Bộ phim tiếp theo Chu Hòa Huy nhận cho Sở Ngôn cũng là điện ảnh chế tác lớn, vai nam 2, bộ phim này không giống với 《Tiếng vọng nơi góc biển》, nội dung chính kể về một câu chuyện ái tình ôn nhu dai dẳng, nghe nói là cải biên dựa theo câu chuyện có thật.
Đôi khi, sinh hoạt thực sự còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết, nói ví dụ như, hiện tại cho dù những tác giả sến súa thế nào đi nữa chỉ sợ cũng sẽ không viết được cái gì mà ‘Trai nhà nghèo thích tiểu thư nhà giàu, bị nhà gái không ngừng cản trở, cuối cùng phấn đấu trở thành siêu sao thiên vương, thu gặt tình yêu đích thật’. Lại nói ví dụ như, những tác giả thánh mẫu đến đâu cũng khó thể viết ra mẫu nhân vật ‘Kẻ ngốc nghếch yêu người không nên yêu, cuối cùng bị bỏ rơi lại cái gì cũng không cần, còn chân thành chúc phúc hôn nhân của người kia’.
Những nhân thiết như vậy, bảo là si tình còn không bằng nói rằng ngu dại, từ nhỏ đã ngốc đến đáng thương, bất quá quả thực ngốc đến khiến người đau lòng. Sở Ngôn chưa bao giờ tiếp xúc qua nhân vật như vậy, thậm chí có thể nói là suốt cả hai đời y cũng chưa quay chụp bao nhiêu bộ điện ảnh chủ đề ái tình, vậy nên, cái kịch bản này đối với y là một khiêu chiến vô cùng to lớn, mà tương đồng, y cũng phải bỏ ra nỗ lực không nhỏ.
Từ ngày đầu tiên trở về Thủ đô tinh, Sở Ngôn đã bắt đầu thử nhập vai.
Ăn mặc trang phục phù hợp với hình tượng nhân vật, biến mình trở thành người kia, thăm dò nghiên cứu những trải nghiệm nhân sinh người kia từng trải qua, thử đặt mình vào vị trí đối phương mà suy nghĩ.
Vì vậy, trước khi rời khỏi Thủ đô tinh, Hạ Bách Thâm đã vượt qua một ngày đêm mà cả đời đều khó thể quên được. Bộ dạng cả vú lấp miệng em của Sở Ngôn anh từng gặp qua, bộ dạng bá đạo đường hoàng cũng từng nhìn thấy, thế nhưng một Sở Ngôn đơn thuần tốt đẹp lại phảng phất yếu ớt như một khối thủy tinh giống hiện tại anh lại chưa từng biết đến, bất quá anh cũng vì vậy không nhịn được mà đau lòng.
Chỉ là, Hạ Bách Thâm rốt cục vẫn càng thích con người thật của Sở Ngôn, đợi đến khi ăn cơm cậu rốt cục khôi phục bản tính, Hạ Bách Thâm cuối cùng cũng cảm thấy chỗ không đúng dần dần ăn khớp. Cái loại dáng dấp đơn thuần ngây thơ kia một chút cũng không giống thiếu niên trong nhận tri của anh, chí ít đối với anh mà nói, Sở Ngôn hẳn là phải đường hoàng tùy ý, sống ra được một cỗ khí thế mà chính anh cũng không thể sao lãng.
“Sao lại nhìn chằm chằm vào tôi như thế? Có chuyện gì à?” Sở Ngôn ngước mắt liếc nhìn Hạ Bách Thâm ở phía đối diện bàn ăn.
Ánh mắt này vừa nguy hiểm lại khiêu khích, khiến Hạ Bách Thâm trong lòng khẽ động, anh nhướn mày nói: “Xem em diễn xuất thực sự rất thú vị.”
Sở Ngôn thả đôi đũa trong tay xuống, như cười như không nhìn đối phương, hỏi: “Trước đây anh chưa từng gặp diễn viên sao?”
Nhận thấy được thâm ý trong ngôn ngữ của thiếu niên, Hạ Bách Thâm cũng buông đũa xuống, nói: “Chưa gặp qua bất kỳ diễn viên nào sẽ nghiêm túc diễn xuất trong nhà tôi như vậy… Ừ, hẳn là nên nói, trừ em ra, chưa có bất kỳ một diễn viên nào có thể tiến vào nhà của tôi.”
Sở Ngôn nói: “Tôi hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh?”
Đôi môi mỏng của Hạ Bách Thâm hơi cong lên, cúi đầu khẽ nói: “Phải nói rằng, là vinh hạnh của tôi.”
Sau đó trên bàn cơm đã không còn ai nói chuyện nữa. Sở Ngôn phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào người đàn ông này lại học được nói ra những lời tâm tình cấp bậc phi thường thấp. Phải biết rằng, đối với một diễn viên mà nói, những thứ như lời tâm tình đường mật kia quả thực là kỹ năng nhập môn, trừ phi đối phương thực sự có kỹ thuật tán tỉnh vô cùng cao siêu, bằng không những lời này đối với Sở Ngôn mà nói đơn giản chính là không chút xúc động.
Tuy rằng Sở Ngôn chưa từng diễn qua phim tình cảm, thế nhưng y khẳng định xem qua không ít.
Năng lực viết thoại của nhóm biên kịch thực sự đủ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, tỷ như cái gì ‘Ngày đầu tiên ai ai rời đi, nhớ anh. Ngày thứ hai ai ai rời đi, nhớ anh nhớ anh. Ngày thứ ba ai ai rời đi, nhớ anh nhớ anh nhớ anh’. Những lời như vậy cũng có thể làm cho diễn viên thốt ra khỏi miệng, có thể nghĩ khán giả đã bị bồi dưỡng lớp tường lửa phòng hộ cứng rắn đến dường nào.
Đợi khi bữa cơm này đã sắp ăn xong, Sở Ngôn cầm lấy ly nước uống một hớp, chợt nghe Hạ Bách Thâm dùng ngữ điệu trầm thấp nói: “Hôm nay tôi sẽ khởi hành đi Dương Phương tinh, em sẽ nhớ tôi chứ?”
“Phụt khụ khụ khụ khụ…”
Một ngụm nước bị sặc trong cổ họng, Sở Ngôn ho khan hồi lâu mới có chút hoãn lại.
Xế chiều hôm đó, Hạ Bách Thâm ngồi xe rời khỏi biệt thự, bổi tối lại lên phi thuyền tư nhân rời khỏi Thủ đô tinh. Trước lúc rời đi Hạ Bách Thâm còn gửi tin nhắn cho Sở Ngôn, hỏi: /Thực sự không nhớ/
Lúc thu được tin nhắn này, Sở Ngôn đang xem kịch bản, dự định nghiên cứu thêm mấy lần, tỉ mỉ phỏng đoán tâm lý nhân vật. Mà khi nhìn đến nội dung tin nhắn, y chăm chú trịnh trọng suy tư hồi lâu, cuối cùng hồi phục một chuỗi: /Hạ Bách Thâm rời đi ngày thứ nhất, nhớ anh. Hạ Bách Thâm rời đi ngày thứ hai, nhớ anh nhớ anh. Hạ Bách Thâm rời đi ngày thứ ba, nhớ anh nhớ anh nhớ anh… Anh tin không?/
Lúc đầu khi đọc được tin nhắn này Hạ Bách Thâm còn có chút kinh ngạc, thế nhưng càng xem càng cảm thấy thú vị, nhất là khi thấy ba chữ ‘Anh tin không?’ cuối cùng, người nội liễm như Hạ Bách Thâm cũng không nhịn được thấp giọng cười ra tiếng, phảng phất có thể xuyên qua những văn tự thú vị này thấy được bộ dạng khiêu khích bừa bãi của thiếu niên đó.
/Tôi tin./
/Ồ, Hạ tiên sinh, ngài quả thực ngây thơ ngoài dự đoán của mọi người nha./ Hai người lại vác dao mang súng trò chuyện vài câu, Hạ Bách Thâm cũng theo đó chân chính rời khỏi Thủ đô tinh. Trong lúc bay trong vũ trụ, bởi vì tốc độ của phi thuyền quá nhanh, vì vậy tốc độ gửi nhận tin tức của máy liên lạc sẽ bị chậm trễ, cho nên hai người cũng không tiếp tục tán gẫu, Sở Ngôn cũng tắt đèn đi ngủ, kết thúc một ngày thể nghiệm nhân vật.
Sáng hôm sau, khi Sở Ngôn mặc một bộ đồ hưu nhàn dệt kim màu trắng hở cổ xuống lầu, vừa đi được hơn nửa cầu thang đã nhìn thấy một ông cụ tóc hoa râm đang ngồi trên salon, đưa lưng về phía mình, tư thế đoan chính thẳng tắp.
Lúc này Sở Ngôn đã nhập diễn, trải qua một ngày ma hợp y đối với nhân vật này đã có lý giải tương đương sâu sắc, hôm nay lần nữa nhập vai càng thêm phảng phất trở thành một người khác, ngay cả trong từng hành vi giơ tay nhấc chân đều mang một loại khí chất ngây thơ đơn thuần.
Hệ thống an ninh trong nhà Hạ Bách Thâm mạnh mẽ đến dường nào, Sở Ngôn đương nhiên biết rõ. Ông cụ này tuyệt đối không phải né qua hệ thống đột nhập mà là mặc định được trao quyền ra vào.
Nghĩ vậy, Sở Ngôn cất bước đi tới trước salon, chân chính găp mặt đối phương. Tuy rằng tuổi tác ông cụ đã lớn, thế nhưng đường nét trên gương mặt vẫn còn lưu lại vài phần anh tuấn khi còn trẻ, hơn nữa trên người ông cụ tựa hồ trời sinh đã có một loại khí tràng của người lãnh đạo, thần sắc bất giác lưu luyến khí phách không cho phép người cự tuyệt.
Lông mày Sở Ngôn khẽ cau, trong lòng đã đưa ra một đáp án, thế nhưng y không biết nguyên chủ có nhận thức ông cụ này hay không vậy nên cũng không tùy tiện mở miệng, chỉ nghiêm túc dùng ánh mắt ôn hòa đặt lên người đối phương, phảng phất bản thân thật sự là một thiếu niên sạch sẽ hồn nhiên.
Khi vừa nhìn thấy Sở Ngôn, Hạ lão gia tử cũng có chút kinh ngạc, dù sao người trước mặt có sự khác biệt rất lớn với Sở Ngôn trong trí nhớ của ông. Thế nhưng sau một lúc lâu, Hạ lão gia tử trái lại càng không nén được tức giận, ông vỗ mạnh lên bàn, nói: “Sở Ngôn, hiện tại đã qua gần một năm rồi, cậu vì sao còn chưa thực hiện hiệp ước?”
Sở Ngôn hơi ngẩn ra: Quả nhiên ông cụ này nhận biết mình.
Ánh mắt Hạ lão gia tử phức tạp lắc đầu, nói: “Chúng ta đã thỏa thuận xong, chỉ cần cậu sinh cho nhà họ Hạ hai đứa cháu trai sẽ nhận được một trăm triệu tinh tệ làm thù lao. Hiện tại thằng nhóc Hạ Bách Thâm kia cũng đã cho phép cậu vào ở nhà của nó rồi, vì sao cậu còn chưa hành động? Một trăm triệu tinh tệ không phải dễ lấy như vậy, cho dù Hạ Bách Thâm không muốn chính cậu cũng phải nỗ lực!”
Từ lúc Hạ lão gia tử nói ra câu thứ hai, Sở Ngôn đã đoán được thân phận của ông. Y từng nhìn thấy ảnh chụp của ông cụ trên Thiên Võng, thế nhưng dù sao cũng không xem quá nhiều lần vậy nên không thể lập tức nhận ra, bất quá vừa nghe những lời này y cũng hiểu được.
Sở Ngôn khẽ mím môi, thần tình cũng theo đó trịnh trọng.
Những lời Hạ lão gia tử nói y đều biết, bản sao của hiệp ước kia y cũng chưa trả lại cho Hạ Bách Thâm, thỉnh thoảng còn lấy ra nhìn để khích lệ bản thân, đốc xúc mình phải sớm một chút tích lũy đủ một tỷ tinh tệ tiền bồi thường.
“Hạ lão tiên sinh, kỳ thực chuyện này cháu nghĩ chúng ta cần thương lượng một chút…”
Hạ lão gia tử nghe vậy hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Cậu muốn thương lượng chuyện gì?”
Sở Ngôn hơi rũ mắt: “Về chuyện bồi thường hợp đồng.”
Hạ lão gia tử lập tức kinh ngạc, nói: “Cái gì? Cậu muốn bội ước? Tiền bồi thường chính là một trăm triệu tinh tệ, cậu thực sự muốn bội ước?”
Một trăm triệu tinh tệ đối với nhà họ Hạ mà nói không tính là gì, thế nhưng trong lòng Hạ lão gia tử thì loại người như Sở Ngôn cả đời cũng không thể tự kiếm ra nhiều tiền như vậy. Cho dù ông nghe nói danh tiếng của Sở Ngôn đã tăng vọt, trở thành nghệ sỹ tuyến đầu của Hoa quốc, thế nhưng Hạ lão gia tử vốn không quan tâm giới giải trí, vẫn cho là Sở Ngôn được một tay Hạ Bách Thâm nâng lên vị trí này, bản thân không có thực lực gì.
Đôi mắt Sở Ngôn phút chốc trợn to, tựa hồ không nghe rõ lời của Hạ lão gia tử, mà biểu tình khiếp sợ này của y trong mắt Hạ lão gia tử lại biến thành ‘Lo lắng không biết mình có thể trả được tiền bồi thường một trăm triệu tinh tệ hay không’.
Vì vậy Hạ lão gia tử lại cười híp mắt, khoát tay nói: “Nếu như thằng nhóc Hạ Bách Thâm kia không muốn, ta sẽ làm chủ, hai người dùng phương thức kết hợp gene sinh con là được rồi. Tỷ lệ tương xứng trăm phần trăm, gene của hai đứa khẳng định sẽ dung hợp phi thường thuận lợi. Chuyện này cứ quyết định như vậy, đợi sau khi Hạ Bách Thâm trở về ta lại đến tìm hai đứa.”
Một trăm triệu tinh tệ, dung hợp gene, tỷ lệ tương xứng…
Vô số tin tức trong nháy mắt tràn ngập đại não của Sở Ngôn, chuyện dung hợp gene y vẫn biết được, tại thế giới này đồng tính muốn sinh con có hai phương pháp, một là cải tạo thân thể khiến một bên có thể mang thai, mà cách còn lại chính là dung hợp gene.
Thế nhưng trừ đó ra, một trăm triệu tinh tệ… đây là cái gì?!
Tỷ lệ tương xướng gene… đây lại là cái gì?!
Dùng kỹ thuật diễn che giấu sự khiếp sợ của mình, Sở Ngôn hơi kéo khóe miệng, đè nén cơn giận ngất trời, mỉm cười nhìn về phía Hạ lão gia tử, nói: “Hạ lão tiên sinh, chuyện này chúng ta thực sự cần thương lượng lại một chút, việc đã qua cháu tạm thời không đề cập đến, thế nhưng hiện tại cháu hết sức kiên định muốn nói với ngài. Xin lỗi, cháu muốn hủy hợp đồng.”
Thần tình trấn định không chịu bức bách của thiếu niên khiến Hạ lão gia tử vốn tưởng đã nắm chắc thắng lợi phút chốc sửng sốt, rốt cục nhận ra một tia không đúng. Ông nhíu chặt mày, tỉ mỉ quan sát Sở Ngôn hồi lâu, cuối cùng mới mím môi, ánh mắt phức tạp nói: “Không hợp lý, thật sự không quá hợp lý, Sở Ngôn, một năm này cậu thực sự có biến hóa rất lớn.”
Cho dù bị đối phương phát giác sơ hở, thế nhưng Sở Ngôn cũng không có phản ứng quá lớn, trái lại còn cười nói: “Cảm ơn sự khích lệ của ngài, cháu nghĩ rằng nếu đã trưởng thành rồi hẳn là nên càng lúc càng chín chắn, không cần bồng bột như lúc trước nữa.”
Lời này vừa dứt, trong nhất thời không còn ai lên tiếng.
Hạ lão gia tử cẩn thận nhìn Sở Ngôn ở trước mặt, tựa hồ muốn từ biểu tình của y tìm ra một chút lỗ thủng. Thế nhưng đáng tiếc là từ đầu tới cuối ông không hề phát giác bất luận nơi nào có vấn đề, mà chuyện sai lầm duy nhất hiện tại đại khái chính là Sở Ngôn lãnh tĩnh thành thục của hiện tại hoàn toàn không giống Sở Ngôn ngu xuẩn ham tiền ông đã gặp một năm trước.
Người như vậy tuyệt đối không dễ khống chế. Một người như vậy, thảo nào thằng nhãi Hạ Bách Thâm kia cho phép dọn vào đây. Như vậy…
“Đinh —— “
Trong lúc Hạ lão gia tử đang suy nghĩ, bỗng nhiên máy truyền tin của ông báo có một tin nhắm mới. Ông kinh ngạc mở ra nhìn, khi vừa đọc xong liền ngơ ngẩn, chỉ thấy trên đó viết. /Ông nội, không thể nói bất cứ chuyện gì có liên quan đến hợp đồng với Sở Ngôn, mọi việc con sẽ giải quyết, ông cứ đi trước đã./
Hạ lão gia tử khẽ run, ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu niên đối diện. Chỉ thấy Sở Ngôn cũng đang mỉm cười nhìn mình, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, thế nhưng ý cười cũng không đến đáy mắt, tuy rằng thái độ lễ phép nhưng trên thực tế lại lãnh đạm đến cực điểm, phảng phất đè nén lửa giận nồng đậm, cả người có thể hình dung như bảo kiếm ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Hạ lão gia tử thấp giọng gọi: “Sở Ngôn?”
Sở Ngôn chợt nở nụ cười, cậu nói: “Hạ lão tiên sinh, ngài quả thực đã sinh một đứa cháu ngoan.”
Hạ lão gia tử: “?”
Mười phút sau, bởi vì đang ở trong không gian nên tín hiệu có chút chậm trễ, Hạ tiên sinh đã nhận được một tin nhắn như vậy: /Một tỷ tinh tệ? Hạ Bách Thâm, anh quả thực rất giỏi, anh đã khiến tôi nhìn với cặp mắt khác nha./