Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của người phụ nữ, chợt nở nụ cười. Anh hờ hững đáp, giống như là tự nhủ: " Tôi rất khỏe."
Khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh, không hề tỏ ra một chút cảm xúc nào. Ngụy Vô Lan cúi đầu, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, không nói lại được.
Trận mưa này không lớn, nhưng mưa liên tục suốt mấy ngày liền, rèm cửa màu màu nâu sậm bị gió thổi lên, từng giọt mưa đập lên cánh cửa, ở dưới bệ cửa tràn ra một ít nước đọng.
Trong không khí mang theo mùi ẩm ướt, Triển Mộ không có ý định đóng cửa sổ lại, chỉ là ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm hình trong ngăn kéo, thật lâu cũng không hề cử động.
Ngụy Vô Lan khẽ hừ một tiếng, bước nhanh đến chỗ của sổ để đóng lại, trong nháy mắt, thư phòng khôi phục lại sự yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
" Anh muốn tìm đến cái chết tôi không xen vào, tôi chỉ đến thông báo với anh một tiếng, sáng sớm ngày mai tổng giám đốc của tập đoàn Phi Hồng đến đây bàn về chuyện hợp đồng, tốt nhất anh nên chỉnh đốn lại dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của mình một chút. Với giá trị hợp đồng lên đến 50 triệu, tôi không muốn vì bộ dạng như quỷ của anh khiến chúng ta thất bại."
Tầm mắt của Triển Mộ vẫn dừng lại trên tấm ảnh, để ý kĩ có thể thấy rõ ràng anh không hề nghe thấy khiến Ngụy Vô Lan lạnh mặt quát: " Mẹ kiếp! Anh đừng thể hiện dáng vẻ thâm tình cho tôi xem nữa, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Khi cô ta còn sống, anh đối xử với cô ta thể nào thì chính anh rõ nhất, cũng chỉ có lão già nhà họ Thương kia sẽ hồ đồ tin anh. Bây giờ người nhà họ Thương cũng chết gần hết rồi, anh còn giả bộ cho ai xem, hả?"
" Vô Lan." Anh lạnh nhạt mở miệng, đột ngột hỏi: " Cậu nói xem, cô ấy sẽ hận tôi sao?"
Ngụy Vô Lan sững sờ, hừ lạnh nói: " Hận! Nếu đổi lại là tôi, dù có thành quỷ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh."
Trong mắt Triển Mộ hiện lên vẻ ảm đạm, lời nói lạnh lùng nhưng lại giống như đang hỏi cô gái trong ảnh: " Nếu hận tôi, sao lại không đến tìm tôi?"
Muốn đánh phải không? Dù cô có biến thành quỷ tới đòi mạng của anh, chỉ cần có thể gặp lại cô một lần, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Lòng ngón tay vuốt ve gò má của người con gái trong tấm ảnh, nhưng cho dù vuốt ve như thế nào, cảm xúc vẫn lạnh lẽo, vô hồn như cũ. " Em có biết không, mỗi ngày tôi đều đang chờ đợi em. . . . ."
Nhưng ngay cả trong giấc mơ, cô cũng chưa bao giờ xuất hiện.
Thời điểm khi một người mất đi một người , cái mùi vị này sẽ như thế nào?
Chỉ cần nghĩ đến từ nay về sau, trên thế gian này không còn xuất hiện người đó nữa, bất luận anh phải chờ đợi bao lâucô cũng sẽ không trở về, cho dù chỉ là. . . . .
Bọn họ cũng chỉ là vợ chồng, chỉ là vợ chồng!
Vốn dĩ chỉ coi người đó như một dạng có cũng được không có cũng không sao được. Nhưng khi thật sự mất đi, anh mới để ý, áo sơ mi của anh là cô là, sinh hoạt hằng ngày của anh là cô lo, trong cuộc sống hằng ngày của anh, ngoài cô ra không có người nào đứng chờ anh ở cửa mỗi ngày. . . .
Cô chăm sóc anh quá tốt, quá tốt, một lòng một dạ coi anh là người chồng của mình mà chăm sóc, tuy bình thản nhưng lại chân thành tha thiết.
Thế mà anh lại chưa bao giờ quý trọng phần chân thành tha thiết này. Anh là Triển Mộ, tổng giám đốc công ty Triển thị, quản lý mấy vạn nhân viên, là người được giới kinh doanh tôn sùng, anh ngẩng đầu nhìn người đời cúi đầu với mình, khinh bỉ những kẻ phải lăn lộn như con kiến hôi.
Anh quá kiêu ngạo, tự phụ.
Mà Triển Mộ anh có quyền để kiêu ngạo. Người đàn ông ưu tú như vậy, sao có thể tình nguyện làm một người bình thường đây.
Nhưng Thương Lam chết rồi.
Người duy nhất coi anh như người bình thường đã biến mất, khiến anh sững sờ.
Làm sao anh tin được, bản thân vốn có được thứ quan trọng nhất, bỗng nhiên biến mất chỉ trong một đêm. Giống như bức tranh thuỷ mặc để lâu ngày, màu mực cũng dần phai nhạt. Sau nhiều năm, thậm chí ngay cả hồi tưởng lại cũng không còn nguyên vẹn, cái cảm giác ấm áp khi có người toàn tâm toàn ý đối xử với mình cũng dần phai nhạt.
Trái tim giống như bị khoét mất một lỗ hổng lớn, tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức anh không kịp phản ứng, cũng không dám động đến vết thương đã ăn sâu vào tim.
Thật ra thì anh đã chết lặng đến mức không còn cảm thấy đau đớn, chỉ còn lại một loại trống rỗng, lan tràn ở lồng ngực, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, không tìm được điểm tựa. Cái này so với đau đớn còn dằn vặt hơn.
Ngụy Vô Lan lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn là Triển Mộ của trước đây, nhưng ở trên người anh lại tồn tại hơi thở sự chán nản suy sụp. Cuối cùng, anh thu lại ánh mắt nhìn về tấm ảnh, khoá ngăn tủ lại, tiếp tục tập trung vào tài liệu, kí giấy tờ.
" Cậu yên tâm! Tôi biết phải làm thế nào."
Ngụy Vô Lan há miệng, nhưng lúc này anh ta không biết phải nói gì. Cuối cùng lúc chuẩn bị đóng cửa, hờ hững nhắc nhở: " Tốt nhất anh nên đi ngủ một chút. Triển thị còn có mấy vạn người phải dựa vào anh để kiếm cơm. Tôi không muốn ngày mai anh gây ra chuyện rắc rối gì đâu."
Đến khi tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng nhỏ, Cho đến ngoài cửa tiếng bước chân càng ngày càng nhỏ, người đàn ông ngồi trên bàn mới dừng lại cây bút đang cầm trên tay.
Khi Triển Tử Tu trở về từ trường học, vừa đúng lúc chạm mặt Triển Mộ đang bước ra từ thư phòng. Trẻ con mười tuổi chính là tuổi còn mải ăn mải chơi, vậy mà ở trên mặt non nớt của Triển Tử Tu lại không tìm được cảm giác đơn thuần, trong sáng đó.
Cậu bé đứng ở bên cạnh cầu thang, cúi người cung kính với người cha đã nuôi dưỡng mình, giọng nói cũng lạnh nhạt: " Ba! Con đã trở về."
Nhìn khuôn mặt giống mình y đúc ở phía trước, Triển Mộ sửng sốt một hồi lâu, gật đầu một cái, nói: " Ăn cơm thôi."
Đứa trẻ do dự một lúc, đột nhiên nói: " Ba! Con chưa thấy đói bụng, con có thể lên nói mấy câu với mẹ được không?"
Triển Mộ dừng lại, nói :" Đi đi."
Đứa bé lễ phép cảm ơn một tiếng, liền quay lưng lại, bóng dáng nhỏ bé đi lên lầu.
Ánh mắt dừng trên bóng lưng nhỏ bé kia, trong mắt Triển Mộ chợt thấy nặng nề, chẳng biết từ bao giờ, quan hệ cha con giữa bọn họ bỗng tở nên xa lạ, không còn thân thiết.
Cửa phòng bị mở ra rồi khép lại, sau đó một giọng nói trong trẻo của bé trai vang lên: " Mẹ! Con đã trở về. Con kể cho mẹ nghe, hôm nay. . . . . ."
Một lát sau, bên cạnh bàn cơm, chj Lưu đã dọn xong bát đũa hỏi: " Ông chủ! Cơm canh đã chuanar bị xong, có cần tôi lên gọi cậu chủ xuống ăn không?"
Thân thể Triển Mộ đứng nghiêm ở bậc cầu thang, ánh mắt nhìn trên cửa bỗng thu hồi lại: " Không cần."
Anh đi tới bên cạnh bàn ăn, nhìn ghế ngồi bên tay phải trống rỗng, nói: " Chị Lưu! Ở đây không còn việc gì nữa, chị trở về đi thôi."
Anh đã từng cho là Thương Lam sẽ đem những bất mãn đối với mình trút lên người đứa bé, cho nên mời liên tiếp nhiều bảo mẫu đến chăm sóc. Nhưng anh tính toán cẩn thận bao nhêu cũng không ngờ, mặc dù không phải tự mình sinh ra nhưng Tiểu Lam vẫn đối xử với Tử Tu như con ruột.
Từ ngày cô xảy ra chuyện đến nay, ví trí bên phải của Thương Lam, chiếc ghế kia cũng không ai chạm đến.
Lúc ăn cơm, Triển Tử Tu phát hiện ba mình vẫn nhìn mình phụ thân vẫn luôn nhìn mặt cậu. Lúc này bên ngoài trời đã tối đen, người giúp việc đều bị Triển Mộ đuổi về, cả phòng bỗng trở nên vắng vẻ hơn.
Cậu dừng lại, có chút nghi ngờ hỏi: " Ba, người đang nhìn cái gì vậy?" Cậu cảm thấy sợ, thay vì nói ánh mắt của ba cậu nhìn trên người cậu, chẳng bằng nói là xuyên qua cậu để nhìn một người khác.
Triển Mộ thu hồi ánh nhìn, đột nhiên nổi giận: " Thầy giáo dạy con phép tắc như thế nào?"
Vô duyên vô cớ bị mắng, đứa nhỏ có chút uất ức, cúi đầu xuống vội vàng và cơm, cũng không dám hỏi thêm nửa câu.
Nhân lúc ánh mắt của ba không để ý, cậu bé lau đi giọt nước mắt, nhìn về chỗ của mẹ, ghế ngồi trỗng rỗng bỗng trở nên lạnh lẽo dị thường.
Khuôn mặt Triển Tử Tu rất giống anh, cho dù là lỗ mũi hay đôi mắt . . . . .
Tay cầm đũa của Triển Mộ bỗng cứng đờ. Nếu như bọn họ có một đứa bé, con trai cũng được, con gái cũng không sao, ít nhất trên người của chúng còn có hình bóng của cô, ít nhất ở hiện tại, ngay cả một thứ nhớ về cô cũng không có. . . . . .
Cuộc sống của anh rất có quy luật. Sau khi ăn xong thì đến thư phòng để làm việc, đến một hai giờ đêm mới đứng dậy trở lại phòng ngủ.
Người đàn ông mở cửa đi vào, dừng chân bên cạnh bàn. Trên bàn bày một cái hũ đựng tro cốt, xung quanh tản ra một luồng âm khí mơ hồ, bốn phía quanh phòng cũng dán đầy các loại bùa chú.
Hình ảnh như vậy, vốn dĩ không nên xuất hiện trong phòng của một người bình thường.
" Tiểu Lam." Anh gọi tên của cô, âm thanh rất nhẹ, giống như là sợ hù dọa cô: " Em đi ra gặp tôi được không?" Bàn tay lau xung quanh chiếc bình lạnh lẽo, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong góc có một chiếc đèn đặt dưới đất, lúc này ánh đèn màu vàng hơi lung lay.
Trong phòng tràn đầy một luồng hơi thở ẩm ướt, quanh năm cửa sổ và cửa chính dán đày những lá bùa màu vàng.
" Nếu như em hận tôi, sạo sao không đến tìm tôi?"
Anh lẩm bẩm nhắc lại, trái tim bỗng siết chặt, đứng lẳng lặng một lúc, cuối cùng rút tay về nằm ở trên giường.
Đầu giường để chiếc gối Thương Lam quen dùng khi còn sống, vỏ gối thêu chỉ vàng phía trên, đó là do tự tay mẹ cô làm, Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn dùng, không bỏ đi bao giờ.
Triển Mộ biết cô là một người luôn nhớ về chuyện cũ, bất luận bề ngoài cô dịu dàng, ôn hoà bao nhiêu, nhưng trong nội tâm cô lại cố chấp hơn ai hết. Cũng chính vì sự cô chấp này, mới khiến cô ở bên cạnh mình.
Giống như là một cuộc đấu sức, nhưng kết cục như vậy, rốt cuộc là ai thua? Là cô, hay là anh.
Anh đưa cánh tay dài ôm lấy chiếc gối đầu, ôm thật chặt vào trong ngực, vùi mặt vào bên trong đó, ngửi mùi hương thơm ngát trên vở gối thật sâu, đó là hương vị đặc biệt trên người Thương Lam.
Anh chưa bao giờ dám mở cửa phòng, cửa sổ ra, vì anh sợ rằn mùi hương trong trí nhớ của anh cũng theo người đó rời đi mà biết mất.
Nhưng từng ngày từng ngày trôi qua, dù anh đóng cửa phòng chặt đến thế nào, hơi thở của cô vẫn từng chút từng chút biến mất, ngay cả mùi hương trên vỏ gối cũng bắt đầu phai nhạt dần.
Triển Mộ nhắm mắt lại, thử không nghĩ đến nữa. Nhưng anh trằn trọc mãi cũng không ngủ được, đây là ngày thứ mấy?
Anh không nhớ rõ mình đã làm viêc liên tục bao lâu, giống như là bị người ta lên dây cót, không ngừng đi làm, xã giao, ăn cơm. . . . . .
Anh không dám dừng lại, không dám chừa lại một chút không gian có thể hoài niệm. Anh sợ, sợ nếu dừng lại, vết thương vô hình trong lòng sẽ rách thêm, cuối cùng ngay cả chính anh cũng sẽ bị hút vào trong bóng tối lạnh lẽo đó.
Anh biết, nơi đó sẽ không có Tiểu Lam của anh, chỉ có sự lạnh lẽo vô hạn.
Cái phòng này quá lớn, quá lạnh. Cuối cùng anh cũng ý thức được, Tiểu Lam của anh đã không còn, sẽ không bao giờ xuất hiện tại trong sinh hoạt của anh nữa. Bỗng nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh năm mình bảy tuổi . . . . .
Đứa trẻ nhỏ bé mặc tang phục, ôm di ảnh của cha mẹ đứng cô đơn ở trên linh đường.
Chung quanh đứng đầy những " người thân" hoặc quen thuộc, hoặc xa lạ.
Trong một khắc kia, anh thấy mình giống như một quả cầu cũ nát, bị bọn họ đá tới đá lui.
Anh nhìn thấy đứa trẻ ngồi xổm, dựa vào bài vị của cha mẹ không nói một lời, vẻ mặt trưởng thành sớm không hợp với lứa tuổi.
Anh lạnh lùng nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại ở trên khuôn mặt mỉm cười của mẹ, con ngươi đen như mực không chút sợ hãi, làm người khác không nhìn ra được cảm xúc.
Nhưng Triển Mộ cũng biết.
Sâu trong mắt anh là một nỗi hận sâu không nói thành lời, anh đang muốn hỏi bà: “Tại sao muốn bỏ lại con. Tại sao cho con ấm áp, rồi lại cướp đi mà không hề báo động trước.” Cảm giác mệt mỏi khi bị vứt bỏ, hôm nay lại một lần nữa lại đến.
Bàn tay anh ôm lấy khuôn mặt, lập tức bốn phía trở nên tối tăm, trong đầu hiện lên hình ảnh người vợ nở nụ cười điềm tĩnh dịu dàng. Ngủ đi, sáng sớm ngày mai tỉnh lại, anh vẫn là tổng giám đốc Triển quản lý tất cả mọi thứ, vẫn được mọi người ngưỡng mộ.
Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, nhưng anh biết trong lòng mình có một hố sâu, sợ rằng không có cách nào lấp đi được.