Tôi quen ăn ngay nói thật.” Simon tỏ vẻ không sao cả, hắn ngồi xuống đối diện Đường Tạp, thập phần tự nhiên cầm lấy ly bia của đối phương uống một hơi.
“Đó là bia của tôi!”
“Tôi không ngại.”
——
Nước Đức, Munich.
Đội ngũ diễu hành xứ Bavaria rầm rộ từ xa đi tới, những ngã đường chen chúc du khách thập phương, các cô gái xinh đẹp trên đoàn xe vẫy tay hôn gió với người qua đường, một thanh niên Trung Quốc phục trang cực mốt một tay cầm ly bia Mass (nửa lít) một tay vẫy lại các kiều nữ tóc vàng xinh đẹp.
Đường Tạp ngửa đầu rưới bia, lại huýt sáo với một cô nàng đầy đặn trên xe, nàng kia liền nhiệt tình thổi tới một nụ hôn gió, hắn lập tức hòa mình theo âm nhạc xoay vòng tại chỗ.
Đến đây thật đúng dịp, vừa vặn tham dự lễ hội bia mỗi năm một lần ở Munich này, với một nam nhân nồng nhiệt yêu bia mà nói thật sự là quá tuyệt, Đường Tạp tâm tình vui sướng tiêu sái bước vào một quán rượu nhỏ ven đường, hắn hy vọng đồng đội hợp tác do Tô gia chỉ định cũng là một em gái nóng bỏng, như Tô Ngụ chẳng hạn, cô này rất khá.
Chéo chân, đeo kính đen cho có vẻ ngầu ôm một ly Mass, Đường Tạp theo kế hoạch chờ cộng tác viên của hắn trong nhiệm vụ lần này, nếu là mỹ nữ hắn sẽ làm một quý ông ga lăng, nếu là nam nhân, hắn sẽ thị uy với đối phương ngay từ đầu, nhiệm vụ lần này phải theo ý hắn, đừng mong Đường đại thiếu hắn nghe lệnh một người của Tô gia.
Đang lúc Đường Tạp mơ mộng Tô gia liệu có phái một “bà Tạp” đến với hắn hay không, một bóng người cao to đứng chắn trước bàn hắn, mở miệng chính là tiếng Trung tiêu chuẩn: “Thiên vương cái địa hổ.”
“Bảo tháp trấn hà yêu!” Đường Tạp theo phản xạ liền đọc ra ám hiệu ứng đối, sau đó ngẩng đầu nhìn rõ tướng mạo người tới, nhịn không được phun hai chữ: “Ta thao!”
Simon đầu đội nón du khách tiêu chuẩn khẽ nhướn mày, thanh tuyến bằng phẳng trước sau như một: “Này xem như đồng ý cho tôi thượng?”
“Thượng em gái ngươi ấy!” Không nên trách Đường Tạp, hắn thật sự chịu hết nổi phải văng tục thô lỗ, gì mà bà Tạp, gì mà Tô Ngụ, tùy tiện phái một gã nào tới cũng được, tại sao cố tình phải là tên băng sơn đại biến thái này? Đường Tạp nhất thời rất muốn ôm đầu phát điên.
“Tôi không có em gái.” Simon nghiêm trang trả lời.
“Đại ca, anh mỗi lần mở khúc dạo đầu có cần hung tàn vậy không?” Đường Tạp đang nỗ lực giữ mình bình tĩnh, hắn phải bình tĩnh mới cãi lại tên kia!
Nhưng mà…
Hắn bình tĩnh không được!
“Tôi quen ăn ngay nói thật.” Simon tỏ vẻ không sao cả, hắn ngồi xuống đối diện Đường Tạp, thập phần tự nhiên cầm lấy ly bia của đối phương uống một hơi.
“Đó là bia của tôi!”
“Tôi không ngại.” Buông ly.
“Nhưng tôi ngại!” Trên đời này sao lại có người không nói lý lẽ đến thế.
“Vậy sao?” Ngữ khí hơi cao, sau đó Simon không có bất kỳ biểu thị gì nữa, nửa điểm dấu hiệu xin lỗi cũng không có.
“Tôi không chấp nhận, tôi kiên quyết không chấp nhận anh là cộng tác viên của tôi!” Đường Tạp cảm thấy mình sắp điên rồi, hắn từ bỏ kỳ nghỉ hưởng lương trở về tổ chức là vì cái gì? Vì để thoát khỏi đại băng sơn có thần kinh cơ mặt mất cân đối này, tại sao bây giờ lại bắt hắn chạm trán gia hỏa âm hồn không tan đó!
“Anh chấp nhận hay không cũng không thay đổi được sự thật chúng ta phải hợp tác.” Simon có chút khó hiểu nhìn Đường Tạp la lối om sòm, thật giống một con báo nhỏ đang xù lông, khóe môi hắn hơi câu lên, “Tuy rằng không hiểu tại sao anh lại thống khổ như vậy, nhưng tôi vẫn thập phần cao hứng được gặp lại anh.”
“Nhưng gặp lại anh tôi một phần cũng không cao hứng!”
“Tâm tình của anh không thể thay đổi hiện thực, tại sao không tĩnh tâm xuống?” Đường Tạp luôn có vẻ vội vàng nôn nóng, nhưng dường như chính đặc điểm này đã thu hút ánh mắt của Simon, có một loại xung động cường liệt muốn tiếp cận đối phương, kề sát thân thể đối phương.
Đường Tạp vỗ bàn đứng lên, khí thế hùng hổ: “Anh nói đúng, tôi ở đây đôi co với anh căn bản là vô dụng!” Dứt lời, hắn xoay người bỏ chạy đến một góc khá yên tĩnh trong quán rượu móc di động ra.
[A lô?] Điện thoại được tiếp, là giọng của Đường Kiêu.
“Lão đại, em không biết đâu, em yêu cầu đổi người!”
Đối phương trầm mặc ba giây, mở miệng liền ngữ khí băng lãnh [A Tạp, trước nay cậu chưa từng làm lẫy như bây giờ, đây là công việc, có hiểu không? Đây cũng là nhiệm vụ cậu tự mình nhận, đừng mè nheo kiểu thiếu nữ.]
Đường Tạp nhất thời câm nín, hắn do dự vài giây, ngữ khí dịu hơn vừa rồi: “Vậy em xin tổ chức đổi cộng tác viên, em với gia hỏa đó hoàn toàn không hợp.”
[A Tạp, cậu biết hắn là ai không?]
Băng sơn? Mặt than? Tâm thần? Biến thái?
“Người do Tô gia phái tới.” Bĩu môi, không dám nói thật lòng.
[Ta nhớ người cậu muốn hợp tác nhất, muốn so tài nhất, là Simon.D]
“Hả? Anh đừng nói với em hắn chính là Simon nha!” Đường Tạp không tin, sao có thể trùng hợp đến vậy, huống chi Simon.D, một người giàu truyền kỳ như thế sao có thể là khối băng sơn cho được.
[Vấn đề này cậu có thể đi hỏi hắn, nhớ cho rõ A Tạp, đừng lâm trận lùi bước, đừng làm mất mặt tổ chức, đúng rồi, Tô Mặc nhờ ta nói với cậu, bảo cậu đừng vướng bận Simon, A Tạp, ta tin tưởng cậu.] Đường Kiêu một câu triệt để phá vỡ tâm lý phòng tuyến của Đường Tạp, với một người đàn ông có lòng hiếu thắng quá mạnh mà nói, tự động rời khỏi cuộc chơi chính là một sự sỉ nhục, nhưng hắn hiện tại đang làm gì?
“Chết tiệt, lão tử mới không sợ ngươi!” Đường Tạp cúp máy xoay người hiên ngang bước về, khi tầm mắt hắn chạm đến thanh niên Anh quốc ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, trong đầu hắn lại bắt đầu vô hạn tuần hoàn lời nói của Đường Kiêu.
Chẳng lẽ, là Simon thật sao?
Đáng tiếc Simon không hề cho Đường Tạp cơ hội xác định, đối phương đứng lên, bia trên bàn đã bị uống sạch sẽ.
“Đi, nhiệm vụ.” Một câu dứt khoát lưu loát.
Đường Tạp hất hàm: “Đi thì đi!” Hắn mới không bị đại mặt than này lấn át.
Bất quá bắt đầu nhiệm vụ ngay bây giờ? Đường Tạp theo sau Simon khoảng cách một bước, bụng đầy nghi hoặc, muốn hỏi ra miệng lại cảm thấy như thế sẽ khiến mình có vẻ ngu ngốc, kết quả hắn suốt dọc đường không nói không rằng theo Simon lên xe thẳng tiến đích đến, hành trình hơn hai giờ, tin nổi không? Bọn họ cư nhiên không nói với nhau một câu!
Này với Đường Tạp xưa nay thích náo nhiệt mà nói chính là hành trình im lặng nhất trong đời, hắn khoanh tay trước ngực lâu lâu lại trộm liếc nam nhân đang lái xe bên cạnh, không thể không thừa nhận tướng mạo Simon thuộc loại hình được phụ nữ hoan nghênh, tóc vàng mắt xanh, toàn thân tản mác một cỗ lãnh khí, bất quá mị lực thôi mà, Đường đại thiếu hắn tự nhận đệ nhị có ai dám xưng đệ nhất.
Sau hơn hai giờ ngồi xe, bọn họ tới lâu đài Thiên Nga Đen.
Cho dù lúc này Munich đang tiến hành lễ hội bia, là một thắng cảnh nổi tiếng của Đức, lâu đài Thiên Nga Đen vẫn có không ít du khách, nhất là một đám đồng bào tóc đen da vàng còn chiếm tỷ lệ lớn, Đường Tạp ngồi trong xe nhìn đội ngũ xếp hàng chờ mua vé vào lâu đài, cảm thấy có chút đau gan.
“Anh làm việc luôn ẩu tả như vậy à? Báo trước với tôi một tiếng tôi còn có thể lấy vé vào cổng.” Bắt hắn ngoan ngoãn xếp hàng? Dẹp đi!
Simon từ trong túi áo móc ra một tấm vé đưa cho Đường Tạp, Đường đại thiếu tuy có chút cảm giác thất bại nhưng vẫn nhận lấy, đoạn vươn tay đẩy cửa phát hiện cửa xe còn khóa, hắn quay đầu định bảo đối phương mở cửa, lại bắt gặp Simon lấy ra một lớp gì đó tương tự mặt nạ da người dán lên mặt, công nghệ cao hệt như đồ thật, quả thực y khuôn Mission Impossible, Simon sau khi đội vào triệt để từ một thanh niên châu Âu anh tuấn biến thành một người Ý trung niên hói đầu.
“Lợi hại quá!” Nhịn không được ca ngợi một câu, Đường đại thiếu hai mắt sáng rực, xòe tay, “Của tôi đâu?”
“Anh không có chuẩn bị?”
Đường Tạp nhất thời trên mặt sượng sùng, kiên cường cãi bướng: “Xưa nay tôi không chơi mấy trò thần thần bí bí này.”
“Muốn làm mặt nạ cần đem khuôn mặt của anh và đối tượng mô phỏng scan 3D trước.” Simon diện vô biểu tình nói.
Tóm lại là không có mặt nạ cho ta chứ gì, Đường Tạp bĩu môi: “Không có thì thôi, tôi còn chê nó chướng mắt.” Không được, quay về phải góp ý lão đại trang bị thêm chút đồ chơi công nghệ cao, không thể để mất mặt trước dân nghiệp dư a.
Simon từ trong túi đen lấy ra một mái tóc dài của phụ nữ: “Anh có thể dùng thứ này.”
Đường Tạp suyễn một hơi thiếu chút nữa té xỉu, trợn trắng mắt, đừng tưởng người Trung Quốc bọn ta dễ bắt nạt: “Lão tử có chỗ nào giống đàn bà!”
“Tôi cũng đâu giống người Ý trung niên.” Tuy không rõ tại sao đối phương lại đột nhiên nổi giận, Simon vẫn nhún vai cất mái tóc giả, à, đúng rồi, Tô Gia dặn đi chung với Đường Tạp phải nói nhiều, tại người này năng lực lý giải hữu hạn, trước mắt vẫn chưa thể đạt tới trình độ tâm linh tương thông.
Vì vậy Simon tiếp tục nói: “Tôi tra được người của gia tộc Lawrence gần đây đã đến Đức, đợi lát nữa vào trong chú ý quan sát nhân vật khả nghi.”
……
……
“A Tạp và Simon hành động chung hình như cũng không tệ.” Đường Kiêu buông điện thoại ngồi xuống bên cạnh vị gia nào đó, hai tay từ sau lưng ôm eo đối phương.
Tô Gia uống một hớp trà chiều mỹ mãn, cả người dựa vào lòng Đường Kiêu: “Không ngờ ngươi còn là một cao thủ vi tính.”
“So với cao thủ chân chính ta chỉ tạm tính là nghiệp dư, nhưng phương diện truy tra hướng chảy của tài chính, coi như đủ chuẩn để xử lý.” Vươn tay kéo máy tính qua, Đường Kiêu chỉ vào số liệu trên màn hình, “Hướng chảy tài chính của Tô gia trong thời gian gần đây nhìn bề ngoài có vẻ không có vấn đề.”
“Bề ngoài?” Tô Gia nheo mắt lại.
“Nơi này có người động tay động chân, ta nghĩ, nghi ngờ của ngươi có thể là chính xác, Tô gia có người giở trò sau lưng ngươi, một tài khoản ở đây có một nguồn tiền lưu động bất thường, thông qua dấu vết, ta phát hiện là gia tộc Lawrence từ Mỹ chuyển kiều hối vào tài khoản này.”
Bởi vì hoài nghi người trong Tô gia có vấn đề, Tô Bạch mới nhờ đến Đường Kiêu, kết quả vừa tra liền ra vấn đề thật.
Đường Kiêu nhíu mày: “Riêng người nhờ đứa trẻ đưa quyển sách kia cho ngươi ở tang lễ vẫn chưa tra được, đối phương hiển nhiên là một cao thủ che đậy hành tung theo dõi ngược lại, thậm chí còn thập phần quen thuộc Tô gia, tại sao hắn muốn chúng ta biết chuyện Lawrence?”
“Mặc kệ hắn là ai, xuất phát từ mục đích gì, kết quả cuối cùng chỉ có thất bại.” Tô Bạch câu khóe miệng, “Phỏng chừng tối nay Simon sẽ truyền đến tin tức.”
“Ta vẫn luôn hiếu kỳ tại sao trước kia Simon không giết ngươi, nghĩ thế nào cũng không ngờ được, hắn cư nhiên là người của ngươi.” Nhắc tới người này, Đường Kiêu không khỏi có chút cảm thán.
“Còn nhớ lúc ở thành phố A ta nói gì với ngươi không? Ta đời này thu dưỡng ba đứa trẻ, Trần Uyên là đứa đầu tiên, Simon là đứa thứ hai, Tiểu Hải là đứa thứ ba.” Lại dựa vào bờ ngực rộng của đối phương, Tô Bạch đạm đạm nói, “Bất luận ngươi có tin hay không, ta đều có cảm tình với chúng.”
“Ta không thích nghe ngươi nhắc tới Trần Uyên.” Cúi xuống hôn môi nam nhân, hắn không muốn cho Tô Bạch biết, hắn đang ghen tị Trần Uyên, ghen tị gia hỏa kia từng có được mỗi phút mỗi giây, mỗi một hồi ức quý giá bên Tô Bạch, ghen tị cả phân lượng Trần Uyên chiếm cứ trong dĩ vãng của Tô Gia.
Từ nay về sau, hãy để ta lấp đầy tương lai của ngươi.