Da thịt cận kề, hắn rõ ràng cảm giác được nhịp tim tăng tốc cùng thân nhiệt không ngừng lên cao của đối phương, Tô Bạch Tô Gia, nam nhân giàu sắc thái truyền kỳ kia đang chân thực sống động nằm dưới thân hắn, không có lãnh tĩnh cùng ngạo khí như lớp gai nhọn thường ngày, dưới tay hắn vỗ về mà ý loạn tình mê, tan chảy mất khống chế.
—–
Tô Gia không nói gì, tầm mắt giữa không trung va chạm với Đường Kiêu như bắn ra tia lửa màu trắng, tựa hồ quá chói lóa, y hơi nheo mắt lại, đột nhiên vươn tay kiềm gáy Đường Kiêu thật mạnh hôn lên, ngòi nổ trong tích tắc bị châm, quả bom nguy hiểm nhất ầm ầm bạo phát, mà đồng thời, Đường Kiêu cũng dùng hai cánh tay như gọng kìm gắt gao ôm lấy nam nhân trên ghế ngồi.
Bờ ngực phập phồng lên xuống tản ra sức nóng mãnh liệt, áo sơ mi mỏng manh ẩm ướt lạnh lẽo cũng sắp bị thân nhiệt không ngừng tăng cao của hai người hong khô. Ngoài cửa sổ mưa sa gió táp, mà bên trong xe lại một mảnh ngột ngạt điên cuồng.
Dường như muốn đem mọi phẫn nộ áp chế trong lòng thảy đều phát tiết vào nụ hôn này, Tô Bạch thậm chí ghì đầu đối phương cật lực tiến công, Đường Kiêu hé miệng mặc cho nam nhân dùng môi lưỡi trút giận, hai bờ ngực kề nhau như ma sát ra từng ngọn lửa, nụ hôn dữ dội cuồng xung mãnh đột giày xéo bốn cánh môi.
Máu nóng đỏ thẫm tràn ngập trong khoang miệng, mùi vị tanh ngọt kia như một liều thuốc cực mạnh đánh thức khát khao cùng bản năng nguyên thủy nhất từ đáy lòng nam nhân, không còn giống hôn môi, mà giống đang hung hãn cắn xé xâm lược.
Chưa từng trải nghiệm cảm giác môi lưỡi tiếp xúc lại khiến người điên cuồng kích tình như vậy, trong đầu một mảnh trống rỗng, chỉ muốn có được người trước mắt, Đường Kiêu cuối cùng nhịn không được cướp đoạt quyền chủ động tiến công từ Tô Bạch, mạnh mẽ từ chỗ thấp vươn lên, thân thể đổ ra phía trước áp lên người nam nhân, bắt đầu độc bá xâm chiếm.
Một tiếng xé rách dứt khoát suôn sẻ như nước chảy mây trôi, sơ mi trắng của Tô Bạch đã chịu kết cục tan xác bi thảm, cúc áo bứt ra tranh nhau rơi xuống sàn xe rồi bắn ngược lên, bàn tay nóng bỏng của Đường Kiêu trực tiếp chạm vào thân thể nam nhân, Tô Gia như bị điện giật liều mạng bấu chặt vai kẻ đang đè trên người mình, mười ngón dùng sức thái quá, nháy mắt cào ra mười vệt đỏ kéo dài đến sau vai Đường Kiêu.
Ngoài cửa sổ tối om từng tòa từng tòa nhà bê tông cốt thép không ngừng vút ra sau, hòa vào nhau thành một mảng màu đen xám trắng đơn điệu.
Trong xe, không rõ rốt cuộc là mồ hôi hay nước mưa từ hai má nhỏ xuống, chảy dần đến cổ nơi hầu kết đang trượt gấp, rồi thấm ướt trái tim bên dưới lồng ngực nóng cháy của nam nhân.
Dục vọng thăng hoa, giống như bên ngoài bão tố càn quét đất trời mà đến, muốn tránh cũng tránh không khỏi, đây chính là tình yêu giữa hai người đàn ông, như lửa, như súng, lại như chiến trận.
“Ân–” Nụ hôn kết thúc, Tô Bạch cuối cùng không duy trì vẻ ưu nhã lãnh tĩnh thường ngày được nữa, mái tóc ướt sũng hỗn độn, y trang xộc xệch rách bươm, thân thể cấm dục đã lâu như sắp bùng nổ dưới sự mơn trớn đầy cám dỗ của đối phương mà hưng phấn không thôi, cơn cuồng loạn cực hạn này bắt đầu vượt quá sức tưởng tượng của Tô Bạch.
Y thậm chí không biết hóa ra hôn môi với nam nhân cũng có thể biến mình thành một ngọn núi lửa muốn phun trào dung nham, cảm giác xa lạ mà kích thích quá phận lại không làm y nảy sinh kháng cự mà lùi bước, trái lại như một tầm cao mới khiến y nhịn không được muốn leo lên, lĩnh hội khoái cảm cùng suy yếu trong khoảnh khắc chinh phục đỉnh núi.
Trung thành với dục vọng của mình, ngẫu nhiên phóng túng thì đã sao?
Khi hàm răng Đường Kiêu mang theo vài phần thô lỗ cắn ngực y, cảm giác nhoi nhói lại có chút kích thích đem đến một loại hưởng thụ sảng khoái khó có thể hình dung, nam nhân không khỏi rên khẽ một tiếng.
Nhưng tiếng rên khẽ này của Tô Bạch gần như muốn lấy mạng Đường Kiêu. Nam nhân khi hắn còn nhỏ đã nhất kiến chung tình coi như thần tượng vô pháp tiếp cận, nam nhân từng một thời khiến hắn ngỡ rằng cả đời đều không thể chạm tới, nam nhân thường ngày cao cao tại thượng bất khả xâm phạm, giờ phút này, đang ở dưới thân hắn.
Da thịt cận kề, hắn rõ ràng cảm giác được nhịp tim tăng tốc cùng thân nhiệt không ngừng lên cao của đối phương, Tô Bạch Tô Gia, nam nhân giàu sắc thái truyền kỳ kia đang chân thực sống động nằm dưới thân hắn, không có lãnh tĩnh cùng ngạo khí như lớp gai nhọn thường ngày, dưới tay hắn vỗ về mà ý loạn tình mê, tan chảy mất khống chế.
Giờ phút này, nam nhân không ai sánh kịp ấy, là của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn.
Thân thể nam tính do sa vào tình dục mà nhuốm một lớp quang hoa xinh đẹp, đôi mắt luôn lạnh lùng không gợn chút sóng như giếng cổ kia hiện tại hoe đỏ như sắc đào, mông lung phủ một tầng sương mai, tất cả đều là chỉ vì hắn mà hiển hiện, chỉ mỗi hắn mới được nhìn thấy.
Đây có tính là thừa nước đục thả câu chăng? Không, đây chẳng qua là vững vàng nắm bắt cơ hội, chỉ như thế mới chiếm được nam nhân này, người đã khiến hắn phải điên cuồng vật lộn với lý trí.
“Hãy để ta yêu ngươi.”
Hắn nhiệt tình lại kiền thành hôn lên trán, lên mi tâm, chóp mũi nam nhân.
“Tô Bạch, ta yêu ngươi.”
Người ta nói những lời yêu xuất phát từ tình huống tình dục bành trướng tám chín phần mười đều là giả dối, nhưng Đường Kiêu từng câu từng câu tỏ tình lại như từng viên từng viên đạn gia tốc bắn vào ngực trái của Tô Bạch, lực sát thương cực mạnh, hệt như tác phong bá đạo của con người Đường Kiêu, luôn ẩn ẩn mang theo cường hãn không cho người khác cự tuyệt.
“Ta đâu có bảo ngươi đừng yêu ta.” Khi răng nanh đối phương cắn nhẹ lên bụng lên đùi y, Tô Bạch hít sâu một hơi, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen mượt của Đường Kiêu.
Bàn tay ngao du trên thân thể y vừa nóng bỏng vừa có chút thô ráp, mỗi khi vết chai trong lòng bàn tay cọ vào người luôn dấy lên một cỗ tình tố khác lạ, lực đạo mạnh mẽ mà không mất nhu tình, từng nụ hôn từng động tác vuốt ve đều như muốn đem một thân cuồng nhiệt của Đường Kiêu rót vào người Tô Bạch, để đối phương cũng cảm nhận được ái ý hắn dung nhập đến tận xương.
Đường Kiêu nâng niu hôn thân thể y, xảo quyệt chuyên chọn khu vực nhạy cảm, hầu kết, lồng ngực, bên trong đùi, thủ pháp tán tỉnh điêu luyện nhưng không khiến y cảm thấy chán ghét, quả thật sắp tước cả mạng già của Tô Gia.
“Với ai ngươi cũng làm như vậy sao?” Loại phương thức này, kịch liệt đến mức có thể giết chết người ngay trên giường.
Hai tay không an phận lướt qua thắt lưng mềm dẻo bấu lấy cặp mông Tô Bạch, Đường Kiêu thân thể hơi nhích lên, một mực duy trì tư thế mặt đối mặt với Tô Gia, tia u lam nơi đáy mắt hắn càng hiện rõ, sâu thẳm lại thần bí như biển cả, bên dưới mặt nước phẳng lặng chính là điềm báo gió lốc tàn sát.
Nhẹ nhàng liếm vành tai nam nhân, thuận thế ngậm cả thùy tai nõn nà ngấu nghiến vài bận, Đường Kiêu thanh âm trầm thấp đã trở nên khàn đặc quá mức: “Chỉ với ngươi, chỉ có ngươi.”
Thật sâu thở dài, tuyệt đối xuất phát từ tâm can.
Dùng sức ôm eo nam nhân, Đường Kiêu tay lần xuống, hắn đã sớm hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải đột phá phòng tuyến của Tô Bạch trở thành người quan hệ thân mật nhất của đối phương, bằng không lần sau…… Nếu thật sự có lần sau.
Tâm lý phòng ngự của Tô Gia quá kiên cố, cho dù hiện tại Tô Bạch đã điều chỉnh tốt tâm lý không nghĩ tới quãng thời gian trước kia bị Trần Uyên cầm tù, nhưng cũng không đồng nghĩa nam nhân nhạy cảm này sẽ mở rộng vòng tay tùy thời hoan nghênh nụ hôn nồng nàn của hắn, Tô Bạch như một con mèo nguy hiểm, chỉ cần đến gần y một phân thôi, y lập tức lui vào bóng tối gắt gao canh chừng.
Giờ là thời điểm Tô Bạch lơi lỏng phòng thủ nhất, lộ ra một phần bi thương hiếm hoi, đáng nói hơn nữa là lúc này chỉ có hai người họ, mà hắn cũng dần dần đạt được tín nhiệm của đối phương.
“Ưm –” Thân thể thoáng run lên, Tô Bạch dưới tay Đường Kiêu đã buông xuôi thân thể, ánh mắt sau khoảnh khắc tan rã ngắn ngủi bắt đầu hơi ngưng tụ, đáng tiếc không đợi Tô Bạch triệt để tỉnh táo lại từ cơn sóng tình chưa kịp rút xuống, Đường Kiêu đã vi phạm quy tắc trò chơi giành thế tiến công.
“Đường Kiêu —!” Hít một hơi khí lạnh, thân thể bỗng nhiên căng thẳng, Tô Gia hung hăng gọi tên nam nhân đang hiếp bức thừa thắng xông lên, hai tay cào ra vết tích trên lưng tiểu tử ác ôn kia như trả thù.
Trên lưng đau rát nhắc nhở Đường Kiêu phải trụ vững tia lý trí sau cùng, nhưng người dưới thân hai chân quấn bên hông hắn, rên rỉ một tiếng vừa ngọt ngào vừa thống khổ lại như xăng tùy ý rưới lên hắn vốn đã hừng hực bốc hỏa, hắn chịu đựng độc trảo Tô Bạch trả thù, đợi tâm lý lẫn thân thể đối phương chậm rãi tiếp thu hắn.
“Cảm nhận được không? Lửa tình của ta, còn có chấp niệm của ta đối với ngươi.” Khóe miệng câu ra một nụ cười sủng nịch, Đường Kiêu hai tay ôm chặt nam nhân, hai thân thể thuần nam tính thiếp sát nhau, tần suất hô hấp, tốc độ tim đập, bất tri bất giác bắt đầu đi theo nhịp điệu thống nhất, điều này khiến họ nảy sinh ảo giác như đã hòa thành một người.
“Ngươi con mẹ nó là đồ lưu manh!” Huyết dịch toàn thân tựa hồ đều tập trung tại nơi đó, sau đau đớn là cảm giác nóng rực khiến y muốn phớt lờ thứ vùi bên trong thân thể mình cũng khó khăn.
“Vậy ngươi có thích ta lưu manh không?” Nhẫn đến sắp nổ tung, mồ hôi không ngừng từ trên trán tí tách nhỏ xuống.
Y có thể làm gì bây giờ? Bảo Đường Kiêu lập tức cút ra? Chuyện này nếu chỉ làm đến nửa chừng quả thật là một loại tra tấn.
“Ngươi tốt nhất nên hầu hạ ta thoải mái một chút, bằng không đừng trách ta dày vò cậu em của ngươi.” Quên đi, coi như phóng túng một lần là được rồi.
Đường Kiêu cắn răng, một tay nắm eo nam nhân, một tay không ngừng vuốt ve cánh tay cùng bờ vai Tô Bạch ý đồ xoa dịu sự căng thẳng của đối phương, để thân thể y mềm mại thả lỏng xuống, trên thực tế hắn trước nay chưa từng đối đãi người nào cẩn thận lại ôn nhu như thế, nhưng nếu đối tượng là Tô Bạch, thì càng đáng để hắn ôn nhu cẩn thận hơn nữa.
“Đủ rồi, ngươi có phiền không vậy, ngươi không phiền, ta sắp phiền chết đi……” Chân ta mỏi nhừ rồi đây này.
Nếu đã như vậy, không cần nhẫn nữa.
Ngoài xe ầm ầm giáng xuống một tia chớp bạc, bão táp đã đạt tới trình độ kinh người, vô số hạt mưa to nặng trĩu liều mạng rơi xuống đất vỡ tung tóe.
Trong xe nóng hầm hập, trên lớp kính thủy tinh giăng một màng sương trắng.
Phách — Một bàn tay thật mạnh ấn lên mặt kính in lại một dấu tay rõ ràng. (Titanic đâu đây~~)
Bên trong ô tô chạy đều đều là những động chạm điên cuồng mà người ngoài không nhìn thấy được, một người là thỏa mãn cao trào xưa nay chưa từng cảm giác tới, một người là hỗn loạn run rẩy xưa nay chưa từng trải nghiệm qua.
Thân thể họ triền miên quấn quýt lại làm một, đều không thỏa hiệp ôm hôn mà đối kháng, kích thích mang đến từ mơn trớn va chạm quá mức cường liệt, dây dưa cận chiến trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại lâu như mấy thế kỷ, tiếng lời dốc liên tục cùng đôi ba câu mắng yêu thỉnh thoảng vang lên chỉ càng tăng thêm vài phần tình thú mà thôi.
Mặc kệ là ai trong bọn họ đều không thể cưỡng lại loại phóng túng đáng sợ này, thoạt nhìn như một giấc mộng hư ảo không quá chân thực, nhưng xúc cảm trên thân thể rõ ràng sống động thế kia, không gì có thể am hiểu đối phương hơn là tiếp xúc qua thể xác.
Bề ngoài cường ngạnh cất giấu một mảnh mềm mại đến khiến người nghẹt thở bên trong, đây chính là Tô Bạch, một Tô Bạch triệt triệt để để.
Không còn chỉ có thể đứng xa xa ngóng trông mà không được chạm tới một góc áo, không còn chỉ có thể mặc cho tư tình nhung nhớ điên cuồng gặm nhấm trong đêm, hiện tại ở ngay trong lòng hắn, tùy ý hắn xâm nhập hết lần này đến lần khác, tùy ý hắn truyền tình cảm cùng hỏa nhiệt sang người mình, nằm dưới thân hắn cố nén rên rỉ vì động tác của hắn.
Như vậy đã có được ngươi chưa? Ta đã thật sự triệt để có được ngươi chưa?
Một khắc cuối cùng, hắn men theo kẽ tay nam nhân, mười ngón đan nhau, sau một phen cưỡng đoạt như vũ bão, đưa y cùng thăng tới đỉnh cao mà bọn họ không thể kháng cự.
“Ân –” Ngón tay siết chặt, Tô Bạch ngửa đầu ra sau, cần cổ thon dài giữa không trung vẽ ra một đường cong thanh nhã, y đã hoàn toàn mất hết khí lực, mở mắt nhìn thế giới không ngừng quay cuồng, khiến người hoa mắt chóng mặt.
Mệt, mệt đến ngay cả một ngón tay cũng không muốn nhấc lên.
Dần dần hoàn hồn lại, Tô Gia nhìn nam nhân còn đang ôn nhu hôn vai hôn cổ y, trong thanh âm không giấu được suy yếu: “Ngươi đúng là tên điên.”
Nói xong câu này, đến khí lực mắng thêm một chữ y cũng không có, đánh một trận dã chiến đạn lên nòng súng vác vai cũng không khiến người cảm thấy mỏi mệt và kích thích thế này.
Đường Kiêu là biến thái chăng? Tới giờ cư nhiên vẫn còn khí lực hôn tới hôn lui trên người mình, chỉ là một lớp da thôi, hôn ghiền vậy sao?
“Ta điên thật rồi, là bị ngươi dồn đến phát điên.” Lại hôn trộm một cái lên môi nam nhân đang rã rời, giờ không tranh thủ ăn đậu hủ còn đợi tới khi nào?
Đậu hủ thơm của Tô Gia phải thời thời khắc khắc nắm bắt thời gian nắm bắt cơ hội mà chiếm.
Tô Bạch trừng mắt nhìn Đường Kiêu, bất quá ngẫm lại quan hệ thân mật không tầm thường vừa mới xảy ra, một nụ hôn đơn thuần cũng không phải quá khó chấp nhận, y liền bán tựa trên ghế, nhìn Đường Kiêu nhặt quần áo tùy tiện khoác vào cho hai người, y phục vừa mặc xong, xe cũng dừng bánh.
Chẳng bao lâu sau cửa xe đã bị người thô lỗ kéo ra, đầu tiên xuất hiện là quần bò bó sát, kế tiếp người nọ khom lưng vào xe, lại là một chiếc áo họa tiết da báo siêu cấp bắt mắt.
Bên ngoài mưa đã tạnh, Đường Tạp trợn mắt há mồm nhìn một mảnh hỗn độn trong xe, qua chừng năm giây mới phun ra vài chữ: “Muốn tiếp tục không?”
Tô Gia lười nói chuyện lười nhúc nhích, Đường Kiêu ném cho Đường Tạp một ánh mắt tránh đường, đồng chí Tạp liền thấu hiểu hắc hắc hai tiếng tự giác nhường lối, sau đó chứng kiến Đường lão đại quần áo không chỉnh tề bồng Tô lão đại cũng áo quần lôi thôi xuống xe.
“Wow, bế công chúa, lãng mạn gớm nhỉ! Lão đại, làm đàn ông đừng hung mãnh quá, phải ôn nhu một chút a!” Huýt sáo trêu chọc hai người nọ.
Tô Gia hơi hé mắt rồi nhắm lại, câu này của Đường Tạp y ghi sổ rồi, tiểu tử thối, chờ xem ta trả cả vốn lẫn lời cho ngươi!
Đường Kiêu chẳng lẽ không biết mệt? Mệt chứ, hắn đương nhiên cũng mệt lắm a.
Bất quá giờ phút này Đường lão đại “tâm mãn ý túc”, “ước mơ thành sự thật” hoàn toàn không cảm thấy mệt, ôm Tô Gia về phòng, chuẩn bị nước nóng, tự mình hầu hạ tắm rửa, lau khô sạch sẽ, mới ôm tiếp lên giường.
Để tránh Tô Gia ngày mai dậy đau lưng nhức mông, còn tìm tinh dầu mát xa toàn thân, thuận tiện ăn chút đậu hủ, ngắm nghía hàng loạt dấu tích mình lưu lại trên người Tô Gia, cảm thấy từng trận mãn nguyện đong đầy trong ngực.
Về phần Tô Bạch, đã sớm thiếp đi từ lúc được bế lên lầu.
Xong xuôi mọi việc, Đường Kiêu mới nhận ra cơn mỏi mệt lũ lượt ập đến, hắn nằm xuống bên cạnh Tô Gia kéo chăn ôm lấy nam nhân cùng nhau ngủ.