Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 139



《Cùng trò chuyện》từ kỳ đầu tiên đến nay đã phát sóng được chín năm, từ ban đầu không tiếng tăm gì đến rating hàng đầu hiện tại có thể nói là trải qua vô vàn mưa gió, từng được khen ngợi cũng từng chịu phê bình.

Lúc này, ngay khi 《Cùng trò chuyện》tuyên bố mời Sở Ngôn đã khiến rất nhiều khán giả trung thành giật mình, thậm chí là dẫn đến một phen tranh luận. Sở Ngôn chỉ là nghệ sỹ tuyến đầu thông thường, trong suốt lịch sử của 《Cùng trò chuyện》chỉ từng mời qua hai mươi ba vị nghệ sỹ, tất cả đều là tuyến đầu tiêu biểu, đột nhiên xuất hiện một nghệ sỹ tuyến đầu như vậy, tuyệt đối có thể nói là mở ra tiền lệ.

Đối với những khán giả phổ thông mà nói, tuy rằng bọn họ cảm thấy rất buồn bực thế nhưng cũng sẽ thành thật xem chương trình. Mà đối với fans của một số nghệ sỹ khác, bọn họ chính là tập thể bạo động, càng không ngừng nói móc trào phúng, thậm chí tuyên bố Sở Ngôn không có tư cách xuất hiện tại 《Cùng trò chuyện》, rating kỳ nay tuyệt đối thấp đến thảm hại!

Thế nhưng, hôm nay rating đã tính ra ——

Rating toàn quốc vượt bốn! Rating cao nhất thậm chí vượt 5!

Kỷ lục rating hiện tại của 《Cùng trò chuyện》 là từ ba năm trước, chương trình mời một kiện tướng thể thao đến làm khách, nào ngờ trước khi chương trình phát sóng vài giờ có paparazi vạch trần vị kiện tướng này nuôi bồ nhí thậm chí còn là bắt gian tại giường, công bố clip nóng! Dưới tình huống ngoài ý muốn như vậy, rating kỳ 《Cùng trò chuyện》lần đó đột phá 10 điểm!

Ngoài ra, rating bình quân của 《Cùng trò chuyện》vẫn luôn dao động ở mốc 2-3. Cái tỷ số này đối với bất kỳ tiết mục phỏng vấn nào trên cả nước mà nói cũng là con số thiên văn không thể vượt qua, so với chương trình đứng thứ hai trực tiếp cao hơn 1 điểm!

Mà hiện tại, rating bình quân của 《Cùng trò chuyện》vượt 4! So sánh với cả chín năm trình chiếu của 《Cùng trò chuyện》, kỳ này không thể nói là đứng nhất nhưng tuyệt đối cũng xếp trên mười. Có khán giả tỉ mỉ nghiêm túc tra cứu, khiếp sợ phát hiện, kỳ 《Cùng trò chuyện》này nếu so với hơn trăm kỳ gần đây, có thể xếp hàng thứ sáu!

Phải biết rằng khách mời của 《Cùng trò chuyện》đều là người đứng đầu một ngành nghề, ông trùm tài chính, kiện tướng thể thao, tân tinh văn đàn… bao gồm cả minh tinh giải trí. Cho dù là một ít danh nhân của giới tài chính, luật sư không có nhiều fans như ngôi sao giải trí, thế nhưng bọn họ cũng tự có lực hiệu triệu cá nhân kinh người, tuyệt đối không phải những minh tinh bình thường có thể so sánh.

/Tôi nhớ lần Ảnh hậu An làm khách mời cho 《Cùng trò chuyện》, rating bình quân cũng chỉ có 4,8 đi?/

/A a a a yêu yêu Sở Nghiên Nghiên, hôm nay đã nghe thử âm nhạc cổ điển, tuy rằng vẫn nghe không hiểu nhưng cảm thấy thật tốt nha! Thích Sở Nghiên Nghiên vô điều kiện, hôm nào anh cũng nhận một phim về âm nhạc cổ điển đi, bộ dạng anh ngồi trước đàn dương cầm nhất định đặc biệt đẹp./

/Tôi cũng cực kỳ thích Edward nha! Là rất rất thích ấy! Học dương cầm nhiều năm như vậy, ngoại trừ bạn học và giáo sư ra hầu như không thấy ai biết đến Edward, không ngờ Sở Nghiên Nghiên lại có cùng sở thích với mình! Tôi và nam thần hâm một cùng một nam thần, a a a a a quả thực vui đến ngây người rồi!!!/

Về phần các anti trước đó hiện tại đồng loạt âm miệng, quảng trường weibo của Sở Ngôn đã sớm bị hoa tươi và sao tràn ngập, trên bảng xếp hạng ‘Hoa tinh 24h’ ngoại trừ Cố Trầm Trạch vững vàng bá chủ bảo tọa quán quân, tên thứ hai chính là Sở Ngôn, ngay cả Bạch Kỳ Nhiên cũng bị đè xuống dưới.

Nếu hôm nay không phải vừa lúc 《Diêu tưởng thanh》 công bố trailer đầu tiên, chỉ sợ ngay cả Cố Trầm Trạch cũng không thể ngăn cản được xu thế đột phá của Sở Ngôn. Lực ảnh hưởng của 《Cùng trò chuyện》thực sự quá mức kinh khủng, bốn năm trước lúc Cố Trầm Trạch xuất hiện trên chương trình này danh tiếng cũng bay nhanh như ngồi trực thăng, mà đương sự hiện tại lại đổi thành Sở Ngôn.

Cũng không phải mỗi khách mời của 《Cùng trò chuyện》đều sẽ thu về danh tiếng cao như vậy, nếu như khán giả cảm thấy khách mời nói chuyện không tốt, một chút mị lực nhân cách cũng không có, như vậy bọn họ căn bản sẽ không quan tâm tới, nhiều lắm chỉ là nhớ rõ: Ồ, người nọ ở trong ngành gì đó có vị trí không tệ, là một nhân tài.

Thế nhưng trong chương trình 《Cùng trò chuyện》đêm qua, Sở Ngôn bất luận là câu hay từ đẹp hoặc là sự rành rẽ với những lịch sử cổ xưa đều khiến khán giả trợn mắt há mồm, ngay cả những fans của Sở Ngôn đều kinh ngạc biểu thị: /Mị cho tới bây giờ cũng không biết nam thần/ông xã/ bạn trai/ con trai của mị hiểu biết nhiều như vậy/

Đối với bất kỳ khách mời nào, một chương trình tốt cũng là sự khiêu chiến, nếu như biểu hiện tốt như vậy tuyệt đối sẽ thu về lợi ích phong phú, thế nhưng nếu biểu hiện không tốt —— tỷ như như vị Ảnh đế không biết ăn nói, EQ cực thấp nào đó sáu năm trước, như vậy ngược lại sẽ khiến fans thất vọng, thậm chí từ người qua đường biến anti.



Tòa nhà Thiên Thịnh.

Chu Hòa Huy đang nói lời cảm tạ cùng tổ tiết mục 《Cùng trò chuyện》, anh khách sáo hàn huyên hồi lâu rồi mới đóng máy liên lạc.

Chu Hòa Huy đi tới trước mặt Sở Ngôn, cúi đầu nhìn thiếu niên đang chăm chú đọc kịch bản, do dự một lát cuối cùng vẫn là không nhịn được nói: “Tiểu Ngôn nha, anh không ngờ cậu còn biết nhiều thứ như vậy?”

Hành trình suốt hai năm nay của Sở Ngôn chủ yếu đều là đóng phim, rất ít xuất hiện trên tiết mục giải trí, cho dù tham gia tiết mục cũng là cùng đoàn phim làm tuyên truyền, chưa từng trải qua loại tiết mục phỏng vấn thế này.

Chu Hòa Huy chưa từng ngờ tới Sở Ngôn cư nhiên có thể nói ra thật nhiều thứ thần kỳ phức tạp như vậy, thậm chí anh phải lên Thiên Võng tìm kiếm mới biết Sở Ngôn đang nói đến vị nhạc sỹ nào, ca khúc ra sao, một danh nhân lịch sử như thế nào.

Nghe vậy Sở Ngôn cười cười: “Anh Chu, lần trước em đã nói anh không cần lo cho em, em có thể ứng phó tốt.”

Chu Hòa Huy do dự trong chốc lát, lại dò hỏi: “Lần này cậu đã chuẩn bị kịch bản sao?”

Chu Hòa Huy rất hiểu căn cơ của Sở Ngôn, ban đầu lúc anh vừa tiếp nhân thiếu niên này đã điều tra rõ ràng tài liệu của cậu. Sở Ngôn thật sự không làm việc đàng hoàng, mỗi ngày tiêu tiền tùy tiện, ngoại trừ gương mặt tất cả đều vô dụng.

Mà hôm nay, Sở Ngôn có thể ngoan ngoãn đóng phim vả lại diễn xuất cũng là hàng đầu cũng đã khiến Chu Hòa Huy phi thường hài lòng, bất quá lại có người đột nhiên nói cho anh biết, Sở Ngôn thật ra có nghiên cứu với rất nhiều thứ, như vậy khiến Chu Hòa Huy không nhịn được bắt đầu hoài nghi, Sở Ngôn có phải đã chuẩn bị kịch bản trước không.

Sở Ngôn nghe xong lời này thực sự có chút dở khóc dở cười: “Anh Chu cứ yên tâm đi, em không có chuẩn bị kịch bản.”

Chu Hòa Huy vẫn còn có chút không tin, anh lại hỏi vài câu, nghe được Sở Ngôn đối đáp trôi chảy mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm, càng cao hứng cùng Sở Ngôn thương lượng an bày kết tiếp. Chí ít những thứ này của Sở Ngôn đều là thực học, sẽ không lộ đuôi, thật đúng là vạn hạnh.

Mà Chu Hòa Huy tự nhiên không biết, Sở Ngôn quả thực không nói dối, y đúng là vô cùng hiểu rõ những vấn đề này, nguyên nhân không ngoài tiết mục giải trí đầu tiên Sở Ngôn tham gia ở đời trước.

Thời điểm đó Sở Ngôn chỉ vừa ra mắt, bộ phim tham gia cũng chưa phát sóng đã đi theo đoàn phim tuyên truyền. Trên sân khấu, MC và đạo diễn cùng những diễn viên khác trong đoàn phim đều trò chuyện thật vui, còn nói ra rất nhiều thứ Sở Ngôn chưa từng nghe đến, y chỉ có thể ngồi bên cạnh ôn nhuận mỉm cười, một câu cũng không chen lọt.

Sau khi chương trình phát sóng, có khán giả ác ý lấy biệt hiệu cho Sở Ngôn: Bình hoa ngu ngốc mỉm cười.

Những đạo diễn hàng đầu kia Sở Ngôn không biết, những tác phẩm điện ảnh mấy thập niên trước bọn họ nhắc tới Sở Ngôn cũng không biết, những người đó nói cái gì trường phái diễn xuất, danh gia danh tác Sở Ngôn ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

Y không có xuất thân chính quy, y chỉ dựa vào bản lĩnh nhìn người đoán ý từ nhỏ học được ở cô nhi viện mà diễn xuất, cùng với một chút thiên phú mà lăn lộn thành diễn viên.

Lòng tự trọng của Sở Ngôn rất mạnh, mà xứng đôi với lòng tự trọng đó là sự nỗ lực không ngừng. Sau lần ấy, Sở Ngôn mỗi ngày giảm đi mấy giờ nghỉ ngơi, không ngừng tiếp thêm kiến thức cho mình.

Tiếng Anh của y không tốt, cần học tập, về sau phát âm của y chuẩn đến mức khi lên sân khấu phát biểu nhận giải có thể trấn định bình tĩnh đến khiến rất nhiều nghệ sỹ Hollywood đều tấm tắc tán thưởng. Y đối với những thứ mang tính học thuật kia không hiểu, vậy nên liền buộc mình vùi đầu học hỏi, cuối cùng có thể tích lũy vô số tri thức.

Về phần âm nhạc cổ điển thật sự có chút ngoại lệ, người đại diện đời trước của Sở Ngôn thấy y cố gắng như vậy cũng không khỏi có chút chấn động, vẫn luôn khuyên y một câu: “Nếu như cậu thật muốn leo lên chỗ cao hơn, cách tốt nhất chính là tu dưỡng phẩm chất, người chân chính đứng ở đỉnh cao đều có nội hàm, nhân cách mị lực mới là thứ quan trọng nhất đối với nghệ sỹ.”

Vì vậy, Sở Ngôn bắt đầu đọc lướt qua thật nhiều tư liệu.

Tuy rằng y không có thời gian học tập nhạc cụ, thế nhưng y có thể bồi dưỡng trình độ thưởng thức của bản thân. Tuy rằng y không thể đi học hội họa, thế nhưng có thể đề cao độ nhạy cảm, nhìn những tác phẩm của danh họa có thể nhận được một ít tình cảm thâm trầm người thường không thể nhìn ra.

Nhân loại thực sự là sinh vật đáng sợ nhất thế giới, bởi vì một khi bọn họ thực sự nỗ lực sẽ tiến triền cực nhanh, không thể vãn hồi! Đợi đến khi Sở Ngôn bước lên sân khấu nhận lấy cúp Ảnh đế ở đời trước, từ lâu đã không có người gọi y là ngu ngốc, xem y là bình hoa, mọi người dều thật lòng vì y vỗ tay chúc phúc.

Ban đầu khi vừa tới thế giới này Sở Ngôn cũng cảm giác được sự bất lực sâu sắc, dù sao lại thêm một nghìn năm lịch sử, lại có rất nhiều thứ y chưa bao giờ biết đến, vậy nên hiện tại mỗi khi được nghỉ ngơi Sở Ngôn đều sẽ ngâm mình trong thư viện tư nhân của Hạ Bách Thâm, tìm hiểu trí tuệ nghìn năm nay của nhân loại.

“Vậy tiếp theo cậu cứ nghỉ ngơi hai ngày, sau đó anh sẽ đón cậu đi làm tuyên truyên cho ‘Star light’.” Chu Hòa Huy đóng máy liên lạc của mình lại, tiếp tục nói: “Mấy hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, cơ hội thử vai cho phim điện ảnh mới anh đã tranh thủ được, cậu phải chuẩn bị tốt tinh lực mới có thể thu về thành tích.”

Sở Ngôn nhẹ nhàng gật đầu: “Anh Chu, em nghe chị An nói, lần này Raymond và Cố Trầm Trạch đều sẽ tham gia thử vai.”

Vừa nghe lời này, Chu Hòa Huy hơi sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: “Raymond khẳng định không thể làm nhân vật chính, với tóc vàng mắt xanh cố hữu anh ta chỉ có thể chọn nam 2. Thế nhưng Cố Trầm Trạch hẳn là sẽ cạnh tranh cùng vai với cậu, chuyện này quả thực tương đối nguy hiểm.”

Trầm tư một lát, Chu Hòa Huy an ủi: “Diễn xuất của Cố Trầm Trạch phi thường tốt, nếu anh ta đi thử vai thì khả năng thành công của chúng ta phỏng chừng sẽ rất thấp. Bất quá nếu bộ phim nay không thể bắt được cũng không sao đâu Tiểu Ngôn, còn có những bộ phim khác cũng không tệ, anh sẽ cẩn thận lưu ý.”

Sở Ngôn kéo nhẹ khóe môi, cười ra tiếng nói: “Anh Chu, anh nhanh như vậy đã xác định em sẽ không thể nhận được vai sao?”

Chu Hòa Huy sửng sốt: “Ý của cậu là?”

Ý cười bên môi chậm rãi thu lại, một loại chí khí nhất định phải được chậm rãi dấy lên trong đáy mắt y, thiếu niên như có chút trầm tư híp mắt, cười nói: “Lần này… chúng ta chính là cạnh tranh công bằng nha.”

Danh tiếng của Cố Trầm Trạch rất lớn, có lực hiệu triệu cực đại, đây là ưu thế của anh ta. Thế nhưng lần này diễn viên cũng không phải trực tiếp điều động mà là cần thử vai, chỉ cần diễn xuất của Sở Ngôn không thua kém người nọ, thậm chí biểu hiện còn hoàn hảo hơn, như vậy không có đạo lý gì nhân vật này nhất định sẽ thuộc về Cố Trầm Trạch.

Hơn nữa… có một chuyện tuy rằng khó mở miệng nhưng thực sự vẫn là tồn tại.

Ngay tối hôm qua, người đàn ông nào đó vừa vuốt ve ngón tay Sở Ngôn vừa nhẹ giọng nói: “Gần đây Hạ thị đầu tư một bộ điện ảnh rất tốt, em có đi thử vài không? Có cần anh lên tiếng giúp em không?”

Bước đầu tiên của tôn trọng bạn đời chính là: Không lén làm việc sau lưng đối phương.

Sở Ngôn cũng không dự định để Hạ Bách Thâm thương lượng cửa sau cho mình, thế nhưng sau khi tỉ mỉ suy nghĩ một hồi lại hướng mắt nhìn người đàn ông nọ, nói: “Anh lên tiếng như vậy, không cảm thấy không công bằng sao?”

Hạ Bách Thâm lạnh nhạt nhướng mày, có chút kinh ngạc hỏi lại: “Anh vì bạn đời của mình đầu tư phim, không trực tiếp điều động nhân vật còn chưa đủ công bằng sao?”

Sở Ngôn lập tức bị độ dày da mặt của người này chọc cười.

Bộ phim này, Sở Ngôn có thể không nhất định bắt được nhân vật, thế nhưng có một việc đã là khẳng định: Quá trình thử vai của bộ phim hoàn toàn công khai công bằng, sẽ không dựa vào việc diễn viên có bao nhiêu danh tiếng, từng đoạt giải thưởng gì mà cân nhắc. Lần thử vai này điều kiện duy nhất xét duyệt là diễn xuất của diễn viên, ngoài ra không còn bất kỳ yếu tố gì khác.

Vậy nên Sở Ngôn và Cố Trầm Trạch đều đứng trên cùng vạch xuất phát, chỉ cần diễn xuất tốt vậy y có thể lấy được nhân vật.

Ngay lúc Sở Ngôn và Chu Hòa Huy bàn bạc hành trình tiếp theo, tại tầng trên cùng của tòa nhà Hạ thị cách đó vài cây số, một người đàn ông ưu nhã tuấn mỹ tháo xuống mắt kính VR trên sống mũi, bình thường nhìn một gốc thực vật xanh ngắt bày trên bàn làm việc, hai mắt khẽ híp rơi vào trầm tư.

Ngày hôm qua, lúc《Cùng trò chuyện》 phát hình Hạ Bách Thâm đang họp, vậy nên rất tiếc nuối không thể xem trực tiếp. Thế nhưng hiện tại sau khi xem lại phát hình, nhìn Sở Ngôn chậm rãi nói chuyện, nghe cậu phủ lớp mạng bám đầy bụi trần của phần lịch sử bị bỏ quên kia, trong đầu Hạ Bách Thâm có một đạo linh quang chợt hiện, giống như đã nhận ra cái gì.

Anh vẫn biết thiếu niên hoàn toàn không hiểu những sự kiện đã xảy ra trong mấy trăm năm gần đây, không biết những tác giả hý kịch danh tiếng, chưa từng nghe qua rất nhiều ca khúc kinh điển xưa cũ. Thậm chí có lần khi đang ăn cơm, khi Hạ Bách Thâm nhắc tới một cái tên thiếu niên cũng không hề phản ứng, tựa hồ đó căn bản không phải tên của người đứng đầu văn đàn Hoa quốc một trăm năm trước.

Thời gian tựa như chảy ngược về một năm trước, lúc Sở Ngôn đưa ra yêu cầu ly hôn đã từng nói một câu thế này ——

『 Hạ Bách Thâm, anh thật sự muốn duy trì quan hệ hôn nhân kia sao? Cho dù đó không phải do hai chúng ta cùng nhau quyết định? 』

Mà hôm nay…

Quá mười phút, trợ lý Lâm cung kính gõ cửa bước vào, nhận được một yêu cầu của boss nhà mình: “Tra một chút tư liệu về người tên Edward Elgar này, tôi cần tất cả tư liệu của ôtn ta. Nếu có khả năng…”

Dừng một chút, Hạ Bách Thâm tiếp tục nói: “Lại tra một chút từ thế kỷ 19… không, từ thế kỷ 20 có người nào đó cùng yêu thích vị nhạc sỹ này, đồng thời còn thích Heinrich Theodor Böll, Édouard Manet cùng với Robert Taylor[1]. Được rồi, người cuối cùng có thể là người của giới âm nhạc cổ điển hoặc văn học gì đó.”

Trợ lý Lâm thoáng cái sửng sốt, qua hồi lâu mới nhịn không được nhỏ giọng nói: “Hạ tiên sinh, nếu chỉ đơn thuần dựa vào sở thích để tìm thân phận của một người, như vậy không có khả năng tìm được.” Hơn nữa phạm vi tuần tra còn cũ xưa như vậy…

Cánh môi đơn bạc nhếch lên, Hạ Bách Thâm ngước mắt nhìn trợ lý đắc lực của mình, bình tĩnh nói: “Nếu như thật sự tồn tại, như vậy người đó không có khả năng không tiếng tăm gì, nhất định danh tiếng vang dội.”

Trợ lý Lâm không hiểu ra sao đáp ứng, sau đó cúi đầu rời đi. Cho dù lần này tiếp được một nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành anh vẫn cứ cung kính như vậy, không có một tia oán giận.

Mà sau khi trợ lý Lâm rời đi, Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng vuốt ve mắt kính VR trơn tuột trong tay, nhìn ánh mặt trời ôn hoa rực rỡ của Thủ đô tinh chậm rãi nhắm hai mắt lại, che giấu sự chờ mong và hoài nghi trong lòng.

——————

1/ Bởi vì sở thích của Ngôn Ngôn nhà ta quá làm khó người khác, vậy nên mình sẽ chú giải lần lượt ra đây

Heinrich Theodor Böll: (21.12.1917 – 16.7.1985) là nhà văn Đức đoạt giải Georg Büchner năm 1967 và giải Nobel Văn học năm 1972 Böll sinh ở Köln, là con thứ tám của một thợ cả nghề mộc theo Công giáo. Ông bắt đầu làm thơ và viết truyện ngắn từ rất sớm. Năm 1937, sau khi tốt nghiệp trung học, Böll theo học nghề kinh doanh sách ở Köln. Năm 1938 Böll bị huy động vào quân đội dự bị của Đệ Tam Đế chế Đức; trước khi nhập ngũ ông học một học kì ngành Đức ngữ và Ngữ văn cổ điển tại thành phố quê hương; mấy lần bị thương và năm 1945 bị quân đội Mỹ bắt làm tù binh và giam mấy tháng ở miền Nam nước Pháp. Trở về quê, Böll tiếp tục đi học và kiếm sống bằng những công việc không thường xuyên.

Năm 1949 Heinrich Böll trình làng truyện vừa đầu tiên Der Zug war pünktlich (Chuyến tàu đến đúng giờ), trước đó ông đã có gần 60 truyện ngắn đăng báo; truyện phản ánh cuộc sống đời thường sau chiến tranh, văn phong đơn giản hóa một cách chủ ý. Tính vô nghĩa của cuộc chiến tranh đúc rút từ những trải nghiệm cá nhân nhân vật là chủ đề trung tâm trong những tác phẩm này và cũng là đề tài chủ đạo xuyên suốt toàn bộ sáng tác về sau của Böll, thường được gọi là dòng “văn học hoang tàn”. Năm 1951 với truyện ngắn Die schwarzen Schafe (Con cừu đen) Böll được trao giải thưởng “Nhóm 47” của Hội Nhà văn Đức hậu chiến. Tác phẩm có thể coi là hoành tráng đầu tiên của Böll là Billard um halb zehn (Ván bi-a lúc chín rưỡi, 1959) được viết với văn phong và cấu trúc phức tạp hơn; tiếp đó là Ansichten eines Clowns (Qua con mắt của chú hề, 1963) nói về tự do cá nhân giữa những sức ép mang tính xã hội và chính trị.

Năm 1971 ra đời tiểu thuyết lớn nhất của Heinrich Böll là Gruppenbild mit Dame (Bức chân dung tập thể với một quý bà) mô tả các sự kiện xảy ra trong khoảng thời gian 1899-1970 với đối tượng chỉ trích là nhà thờ và “xã hội thành đạt”. Năm 1972, khi Böll được trao giải Nobel, cuốn tiểu thuyết này được đặc biệt đánh giá cao. Năm 1974, được bầu làm Chủ tịch International PEN, Böll nhiệt tình giúp đỡ những nhà văn gặp khó khăn, đóng góp đáng kể cho tổ chức này. Chính Böll đã đón nhà văn Nga lưu vong Alexandr Isayevich Solzhenitsyn về sống chung một thời gian, và ông ngày càng tích cực tham gia vào các cuộc tranh luận chính trị. Trong thập niên 1980, Böll trở thành một trong những nhà lãnh đạo phong trào hòa bình và chống sử dụng vũ khí hạt nhân. Ngoài sự nghiệp sáng tác, Böll còn là một dịch giả; ông đã cùng với vợ dịch hàng loạt tác phẩm văn học Mỹ. Năm 1985 nhà văn 67 tuổi mất tại nhà riêng của con trai ông ở ngoại ô Bonn.

Édouard Manet: Édouard Manet (tiếng Pháp: [edwaʁ maˈnɛ]; 23.1.1832 – 30.4.1883) là một họa sĩ người Pháp, một trong những họa sĩ đầu tiên vẽ các tác phẩm liên quan tới các chủ đề về cuộc sống hiện đại. Ông được con là một trong những nhân vật then chốt trong sự chuyển giao từ Trường phái hiện thực tới Trường phái ấn tượng. Những tác phẩm đầu của ông như Le déjeuner sur l’herbe và Olympia đã tạo nên một cuộc tranh cãi lớn, đây được coi là những nền tảng cho sự ra đời của trường phái ấn tượng sau này – ngày nay các tác phẩm đó được xem như là những dấu ấn cho sự khai sinh của nghệ thuật hiện đại.

Robert Taylor: (5.8.1911 – 8.6.1969) một diễn viên nổi tiếng trong giai đoạn vàng của điện ảnh Mỹ, mình không chú giải nhiều về người này bởi vì các phim của ông hiện tại còn có thể tìm được trên mạng (đương nhiên không có phụ đề), và nói chung phong cách diễn xuất của các diễn viên thời đại này đều na ná nhau, chủ yếu là ai ăn hình hơn ai mà thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv