng xoa bóp tay chân cho nàng, bởi vì hắn biết nàng sợ lạnh cho nên vẫn luôn chú ý phương diện này, hiện tại biết rõ người sợ lạnh nên rửa chân bằng nước ấm vào buổi tối, hắn không chút cố kị mà bóp chân cho nàng.
Lam U Niệm ngơ ngác nhìn nam tử lạnh lùng như vương giả này đang ngồi xổm ở cạnh giường xoa bóp chân, ánh mắt tràn ngập sủng ái, không biết tại sao Lam U Niệm lại rơi nước mắt.
Phong Dực Hiên nhìn thấy, lập tức hoảng hốt: "Niệm Niệm, sao vậy, có phải không thoải mái không?"
Lam U Niệm cẩn thận nhìn nam tử trước mặt, mỉm cười, nụ cười của nàng như Thiên Sơn Tuyết Liên được tắm rửa dưới ánh mặt trời, thanh tịnh tinh khiết, vô cùng sáng lạn.
"Hiên, ta yêu chàng!" Lam U Niệm nhẹ nhàng nói.
Phong Dực Hiên vui vẻ mỉm cười, cấp bách hôn lên môi nàng, sau một hồi gặm cắn liền nhẹ nhàng tách mở hàm răng của nàng, chiếc lưỡi linh hoạt đảo xoắn liên tục, trong nháy mắt cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng.
"Niệm Niệm, ta yêu nàng, còn nhiều hơn so với nàng nghĩ!"