Editor: Lạc Tâm Vũ
“Không dám?” Triển Mộ cười nhạt:
“Lời này em nói mấy lần rồi?”
Nam căn nóng bỏng gắng gượng để ở chỗ bắp đùi của cô, quần jean sớm đã bị tuột đến mắt cá chân, một đôi tay không kiêng nể gì đang tìm kiếm trên người cô, từ ngực mềm mại, phần ngực và bụng mãi cho đến giữa hai chân non nớt…
Thương Lam hết sức che giấu sự sợ hãi trong lòng, đóng và cắn chặt răng không ngừng phát run.
“Tôi không có…” Cô nằm sấp trên thảm trải sàn không muốn thừa nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào giữa cánh tay, hai vai trần trụi run lên rất đáng thương.
Cô đâu nghĩ đến chính là bức bộ dáng yếu đuối này không thể không ngừng làm hứng thú của người đàn ông đi xuống, ngược lại làm dinendian.lơqid]on cho người ta sinh ra một cỗ dục vọng đi đến hết sức làm nhục.
Triển Mộ nhìn chằm chằm thân thể của cô chuyển qua khuôn mặt đầy nước mắt của cô lạnh lùng chế nhạo nói:
“Em nghĩ rằng anh không biết trong bụng em có chủ ý gì? Tiểu Lam, tốt nhất em thu hồi những tâm địa gian xảo này cho anh đi, bây giờ anh không có thời gian đùa giỡn với em, ngoan ngoãn không được gây chuyện cho anh, em biết tính tính của anh, hử?”
“Tại sao là tôi…Tôi không muốn, tôi không muốn gả cho anh, anh đi tìm Thương Hồng, tìm Trương Tiệp, tìm ai cũng được, tại sao nhất định phải ép tôi…” Thương Lam bụm khuôn mặt sụp đổ khóc lớn, Triển Mộ cường thế ép tới cô không thở nổi, cô cảm thấy mình sắp nghẹt thở, đừng nói hai năm, dù cho hai tháng, hai ngày, hai giờ, thậm chí là hai phút hai giây cô cũng không chịu nổi!
“Anh buông tha cho tôi đi, tôi không thể cùng với anh… Anh muốn cái gì? Đòi tiền sao? Muốn Thương thị sao? Cưới Thương Hồng cũng thế, tôi sẽ không tranh giành cướp đoạt với anh…Tôi nhất định sẽ đi đến rất xa, đời này cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh, xin anh thương xót thả tôi đi, còn như vậy nữa tôi sẽ chết…”
Động tác của Triển Mộ cứng đờ, giống như bị người ta tát một cái trước mặt. Sắc mặt xanh mét đến dọa người:
“Thu hồi lời này đi.”
“Không!” Ở dưới thân anh, cô giống như một con thú nhỏ bị nhốt vào lồng, lắc lấy song sắt gào thét xót xa:
“Tôi không thích anh, đời này tôi cũng sẽ không yêu anh….Anh thả tôi đi, thả tôi đi….”
Nếu nói vừa rồi chuyện Thương Lam cũng trùng sinh chỉ là suy đoán, sau khi nghe xong lời nói này của cô như vậy, anh càng khẳng định sự thật này.
Triển Mộ từ từ buông sự kiềm chế ở tay cô ra, nhìn ánh mắt của cô trở nên đục ngầu, cái này có ý nghĩa gì?
Có nghĩa là tổn thương anh dành cho cô không bao giờ có thể dễ dàng xóa đi, ánh mắt cô giống như một con dao sắc, đang cắm vào trái tim die,n; da.nlze.qu;ydo/nn anh thật sâu, Thương Lam sớm đạt được tự do liền lăn một vòng trốn vào góc nhà, cô khom chân ôm mình thật chặt không dám nhìn anh nhiều một cái.
Bài xích của cô nói cho anh, giờ đây cô sẽ không có tình cảm trước kia với anh, ở trong mắt cô, trừ bỏ hận, cũng chỉ có không ngừng sợ hãi vô tận.
Anh chăm chú thấy ánh mắt cô càng mãnh liệt, thì ra, cô sớm từ bỏ mình ở trong lòng, thì ra, đến tận sau này dù cho anh làm gì, thế nào bọn họ cũng sẽ không trở về được lúc trước, thì ra, Tiểu Lam của anh đã chết, để lại chỉ là một người phụ nữ cực kì xa lạ.
Như cảm nhận được ý lạnh phát ra trên người anh, đầu của Thương Lam vang lên ông ông, giác quan của toàn thân cô rất nhạy cảm, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng người đi đường đi qua dưới lầu.
Sát ý trên người càng trầm trọng, ánh mắt anh lạnh giá làm cho người khác không rét mà run, bốn phía yên tĩnh dọa người, đột nhiên, nửa người trên trần trụi của Triển Mộ đi về phía cô, bắt được cổ tay thô lỗ kéo cô lên.
Anh kéo tay cô buộc cô cùng nhìn thẳng:
“Em nói em không thích anh?”
Trên cổ tay truyền đến từng trận đau đớn, lần này cô thu về nước mắt chẳng những không kêu đau, trái lại mở to một đôi mắt bồ câu ngang ngược dien-dyan(lee^qu.donnn) trừng mắt anh.
“Em thật sự là thiếu dạy dỗ rồi.” Triển Mộ giận quá hóa cười, liền bỏ tay cô đánh ngã cô vào trên ghế sofa.
Chân dưới lảo đảo một cái, sau đầu của Thương Lâm đụng phải tay ghế bên cạnh, tuy là ghế bằng da chất lượng tốt nhất, nhưng va chạm nhỏ này cũng đủ đau rồi.
Cô lui về phía sau, xoa nhẹ vết thương của mình theo bản năng, chỗ đó đúng là sưng lên một cái bọc nhỏ.
Không có quá nhiều không gian cho cô thở dốc, cơ thể cường tráng lập tức che đến.
“Anh không quan tâm em yêu hay không yêu anh, dù sao đời này em chỉ có thể là của anh, ngoại trừ bên cạnh anh em thế nào cũng không thể đi. Đừng nghĩ trốn, càng đừng muốn chết, Tiểu Lam em có biết, cho dù là đuổi tới địa ngục anh cũng sẽ không bỏ qua em.”
Một đêm này anh không để cô trở về, dù cô khóc như thế nào, cầu xin tha thứ ra sao, anh giữ quyền không nghe được, không nhìn thấy, đè nặng cô ở từng góc trong phòng, bày ra đủ loại tư thế nhục nhã trút ra thú tính tích lũy được nhiều tháng.
Sau chuyện, cổ họng Thương Lam cũng khóc khàn, toàn thân hư thoát hôn mê nhiều lần, cuối cùng trong lúc mơ mơ màng màng cô bị người bồng lên, cô hơi hé mở mắt, nhìn đồng hồ treo trên tường, lúc này đã qua mười hai giờ đêm khuya, sắc trời ngoài cửa sổ sớm đã tối.
Đầu của cô rất choáng váng, Triển Mộ bế cô vào trong phòng tắm, mở nước nóng, ngâm cô vào trong nước.
Từ lần trước thiếu chút nữa Thương Lam bị chết đuối, khi tắm liền sẽ không dùng qua bồn tắm lớn, bây giờ đối mặt cùng một chỗ, cùng một người làm hại, khoảnh khắc cơ thể đang dụng tới nước ấm đột nhiên cô giật mình tỉnh lại.
Tay mềm mại yếu ớt không có sức lực chống đỡ ở trên thành vại, cô cố hết sức ngồi dậy bám vào một góc của bồn tắm bò ra ngoài, nhưng hai chân tê dại hoàn toàn không chịu nổi sức nặng của cơ thể, trong chốc lát lại trượt trở về.
Triển Mộ đứng ở cạnh bồn tắm lẳng lặng nhìn động tác của cô, thu hết tuyệt vọng và không cam lòng của cô vào trong mắt, hai tay anh ôm ngực nói:
“Tiểu Lam, đến bây giờ em còn không muốn rõ tình hình sao? Trên thế giới này ngoài anh em còn có thể dựa vào ai, Thương Trung Tín?” Anh giễu cợt cười ra tiếng:
“Đến lúc nào rồi? Ông ta ngay cả cuộc điện thoại cũng không gọi tới, đây có ý nghĩa gì em biết không? Em đã là của anh, ở chỗ này không ai có thể cứu được em, tốt nhất em cũng đừng nghĩ gì cũng đừng làm gì, ngoan ngoãn như thế ở lại bên cạnh anh, đừng cho là anh không biết em có chủ ý gì.”
Anh bước theo vào giữa bồn tắm, bắt con cá trắng muốt kia qua, bàn tay to đi xuống một đường theo thắt lưng, cuối cùng đặt ở trên đùi thon dài của cô:
“Nếu như dám chạy, chân này cũng không cần muốn….”
Biết anh không phải đang nói đùa, Thương Lam hít vào một ngụm khí lạnh bị người vừa lôi vừa kéo kéo lại thắt lưng tê rần, tiểu nhũ trước ngực bị bàn tay to thô ráp của người đàn ông xoa đến phát đau, anh để cô ngồi trên người mình hai tay bắt đầu ôm cô từ đằng sau, đầy tính chiếm hữu ôm cô vào trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc không nhịn được phát sinh một tiếng thở dài thỏa mãn.
Tay chân Thương Lam đều bị giam cầm, cô mệt mỏi chấp nhận sự vỗ về chơi đùa tùy ý của người đàn ông, ánh mắt rơi vào trên cửa đang mở rộng ra cúi đầu khóc nức nở nói:
“Tôi phải về nhà…. Tôi phải về nhà…”
Sau khi ở chỗ này, bọn họ ngâm nước không bao lâu Triển Mộ liền vớt cô lên, Thương Lam như là vô cùng mệt mỏi, hơi chạm giường thì ngủ thiếp đi, anh ngồi ở bên giường lẳng lặng chăm chú nhìn khuôn mặt thuần khiết đang ngủ của cô bàn tay to không nhịn được xoa nhẹ tóc đen trên má cô, anh nhìn cô rất lâu, cũng chỉ có vào lúc này, cô mới không hề phòng bị với anh, dịu dàng hôn một cái ở trên trán cô, anh tắt đèn lớn của phòng ngủ đi.
Một đêm này là anh cách Thương Lam sau khi qua đời trong mười năm, ngủ được một đêm an ổn nhất, mùi hương trên người cô dường như có sức hấp dẫn khiến người ta yên ổn, có thể làm cho người ta ngủ một đêm không mộng thẳng đến bình minh.
Có thể cùng trái ngược, Thương Lam ngủ được không quá an ổn, ở trong mơ đột nhiên cô như bị người ta ném vào trong nước, bốn phía tối đen một màn không nhìn thất bất kì vật gì, cô không ngừng giãy dieenndkdanleeequhydonnn dụa ở trong nước, nhưng trên cổ lại như là có nhiều một đôi tay vô hình, mỗi khi bản thân đang nhảy ra mặt nước đồng thời lại ấn cô xuống một lần, hai tay cô vung vẩy trong không trung nhưng không tìm thấy bất kỳ vật gì để chống đỡ.
Đôi tay kia liên tiếp dồn cô về phía đáy ao, ngay tại khi cô cảm thấy mình không thở nổi, khi sắp nghẹt thở, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc….
Trên trán Thương Lam tất cả đều là mồ hôi lạnh, cô ngây người nhìn trần nhà và đèn treo trên đỉnh xa lạ, ý thức qua đến nơi này cũng không phải phòng của cô, mà cánh tay đang trói buộc ở ngang hông mình nhắc nhở cô, mọi thứ vừa rồi không phải mơ, đao phủ chân chính đang yên ổn nằm ở bên cạnh mình.
Dường như anh ngủ rất say, ngay cả cô đã tỉnh cũng không biết, Thương Lam theo dõi khuôn mặt đang ngủ vô hại của anh, nhớ lại chuyện anh đã làm với mình ban nãy, không ngừng nóng lòng muốn đâm anh mấy dao nhỏ.
Nhưng cô lại nghĩ đến tính cảnh giác nhiều năm của Triển Mộ và vũ lực không gì ngăn được, chỉ sợ mũi dao mình còn chưa đụng tới cơ thể anh lại đã bị anh chế ngự rồi.
Mà hậu quả đó cô không chịu nổi…
Sợ anh tỉnh lại, cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, xuống giường thật cẩn thận.
Mở của phòng ngủ ra, ngay cả đèn lớn cũng không dám mở, nhìn bóng tối tìm được ba lô của mình rơi xuống ở cạnh ghế sofa, cô lấy một hộp thuốc viên nhỏ từ trong ra, noi theo bản diễn giải ngậm một viên ở trong miệng.
Đây là thuốc tránh trai bản thân lén đến tiệm thuốc mua khoảng thời gian trước, tuy bên trong cô lạnh không dễ thụ thai, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, hơn nữa trong khoảng thời gian này uống thuốc bắc uống đến siêng năng, dường như cơ thể cũng có dấu hiệu chuyển biết tốt, cô đây không dám mạo hiểm.
Cầm cái lọ trong tay, cô sờ soạng đi về phía phòng bếp.
“Em đang uống cái gì.”
Một tiếng “Bốp”, Triển Mộ mở công tắc của phòng khách, bốn phía tối đen liền trở nên sáng rực.
Trước mắt chợt sáng lên, trái tim của Thương Lam rơi theo nửa nhịp, cô sợ hãi quay đầu về phía trước đôi mắt lạnh như băng của anh, trong tay buông lỏng, lọ thuốc vốn mới nắm chặt trông coi ở trong lòng bàn tay rơi trên mặt đất, viên thuốc bên trong tràn lan đến trên đất.
“Em đang uống cái gì?” Một bước dài của Triển Mộ đuổi theo cô, giữ lấy cằm của cô đưa tay vào trong miệng cô lấy viên thuốc còn ngậm để móc ra.
Anh xuống tay không lưu tình chút nào, Thương Lam hoàn toàn không kịp phản ứng, rất sợ trong miệng cô còn có, một tay lại kéo cô vào trong toilet, mạnh mẽ bắt lấy cổ họng của cô thúc giục nôn.
“Nói cho anh biết, em đã uống bao nhiêu!”
Cô khó chịu đến ứa ra nước mắt, móng tay cào ra hai đường vết trầy thật sâu rơi vào cánh tay anh, cầu xin tha thứ nói:
“Chỉ có một viên…” Sợ anh không tin, cô khóc nói:
“Tôi chỉ uống một viên.”
Triển Mộ còn do dự, ánh mặt rơi trên khuôn mặt hoa lê đẫm mưa* của cô, buông lỏng kìm hãm ra với cô.
* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Khi Thương Lam thức dậy không tìm được quần áo cơ thể cô vẫn trần trụi, hơn nửa đêm cũng không nghĩ tới sẽ có người thấy, nhưng hôn nay trần trụi phơi bày ở trước mặt anh, cô dâng lên một cỗ khuất nhục từ trong đáy lòng, cảm thấy bản thân giống như một gái làng chơi, là đồ chơi Triển Mộ có thể dùng một trăm triệu đổi lấy, Thương Trung Tín đã bỏ mặc cô, trong mắt ông ta người thừa kế đều quan trọng hơn bất kì cái gì.
“Tiểu Lam, sinh đứa bé cho anh.” Anh ôm cô vào lòng nói như vậy.
“Anh Triển!” Thương Lam sợ đến sắc mặt tái nhợt, đặt lên cánh tay anh, vội vàng nói:
“Tôi không thể, tôi mới 17 tuổi!”