Edit: Mây
Cho đến khi Cố Ngâm Phương rời đi, Ngâm Hoan vẫn ngồi tại chỗ yên lặng suy nghĩ, trên bàn Cố Ngâm Phương cũng không cầm vòng tay và cây trâm đi, nói Ngâm Hoan đã ném cũng được mà đưa cũng được.
Thật lâu sau Ngâm Hoan cười khẽ một tiếng, ngược lại nàng là người suy nghĩ không thông thấu, Tứ thẩm chưa bao giờ làm việc gì quá phận, gả thấp thì có cái tốt của việc gả thấp, lấy uy danh của Cố phủ mà nói cho dù là Tam phòng nhà họ Cố thì đối với một tiểu môn hộ mà nói cũng là gả cao rồi.
Chỉ là điều nàng cảm thấy hoang đường nhất chính là vì bộ dáng lúc nhỏ giống phụ thân mà chính mình khi còn bé đã trở thành cái đinh trong mắt Nhị tỷ.
"Tiểu thư, này vòng tay cùng cây trâm này ngài muốn xử trí như thế nào?" Nhĩ Đông nhìn đồ trên bàn, việc này từ đầu tới đuôi nàng cũng là người biết rõ, thế nhưng Lục tiểu thư lại nói rõ mọi chuyện trong quá khứ, mà tiểu thư nhà nàng không có bất cứ phản ứng bất ngờ nào.
"Vòng tay kia thì vứt đi còn cây trâm đó thì đem đổi thành bạc đi." Ngâm Hoan khẽ thở dài một hơi, yêu cầu của Lục tỷ nàng khó có thể đáp ứng, là vì nàng cũng không biết Nhị tỷ còn có thể làm những chuyện gì nữa, lúc trước chỉ vì vẻ ngoài giống phụ thân mà nàng chịu những khó dễ không minh bạch của nàng ta, hôm nay hai người là thủy hỏa bất dung, ai biết nàng ta có thể làm chuyện thiêu thân gì nữa.
Nhĩ Đông cầm lấy đồ bước ra ngoài, từ sau khi Cố gia Tứ tiểu thư xuất giá thì Ngâm Hoan cũng ít khi ra ngoài nữa. Các cô nương lớn hơn nàng một chút đều đã lần lượt xuất giá rồi mà Trình Bích Nhi ngoại trừ lần trước đến thăm nàng cũng không thấy xuất đầu lộ diện ở bên ngoài nữa, Ngâm Hoan liền thanh nhàn rất nhiều, ở nhà bồi người chị dâu sắp sinh Mạnh thị, ngẫu nhiên còn giúp Mộc thị xử lý một chút chuyện nhà.
Thời điểm nhận được phong thư đầu tiên của Tô Khiêm Mặc, đã là tháng tư, khí trời đã bắt đầu ấm lại, trong sân hoa nở rất nhiều, sau khi Lục tướng quân trở về nhà liền mang theo Lục Trùng Nham, ném hắn vào sâu trong quân doanh, còn buộc hắn không được nói mình là con trai ccủa tướng quân, hôm nay đúng là lúc luyện binh cho nên hắn liền chịu khổ a.
Hắn vốn là đại thiếu gia trong Lâm An thành, cho nên tại quân doanh dĩ nhiên không thể như ý hắn, Ngâm Hoan chỉ là hiếu kỳ không biết hắn chịu khổ nổi không, ở trong thư hồi âm liền nhắc Tô Khiêm Mặc chú ý hắn nhiều một chút, dầu gì là Nhị tỷ phu của mình.
Thư hồi âm liền để cho Nhĩ Đông mang đến đưa tận tay A Hỉ, lúc sau Tập Noãn chạy vào báo thiếu phu nhân sắp sinh.
Vốn từ rất sớm chi thứ hai đã tuyển bà đỡ cùng vú nương cho Mạnh thị, Mạnh thị buổi chiều bụng có chút đau, đến thời điểm buổi tối liền đau thành nhiều đợt nhỏ, bà đỡ liền cho nàng ăn chút đồ bổ để lấy sức, cho đến khi đau không chịu nổi nữa thì bà đỡ mới để cho Mạnh thị nằm xuống giường.
Đây chính là tằng tôn đầu tiên của Cố gia, Cố lão phu nhân tay chống quải trượng tay vịn bàn tay của con trai bà đi đến, cho đến sau nửa đêm, mọi người ở trong sân cũng chờ có chút nóng nảy, hài tử còn chưa thấy đâu, mà Cố Dật Tín vốn đang ở Vị thành cũng vừa vặn về kịp, Cố lão phu nhân vội vàng sai người dẫn hắn tắm rửa thay quần áo.
Cho đến khi ánh bình minh đến, trong phòng mới truyền đến một tiếng hài nhi khóc nỉ non, Cố lão phu nhân kích động vỗ vỗ tay của con trai, một lát sau bà đỡ ôm hài tử đi ra, khuôn mặt vui mừng, "Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng Nhị phu nhân Nhị lão gia, chúc mừng Đại thiếu gia, mẹ tròn con vuông."
Hai bà đỡ đều lấy được bao lì xì dày đặc, Mộc thị thấy đại nhân cùng hài tử cũng không chuyện liền mang theo Ngâm Hoan trở về Tử Kinh viện, nghỉ ngơi một ngày để hôm sau còn đi báo tin vui cho các nhà khác.
Đến ngày tắm ba ngày Ngâm Hoan mới nhìn thấy tên tiểu tử này, so với thời điểm mới sinh, hôm nay mượt mà không ít, bà đỡ ôm hắn tại trong sảnh tắm ba ngày, không ngừng nói lời may mắn cát tường, đứa bé kia liền oa một tiếng khóc lên, "Ơ, thêm bồn sao ~" bà đỡ cười đem hắn bế lên, liền có không ít phu nhân thêm quà tặng vào bồn, tiểu tử giương đôi mắt có chút uỷ khuất, từ trong tay Cố lão phu nhân truyền tới chỗ Ngâm Hoan, Ngâm Hoan dè dặt ôm, Thanh Nha đứng bên cạnh vội sửa tư thế ôm đứa nhỏ cho nàng.
"Nhìn Thất tiểu thư của chúng ta này, tư thế ôm hài tử thật đúng nha." Tam phu nhân ngồi bên cạnh có làm như vô tình buột miệng, Cố lão phu nhân liếc nhanh nàng, sắc mặt Đường thị có chút biến hóa, ngượng ngùng im miệng, một bên Phương thị đùa với tiểu tử nói tiếp, "Ca nhi nhà chúng ta phải nhớ kỹ Thất cô cô của mình nha, nàng a, rất thương con đấy."
Ngâm Hoan ôm một hồi liền đem hài tử đổi cho Nhị thẩm, Nghiêm thị ôm đứa cháu trai ruột đầu tiên của mình dường như không muốn buông ra, phu nhân nào cũng nói đứa nhỏ này có cái mũi cái miệng giống con trai nàng lúc nhỏ như đúc.
Ngây người tại phòng lớn một chút Ngâm Hoan liền đi vào phòng Mạnh thị, muội muội Mạnh thị đang cùng nàng nói chuyện, Ngâm Hoan đi vào, Mạnh Khương Tử thẹn thùng ngồi xuống, nhu thuận hô một tiếng, "Cố tỷ tỷ, hảo."
"Ta cho rằng hài tử mới sinh đều thật nhẹ, không ngờ ca nhi nhà chúng ta mới ôm một chút mà giờ tay muội mỏi rồi." Ngâm Hoan ngồi xuống, Mạnh thị dựa ở trên giường cười trả lời, "Đấy là do muội chưa quen đấy thôi, sau này khi muội cũng có hài tử rồi thì ôm hắn từ nhỏ đến lớn, sẽ không thấy nặng nữa."
"Chị dâu, lúc nãy muội thấy Đại ca ôm cũng bị như vậy" Ngâm Hoan mới vừa mới nói nửa câu, sau lưng liền truyền đến âm thanh của Cố Dật Tín, "Muội đang nói xấu ta hả?"
Ngâm Hoan quay đầu lại mím mím môi, "Đại ca huynh không thể đến chậm một chút nữa à!" Cố Dật Tín bị bộ dáng da mặt dày hơn tường của nàng chọc cười, "Còn dám phản bác ta à."
"Đó là đương nhiên, sao huynh biết muội đang nói xấu huynh với đại tẩu, giờ huynh ở đây rồi, không tin huynh có thể hỏi đại tẩu đi." Ngâm Hoan chính khí ngời ngời nói lại hắn, Cố Dật Tín bất đắc dĩ nhìn nàng, "Được rồi, muội đó, không học chuyện tốt, chỉ học được tính vô lại của Tô huynh là giỏi thôi."
"Đại tẩu, tẩu xem Đại ca khi dễ người ta." Ngâm Hoan trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu lại cùng Mạnh thị làm nũng, Cố Dật Tín là hết cách với nàng, "Được rồi, được rồi, đại tẩu muội còn cần nghỉ ngơi, muội cùng ta ra ngoài đi, ta có chuyện muốn bàn với muội."