Trong kịch bản 《Nghe tiếng gió thổi 》, Lê Việt từ đầu đến cuối Lê Việt đều không phải một người tốt.
Đối ngoại, y là kẻ sáng tạo đủ loại vũ khí đáng sợ, tuy nói là kính dâng vì tổ quốc thế nhưng theo tư duy của y, tất cả đều chỉ đơn thuần là làm thí nghiệm, lại đồng thời khiến vô số dân chúng vô tội chết dưới sự tàn phá của những vũ khí tiên tiến kia.
Đối nội, tính cách của y có vấn đề rất lớn, thật nhiều nhân viên tổ thực nghiệm đều không thể ở chung hòa bình với y trong một năm, nửa năm, thậm chí có người chỉ vài tháng đã không chịu nổi xin từ chức —— cho dù có phải rời khỏi sự che chở của quốc gia bọn họ cũng không muốn làm việc dưới sự chỉ đạo của một người chua ngoa khắc nghiệt như vậy.
Chiến tranh, rất khó phân định đúng sai. Cuộc chiến này đã đánh vài mươi năm, hoàn toàn không phải vì Lê Việt mà nổ ra nhưng lại vì y mà càng thêm thảm khốc, tử thương thảm trọng.
Lê Việt đối với việc này cũng không có bất luận cảm giác hối hận gì, trước đây từng có thực nghiệm viên hỏi y có phải đã mất đi lương tâm nhân tính, y chỉ lãnh đạm phun ra một câu: “Tôi là khoa học gia, tôi đang đẩy mạnh sự phát triển của nhân loại, về phần những thứ kia có cần thiết sao, có liên quan đến tôi sao?”
Đương nhiên, Lê Việt nói cũng không sai, y là một nhà khoa học, y chưa bao giờ là người thao túng cuộc chiến này, y chỉ đang giúp đỡ quốc gia của mình chiếm ưu thế trong cuộc chạy đua vũ trang. Những kẻ có thể ảnh hưởng đến chiến tranh cho tới bây giờ đều là người đang ở đỉnh chóp quyền lực, hoàn toàn không liên quan gì đến y, y cũng không muốn liên quan đến bọn họ, bởi vì cuộc đời y đơn thuần chỉ là sáng tạo và cách tân chứ không phải cải biến thế giới nguyên bản.
Trong phim này, nữ 2 của Tào Hinh là một sỹ quan trong căn cứ, phụ trách thỏa mãn nhu cầu của phòng thí nghiệm, mà Raymond lại là thực nghiệm viên trẻ vừa gia nhập.
Vị thực nghiệm viên trẻ này là Hill, một thiên tài hóa học rộng rãi lạc quan, hắn tuy là người Mỹ nhưng được sinh ra và lớn lên ở Hoa quốc, mẹ cũng là người Hoa, tổ quốc của y là Hoa quốc nên cũng không có chút tướng lại tâm lý gì mà gia nhập đoàn đội này.
Toàn bộ sự phát triển kịch bản trước đó đều chỉ vì thể hiện tính cách cơ bản của nhân vật chính, đồng thời giới thiệu bối cảnh. Đợi khi nhóm thực nghiệm viên mới bắt đầu gia nhập phòng thí nghiệm nội dung chính thức mới thực sự triển khai, cũng xuất hiện lần diễn đôi đầu tiên của Sở Ngôn và Raymond.
Trong 《Hắc ám tập kích》, Sở Ngôn và Raymond không có cảnh diễn chung, trọn vẹn phần diễn của Sở Ngôn đều chỉ có mặt An Thiều Dương, Raymond ở bên cạnh tuy có quan sát, hơn nữa còn vô cùng tán thưởng sự diễn xuất của y, thậm chí cho rằng đây là nhân tài mới vô cùng có tiềm lực của Hoa quốc. Thế nhưng cho tới hôm nay, anh mới chân chính nhìn thẳng vào thực lực của ‘người mới’ này.
—— Sở Ngôn chỉ dựa vào thực lực đánh bại Cố Trầm Trạch, giành được nhân vật Lê Việt.
Người đại diện của Raymond sau khi đưa anh đến tinh cầu điện ảnh A-2 cũng không lập tức rời đi, anh và Raymond dừng ờ trường quay quan sát hồi lâu, đợi đến khi Raymond sắp bước vào khu vực quay chụp, người đại diện dặn dò: “Không cần biết ra sao, Raymond, cậu phải cẩn thận một chút.”
Đã quen biết nhiều năm nên Raymond lập tức hiểu được ý tứ của người đại diện, anh cười nói: “Wow, Richard thân ái, cậu đang lo khi tôi diễn cùng với Sở sẽ phạm vào sai lầm sao? Nói thế nào đi nữa tôi cũng đã đóng phim nhiều năm như vậy, sẽ không phạm những sai lầm cấp thấp như thế, cậu cứ an tâm đi.”
Richard vẫn nhíu chặt mày, lựa lời một chút, nói: “Raymond, trước đó tôi cũng nghĩ như vậy, thế nhưng không phải khi quay 《Hắc ám tập kích》 cậu đã nói rằng ngay cả An Thiều Dương cũng bị Sở ép tới không thở được sao? Còn nói cô ấy bị cậu thanh niên này mang nhập diễn.”
Cảnh diễn tay đôi chỉ cần có một bên diễn xuất mạnh hơn, thành công mang đối phương nhập diễn sẽ tạo hiệu ứng hình ảnh cực tốt, chuyện này vốn cũng không sai, thậm chí đối với người mới mà nói còn là một loại đề bạt. Thế nhưng nếu đổi thành Raymond, đây tuyệt đối là sự nghiền ép diễn xuất trần trụi.
Hồi tưởng lại cảm giác lần đầu đối diễn cùng An Thiều Dương, Raymond vẫn âm thầm sợ hãi, thế nhưng anh cố hồi tưởng một lát rồi lại ngẩng đầu nhìn thanh niên tuấn tú đằng xa, sau khi cười nói: “Richard, anh lại chuyện bé xé to rồi, tuy rằng diễn xuất của Sở rất tốt nhưng nếu muốn so với An Thiều Dương vẫn là có khoảng cách.”
Richard vốn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Raymond đã bị nhân viên gọi vào vị trí, nhân viên trang điểm chạy đến giúp Raymond dặm phấn, chỉnh sửa tạo hình, sau đó Raymond mỉm cười phất tay với Sở Ngôn, hai người đều tự vào vị trí chuẩn bị nhận lệnh.
Cả trường quay hòa hợp bình ổn, diễn viên và nhân viên công tác đều tiến vào trạng thái, quay chụp vô cùng thuận lợi. Chỉ có người đại diện đậm người đứng bên ngoài là mặt mũi nhăn nhó, dùng ánh mắt hồ nghi không ngừng lướt qua lướt lại giữa Raymond và Sở Ngôn, chẳng biết đang nghĩ những gì.
“Lúc quay 《Hắc ám tập kích》, Sở Ngôn và An Thiều Dương cùng NG nhiều lần như vậy… Rốt cục là tại sao chứ?”
Người đại diện đậm người kia hoang mang nắm chặt tay, trong lòng mơ hồ phát hiện một tia không ổn.
Mà ngay lúc này, màn diễn bắt đầu!
Hàng loạt ngọn đèn lơ lửng giữa không trung, dùng cường độ ánh sáng kinh người đem toàn bộ trường quay rọi sáng. Gian phòng thí nghiệm này được bố trí rất đậm phong cách Lê Việt, khắp nơi đều trắng bệch không có chút bụi bậm nào, tất cả đồ vật bên trong đều được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, cho dù là ống nghiệm hay đèn cồn đều được ghi rõ thứ tự vị trí chuẩn xác, quả thực không khác gì người có bệnh cưỡng chế.
Lúc Hill gia nhập phòng thí nghiệm đã có không ít nhân viên bắt đầu công tác. Hill là người được đón vào phòng thí nghiệm sau khi nhóm thực nghiệm viên trước tập thể bãi công bảy ngày, anh từ sớm đã phi thường ngưỡng mộ phòng thí nghiệm số 1 trong truyền thuyết này, hiện tại có cơ hội tiến vào nên không khỏi vô hạn chờ mong.
Diễn xuất của Raymond quả thực có thể khiến người tán thưởng, tại 《Hắc ám tập kích》 anh là dũng sỹ chính nghĩa oai hùng, tại cuộc sống thực tế anh là một quý ông khôi hài lịch thiệp, mà tại trường quay lúc này, anh phảng phất đã trở thành một thực nghiệm viên trẻ thích táy máy tay chân, đôi mắt màu xanh nhạt tựa hồ có thể phát ra ánh sáng, dùng ánh mắt khát vọng không chút che đậy nhìn thẳng vào mỗi đồ vật trong phòng thí nghiệm,.
Cuối cùng, hắn thấy được người thanh niên đứng giữa phòng.
Raymond hai mắt trợn to, loại cảm xúc kinh ngạc cùng vui sướng này đã không thể dùng ngôn từ để hình dung, lông mày của hắn chậm rãi giãn ra, mắt mở to như chuông đồng, cằm cũng rơi xuống, mái tóc vàng rối tung khiến hắn có vẻ khôi hài, chỉ là biểu tình mừng rỡ như điên kia lại có chút đáng yêu thú vị.
Hill vô cùng thần thượng Lê Việt, thậm chí có thể nói, tất cả những khoa học gia trẻ tuổi của Hoa quốc đều phi thường sùng bái vị thiên tài siêu cấp này.
Nhìn hình ảnh trên màn hình giả lập, mấy phó đạo diễn đều hài lòng gật đầu, đối với biểu hiện của Raymond vô cùng tán thường. Mà Sở Tiêu Khanh lại thần sắc bình tĩnh không buồn không vui, chỉ im lặng nhìn trầm mặc chờ đợi sự phát triển.
Đây là màn diễn trực diện đầu tiên của bốn diễn viên chính.
Raymond là siêu sao xếp hạng 6 toàn tinh hệ, trong lòng của đa số mọi người diễn xuất của anh tuyệt đối không có vấn đề, bọn họ trái lại có chút bận tâm về Sở Ngôn. Mặc dù Sở Ngôn đã từng có kinh nghiệm diễn chung với An Thiều Dương thế nhưng đó chỉ là vài khách mời, cậu có thể thực sự diễn tay đôi cùng Raymond sao? Sẽ không bị diễn xuất của đối phương nghiền ép sao?
Ôm đủ loại lo lắng, rất nhiều người đều căng thẳng nhìn Raymond bước nhanh tới trước mặt Sở Ngôn, bắt đầu mở màn chiến cuộc.
Giọng nói rụt rè cẩn thận vang lên: “Xin hỏi… anh có phải là tiếng sỹ Lê không?”
Tuy rằng tiếng Hoa không phải tiếng mẹ đẻ của Raymond, thế nhưng khả năng đọc lời thoại của anh hoàn toàn không chị ảnh hưởng, trái lại bởi vì khẩu âm của anh mang theo một chút phong vị nước Mỹ nên càng khiến vị thực nghiệm viên trẻ tuổi kia có thêm mấy phần ngây ngô đáng yêu.
Những lời này nói ra hồi lâu nhưng người thanh niên tuấn tú ưu nhã kia cũng không trả lời, chỉ chăm chú quan sát phản ứng của vật chất trước mặt, giống như không hề nghe được.
Ngay sau đó Hill lại hỏi một lần, chỉ là đối phương vẫn không hề để ý tới, gương mặt lộ ra một chút ngượng ngùng, cuối cùng vẫn không nhịn được cất cao giọng hỏi: “Xin hỏi, anh có phải tiến sỹ Lê Việt không?!”
Hắn vừa dứt lời, một đám khói hình nấm màu lam lập tức mọc lên từ cốc chịu nhiệt, đồng thời phát ra tiếng nổ mạnh.
Hill bị làm cho giật mình, những thực nghiệm viên bên cạnh cũng là ngơ ra, chỉ có thanh niên nghiêm nghị lãnh đạm nọ là mặt không đổi sắc, giao cốc chịu nóng trên tay cho trợ lý bên cạnh, bình tĩnh nói: “Phán đoán sơ bộ do độ tinh khiết của vật chất không đủ, mau chuẩn bị thực nghiệm số 31 cho tôi.”
Trợ lý nọ vội vàng gật đầu, tiếp nhận cốc chịu nóng đi xử lý, mà Hill đang đứng trước bàn thực nghiêm cũng xấu hổ đến đỏ mặt, không dám lại lên tiếng, chỉ là Lê Việt lại khẽ ngước mắt, thong dong cởi bao tay y tế màu trắng trên tay mình ra, dùng ánh mắt bình thản nhìn thực nghiệm viên trước mặt.
“Người Hoa?”
Hill ngẩn người, sau đó nhanh nhảu nói: “Đúng, tôi là người Hoa, từ đời ông cố đã sống ở Hoa quốc.” Phảng phất sợ đối phương vì bề ngoài tóc vàng mắt xanh của mình mà không tin tưởng, Hill lại bổ sung: “Tôi tương đối giống bà cố, không quá giống cha mẹ.”
Lê Việt nhẹ nhàng ồ một tiếng, nói: “Hiện tượng lại tổ.”
Hill kinh ngạc: “Tiến sỹ Lê, sao lại nói là lại tổ? Lại tổ là chỉ sinh vật ngẫu nhiên xuất hiện đặc điểm đã thoái hóa nào đó của tổ tiên, tỷ như đuôi ngắn, nhiều vú, lông dài. Tôi chỉ là di truyền cách đời tương đối trội nên mới như vậy.”
Biểu hiện của Raymond đến lúc này vẫn là phi thường xuất sắc, anh dùng diễn xuất ưu tú thể hiện ra một thực nghiệm viên trẻ ngây thơ đơn thuần, hắn đối với Lê Việt mang theo kính ngưỡng sùng bái nhưng lại kiên trì chân lý, là một đứa trẻ tốt ngay thẳng lại dễ xấu hổ.
Mà ngay một giây kế tiếp, Raymond nhìn thanh niên trước mặt rồi chợt sửng sốt.
Chỉ thấy đôi mắt hẹp dài của Sở Ngôn hơi cong lên, trong đồng tử thoáng hiện ánh sáng lạnh, đôi môi hơi cong lên mang theo ý tứ xấu xa vẽ thành một nụ cười quỷ dị. Nói là đang cười nhưng lại không có chút cảm giác ấm áp nào đôi mắt kia lãnh đạm đến cực hạn, ý cười hoàn toàn không thấm được vào đáy mắt mà ngược lại càng có vẻ trào phúng.
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên giữa phòng thí nghiệm rộng rãi: “Nếu đã biết tôi là tiến sỹ Lê, vậy lúc nãy cậu còn hỏi nhiều lần như vậy làm gì?”
Raymond ngẩn người tại chỗ.
Sở Ngôn nhẹ nhàng cắm tay vào túi áo blouse, cười nhẹ ra tiếng, bước một vòng quanh bàn đi tới trước mặt Raymond. Rõ ràng còn lùn hơn vài centimet, rõ ràng cần phải ngước lên mới có thể nhìn vào mắt đối phương, thế nhưng tại thời điểm này, khí tràng lạnh lùng cường đại của y lại khiến Raymond hơi rúng động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Ngôn dùng một loại ánh nhìn hờ hững nhàm chán quét ngang người mình.
Thời gian như ngừng lại, những thí nghiệm viên bên cạnh đều không dám thở dốc.
Gương mặt mỹ lệ lóa mắt của thanh niên lộ ra nụ cười không chút độ ấm, thấp giọng nói: “Hill Slanceder, thời gian của cậu hẳn là nên dùng tại mỗi một lần thực nghiệm, không phải dùng để lặp lại một câu hỏi vô ích.”
Thanh âm này cực kfy bình thản nhưng mỗi chữ đều như búa tạ giáng vào ngực Raymond.
Đối với Hill mà nói, đây tuyệt đối là một chậu nước đá thẳng tắp đổ thẳng xuống đỉnh đầu của hắn. hắn sùng kính Lê Việt, mỗi ngày đều dùng thần tượng làm mục tiêu phấn đấu, vậy mà Lê Việt lại dùng ngôn ngữ lạnh lùng như vậy trách cứ hắn.
Raymond chưa từng ngờ tới, bản thân có một ngày sẽ trải nghiệm cái cảm giác bị người miệt thị chân thật đến như vậy. Rõ ràng cơ thể anh đang bao trùm người thanh niên này thế nhưng lại rõ ràng cảm nhận được đối phương hoàn toàn kinh miệt và coi nhẹ mình!
Đây là một loại cảm giác căn bản không được người khác coi trọng, hình như anh chỉ là một đoàn không khí, không hề thú vị, thậm chí dù biến mất cũng không sao cả.
Ở ngoài trường quay không ai phát hiện được sự khác biệt, chri có Raymond đột nhiên cảm thấy như từng quen thuộc.
Giống như những ngày đầu tiên khi quay 《Hắc ám tập kích》, bỗng nhiên anh bị vị nữ minh tinh siêu cấp kia chèn ép diễn xuất, chỉ có thể đi theo phía sau đối phương nhập diễn, dựa theo dẫn dắt của cô mà thể hiện cảm tình nhân vật. Diễn xuất khi ấy không còn chịu sự khống chế của anh mà đã trở thành hành vi bản năng.
Raymond chậm rãi khẩn rương, cố gắng khiến mình thoát khỏi tình cảnh bị kéo theo này, anh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, thế nhưng khi lần nữa nhìn về phía Sở Ngôn, chợt bị bộ dáng của đối phương làm cho ngơ ngẩn.
Chỉ thấy dưới sự quay hình của hơn mười camera mini, gương mặt tuấn tú của người thanh niên nọ hơi giãn ra, biểu tình luôn mang theo một cổ cảm giác bình tĩnh đạm mạc. Hắn ngước mắt liến nhìn Sở Ngôn lần nữa, tựa hồ vẫn không biểu cảm gì, sau đó liền không chút lưu tình xoay lưng, chỉ để lại giữa không trung một câu nhẹ bỗng ——
“Hill Slanceder, từ nay về sau cậu phụ trách xử lý và dọn dẹp dụng cụ thí nghiệm.”
Sở Ngôn kết luận đơn giản gọn gàng, bóng lưng tiêu sái đơn bạc, mà ở phía sau Raymond ngẩn ngơ nhìn theo giống như vừa giật mình lại cũng giống như nhất thời không thể phản kháng.
Màn diễn này, kết thúc!
Tất cả nhân viên đoàn phim đều cảm thấy hai người đã diễn vô cùng đặc sắc, Hill là người bạn duy nhất của Lê Việt, lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ lại được hai vị diễn viên thể hiện cực kỳ đúng chỗ, vừa có sự ngạo mạn kiêu căng của Lê Việt lại có sự thiện lương tinh khiết của Hill, vừa vặn khắc họa ra sự đối lập rõ ràng giữa bọn họ.
Thế nhưng sau khi xem kỹ hình ảnh phát lại, Sở Tiêu Khanh lại suy tư một chốc, ra lệnh: “Quay lại.”
Phút chốc, cả đoàn phim đều như ngưng đọng.