Trong phòng khách cực rộng theo phong cách Bắc Âu tối giản, ánh đèn sáng ngời thông thoáng rộng rãi. Trên chiếc bàn trà king size, từ đầu này đến đầu kia bày biện chỉnh tề ít nhất vài trăm con chip, mỗi một con chip đều thuận theo tâm lý ngăn nắp cưỡng chế của người bày biện mà ngay ngắn thẳng thớm đến khiến người ta nhìn mà đã mắt.
Thiếu niên tuấn tú ngồi trên mặt thảm giữa bàn trà và sopha, một ít lông dê màu trắng bị ép xuống, ngọn đèn ấm áp lơ đãng… cảnh tượng này quả thực vô cùng tốt đẹp.
Sau khi Sở Ngôn về đến nhà liền đem số chip phim điện ảnh trong phòng cất chưa ra nghiêm túc nghiên cứu. Vừa thấy Hạ Bách Thâm trở về cậu lại vẫy tay, khiến đối phương tung tăng chạy tới ngồi xổm ở đối diện.
Sở Ngôn phát ra một tiếng hừ mũi nhẹ, nói: “Anh thích đạo diễn nào nhất.”
Hạ Bách Thâm từ lâu đã khôi phục khỏi trạng thái kinh ngạc khi vừa vào cửa, mặc dù vẫn không hiểu chuyện gì thế nhưng cứ đơn giản binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn, dù sao Ngôn Ngôn nhà anh cũng sẽ không hại anh.
Vì vậy Hạ Bách Thâm trấn định nói: “Không có.”
Nghe xong lời này Sở Ngôn sửng sốt: “Không có?”
Môi mỏng của Hạ Bách Thâm cong lên, không chút dao động cười cười: “Ừ, không có.”
Cái tình huống này khiến Sở Ngôn có chút không nắm bắt được, y suy tư một chút rồi tiếp tục hỏi: “Vậy tác giả anh thích nhất thì sao?”
Hạ Bách Thâm hơi nhướn mày, sau một lúc mới nói: “Không có.”
Sở Ngôn: “Quyển sách thích nhất?”
Hạ Bách Thâm: “Không có.”
“Âm nhạc gia?”
“Không có.”
“Nhà thiết kế?”
“Không có.”
…
Hỏi đến cuối cùng, Sở Ngôn đã giận đến nói không ra hơi, bực bội: “Diễn viên cũng không có đi?”
Lời này vừa dứt, trong ánh mắt đen kịt của người đàn ông nọ hiện lên một đạo tia sáng, anh giơ cánh tay lên, cẩn thận chống vào biên giới của bàn trà, đỡ cằm, cười nhạt nói: “Cái này có.”
Sở Ngôn sửng sốt: “Có?”
Hạ Bách Thâm giữ nguyên ngữ điệu nói: “Diễn viên anh thích nhất, là Sở Ngôn.”
Cái đáp án này tựa hồ vô cùng đột ngột nhưng cũng là nằm trong dự liệu. Sở Ngôn hơi sửng sờ một lát, sau đó nhịn không được cong cong khóe môi, cảm giác nôn nóng buồn bực vẫn tồn tại từ sau khi phi thuyền hạ xuống bỗng nhiên giống như bị một bàn tay dịu dàng vuốt ve. Y đồng dạng dùng tay chống cằm, ý cười dịu dàng nhìn người đàn ông trước mặt: “Em đoán, anh cũng có bài hát yêu thích nhất?”
Hạ Bách Thâm bình tĩnh nói: “Có, 《Chu kỳ 》.”
Sở Ngôn lại nói: “Phim truyền hình yêu thích nhất?”
Hạ Bách Thâm kéo nhẹ khóe môi: “Cái này có hai bộ, 《Huyết chiến 》 và 《 Thịnh Thế 》.”
Sở Ngôn trực tiếp ngã ra salon đằng sau, hai tay chống lên tấm thảm mềm mại dễ chịu, ngước mắt nói: “Ồ? Vậy em đoán anh còn có phim điện ảnh yêu thích nhất, tỷ như 《Cực quang 》, 《Tiếng vọng nơi góc biển》, 《Tinh quang 》 và 《 Ba kẻ lừa đảo 》.”
Nào ngờ những lời này vừa dứt Hạ Bách Thâm lại nhẹ nhàng lắc đầu, thấy ánh mắt kinh ngạc của Sở Ngôn anh chậm rãi đi tới bên cạnh thiếu niên, vừa định nắm bàn tay cậu lại bị tránh đi. Hạ Bách Thâm khẽ run, sau đó bất đắc dĩ cười cười: “Anh không thích 《 Ba kẻ lừa đảo 》.”
Sở Ngôn nghe vậy khá ngạc nhiên: “Vì sao?”
Thần sắc của Hạ Bách Thâm lập tức nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Em đã diễn cặp với người kia.”
Sở Ngôn: “… Em nhớ, ở 《Tinh quang 》 em và Tiểu Bạch thậm chí còn có cảnh hôn và cảnh giường chiếu nha?”
Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng nhướn mày: “Em nhất định muốn nhắc anh nhớ việc này?” Dừng một chút lại nói thêm: “Thế nhưng Bạch Kỳ Nhiên đã có đối tượng.”
Sở Ngôn: “… Anh vì sao ngay cả chuyện này cũng biết?!”
Hạ Bách Thâm mỉm cười, ngữ điệu trấn định nói: “Anh rất quan tâm em, Ngôn Ngôn, cũng quan tâm bạn bè em.” Nói rồi không đợi Sở Ngôn kịp phản ứng sự khác lạ trong đó, Hạ Bách Thâm bỗng nhiên kéo bàn tay của thiếu niên nhà mình lại đặt trong tay vuốt ve.
Tay của Sở Ngôn cũng không nhỏ hơn Hạ Bách Thâm bao nhiêu, chỉ là càng thêm thon gầy. Ngón tay ngòi viết thon dài thẳng tắp, đẹp như bạch ngọc tạc ra. Hạ Bách Thâm không chút nề hà xoa xoa đôi bàn tay mềm mại trắng noãn kia, khiến cho trong lòng Sở Ngôn ngứa một chút, khi y muốn giật khỏi cử chỉ nhàm chán của người đàn ông này thì chợt nghe anh hỏi: “Em đột nhiên hỏi anh nhiều chuyện như vậy, là có việc gì sao?”
Tuy rằng trong lúc tán gẫu Hạ Bách Thâm đã mượn được cơ hội nói ra mấy lời tâm tình lãng mạn, thế nhưng anh cũng hiểu Sở Ngôn không có khả năng nhàm chán đến mức đem tất cả chip sưu tập của anh bày ra đây để giũ bụi, tùy tiện nhìn qua mấy lượt
Vậy nên, Sở Ngôn đem chuyền mình nhận được lời mời của《Cùng trò chuyện》nói cho Hạ Bách Thâm. Lúc anh nghe được cái tên này có chút nao nao, sau một hồi sắc mặt có hơi cổ quái, nói: “Lại là cái tiết mục này à…”
Sở Ngôn chợt nhớ tới: “Đúng rồi, anh hẳn là cũng đủ tiêu chuẩn để bọn họ mời, anh từng tham gia sao?”
Hạ Bách Thâm đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, phi thường tiếc nuối nói: “Mấy năm trước bọn họ từng mời anh, bất quá khi đó anh không ở Hoa quốc, cũng tương đối bận rộn nên không nhận lời.” Nói đến đây, Hạ Bách Thâm nặng nề thở dài, vẻ mặt hối hận biết vậy chẳng làm, nói: “Không bằng lần này anh và em cũng tham gia chương trình, để bọn họ thuận tiện thăm hỏi cả hai?”
Trả lời Hạ Bách Thâm chính là cái nắm tay lặng lẽ của Sở Ngôn.
Sở Ngôn đến thế giới này bất quá mới hơn hai năm, hơn nữa đại đa số thời gian đều là bận rộn công tác. Cậu đối với một ít đạo diễn, diễn viên, ca sỹ đương đại coi như có chút hiểu biết, thế nhưng một khi khuếch tán đến tác gia, âm nhạc gia này nọ, y tự nhiên không biết được quá nhiều.
Hiểu rõ tình huống, Hạ Bách Thâm cũng không hỏi Sở Ngôn vì sao ngay cả tác gia và âm nhạc gia yêu thích cũng không có, bình tĩnh tiếp nhận sự thật ‘Bà xã nhà mình đối với danh nhân mấy trăm năm gần đây không quá hiểu biết’, nắm tay Sở Ngôn tiến lên lầu hai biệt thự.
Cửa gỗ lim dày nặng được đẩy ra, bên trong là khu thự viện cao đến ba tầng, kiến trúc cầu thang xoay tròn khiến nơi này càng có vẻ thanh tịnh ưu nhã, trần nhà là thủy tinh chóp tròn, ánh sáng rực rỡ từ trên rọi xuống lóa mắt tựa như dãy ngân hà thật sự.
Rất nhiều đèn huyền phù nhẹ nhàng nhảy múa giữa không trung, ánh sáng mông lung tựa như tinh linh đang khiêu vũ, thỉnh thoảng còn vờn quanh giá sách lân cận.
Giống như phán đoán của Chu Hòa Huy, hứng thú của Hạ Bách Thâm vẫn rất cao nhã. Tại thời đại này, đọc sách tuyệt đối là sở thích xa xỉ đến tận cùng, hơn nữa Hạ Bách Thâm thích còn không phải là sách điện tử mà là loại sách thật sự làm bằng giấy, có trọng lượng có cảm giác, có thể nâng được trên tay.
Hương giấy mực trầm trầm khiến từng con chữ giống như nặng đến nghìn cân, tiến thẳng vào lòng người đọc.
Hạ Bách Thâm kéo tay Sở Ngôn, tiến vào thư viện cá nhân này, hỏi: “Em thích thể loại sách gì?”
Sở Ngôn suy nghĩ một chút, đáp lại: “Em không thích sách triết học cũng không thích tiểu thuyết, nếu thật phải nói có lẽ em thích kịch nghệ, bất quá lại không phải kiểu của William Shakespeare. Tuy rằng kịch của ông ấy rất hay nhưng không thuộc sở thích của em.”
Cho dù qua nghìn năm, tên tuổi của William Shakespeare vẫn vang dội như trước, vậy nên Sở Ngôn nói ra lời này cũng không có vấn đề gì, thế nhưng Hạ Bách Thâm nghe xong lại suy tư hồi lâu, sau đó kéo tay Sở Ngôn bước lên thang lầu xoay tròn, sau đó dừng lại tại một bậc thang: “Anh nghĩ, em sẽ thích ông ta.”
Hạ Bách Thâm rút ra một quyển sách thật dày đưa cho Sở Ngôn.
Sở Ngôn cầm lấy xem một chút, đây là một quyển tuyển tập hý kịch, tác giả quả thực y cũng từng nghe nói, là một bậc thầy viết kịch hơn trăm năm trước. Nhìn mấy chữ thếp vàng phía trên quyển sách, Sở Ngôn nửa tin nửa ngờ ngước mắt nhìn Hạ Bách Thâm, người sau chỉ cười nhạt gật đầu nhún vai, vậy nên Sở Ngôn liền cúi đầu xem.
Vừa xem như vậy… thực sự liền xem đến nửa đêm!
Một vở kịch tốt có thể dựa vào văn tự đắp nặn cả thế giới ra trước mặt đọc giả, trong thế giới đó có thật nhiều nhân vật lập thể rõ ràng, có nội dung xung đột kịch liệt, mỗi một lần chuyển cảnh đều khiến trái tim người xem hồi hộp, mỗi một câu thoại ngân nga đều chảy xuôi linh hồn tác giả.
Đợi đến khi Sở Ngôn đọc xong ba vở kịch, ngay khi chuẩn bị đọc đến vở thứ tư lại chợt bị bàn tay Hạ Bách Thâm che lại trang sách.
Sở Ngôn kinh ngạc ngẩng lên, chợt thấy Hạ Bách Thâm đang nhìn mình khẽ lắc đầu, nói: “Nghỉ chút đã.”
Vừa nói xong, không đợi Sở Ngôn phản ứng, Hạ Bách Thâm liền cầm lấy quyển sách trong tay thiếu niên cất đi, sau đó nắm tay Sở Ngôn bắt đầu xuống lầu. Vừa đi Hạ Bách Thâm vừa ngưng trọng nói: “Anh không nên giới thiệu quyển sách này cho em.”
Sở Ngôn cũng cảm thấy hôm nay mình đã đọc sách đến quá khuya, thế nhưng nghe được lời này lại kinh ngạc nhíu mày: “Vì sao?”
Âm cuối của thiếu niên còn đang quanh quản trong không khí, hai người vẫn chưa xuống khỏi thang lầu xoay tròn, người đàn ông bỗng nhiên xoay lại ép Sở Ngôn vào một giá sách. Sở Ngôn ngơ ngác nhìn người trước mặt, chỉ thấy đôi mắt thâm trầm đen kịt của người nọ hơi nheo lại, nguy hiểm kéo nhẹ khóe môi, ngữ điệu không vui nói: “Em vừa về đến Thủ đô tinh liền lo đọc sách, không quan tâm đến anh?”
Sở Ngôn cố ý khiêu khích: “Anh có đẹp mắt hơn quyển sách này không?”
Hạ Bách Thâm cười nhẹ một tiếng, chậm giọng nói: “Ừ, anh không đẹp bằng nó, thế nhưng… em càng thích anh.”
Sở Ngôn phì một cái bật cười: “Anh tự mãn quá rồi.”
Tiếng cười thanh thúy của Sở Ngôn vang vọng trong không gian rộng mở, trong đáy mắt người đàn ông hoàn toàn không có ý cười, chỉ gắt gao dừng lại trên người thiếu niên đối diện. Rất nhanh, Sở Ngôn cũng ngừng lại tiếng cười, đôi mắt phượng thanh thú đồng dạng chăm chú nhìn người trước mặt.
Sau đó, lại bắt đầu một nụ hôn triền miên dài dằng dặt.
Tiểu biệt thắng tân hôn —— cái câu này từ xưa đến nay vẫn không hề thay đổi.
Bởi vì ngày hôm sau còn phải tham gia 《Cùng trò chuyện》, ngay lúc hai người chuẩn bị không thể kềm chế được, Sở Ngôn cố nén cảm xúc sôi trào của mình đè lại bàn tay Hạ Bách Thâm. Vậy nên hai chồng chồng trẻ vừa mới từ biệt bốn năm ngày chỉ có thể ôm nhau tắm trong ánh trăng mà đi ngủ.
Trước khi ngủ, Sở Ngôn nhịn không được nói: “Tiểu Bạch khoe ân ái với em.”
Hạ Bách Thâm hơi ngẩn ra, sau hồi lâu mới hiểu được ý tứ của Sở Ngôn, anh suy nghĩ một lúc mới thăm dò hỏi lại: “Em cũng khoe cho cậu ta xem?”
Sở Ngôn lập tức xoay người rời giường, chụp một tấm ảnh nắm tay cùng người bên cạnh gửi cho Bạch Kỳ Nhiên đang ở tại phim trường 《Diêu tưởng thanh 》xa xôi. Đợi đến ngày hôm sau lúc vừa thức dậy, Sở Ngôn cũng không đợi được tin tức Bạch Kỳ Nhiên bị mình ép đến khóc, ngược lại còn nhận được một bức ảnh ——
Bạch Kỳ Nhiên: /Ôi chao Tiểu Ngôn, tay cậu lớn thật đấy, tay anh nhỏ hơn cậu một ít, cậu xem bọn anh nắm tay như vậy có phải đặc biệt có cảm giác ấm ám bao bọc không?/
Hình gửi kèm theo đồng dạng cũng là ảnh nắm tay, thế nhưng tay của Cố Trầm Trạch lớn hơn tay Bạch Kỳ Nhiên khoảng nửa đốt, vậy nên phảng phất có thể đem bàn tay của Bạch Kỳ Nhiên bao trọn trong tay mình, tản ra cảm xúc ngọt ngào ấm á.
Sở Ngôn hoàn toàn không phải chó FA: “…”
Suốt ngày hôm đó, Sở Ngôn đã đem hơn hai mươi kỳ《Cùng trò chuyện》gần đây xem xét tỉ mỉ, khách mời có từ minh tinh điện ảnh truyền hình danh nhân xã hội, từ tân tinh văn đàn đến trùm tài chính… Sở Ngôn đối với tiết mục này đã có lý giải rõ nét hơn, đồng thời cũng làm xong chuẩn bị nhất định.
Ngày hôm sau, Chu Hòa Huy đúng giờ đón Sở Ngôn đi quay chương trình, trên xe huyền phù anh nhịn không được hỏi thăm: “Tiểu Ngôn, cậu xác định đã chuẩn bị tốt rồi chứ? Lực ảnh hưởng của 《Cùng trò chuyện》 rất lớn, hơn nữa còn là chương trình trực tiếp, không có cơ hội cho cậu sửa sai, quan trọng hơn là bọn họ còn không có kịch bản.”
Cái ‘không có kịch bản’ trong miệng của Chu Hòa Huy cũng không phải ‘khách mời không thể chuẩn bị kịch bản’ mà là ‘phía chương trình không giao kịch bản cho khách mời’. Bọn họ sẽ không nói cho khách mời biết chuẩn bị phỏng vấn đề tài gì, cũng không nói rõ chừng mực cụ thể.
《Cùng trò chuyện》 chính là ‘để khách mời đến trò chuyện’, thế nhưng nếu tất cả đều đã chuẩn bị xong hết, vậy còn cần gì đến ‘trò chuyện’ chứ?
Xe huyền phù màu trắng nhanh chóng lướt qua đường phố, đợi đến tận trưa Sở Ngôn mới đến được tòa nhà đài truyền hình Hoa Hạ phía bên kia Thủ đô tinh, chuẩn bị tham gia chương trình phỏng vấn trực tiếp《Cùng trò chuyện》.