Mộc Nhiên làm bác sĩ riêng của Lâm Nhất đếm đi đếm lại cũng đã gần mấy năm có lẻ rồi, không phải y không muốn lập gia đình nhưng cũng không thể không nói đến là y không thích phụ nữ.
Hàng ngày trôi qua, đông đi xuân đến, cuộc sống của Mộc Nhiên tẻ nhạt vô cùng cho đến khi, y gặp được hắn.
Lần đầu y gặp hắn trong một khung cảnh hết sức bình thường, lúc hắn đứng ngoài cửa phòng bệnh Lâm Nhất chờ đợi ai đó.
Mộc Nhiên bị vẻ bề ngoài của hắn làm cho muốn thôi miên, không hiểu vì sao nhưng hình dáng thanh niên tươi tắn cứ thu hút y, khiến y không tài nào dứt ra được.
Nhịn không đành, Mộc Nhiên đi tới bắt chuyện: "Cậu đứng đợi ai ở đây sao?"
Hắn giương ánh mắt tuyệt đẹp lên nhìn chằm chằm y, rồi nhíu mày: "Liên quan gì tới anh?"
Mộc Nhiên bị nghẹn họng, hắng giọng một cái rồi nói: "Lâm tổng là bệnh nhân đặc biệt của tôi. Thấy cậu cứ mãi đứng ở trước cửa nên là..." Không rõ vì sao gương mặt của y cảm giác càng ngày càng nóng lên.
Lam Trạch nhìn xuống dưới chân, "ồ" lên một cái lại quay sang Mộc Nhiên tỉnh bơ: "Vậy tôi sẽ đợi ở chỗ khác."
Không kịp để y nói thêm lời nào, thanh niên đã ung dung bỏ đi mất.
"Đồ nhạt nhẽo mà." Mộc Nhiên oán trách nhìn theo.
...
Lần thứ hai, Mộc Nhiên gặp lại hắn ở đại sảnh khu mua sắm trực thuộc Lâm thị, những món đồ được bán ở đây có lẽ khá được lòng hắn nên trên tay hắn đầy ắp toàn đồ, một núi đồ cao qua mặt, thiếu chút nữa ngã nhào về phía trước được Mộc Nhiên tình cờ đỡ lấy.
"Sao cậu lại ở đây, còn mua nhiều như thế?" Mộc Nhiên ngạc nhiên hỏi, chủ nhân Lam gia danh giá mà lại đi ra từ khu đồ sale sao?
Lam Trạch tỏ rõ bộ dáng xấu hổ, bâng quơ biện minh: "Em gái tôi nhờ tôi mua đồ..."
"Phụt" Mộc Nhiên nhịn không nổi cười.
"Là mua giúp em gái đấy nhé!" Lam Trạch nổi giận.
Mộc Nhiên cũng không rảnh chọc giận hắn, một lần làm người tốt, từ bi nhân hậu muốn giúp hắn ôm đồ, may mắn là hắn cũng không từ chối.
"Cậu mua cái gì mà nặng như thế?"
Lam Trạch quay mặt sang chỗ khác, không muốn đối diện với bản thân đang được phản chiếu trong đôi mắt tò mò của Mộc Nhiên, đành trả lời: "Tất cả mọi thứ."
Sau khi giúp hắn đem chỗ đồ dùng linh tinh đến nơi thanh toán thì hai người lại cùng nhau đi uống coffe.
Mộc Nhiên bật cười: "Không ngờ cũng có ngày tôi thấy cậu đi săn hàng sale nha!"
"Anh!" Lam Trạch tức điên, không nói được câu gì chỉ một mạch ngồi uống nước, giảm đi sự tồn tại của người đối diện.
Lại thêm một không hiểu nữa, thường ngày Lam Trạch rất hay dễ cáu giận, chỉ cần khiến hắn bực mình hắn lập tức bỏ đi chỗ khác. Không ngờ đến, khi ngồi với tên bác sĩ này, hắn lại kiên nhẫn đến thế. Mặc cho Mộc Nhiên nhiều lần trêu chọc hắn nhưng Lam Trạch lại không tài nào nổi giận lâu quá năm giây.
Hắn không biết có phải bản thân hôm nay ra đường uống lộn thuốc rồi không?
"Cậu đói chưa?" Mộc Nhiên mỉm cười hỏi hắn, tay chọt chọt vào tờ menu đặt bên cạnh: "Không đến nỗi không còn tiền nên phải săn sale chứ?"
Hắn như nghe phải tiếng sấm, ngơ ngác một hồi. Rồi như biết là mình đã bị lừa, nghiến răng nghiến lợi gượng cười: "Hôm, hôm nay... tôi đãi bác sĩ."
"Vậy tôi không khách khí đâu nha!"
Lam Trạch: "..." Ngó lên trời, trời cao không có thấu...
Phục vụ lần lượt dọn món lên, một bàn đầy ắp toàn thịt làm Lam Trạch kinh hãi hỏi: "Bác sĩ đều ăn như thế à?"
"Hửm?" Mộc Nhiên gắp một đũa lớn thịt xông khói, ngước mặt lên khó hiểu.
Lam Trạch: "Ý tôi là, không phải bình thường bác sĩ đều khuyên bệnh nhân ăn đủ chất này kia sao?"
Cuối cùng Mộc Nhiên cũng hiểu vấn đề, lòng thầm cảm thán đúng là thương nhân, nói chuyện thì ra lại vòng vo Tam Quốc như vậy.
Y cười khì khì: "Khuyên thôi, còn muốn ăn cái gì thì cũng đâu phải do tôi."
Lam Trạch: "..."
Hắn không còn gì để nói, bụng Mộc Nhiên như một cái máy bào thức ăn chính hiệu, chẳng mấy chốc một bàn đầy những thức ăn đều tan biến trong mây khói.
Người đẹp thì đẹp thật, cũng khá hợp với hắn về tính cách hướng ngoại, nhưng mà... Khó nuôi quá.
Đem y để ở nhà, có khi cả Lam gia cũng không đủ đồ ăn cho y ăn ấy chứ.
Sau khi ăn uống xong xuôi, khỏi cần nhắc cũng biết người trả tiền là Lam tội nghiệp rồi.
"Hẹn ngày gặp lại nha!" Hắn tiễn Mộc Nhiên đi một đoạn, trước khi đi y còn vứt lại một câu.
Lam Trạch: "..." Không gặp, không muốn gặp nữa!
...
Lần thứ ba hai người gặp nhau tại khung cảnh quen thuộc, mọi chuyện diễn ra thập phần quen thuộc.
Mặc dù Lam Trạch đã cố gắng bằng cả sức lực để vừa săn sale vừa trốn Mộc Nhiên, nhưng cuối cùng...
Mộc Nhiên như đã đi tìm từ trước, không hẹn mà lại gặp mặt nữa!
"Anh..." Lam Trạch cùng y ngồi lại vào quán lần trước, vào đúng chỗ cũ.
"Lam gia gia chủ yêu thích đồ sale của công ty chúng tôi là vinh hạnh rất lớn cho Lâm thị nha!"
Lam Trạch: "..." Làm ơn tha cho tôi đi.
Ngày qua ngày bằng cách nào đó, hai người luôn vô tình gặp nhau tại quầy hàng săn sale ở khu mua sắm.
Lam Trạch không hề biết rút kinh nghiệm, liên tục xuất hiện mỗi khi khu mua sắm giảm giá, còn Mộc Nhiên thì luôn "vô tình" đi ngang qua đây.
"Anh đừng có vô tình nữa có được không?" Lam Trạch thở hồng hộc la lên.
Mộc Nhiên: "Tôi vô tình thật mà." Khóe mắt y cong cong, chọc giận hắn thực sự rất vui đó!