Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương

Chương 13: Kiểm tra, kiểm tra!



Dương Hy mơ thấy một giấc mơ.

Về kiếp trước của mình.

Cậu lạc lõng trong bóng đêm vô tận, đi mãi đi mãi chẳng thoát ra được.

Rồi cậu bỗng nhận thấy...

Cuối con đường tối tăm này là một tia ánh sáng lẻ loi, Dương Hy chần chừ rồi bước qua đó.

Cậu thấy trong khúc ánh sáng đó hiện lên thật nhiều hình ảnh, tất cả như một bộ phim được tua ngược lại.

Bộ phim về kiếp trước của cậu.

Lâm Nhất ở kiếp trước khi đến được bữa tiệc đó đã là không ổn. Cơ thể hắn có thể dùng hai từ "thể nhược" để miêu tả ra.

Chẳng qua viên đạn kia là giúp hắn đi nhanh hơn, đỡ hết mức đau đớn của hắn.

Dương Hy còn vô tình thấy được, khoảnh khắc viên đạn nọ cắm sâu vào tim của Lâm Nhất... Lòng cậu đau đớn, reo lên hồi chuông cảnh báo.

Không phải là ai đó vô tình bóp cò, mà là... Có chủ ý!!??

Chúng nhắm đến Lâm Nhất và cậu?

Ở đời này, Dương Hy không đến bữa tiệc đó nữa... chẳng phải sự việc cũng đổi khác??

Tức là...

Lâm Nhất!!

Dương Hy bật dậy, trán cậu đổ đầy mồ hôi lạnh. Ban đêm khí trời càng hạ nhiệt độ đến mức số âm, khiến cho thân thể cậu có hơi run rẩy.

Cậu lập tức quay qua xem người nằm bên cạnh.



Lâm Nhất ngủ cùng cậu luôn luôn an tâm như vậy, một trận động tĩnh từ Dương Hy hoàn toàn không thể khiến hắn tỉnh lại.

Mà bằng cách nào đó, tính tình lúc ngủ của cậu quả thực xấu. Đem toàn bộ chăn đều mang lên người mình, để cho lão công đáng thương co tròn người ngủ có hơi lạnh lẽo.

Dương Hy xót xa, đem chăn ủ ấm cho hắn, gói người không khác nào cái bánh cuốn.

Cậu đặt lên khóe mắt hắn hôn nhẹ một cái thầm nhủ với chính mình.

"Em sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội thương tổn đến anh. Tin em."

...

Sáng hôm sau khi Dương Hy vừa tỉnh lại đã thấy bên cạnh mỹ nhân vẫn đang say giấc nồng.

Cậu hơi lo lắng, đưa tay lên xác nhận. Thở phào vì hắn vẫn còn thở, quả nhiên là giấc mộng đêm qua thực ám ảnh cậu...

Lâm Nhất cũng tỉnh lại ngay sau đó, hắn giương mắt nhìn, đưa tay lên sờ mặt cậu hỏi: "Sao vậy?"

"Hôm nay cùng em đến bệnh viện đi."

Lâm Nhất khó hiểu: "Tại sao phải đến bệnh viện?"

Cậu chỉ ngắn gọn một từ: "Kiểm tra."

Dương Hy không muốn chính bản thân mình mù tịt về sức khỏe của hắn, càng không nói đến lặp lại sai lầm như đời trước.

Lâm Nhất kháng cự: "Không cần."

Dương Hy im lặng, suy nghĩ biện pháp. Lâm Nhất ghét làm việc, cũng ghét cả bệnh viện... Chung quy là hắn thật nhiều thứ để ghét.

"Anh nghe em một chút được không?" Dương Hy quay sang kế hoạch năn nỉ, ăn vạ.

Lâm Nhất gạt tay: "Anh không có việc gì."

Dương Hy: "..." Thật... hết cách.

"Em muốn đến bệnh viện kiểm tra tổng quát."

Lâm Nhất: "..." suy nghĩ lập tức đảo ngược.

Cậu giả vờ tự nói với bản thân mình: "Nếu anh không muốn thì thôi vậy..."

"Không. Đi thôi."

Dương Hy kế hoạch đại thành công!!

Cậu cùng hắn thay phục y rồi bước xuống lầu, vừa dịp gặp Lâm phu nhân.

"Các con hôm nay muốn đi đâu sao?"

Dương Hy bày ra nụ cười khôn khéo, ngoan ngoãn đáp: "Dạ, con muốn cùng anh ấy đi kiểm tra sức khỏe định kỳ."



Lâm phu nhân gật đầu nói: "Vậy hai con đi cẩn thận, về sớm một chút."

Dương Hy thưa vâng rồi nắm tay hắn bước ra ngoài.

Trên xe, cậu hoàn toàn nâng cao cảnh giác một trăm phần trăm. Ở đời trước, vào lúc này ước chừng là cậu đang học việc với mấy đại ca bang phái, cậu còn nhớ sau khi ba cậu phá sản, mẹ cậu qua đời cậu nổi điên không ít. Nguyên lai, trước khi trùng sinh trở lại khoảng thời gian này... cậu đã gây thù với rất nhiều người.

Mấy tháng nay, mặc dù Dương Hy không nói cho Lâm Nhất nhưng việc có một số lính bắn tỉa phục kích quanh biệt thự Lâm gia vẫn lọt vào sự nghi ngờ của Lâm Nhất. Thật may mắn là bọn chúng chẳng cách nào ra tay được.

Bởi vì, Lâm Nhất cũng không biết bằng cách nào mà bọn chúng đều lần lượt biến mất trong vòng một đêm.

Ngay cả thi thể cũng đều biến mất.

Không cần lo lắng, bọn chúng có thể là chó săn của các đại ca bang phái. Nếu chúng chết cũng chẳng ai đứng ra truy tìm dấu vết hay tố cáo đâu, vì nếu như vậy sẽ dẫn đến một trận rối tung phía sau, bày ra nhiều hệ lụy không hay.

Còn về việc Dương Hy gây sự cái gì à? Người trẻ tuổi bồng bột muốn cái gì gây cái đó, không cần nói tới.

Chung quy, sau lần come out với toàn thể nhân loại, cậu thuộc về Lâm tổng thì sóng gió trên các diễn đàn cũng nổi lên lợi hại.

Có vài người còn nổi hứng đào tung cái lí lịch nhà cậu nữa cơ. Nào là:...

"Hắn ta mà cũng xứng làm phu nhân Lâm tổng!?"

"Cái tên lòng lang dạ sói rành rành, chẳng hiểu Lâm tổng vì cái gì mà không nghi ngờ thu thập hắn như vậy?"

"Chẳng mấy chốc chó quay qua cắn người nha, Lâm thị cần phải đề phòng hắn!"

"Tôi ủng hộ đồng tính luyến ái hai tay, ba chân, nhưng cái tên thối tha này tôi chả nhai nổi. Không chừng vài ngày sau quay qua quay lại Lâm tổng liền thấy hắn ôm cả gia tài cao chạy xa bay!"

...

Và còn nhiều lời khác nữa,... Tiếp tục lại thêm vụ ID ẩn danh chụp lén cậu chả khác nào ỷ thế hiếp người bắt nạt Viên Thừa tội nghiệp đáng thương... Ầy, một trận sóng chưa đủ lại thêm một trận khác.

Lâm thị bao phủ toàn bộ các hoạt động trong nước ngoài nước và trên khắp thế giới. Tỷ như điện ảnh, thương nghiệp, xuất nhập khẩu, đồ dùng gia dụng cái qué gì đó đều nắm giữ trong lòng bàn tay. Nên việc gì liên quan đến Lâm tổng cao quý đều bị truyền thông săn đón.

Bạn là một người bình thường? Chẳng phải diễn viên hay nghệ sĩ? Nhưng muốn nổi tiếng?

Tung tin lên mạng rằng bạn đã lăn giường với chủ tịch Lâm thị đi!

Chắc chắn bạn sẽ nổi tiếng!

À, nổi tiếng toàn cầu luôn là đằng khác!!!

...

Dương Hy buồn cười nghĩ nghĩ rồi bất giác nở nụ cười.

Lâm Nhất thấy vậy đưa tay vẫy vẫy trước mặt cậu: "Sao thế?"

Dương Hy bị giật ngược trở về, nhìn hắn lắc đầu: "Không có gì. Đến bệnh viện rồi, chúng ta xuống xe thôi."



Cả hai tiến thẳng đến phòng bệnh VIP của bệnh viện.

À, đoán đúng rồi. Bệnh viện này trực thuộc Lâm thị.

Bác sĩ riêng của hắn tên là Mộc Nhiên.

Mộc gia và Lâm gia từ xưa đã là quan hệ hảo hữu, nên Mộc Nhiên sau khi tốt nghiệp y dược đã vào bệnh viện Lâm gia để thực tập sau liền trở thành bác sĩ riêng chính thức. Trực tiếp khám bệnh cho Lâm tổng.

Mộc Nhiên tuổi tuy vừa mới đôi mươi nhưng trình độ lại hơn các bậc lão làng trong nước hẳn một bậc.

Phải, không sai đâu. Y là một nhân tài.

Dương Hy và Lâm Nhất vừa gõ cửa lập tức đã có người ra tiếp đón.

"Lâm tổng, cậu Dương." Một bác sĩ thực tập ra mở cửa, gã tên là Văn Uyển. Có thể xem như là "đồ đệ" của Mộc Nhiên.

Dương Hy gật đầu đưa hắn tiến vào trong, mở miệng nói: "Phiền bác sĩ Mộc một lát."

Mộc Nhiên từ bàn làm việc quay sang, một câu "không phiền".

Mộc Nhiên cơ thể cân đối, gương mặt thanh nhã ưu tú, đeo lên chiếc mắt kính gọng tròn nhỏ càng khiến y nên trưởng thành hơn, mái tóc dài nhuộm màu hồng nhạt được cột gọn gàng, y mặc áo blouse trắng càng tôn thêm vóc dáng đẹp đẽ của y.

Mộc Nhiên thuần thục đến kéo Lâm Nhất kiểm tra khắp nơi.

Dương Hy phi, cơ thể cậu chẳng có vấn đề gì cả. Cũng chẳng lúc nào đến đây mà cậu phải kiểm tra, cái lý do lúc sáng... mười lần như một không lần nào kém hiệu quả. Lâm Nhất không bao giờ rút kinh nghiệm, có lẽ hắn cố ý cũng nên.

Sau khi kiểm tra sơ bộ, gương mặt Mộc Nhiên hơi ngưng trọng.

"Chuyện gì à?" Dương Hy nôn nóng hỏi.

Mộc Nhiên khẽ nhíu mày, nói Dương Hy đi theo mình đến văn phòng làm việc.

Dương Hy: "..." Bất an!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv