Lâm Nhất phải ở bệnh viện một tuần để tiện theo dõi, mà Dương Hy cũng không phàn nàn ngày nào cũng lui đến chăm sóc hắn.
Dương Hy kéo hắn dậy từ giường bệnh, Lâm Nhất một tuần này bị cậu dưỡng thành một bộ dạng lười nhác. Hắn mơ mơ màng màng mở miệng, giọng nói nhẹ bẫng: "Dương Hy, là em sao?..."
Cậu cũng lười trả lời hắn, một tuần nay ngày nào hắn mở mắt tỉnh lại không hỏi cậu câu này: "Vâng vâng, là em."
Lâm Nhất nụ cười vui vẻ, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ giường bệnh làm nụ cười trên môi Lâm Nhất tỏa nắng, khiến người ta xao động không thôi.
Dương Hy cứng người, ngơ ngác nhìn hắn. Lão công của cậu tại sao lại đẹp như vậy? Ở kiếp trước, cậu chưa một lần để ý đến hắn, cư nhiên nét đẹp này cậu cũng chưa từng ngắm qua...
"Anh..."
Lâm Nhất mở to mắt nhìn cậu, cũng để ý đến gương mặt cậu thoáng chốc phiếm hồng, lỗ tai đỏ đỏ... Dương Hy ngượng ngùng?
"Em đang đỏ mặt kìa."
Dương Hy quay mặt đi chỗ khác, gương mặt này quá đỗi khiến cậu vừa ý. Vừa nghĩ bản thân mình quá đỗi ngốc nghếch, vậy mà lại bỏ lỡ hắn cả một đời!
Thôi kệ, cũng may là vẫn còn kiếp này... Đời này, hảo hảo sủng ái lão công đối với cậu vẫn còn chưa muộn mà.
"Trên mặt anh có gì à?" Lâm Nhất sờ mặt.
"Không, không có!"
Dường như hiểu được cái gì, Lâm Nhất bỗng cười quỷ dị: "Em thấy lão công em... có đẹp trai không, hả?"
Cậu lắp bắp, cũng không nhìn hắn. Lão công nhà cậu thực sự... rất rất là soái a!
Dương Hy thẹn quá hóa giận véo nhẹ lên mặt Lâm Nhất nói: "Anh đừng có mà tưởng bở!" Vừa nói mặt vừa đỏ như đã bị luộc qua một nồi nước sôi vậy.
Lâm Nhất ánh mắt tràn đầy ý cười, ôn nhu nhìn cậu. Nhìn chằm chằm. Từ đầu đến cuối.
Cậu bị ánh mắt này làm cho hít thở không thông mới lắp bắp vài tiếng: "Hôm nay quản gia sẽ đến đón anh về."
"...Không muốn." Hắn bộ dáng chán ghét, hương vị mệt mỏi trong phòng làm việc mấy ngày trước... Thật sự là không muốn gặp lại. Dương Hy hiện giờ ở trước mặt hắn, thu hút toàn bộ lực chú ý của hắn... Cho nên, hắn không muốn quay lại, tiếp tục ngập đầu trong công việc nữa đâu.
Dương Hy mờ mịt, hắn hiện đang làm chủ tịch Lâm thị, gia chủ Lâm gia. Nói không muốn thì không muốn hay sao? Huống hồ, cậu còn muốn thuận thế dùng quyền lực này tiện tay thâu tóm đám sâu bọ, sau đó giải quyết một lượt nữa mà...
"Không muốn cũng phải quay về." Dương Hy không dễ dàng bị bộ dáng kia làm cho mềm lòng, nhắm mắt tỏ như không thấy, cương quyết nói.
Lâm Nhất hậm hực, ý định không thành. Gương mặt thập phần khó coi.
Cậu bỗng nhiên mở mắt, đập vào mặt cậu là cái biểu cảm kia, liền dở khóc dở cười quay ra dỗ dành: "Em quyết định đến ở với anh, thuận lợi cho công việc... Anh cũng không cần lo lắng em chạy đi đâu... Thế nào?"
Đôi mắt hắn đột ngột sáng rỡ, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên nhu hòa, đầy hài lòng vươn tay đặt sau gáy cậu kéo cậu đến... hôn sâu một cái. Đầu lưỡi tinh nghịch đảo một lượt trong khoang miệng, mang không khí trong cậu rút sạch.
Dương Hy bị hành động này làm cho sững sờ, nhưng cũng không lâu sau liền đỏ mặt vươn lưỡi của mình ra đáp lại.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, mãi cho đến khi Dương Hy không còn chút không khí nào, Lâm Nhất mới buông cậu ra.
Dương Hy thẹn đỏ mặt.
Cái tên này con mẹ nó cái gì bệnh tim? Khí lực của hắn so với người bình thường như cậu lớn hơn rất nhiều!
Lâm Nhất quyến luyến đầu lưỡi, liếm liếm môi, trên mặt mang theo nét cười quỷ quái nhìn cậu. Mặt cậu đã bị hắn làm cho đỏ đến không thể đỏ hơn, đôi mắt ươn ướt hệt như một chú thỏ nhỏ vừa lén lén lút lút làm chuyện gì đó bị người phát hiện.
Cậu tay không dừng lại tiếp tục quay qua giúp hắn thu dọn đồ trở về Lâm gia.
Lâm Nhất cũng mang không bao nhiêu đồ, thanh toán viện phí xong cũng được lão quản nhà hắn đưa về.
Bước vào khuôn viên nhà họ Lâm, Dương Hy có chút choáng váng. Căn biệt thự to khủng khiếp này cùng với cái sân vườn khổng lồ này... rất có sức ép đối với người khác. Dương Hy thờ thẫn ngắm nhìn một hồi, cảm thấy hơi buồn bực. Từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao nhiêu lần ở một nơi sang trọng thế này đâu!
Lâm Nhất thấy biểu cảm của cậu, có hơi buồn cười tiến tới sau lưng cậu thì thầm: "Nếu em thích căn biệt thự này đến như vậy... chỉ cần đổi với anh một thứ, anh liền đưa chìa khóa cho em, cả chủ hộ cũng là tên em."
Dương Hy không cần biệt thự, nó sẽ chẳng còn giá trị nếu không có Lâm Nhất ở đó. Bất quá, cậu cũng tò mò về thứ mà hắn muốn đổi, lên tiếng hỏi: "Thứ gì a?"
Lâm Nhất cười cười, tỉnh bơ mở miệng: "Em!"
Cậu lại bị hắn trêu đùa, chỉ muốn đấm cho tên này một đấm nhưng không thể chỉ còn cách duy nhất: Mặt đỏ tai hồng bỏ mặc hắn phía sau.
Lâm Nhất hả hê, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Lúc ở trên xe, Châu Minh ngồi ở vị trí phó lái cũng đã nói qua, tên lão gia Lâm kia... cũng đang ở nhà. Điều này rất kích thích Dương Hy, lão kia một chút cũng không xứng để Lâm Nhất coi trọng thì cậu ngại cái gì không dạy cho hắn một chút để biết sự đời chứ? Khóe mắt Dương Hy cong lên, ý cười thập phần lạnh lẽo.
Vào bên trong, Lâm Nhất theo sau cậu, lão kia liền hướng hắn chạy tới ôm ôm ấp ấp tỏ vẻ quan tâm liền bị cậu chặn lại: "Lão Lâm, làm gì phải gấp như thế nha." Dương Hy bộ dạng rất ma mị, gương mặt toàn phần đều không phải ý tốt hướng hắn tươi cười.