Sở Hùng kéo hành lí ra khỏi sân bay quốc tế Bắc Kinh, tuy mặc một bộ casual trông tựa như một du khách ngoại quốc nhưng Sở Hùng ngang dọc thương trường gần nửa thế kỉ, tuy hiện tại đã giao quyền điều hành tập đoàn cho Sở Thiên Dương nhưng trên người ông vẫn mang cảm giác tự tin của người đứng trên và khí thế sắc bén. Cho dù đã ngoài 70, đầu đầy tóc bạc nhưng vẫn mạnh mẽ như trước, trông ông trẻ hơn tuổi thật nhiều.
Sheena đứng ở cửa sân bay chờ ông, thấy Sở Hùng đi tới, vội vã bước lại, cúi người thi lễ, “Xin chào Sở tổng! Hoan nghênh ngài tới Trung Quốc!” Sheena vừa nói vừa nhận lấy hành lí trong tay Sở Hùng, không nặng lắm, chắc ông chỉ mang theo một ít quần áo và đồ dùng cá nhân.
Gương mặt đang nghiêm túc của Sở Hùng rốt cuộc lộ ra nụ cười khi nhìn thấy Sheena, ông tháo kính râm xuống, đôi mắt màu lam giống Sở Thiên Dương thêm một nét ấm áp, “Sheena, cô bé của ta, hôm nay ta đã không còn là tổng giám đốc của Hoàn Vũ nữa rồi, chỉ là một ông lão vô công rỗi nghề thôi, lẽ nào cháu không định cho ông già đáng thương này một cái ôm ấm áp sao?”
Sheena bất đắc dĩ muốn khinh bỉ mà lườm trời xanh một cái, tuy biết hành vi này bất nhã nhưng mỗi lần gặp Sở lão gia tử cô đều muốn làm thế. Đây là người đã đưa Hoàn Vũ từ một xí nghiệp bình thường của gia tộc trở thành một trong năm mươi tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới, trong công việc luôn nói năng nghiêm nghị, khiến cho thế nhân đều nghĩ tính cách của ông giống như những lời ca ngợi đăng trên các tạp chí kinh tế tài chính, nghiêm túc lạnh lùng, ai có thể ngờ, Sở Hùng là một ông lão yêu nói giỡn? Tựa như Sở Thiên Dương, rõ ràng là một con sói giảo hoạt, bề ngoài lại như một con bạch mã dịu ngoan. Không hiểu sao ông cháu nhà này đều có tính cách khiến người ta đau đầu.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Sheena vẫn tiến đến ôm Sở Hùng một cái, sau đó đưa ông ra xe của cô.
“Sở tổng, sao ngài lại tới một mình? Quản gia Tyson không đi cùng ngài sao?”
“Lão già kia cũng định đi cùng nhưng ta không muốn cái bản mặt cứng đơ nước Anh đó làm hỏng hành trình vui vẻ này của ta, ta đến thăm cháu mình chứ có phải ra chiến trường đâu mà cần khẩn trương như vậy? Huống chi mang theo ông ta sẽ mất rất nhiều lạc thú, cho nên ta lén đổi chuyến bay sớm hơn, phỏng chừng ông ta đang tức giơ chân ở sân bay đấy.” Sở Hùng nói xong, lại nghĩ tới cảnh ông quản gia già của mình bình thường đến một sợi tóc cũng phải vào nếp đang tức hổn hển ở sân bay thì cười sang sảng đầy khoái trá.
Sheena bất đắc dĩ lắc đầu, không khỏi nhỏ một giọt lệ đồng tình với vị quản gia ở bên kia địa cầu, tuy rằng nước mắt của cô thường xuyên bị Tyson nói là nước mắt cá sấu.
Xe đi được không bao lâu đã tới trước cửa Hoàn Vũ. Sở Hùng xuống xe, Sheena nói với tiếp tân đưa ông vào thang máy chuyên dụng lên phòng làm việc của tổng giám đốc, tuy đây là lần đầu ông đến Hoàn Vũ nhưng nhân viên ở đây đều biết ông là boss cũ của tập đoàn nên đều vô cùng cung kính. Sheena thấy Sở Hùng đã lên tầng 19 liền quay lại đưa xe vào bãi đỗ xe ở tầng hầm. Tuy cô có thể vào cùng Sở Hùng luôn nhưng tận đáy lòng cô không muốn đi, mỗi lần ông cháu nhà ấy gặp nhau đều sẽ gặp phải trạng huống ABC hoặc là XYZ gì đó, hai ông cháu thì nghĩ không có gì nhưng người xung quanh có thể gặp vạ lây. Đối với chuyện này, là người đã làm thư kí cho cả Sở Hùng và Sở Thiên Dương, Sheena có kinh nghiệm đầy mình rồi. Nhếch đôi môi đỏ mọng khêu gợi, cô quyết định không thể hòa mình vào đó, cô còn muốn sống thêm mấy năm nữa cơ!
Quả nhiên, không ngoài dự tính của Sheena, Sở Hùng và Sở Thiên Dương đang giằng co trong phòng làm việc. Amanda đem hai tách cà phê vào, sau đó vội vã thoát thân, những người làm việc bên cạnh Sở Thiên Dương như cô đều biết, lần nào tổng giám đốc cũ gặp tổng giám đốc mới cũng đều có cuộc nói chuyện đầy “sóng gió” như vậy, luôn luôn có chuyện xảy ra! Đối với một người thông minh, phương pháp hạng nhất là rời xa tâm bão, bo bo giữ mình! Nghĩ tới đây, ba mỹ nữ phòng thư kí đồng thời nhìn về vị trí vẫn còn trống không của Sheena, quả nhiên gừng càng già càng cay, chị ấy mới là nhất! Nếu Sheena biết được mấy cô đang nghĩ gì, nhất định sẽ nhảy dựng lên, chẳng phải cô chỉ hơn ba người đó có 2, 3 tuổi thôi sao? Gừng già?
Sở Hùng ngồi đối diện với Sở Thiên Dương, nhìn anh tao nhã nhấp một ngụm cà phê, khóe miệng giật giật, “Chris, con vừa nói gì đó? Là ta không nghe rõ hay là cách tổ chức ngôn ngữ của con có vấn đề?”
Sở Thiên Dương đặt tách xuống, “Ông nội, ở đây xin gọi con là Sở Thiên Dương hay Thiên Dương, nhập gia tùy tục mà.” Dừng một chút, “Con nghĩ ông không nghe nhầm, con cũng không nói gì sai, nhưng con không ngại lặp lại lần nữa, con đang theo đuổi một người đàn ông.”
“Sau đó? ?Về tay rồi thì làm gì?”
“Nếu cậu ấy tiếp nhận tình cảm của con, hai chúng con ở chung vui vẻ, vậy thì con muốn kết hôn với cậu ấy.”
Sở Hùng rốt cuộc nhịn không được nhảy dựng lên, “Thượng đế ơi! Đang nói giỡn với ta đấy hả?”
“Không, ông nội, ông không phải tín đồ Thiên Chúa giáo hay Cơ Đốc giáo, ông không có tín ngưỡng tôn giáo cho nên thượng đế không nói giỡn với ông, con cũng thế!”
(Câu trên của Sở Hùng: Thượng đế! Ngươi nói giỡn với ta phải không? – Ngươi ở đây có thể hiểu là Sở Thiên Dương hoặc là Thượng đế J)
Sở Hùng cau mày nhìn Sở Thiên Dương một lát, lại ngồi xuống, nhấc tách cà phê uống một ngụm, không ngon như quản gia của ông pha, lúc này ông đang hối hận đã nhét quản gia của mình ở lại sân bay, “Nếu ta nói, ta không đồng ý?”
Sở Thiên Dương tựa hồ đã sớm dự tính ông sẽ nói thế, aanh cười cười đứng lên, bước tới trước mặt ông, “Ông nội, mười năm trước con muốn mở công ti riêng, ông không đồng ý, lúc đó, con đã nói gì, ông còn nhớ không ạ?”
Thấy Sở Hùng sửng sốt một chút, như chợt nhớ ra điều gì, Sở Thiên Dương lại nói tiếp, “Lúc đó con nói, ‘con muốn mở công ti, không cần sự đồng ý của ông.’. Hôm nay, đáp án cho câu hỏi của ông, cũng như vậy.” Ý cười trong mắt anh càng sâu, “Con tìm vợ, không cần sự đồng ý của ông đâu!”
“Con chắc chắn?” Sở Hùng buông tách cà phê xuống, nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Dương.
“Đương nhiên.”
“Cho dù ta thu hồi Hoàn Vũ, đuổi con khỏi gia tộc, cho con trắng tay?”
“Cái đó phải xem ông có làm được không đã, đúng không ạ? Hơn nữa, nếu ông làm vậy, quản gia Tyson sẽ có phản ứng gì, con nghĩ không cần con nói đâu nhỉ?”
Sở Hùng trừng mắt nhìn Sở Thiên Dương, sau đó, nở nụ cười.
—————***—————–
Tô thần ngáp dài bước ra khỏi phòng học, thời gian qua nhanh quá. Thời gian này, để tránh suy nghĩ miên man, mỗi ngày ngoại trừ ăn ngủ và học, toàn bộ tinh lực còn lại cậu đều đặt cả ở Hương Mãn Đường và Tô ký, hậu quả trực tiếp là theo đà tăng mạnh đột ngột của doanh thu, cậu cũng cấp tốc gầy xuống, Tô Kiến Quân thấy vậy, xót ruột lắm, tự oán trách sao ngày đó mình lại đồng ý với kế hoạch tốt nghiệp sớm của con làm gì, có lẽ con trai vì có thể sớm hoàn thành chương trình học nên mới liều mạng từng ngày như thế. Nhưng Tô Kiến Quân cũng biết, một khi Tô Thần đã hạ quyết tâm sẽ không dễ dàng cải biến, ông đành mỗi ngày chăm chỉ hầm thuốc bổ cho con, lấy các loại nguyên liệu quý, không quan tâm giá cả cứ thế ném vào nồi, không chớp mắt một cái. Tô Thần thấy vậy, hít hà xót của, cậu muốn nói với cha, mình chỉ là hơi mệt mỏi chứ không việc gì, toàn thân đều rất khỏe mạnh, không cần tẩm bổ mỗi ngày thế chứ? Có điều tuy Tô Kiến Quân đã gật đầu, bữa sau lại bê đến một bát thuốc bổ bắt cậu uống sạch.
Nghĩ tới đây, Tô Thần cảm thấy một cơn lạnh dội từ đỉnh đầu xuống chân, cậu biết cha muốn tốt cho mình, nhưng mà cậu thật sự không tiêu hóa nổi nữa rồi. Không chỉ có vậy, hiện tại ba bữa cơm, Tô Kiến Quân cũng đặc biệt chú tâm, mấy ngày trước không biết ông nghe ai nói canh cá diếc rất bổ, kết quả mấy hôm nay bữa nào cũng có món đó, Tô Thần ăn đến phát buồn nôn, món đó nói bổ là bổ cho sản phụ tăng sữa mà, cậu uống thì có lợi gì? Bất đắc dĩ, ý tốt của cha cậu biết rõ, chỉ đành tận lực điều chỉnh lịch làm việc và nghỉ ngơi của mình, nói chung không biết do cậu điều chỉnh lại lịch hay do thuốc bổ của Tô Kiến Quân phát huy tác dụng, thời gian này cậu bắt đầu có chút thịt, sắc mặt cũng tươi tắn hơn một chút. Tô Thần khuyên can mãi, cuối cùng cũng khiến Tô Kiến Quân tạm gác lại kế hoạch bồi bổ con.
Ra đến cổng trường, Tô Thần nhìn đồng hồ đeo tay, thấy còn sớm liền quyết định tới Tô ký xem thế nào. Hiện tại Tô ký đã tách khỏi Hương Mãn Đường, lấy địa điểm cách đó không xa. Thời gian trước khu nhà cũ của cậu đã hoàn tất quá trình xây dựng lại, Tô Thần tới đó xem xét, thấy quy hoạch mới không thích hợp với điều kiện kinh doanh của Tô ký nên bỏ kế hoạch mở lại nhà hàng Tô ký ở đó. Lúc đó Trương Tấn Bình cảm thấy đáng tiếc, gọi điện tới nói nếu cậu đổi ý, anh ta có thể cho cậu một vài điều kiện có lợi hơn trong hợp đồng, Tô Thần vẫn khéo léo từ chối. Cậu luôn làm việc thẳng thắn quyến đoán, nếu đã quyết định sẽ không muốn thay đổi.
Đang đứng đợi xe bus ở điểm chờ, một chiếc Volkswagen dừng bên cạnh cậu, cửa xe bị hạ xuống, Trương Trọng Bình cười chào Tô Thần, “Tô Thần, trùng hợp gặp cậu ở đây, muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi một đoạn?”
Tô Thân muốn nói, trường cậu ngay gần đây, gặp anh ta ở chỗ này không có gì kì quái có phải không?
“Chào anh, Trương nhị ca.” Tô Thần cũng mở lời, “Tôi định tới Tô ký, chỉ đi vài trạm xe, không cần làm phiền anh đâu ạ.”
“Phiền gì đâu, lên đây đi.”
Ngay lúc họ đang nói chuyện, xe bus Tô Thần chờ đã vào điểm dừng, Tô Thần không nói nhiều lời liền tạm biệt Trương Trọng Bình, nói lần sau lại trò truyện lâu hơn rồi ba chân bốn cẳng nhảy lên xe bus.
Trương Trọng Bình nhìn theo xe bus đi xa dần, dừng ở đó một lát, khóe miệng hơi nhếch lên, quay đầu lái xe đi.
Tô Thần ngồi trên xe bus, nhìn cảnh bên đường lướt qua, trong lòng có chút áy náy. Mấy chuyện phát sinh gần đây có gì đó lạ lùng, Tô Thần không muốn đào sâu nhưng không thể không cân nhắc lại, bao gồm cả hành động kì quái của Sở Thiên Dương, những lời là lạ của Trương Tấn Bình hay ý đồ hôm nay của Trương Trọng Bình. Tô Thần nhíu nhíu mày, có lẽ đã đến lúc cậu nên tính toán chuyện sau này tỉ mỉ một chút.
Tới Tô ký, Tô Thần cũng nhân viên trong nhà hàng chào hỏi, nhân viên ở đây phần đa là từ cửa hàng cũ tới như Lưu Hà và Từ Quyên, còn cả mấy cậu đưa hàng đến nhà, hiện tại đều đến đây làm việc nên không có nhiều xa lạ hay ngăn cách với Tô Thần, thấy cậu tới thì chào hỏi một chút xong liền ai về việc nấy, không giống nhân viên chi nhánh cứ nơm nớp lo rằng có chuyện to tát gì xảy ra.
“Anh Thần, anh tới rồi.” Từ Quyên bưng một khay thức ăn đi ra, lúc này đang là giờ dùng cơm, các bàn trong nhà hàng đã đầy người, nhân viên phục vụ phía trước làm không xuể, Lưu Hà và Từ Quyên từ phòng bếp cũng ra giúp một tay.
“Ừ, hôm nay tình hình kinh doanh tốt đây.”
“Đương nhiên” Từ Quyên cười cười, “Anh Thần đợi một lát, em đưa đồ ăn cho bàn số 8 đã, nếu anh rảnh thì vào bếp xào mấy món đi, cho mấy tên nhóc không biết trời cao đất rộng kia lác mắt một phen, suốt ngày cứ khoe tay nghề mình tốt lắm rồi, thích múa rìu qua mắt thợ, không xem xem bản thân được mấy lạng mà khoe.”
Từ Quyên vừa nói vừa hất hàm về phía phòng bếp, sau đó bê thức ăn đến bàn cho khách, Tô Thần nghe xong, chả hiểu ra làm sao, chẳng lẽ có ai chọc giận cô nhóc này? Vào đến bếp, thấy mọi người đang bận không ngớt tay, Lưu Hà vừa múc canh trứng mới chưng xong vào khay cơm, thấy Tô Thần, hơi mỉm cười chào.
“Cậu chủ đến rồi đấy à, tới giúp một tay nào, hôm nay không biết sao mà nhiều khách thế, ở đây không xong việc mất thôi.”
Tô Thần nghe thế cũng không rảnh suy nghĩ lại lời Từ Quyên vừa nói, xắn tay áo lên, rửa sạch tay bắt đầu vào việc. Cậu làm mấy món sở trường như sườn xào chua ngọt, cà xào khoai tây, cánh gà kho tàu. Làm xong, đổ ra ba khay lớn, để hai cậu giúp việc trong bếp đem ra.
Lát sau, Từ Quyên bước vào, cười cười dựng ngón cái với Tô Thần, “Anh Thần biết không, ba món anh làm bưng ra ngoài, hương thơm cả sảnh, mấy khách gọi cơm đĩa không nhịn được cũng bê đĩa tới bàn lấy một phần, chỉ được một lát đã hết phân nửa. Đây mới gọi là trình độ cao!” Nói xong còn cố ý liếc cậu trai đứng phía sau Tô Thần một cái. Tô Thần nhìn lại, nhận ra đó là Lữ Binh – mới tốt nghiệp trường dạy nấu ăn, vừa định hỏi có chuyện gì xảy ra liền thấy Lưu Hà cười tủm tỉm nháy mắt với cậu, nhìn Từ Quyên, lại nhìn sang Lữ Binh, lấy hai ngón tay nghéo vào nhau, Tô Thần lúc này mới hiểu, ra là như vậy, cô nhỏ này rung rinh rồi!
Vì vậy, Tô Thần cố ý quan sát Lữ Binh một chút, quả nhiên thấy cách cậu trai này nhìn Từ Quyên khác hẳn, mà khi nhìn cậu lại toát ra địch ý, có vẻ như hiểu lầm gì thì phải. Tô Thần không định giải thích, tâm tình cậu lúc này khá phức tạp, giống như ông bố vất vả nuôi lớn cô con gái cưng lại bị cậu nhóc hư lừa chạy mất, nghĩ thầm trong lòng, ranh con, muốn lừa cô nhóc nhà này cũng phải có chút năng lực chứ nhỉ? Vậy cho nếm mùi khó chịu vài ngày đã nhé.