Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 127



Hai năm trước, sau khi Hạ lão gia tử và nguyên chủ ký hiệp ước đã đưa nguyên chủ đi tiêm dịch cải tạo.

Thời đại này, nếu như đồng tính nữ muốn sinh con chỉ có thể làm dung hợp tế bào ngoài cơ thể, thế nhưng đồng tính nam muốn sinh con lại có chọn giữa hai biện pháp. Loại thứ nhất chính là dung hợp tế bào bên ngoài cơ thể, sau đó đưa vào bên trong đào tạo, loại thứ hai là cải tạo thân thể một bên, khiến người này trong khoảng thời gian nhất định có thể thụ thai.

Cải tạo dịch đối với thân thể con người không có bất kỳ tác dụng phụ nào, thời hạn hiệu lực cũng vẻn vẹn chỉ có ba năm, ba năm sau sẽ tự động đào thải ra khỏi cơ thể, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì. Vậy nên năm đó, sau khi Hạ lão gia tử ký hiệp ước với nguyên chủ liền trực tiếp để bác sỹ tư nhân của nhà họ Hạ tiêm dịch cải tạo cho y.

Dịch cải tạo cũng không ảnh hưởng gì đến thân thể Sở Ngôn, y vẫn có thể tiếp tục sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi bình thường như trước, bất quá chỉ cần mang thai thì dịch cải tạo sẽ hợp thành khí quan cất chứa phôi thai trong cơ thể y, khiến đứa bé này có thể sinh trưởng bình thường.

Việc này Sở Ngôn không biết, mà Hạ Bách Thâm lại không để ý.

Thậm chí ngay cả Hạ Bách Thâm cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ có con, dù sao anh từ nhỏ đã bị quán triệt tư tưởng nhà họ Hạ mấy trăm năm nhất mạch đơn truyền, có thể có con là một kinh hỉ, thậm chí có người năm sáu mươi tuổi cũng không thể sinh con, đây là việc vô cùng bình thường.

Mà hiện tại, sau khi Hạ lão gia tử nhắc đến chuyện này, Hạ Bách Thâm rốt cục ý thức được việc vẫn bị mình sao lãng.

Tỷ lệ phù hợp gene lên đến trăm phần trăm, đây là tình huống chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử!

Trong lĩnh vực y học vẫn có một cách nói, chỉ cần tỷ lệ phù hợp gene lên đến 70% đã có thể coi như bách phát bách trúng. Mà hiện tại, bọn họ lại xứng đôi 100%, hơn nữa còn làm… không chỉ một lần.

Trong đoạn thời gian này Sở Ngôn vẫn nói mình lên cân, Hạ Bách Thâm lại không cảm thấy thiếu niên nhà mình tròn ra ở đâu, ngược lại vẫn là vô cùng gầy gò, cần phải vỗ béo thêm. Bất quá chuyện nếu là như vậy, hình như thật sực có thể giải thích.

Mây đen dày nặng lạnh lẽo bao trùm mặt đất, thoạt nhìn giống như một dòng nước mực nồng đậm không thể xua tan, che khuất cả nền trời. Tiếng sấm nổ vang ùng ùng rung động giữa không trung, tia chớp màu bạc tựa như mãng xà lao vụt qua không trung, để lợi ánh sáng hung tợn.

Tại tầng cao nhất của bệnh viện Hạ thị, một người đàn ông tuấn mỹ cao lớn đang ngồi trên dãy ghế đặt tại hành lang, ngón tay nắm chặt gần như muốn đâm vào da thịt. Mà trên dãy ghế dài đối diện, gương mặt xinh đẹp của thiếu niên cũng không có chút biểu tình nào, sắc mặt không thay đổi nhìn mặt đất, không nói một lời, chỉ là đơn thuần nhìn.

Thân thể Sở Ngôn hơi tựa ra sau, dựa lên vách tường trơn mịn mềm mại, ánh mắt bình tĩnh nhìn mặt đất, tựa hồ không nhìn thấy người đàn ông đang ngồi đối diện, thậm chí xem đối phương như không tồn tại.

Sở Ngôn hoàn toàn không ghét trẻ con, thế nhưng như vậy cũng không có nghĩa là y cho rằng bản thân sẽ có cơ hội mang thai.

Trong trí nhớ của y cũng không có việc tiêm dịch cải tạo kia, đồng thời y chỉ vừa đến thế giới này được hai năm, còn không thể tiếp thu việc nam giới có thể mang thai.

Hạ Bách Thâm nói, bọn họ có tỷ lệ gene tương xứng lên đến 100%, hơn nữa… trước đó còn làm hai lần, mỗi lần đều phi thường kịch liệt. Sau cảm giác sảng khoái ân ái chính là sự tan vỡ của quá trình mang thai, khi ấy đã vui vẻ mãnh liệt thế nào, hiện tại có bấy nhiêu thâm trầm tuyệt vọng.

Hai người ngồi trên ghế dài tại hành lang hồi lâu, Hạ Bách Thâm bỗng nhiên mở miệng: “Nếu như mang thai, Ngôn Ngôn, em muốn làm thế nào?”

Hạ Bách Thâm biết Sở Ngôn vẫn luôn bài xích việc sinh con, càng đừng nói đến mang thai. Lúc anh nghĩ đến Sở Ngôn rất có thể đã mang thai, phản ứng đầu tiên không phải là Sở Ngôn sẽ có bao nhiêu tức giận mà là không biết phải đối đãi đứa bé kia ra sao.

Câu nói của Hạ Bách Thâm rơi xuống, Sở Ngôn cũng không trả lời, dãy hành lang càng thêm vắng vẻ. Qua hồi lâu, Sở Ngôn hỏi: “Anh cho rằng, nếu như quả thật mang thai, em sẽ không cần đứa bé này?”

Hạ Bách Thâm nhất thời nghẹn lời.

Anh thật sự đã nghĩ như vậy, với tính cách của Sở Ngôn, cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho việc như thế phát sinh trên người mình. Hạ Bách Thâm phi thường lo lắng Sở Ngôn sẽ làm ra chuyện quá khích gì đó. Giận anh chỉ là việc nhỏ, anh lo lắng nhất chính là Sở Ngôn sẽ không muốn đứa bé này.

Bất quá, sau đó thiếu niên lại đột nhiên nở nụ cười, Sở Ngôn khẽ lắc đầu ngước mắt nhìn Hạ Bách Thâm: “Nếu quả như thật có, em sẽ không xóa bỏ nó. Đây là một sinh mệnh, em có thể sẽ đưa ra ngoài cơ thể đào tạo, dùng những phương thức khác để sinh đứa bé ra, thế nhưng bất luận như thế nào em cũng sẽ giữ nó lại, sau đó nuôi nấng đến trưởng thành.”

Sở Ngôn vẫn cho rằng, mang thai sinh con là chuyện vĩ đại nhất trên đời, mà mẹ cũng là người vĩ đại nhất trên thế giới. Y có năng lực nuôi lớn hài tử, lại không có năng lực làm ra chuyện phá thai, cho dù chuyện này đã triệt để đánh nát tự tôn của y, vượt ra khỏi nhận tri của y, khiến y tan vỡ tuyệt vọng.

Đáp án của Sở Ngôn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hạ Bách Thâm, thế nhưng nếu đã đến tận nơi này, như vậy anh cũng sẽ không lui bước.

Móng tay ghim sâu vào da thịt, Hạ Bách Thâm chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nói: “Chúng ta vào đi thôi.”

Sở Ngôn trầm mặc cúi đầu, không trả lời.

“Nếu đã tới, như vậy liền không cần rút lui. Ngôn Ngôn, anh vào cùng em.”

Mười phút sau, Sở Ngôn rốt cục đứng dậy. Động tác của y vô cùng thong thả, giống như cả người đều bị đơ cứng, ánh mắt bình tĩnh, thần sắc bình tĩnh, bất quá gương mặt lại không có chút huyết sắc nào, chỉ là y rốt cục đã chuẩn bị xong tâm lý tiếp thu sự thật, muốn xem một chút… mình rốt cục có mang thai hay không.

Vừa rồi khi Sở Ngôn đi tới bệnh viện Hạ thị bất chợt muốn rút lui. Y phi thường sợ hãi, nếu như y mang thai thì nên làm sao bây giờ. Phá thai là không thể nào, thế nhưng y làm sao đối mặt với sự thật này? Vậy nên khi chuẩn bị bước vào phòng kiểm tra, Sở Ngôn thủy chung đứng yên ở cửa không cất bước, một mực kéo dài thời gian.

Thấy thiếu niên rốt cục đứng lên, Hạ Bách Thâm cũng thở dài một hơi, tiến đến dự định kéo tay thiếu niên. Bất quá bàn tay vừa chạm vào liền bị người sau bỏ qua, Hạ Bách Thâm kinh ngạc giật mình trợn to mắt, một lát sau cũng mỉm cười tự giễu.

Vài phút đồng hồ trôi qua, bọn họ tiến vào phòng kiểm tra.

Ba mươi giây sau…

Viện trưởng sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi: “Hạ… Hạ tiên sinh, cậu Sở không có mang thai.”

Hạ Bách Thâm: “…”

Sở Ngôn: “…”

Sau một lúc lâu, Hạ Bách Thâm nhịn không được hỏi thăm: “Ông xác định?!”

Lão viện trưởng khẩn trương nuốt nước bọt một cái, run như cầy sấy, thanh âm cũng run lên nói: “Tôi… tôi xác định, Hạ tiên sinh, chuyện mang thai này nghìn năm trước có thể còn kiểm tra sai, thế nhưng hiện tại sẽ không xuất hiện chuyện như vậy. Tuy rằng phương diện y học không có việc gì có thể khẳng định hoàn toàn, thế nhưng lần này… cậu Sở thực sự không có thai.”

Hiện tại đến phiên Sở Ngôn hoài nghi: “Bác sỹ, tỷ lệ tương xứng gene của chúng tôi ngài cũng biết đến, hơn nữa chúng tôi…” Dừng một chút, Sở Ngôn lạnh mặt nói tiếp: “Giữa chúng ta cũng không chỉ phát sinh quan hệ một lần, theo lý thuyết không nên là tình huống như vậy. Ngài thật sự xác định sao?”

Lão viện trưởng chỉ cảm thấy, hôm nay mình đúng là xui xẻo đến tám đời rồi.

Có thai hay không ông có thể không biết sao? Cho dù ông là mắt mờ, bên cạnh còn có toàn bộ bác sỹ khoa sản của bệnh viện theo dõi nha! Tuyệt đối không có khả năng mười mấy người bọn họ đều nhìn nhầm!

Bất quá đừng nói Hạ Bách Thâm, ngay cả Sở Ngôn cũng không tin mình vậy mà không mang thai. Tiếp đó y liền thay đổi chín cái máy móc kiểm tra, mỗi một lần đáp án đều là “Không có thai”.

Chuyện cho tới lúc này, Hạ Bách Thâm đã nhíu chặt chân mày, không biết nên nói những gì, mà Sở Ngôn cũng nhấp môi, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Viện trưởng, còn có những cách kiểm tra khác không??”

Lão viện trưởng sửng sốt: “Cậu Sở, ý của cậu là…”

Một phút đồng hồ sau, Sở Ngôn mặt không đổi sắc nhìn ống máu đã rút ra của mình, sau đó bắt đầu tiến hành kiểu xét nghiệm cổ xưa nhất. Bất quá không qua bao lâu, bác sỹ lại rất miễn cưỡng thông báo lần nữa ‘Không có thai’, khiến nhiệt độ trong phòng thoáng cái hạ xuống mức không.

Ba phút sau, Sở Ngôn mỉm cười nhìn viện trưởng nói một tiếng cám ơn, sau đó bỗng nhiên kéo tay người đàn ông bên cạnh đi sang chỗ khác. Các bác sỹ vẻ mặt kinh ngạc nhìn ông chủ nhà mình cứ thế bị lôi đi, sau khi đến trước một phòng bệnh VIP không người, Sở Ngôn quay đầu nhìn nữ y tá cách đó không xa, mỉm cười.

Y tá kia theo bản năng bước tới, nhanh chóng mở cửa giúp Sở Ngôn, sau đó mọi người liền thấy cậu thiếu niên cao gầy kia dùng sức đẩy người đàn ông nọ vào cửa, sau đó “Rầm ——” một tiếng đóng lại.

Các bác sỹ: “…”

Trong phòng bệnh, Sở Ngôn vừa vào trong đã giáng một đấm lên ngực Hạ Bách Thâm, diễn biến này quá nhanh, Hạ Bách Thâm không kịp phòng bị, vững vàng đỡ lấy.

Sau khi cơn giận qua đi, Sở Ngôn cắn răng gằn từng chữ hỏi: “Hạ Bách Thâm, đây rốt cuộc là có chuyện gì?!”

Hạ Bách Thâm che ngực, vừa ngẩng đầu lên muốn nói mình cũng không hiểu vì sao lại có thể như vậy, bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Sở Ngôn. Khi nhận được kết quả sau cùng, Sở Ngôn vẫn luôn tỏ ra kiên cường rốt cục triệt để tan vỡ, y viền mắt đỏ bừng, hàm răng cắn chặt, phảng phất giống như một chú cừu con ngoan cường cố chấp.

Cho dù có nhiều lời giải thích hơn nữa vào giờ khắc này đều hóa thành hư vô, Hạ Bách Thâm than nhẹ một tiếng, kéo thiếu niên lại ôm vào lòng.

Sở Ngôn tự nhiên lần nữa tung ra một cú đấm, Hạ Bách Thâm lại không chút tránh né nhận lấy, sau khi kêu một tiếng đau đớn, anh nhẹ nhàng ôm lấy người yêu, mềm giọng nói: “Ngôn Ngôn, tin anh, anh cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Chúng ta lại cẩn thận kiểm tra lần nữa có được không?”

Sở Ngôn cười lạnh một tiếng: “Kiểm tra cái gì? Không mang thai chính là không mang thai, anh đừng mơ mộng hão huyền.”

Nói xong, Sở Ngôn liền muốn tránh khỏi cái ôm của Hạ Bách Thâm, thế nhưng y còn chưa bắt đầu động tác lại nghe Hạ Bách Thâm nhỏ giọng thủ thỉ bên tai: “Chúng ta đi kiểm tra một chút, vì sao… em không có thai.”

Năm phút sau, cửa phòng bệnh VIP bị người kéo ra, các bác sỹ thẳng tắp đứng đó không dám liếc mắt nhìn nhiều một cái, thế nhưng khóe mắt đều không nhịn được len lén liếc về phía này. Chỉ thấy trong mắt Sở Ngôn mang theo một chút tơ máu, tựa hồ vô cùng uể oải, mà sắc mặt Hạ Bách Thâm lại có chút tái nhợt, y phục cũng hơi nhăn nhúm.

—— Giống như đã biết được chút chuyện không nên biết gì đó, làm sao đây!

Hạ Bách Thâm nhìn về phía lão viện trưởng, bình thản nói: “Kế tiếp tôi muốn kiểm tra thân thể toàn diện.” Dừng một chút, Hạ Bách Thâm bổ sung: “Hai người chúng tôi cùng nhau kiểm tra.”

Vừa nghe xong, lão viện trưởng bổng chốt sửng sốt, ông ngẩng đầu nhìn Hạ Bách Thâm, chợt thấy người sau ánh mắt thâm trầm, môi mỏng khẽ nhếch, bộ dạng người sống chớ gần. Lão viện trưởng cổ họng cẳng thẳng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng an bày cấp dưới chuẩn bị.

Từ đêm hôm trước đến chạng vạng ngày hôm sau, Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm đã làm vô số hạng mục kiểm tra.

Suốt cả hai đời của Sở Ngôn cộng lại, chỉ sợ chưa từng kiểm tra nhiều như vậy đi.

Y học thời đại này đã có nhiều bước tiến bộ đột phá, tất cả các bác sỹ đều biết, án theo lẽ thường mà nói Sở Ngôn tuyệt đối đã mang thai, hơn nữa còn là sau khi hai người làm xong lần đầu tiên khẳng định đã mang thai.

Tỷ lệ gene tương xứng 100% cũng không phải gạt người, cho dù nhà họ Hạ có bao nhiêu đời nhất mạch đơn truyền cũng không đánh vỡ được tỷ lệ truyền kỳ này. Mang thai là bình thường, không mang thai mới là không bình thường, trừ phi… có thân thể của người nào đó xuất hiện vấn đề!

Vừa bắt đầu kiểm tra, đã liên tục kiểm tra đến hơn hai mươi giờ đồng hồ.

Sở Ngôn hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, mà Hạ Bách Thâm cũng nắm lấy tay của thiếu niên an tĩnh chờ đợi.

Từng cái kết quả không ngừng xuất hiện, đến cuối cùng dẫn đến kết quả như thế này: Thân thể Sở Ngôn phi thường khỏe mạnh, thân thể Hạ Bách Thâm cũng phi thường khỏe mạnh. Cải tạo dịch trong thân thể Sở Ngôn còn tám tháng chu kỳ hoạt động, không hề có dị thường.

Loại kết quả này, đừng nói Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm có chấp nhận hay không, ngay cả lão viện trưởng cũng không thể tiếp thu. Đây chính là tỷ lệ xứng đôi 100%, làm sao lại có loại chuyện như vậy phát sinh?

Cho nên, đến chạng vạng ngày thứ hai, cơn mưa to gián đoạn lại lần nữa đổ xuống mặt đất, Sở Ngôn đã mệt mỏi ngủ mất, Hạ Bách Thâm kéo đầu của thiếu niên tựa lên vai mình, để cậu nghĩ ngơi đôi chút.

Lúc này, lão viện trưởng vẻ mặt kinh hoảng chạy ra khỏi phòng, ông trước giờ vẫn luôn đức cao vọng trọng khó được một lần biểu hiện thất kinh, nhanh chóng đến trước mặt Hạ Bách Thâm, hoàn toàn không thể che giấu ánh mắt khiếp sợ, vừa mở miệng liền nói: “Hạ tiên sinh, đã xảy ra chuyện!”

Hạ Bách Thâm khẽ rung, thanh âm của lão viện trưởng quá kích động, Sở Ngôn cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại. Y chớp mắt một chút cố xua tan cơn buồn ngủ, còn chưa thấy rõ cảnh tượng trước mặt đã nghe thanh âm của lão viện trưởng run rẩy vang lên bên tai mình ——

“Hạ tiên sinh, cậu Sở, hai người… thật giống kết hợp liền tạo thành vô sinh!”

Hạ Bách Thâm: “…”

Sở Ngôn: “…”

Vô sinh cái đầu ông!!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv