"Chủ tử!", Ám Nhất vừa đến, liền nhìn thấy sắc mặt chủ tử lập tức trở nên lạnh lẽo sau khi Lam cô nương rời đi.
“Bao vây phủ đệ của Phong Lâm Triệt lại cho ta, không được xảy ra sơ suất!” Phong Dực Hiên lạnh lẽo nói, mặc kệ là ai muốn tổn thương tới Niệm Niệm hắn đều sẽ không bỏ qua.
"Rõ!" Ám Nhất hiểu, hiện tại chủ tử sẽ không lập tức giết chết Phong Lâm Triệt bởi vì ngài ấy muốn thuận theo ý Lam cô nương, để nàng được xem tận mắt.
***
Phong Dực Hiên nhìn vết máu mơ hồ trên cẩm bào của mình, hắn đoán bây giờ chắc hẳn nàng đã tắm rửa xong nên tức khắc quay về phòng, quả nhiên nhìn thấy Lam U Niệm đã mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, nụ cười trên môi rực rỡ hơn hoa, đôi mắt đen láy sáng rực, đôi môi ẩm ướt căng mọng như anh đào nở rộ, trên gương mặt tuyệt diễm có chút đỏ ửng vì vừa tắm nước nóng, vô cùng quyến rũ, quả thật đã sắp đốt mù hai mắt hắn.
Yết hầu của hắn lập tức trở nên khô khốc, rõ ràng nữ tử trước mặt y phục chỉnh tề, tóc đen buông xõa trên vai, thậm chí vóc dáng còn chưa trổ mã hoàn toàn nhưng lúc nàng bước ra khỏi làn sương mờ ẩm ướt đó, không biết tại sao hắn lại có khát vọng, muốn đem nữ tử này hòa vào cốt nhục của mình.
Hắn hít một hơi thật sâu cố gắng áp chế xúc động trong lòng, đi đến bên cạnh ôm nữ tử ngồi lên giường, sau đó bọc nàng vào chăn thật kỹ, rồi dùng khăn lông lau tóc cho nàng, chờ đến khi tóc nàng khô lại hắn mới để nàng nằm xuống.
"Nàng ngủ trước đi, ta đi thay quần áo." Mặc dù hắn rất muốn ở bên cạnh nhìn nàng ngủ nhưng hiện tại trên người đầy bụi bặm hắn sợ làm bẩn người nàng, trong lòng vẫn luôn lo lắng có phải nàng vẫn còn khó chịu, lần trước hắn đã tận mắt thấy nàng vô cùng đau đớn khi có nguyệt sự, chuyện đó khiến hắn có ấn tượng rất sâu, bây giờ nàng lại có nguyệt sự cho nên hắn rất căng thẳng.
"Ừ, chàng cũng đi tắm đi!" Thân thể nàng vốn yếu ớt, hôm nay lại còn động võ, dì cả lại đến ngay lúc này khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, hiện tại thấy nam nhân thích sạch sẽ này mặc quần áo dính máu, còn không dám đi thay quần áo, nàng không biết bản thân mình nên khóc hay nên cười đây.
"Được!" Phong Dực Hiên hôn lên trán nàng, sau đó vội vàng đi đến mật thất.
***
Nàng vẫn chưa ngủ nên phát hiện hắn đi ra, xem ra là quá lo cho nàng nên động tác mới nhanh như vậy, hắn còn chưa kịp lau khô tóc, mái tóc ẩm ướt vẫn còn nhỏ giọt.
Nếu dùng hai từ tuyệt sắc để miêu tả ngũ quan của nam nhân này quả thực là bôi nhọ hắn, lông mày sắc bén, tử nhãn thị huyết vô cùng mê người, môi mỏng đẹp mắt, hàm dưới tinh xảo, dung mạo bực này quả thật là tạo hóa của thiên địa. Khí thế ác liệt trên người trở nên thật dịu dàng chỉ vì nữ tử trên giường, nét đẹp của hắn quá mức yêu nghiệt, quá mức hoặc nhân, là một sát thần đẹp như yêu ma.
Phong Dực Hiên cầm lấy khăn lông vừa lau tóc cho Lam U Niệm rồi lau tóc mình, sau đó ngồi xuống giường đặt tay lên bụng nàng mát xa, buồn cười hỏi: “Sao lại phát ngốc rồi?”
Lam U Niệm để mặc cho Phong Dực Hiên mát xa, cười nói: "Ta đang nhìn chàng, sao chàng lại có thể soái như vậy?"
"Soái?" Phong Dực Hiên không hiểu ý nghĩa của từ này, nhưng thấy nàng chăm chú nhìn mình, hắn có thể khẳng định từ ‘soái’ này là đang khen mình.
Lam U Niệm đột nhiên nhớ ra Phong Dực Hiên không biết ‘soái’ có nghĩa là gì, nàng đặt đầu nhỏ lên đùi Phong Dực Hiên nhìn chiếc cằm thon đẹp mắt của hắn rồi mỉm cười dịu dàng, nàng muốn bọn họ cứ như vậy cả đời.
"‘Soái’ là đang khen chàng đẹp trai!" Lam U Niệm nhìn gương mặt của Phong Dực Hiên rồi tán thưởng, nàng cảm thấy không thể chỉ dùng từ ‘soái’ để hình dung dung mạo của hắn, một người đẹp trai như vậy nếu không phải mang hung danh trên người chắc hẳn sẽ có rất nhiều nữ tử muốn bò lên giường của hắn.
Từ trước tới nay Phong Dực Hiên rất không thích người khác khen hắn đẹp, đã từng có một nữ tử si ngốc nhìn bộ dạng đẹp trai của hắn sau đó nằng nặc đòi gả, hắn không nói gì trực tiếp giết chết cô ta, nhưng mà bây giờ lời này bật ra từ miệng nàng, Phong Dực Hiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, rồi lại âm thầm cảm thấy may mắn vì mình có dung mạo vô song, nếu không với diện mạo thiên tiên của Niệm Niệm sợ là hai người sẽ không tương xứng.
Trong lúc vô tình Lam U Niệm đã ngủ quên, Phong Dực Hiên cởi áo khoác rồi ôm nàng vào ngực, động tác trên tay vẫn không ngừng, ngắm vẻ mặt điềm tĩnh khi ngủ của nữ tử hắn cảm thấy thực thỏa mãn, bây giờ Niệm Niệm đã mười bốn, còn hai năm nữa Niệm Niệm của hắn sẽ làm lễ trưởng thành, đến lúc đó bọn họ có thể thành thân, ngày ngày có thể ở cùng nhau, nghĩ tới mộng đẹp như thế Phong Dực Hiên cũng dần chìm vào giấc ngủ, không khí trong phòng thật bình an!
Khi Lam U Niệm tỉnh dậy liền nhìn thấy Phong Dực Hiên đang chăm chú nhìn mình, nàng cảm thấy tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của người mình thích là một chuyện rất hạnh phúc, cuộc sống của nàng bắt đầu chậm rãi tiếp nhận thêm một người đó chính là Phong Dực Hiên, người này cho nàng cảm giác rất ấm áp và hạnh phúc.
"Tỉnh rồi?", Phong Dực Hiên dịu dàng hôn lên mắt nàng.
Lam U Niệm phát hiện, từ khi mình xác nhận tâm ý thì nam nhân này thường xuyên hôn nàng, chẳng lẽ đây chính là bệnh chung của nam nhân? May mà thân thể này của nàng còn nhỏ nên hắn phải đợi thêm hai năm, đúng là khổ cho hắn rồi!
"Ừ!" Bởi vì ở bên cạnh Phong Dực Hiên nên hiếm khi Lam U Niệm lại có chút nũng nịu, nhìn rất đáng yêu, thế là hắn lại nhịn không được hôn thêm mấy cái.
Phong Dực Hiên đứng dậy đi ra khỏi phòng lát sau liền bưng vào một chén nước đường đỏ, hắn không biết lúc nào nàng tỉnh nên vẫn luôn hâm nóng.
"Nàng uống chút đi!" Phong Dực Hiên chuẩn bị đúc cho nàng, trước đó hắn có đọc sách y nên biết nữ tử có nguyệt sự phải uống nước đường đỏ, cho nên lúc nàng tắm rửa liền hạ lệnh cho phòng bếp chuẩn bị!
Lam U Niệm nhận lấy chén sứ uống vào có cảm giác thật ngọt, nàng cảm thấy Phong Dực Hiên chăm sóc mình như con gái, bất quá nàng lại nhớ tới một câu nói, nếu như nam nhân của ngươi yêu ngươi hắn sẽ xem ngươi như con gái mà cưng chiều, xem như thê tử mà yêu thương, hiện tại Phong Dực Hiên không có gì hơn thế.
***
"Bây giờ chúng ta đến đó sao?" Lam U Niệm biết nhất định Phong Dực Hiên đã cho người giám thị Phong Lâm Triệt, đối với kẻ địch hơn nữa còn là kẻ mình muốn đưa vào chỗ chết, nàng phải nhổ cỏ tận gốc, nàng không muốn chừa đường lui cho một người lúc nào cũng muốn lấy mạng nàng.
Phong Dực Hiên thấy sắc mặt Lam U Niệm vẫn còn tái nhợt, hơn nữa bên ngoài trời đã rất muộn rồi, cho nên không đồng ý: “Chờ đến lúc nguyệt sự của nàng hết đã!” Bây giờ Phong Lâm Triệt đã ở trong lòng bàn tay của hắn, vì vậy không vội, không có chuyện gì quan trọng hơn thân thể nàng.
Lam U Niệm lại nghĩ, nếu sau này mỗi lần nàng có nguyệt sự hắn đều phải bảo vệ chặt chẽ như thế này, ngẫm lại cảm thấy có phần khó chịu.
Nàng nắm lấy bàn tay thon dài ấm áp của hắn, móng tay hắn lúc nào cũng được cắt rất chỉnh tề sạch sẽ, ngón tay thon thon còn dài hơn cả bàn tay của nàng, mặc dù mỗi đốt ngón tay đều có kén mỏng nhưng đều rất hoàn mỹ, hồn nhiên nói: “Không phải còn có chàng sao?”
Chỉ một câu “Không phải còn có chàng sao” bật ra từ miệng Lam U Niệm cũng biết nàng lại càng thêm ỷ lại và tín nhiệm Phong Dực Hiên, tuy phần ỷ lại này không quá sâu sắc nhưng đối với một người hiếu thắng như Lam U Niệm mà nói là vô cùng hiếm thấy. Phong Dực Hiên cũng bị câu nói này của nàng mà không thể cự tuyệt, hắn phát hiện căn bản mình không có biện phát từ chối lời yêu cầu của Niệm Niệm.
Hắn xốc nàng dậy rồi khoác áo vào, cưng chiều nói: “Có ta!”
Mọi thứ đều có ta, cho nên Niệm Niệm không cần lo lắng, không cần phải sợ, mọi thứ đã có ta!
Và thế là hắn ôm Lam U Niệm đến phủ Tam vương gia, phát hiện cả vương phủ yên tĩnh đến mức quỷ dị...
Hôm nay, lúc nào Phong Lâm Triệt cũng có cảm giác hoảng hốt, hắn vốn có thể cùng các vị vương gia khác đoạt vị nhưng bởi vì hắn có suy nghĩ không an phận với một nữ tử bị hủy dung cho nên bị người ta làm cho mất mặt không nói, còn bị diệt sạch thị vệ mình bồi dưỡng nhiều năm. Hắn ta không thể ngờ nữ tử mà hắn xem nhẹ lại chặt đứt tiền tài và quyền thế của mình, hơn nữa còn cấu kết với Nhị vương gia và Tứ vương gia tố giác hắn với phụ hoàng, cho nên hắn ta mới bị cấm túc.
Mấy hôm nay hắn đã nhiều lần hồi tưởng lại tình huống thất thủ hôm đó tại Trân Vị các, càng nghĩ càng thấy không đúng, chuyện đó rõ ràng là một cái bẫy tinh vi, chực chờ hắn tự mình đưa tới cửa, ghê tởm hơn chính là người thiết kế cái bẫy đó lại là một nữ tử.
Địa vị hôm nay của họ cách nhau quá xa, nếu đã như vậy hắn muốn Lam U Niệm phải chôn cùng mình, tiêu hết vàng bạc thuê thật nhiều sát thủ đi giết nàng, nhưng không biết tại sao đến bây giờ vẫn không có hồi âm? Hơn nữa hắn phát hiện mình không thể liên lạc với mẫu phi, toàn bộ vương phủ dường như cũng bị người ta bao vây, căn bản không thể ra ngoài, không biết là ai đã làm?
Lam U Niệm nhìn thấy Phong Lâm Triệt lo lắng, hoảng hốt đi đi lại lại không ngừng trong phòng, lên tiếng: “Ngươi đang đợi ta sao?”
Phong Lâm Triệt vừa ngẩng đầu lên liền thấy Phong Dực Hiên ôm Lam U Niệm ngồi ở trong phòng, cử chỉ hai người vô cùng thân mật còn rất xứng đôi, hơn nữa sau khi nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc của nàng, Phong Lâm Triệt lập tức hiểu rõ.
"Ngươi... Hóa ra các ngươi cùng một giuộc!" Phong Lâm Triệt hết nhìn Lam U Niệm lại nhìn Phong Dực Hiên, lúc trước hắn còn nghi ngờ một nữ tử làm sao có năng lực khiến toàn bộ thị vệ trong phủ của hắn chết sạch, hóa ra đều do Phong Dực Hiên làm.
“Chính xác, bây giờ ngươi mới biết?” Lam U Niệm nở nụ cười dịu dàng như gió xuân, khẽ nhếch môi mọng mê người bồi thêm một câu: “Muộn rồi!”
“Lúc trước bản vương vẫn còn đang nghĩ tại sao ngươi lại không muốn gả cho bản vương, hóa ra là leo lên giường của Lục đệ!” Phong Lâm Triệt cẩn thận đánh giá gương mặt và vóc dáng của Lam U Niệm, gằn giọng: “Bản vương còn tưởng rằng ngươi thanh cao, xem ra cũng chỉ là một con kỹ nữ ti tiện!”
Sắc mặt Phong Dực Hiên lập tức trở nên lạnh lẽo, không ai được phép vũ nhục Niệm Niệm, nàng là bảo vật vô giá của hắn!
Hắn ôm Lam U Niệm đứng dậy, nháy mắt đã đến trước mặt Phong Lâm Triệt, đánh một chưởng lên đỉnh đầu của Phong Lâm Triệt, hắn ta chỉ kịp liếc mắt, máu tươi trên đỉnh đầu lập tức tràn ra chảy xuống mắt mũi sau cùng đọng lại ở miệng, thân thể cũng chầm chậm ngã xuống.
Phong Dực Hiên không nói nhiều lập tức ôm Lam U Niệm đi khỏi Tam vương phủ, chỉ để lại một câu cho đám người Ám Nhất: “Từ nay về sau, trên đời này không có Tam vương phủ!”
Chỉ một lát sau toàn bộ Tam vương phủ đã bị lửa đỏ hừng hực bao vây, Tam vương gia Phong Lâm Triệt đã từng một thời hô phong hoán vũ triệt để chôn vùi trong trận hỏa hoạn đó...