“Thái thái.” Ninh Vân Tấn không mất lễ nghĩa là hành lễ với Bội Hoa, theo lý hắn phải người kế mẫu này là mẫu thân, bất quá hắn cũng không nghĩ rằng nữ nhân này xứng với mình gọi nàng như vậy, vẫn luôn gọi là thái thái.
“Ta bất quá là đang quản giáo Vân Tường mà thôi, không cần tức giận.”
“Đến lượt ngươi quản giáo sao?!” Bội Hoa giống như một con sói mẹ bảo hộ con biểu tình hung ác, nàng thấy nhi tử bị treo cao trên không trung, tim cũng giống như bị treo ở cổ họng, vội vã nói, “Còn không nhanh chút đem hắn buông xuống, ngã ngươi đền được hả?”
“Ta là ca ca Vân Tường, làm sao không thể quản giáo hắn?” Ninh Vân Tấn ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, “Chẳng lẽ thái thái cứ không hỏi xem Vân Tường rốt cuộc làm gì?”
Bội Hoa cũng không phải ngốc, vừa thấy Ninh Xảo Bình bộ dáng mặt mày xám tro đã đoán được nguyên nhân, nhưng mà một tiểu nha đầu nhỏ nhặt mà thôi, nàng chưa từng để ở trong lòng, lại chỗ nào so được với nhi tử bảo bối của mình.
Nàng bưng mặt nói, “Vân Tường tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi cùng hắn so đó gì chứ?”
“Cũng không nhỏ!” Ninh Vân Tấn nhướn mày nói, “Cũng đã biết ăn hiếp muội muội. Nữ nhi nhà Bát Kỳ ai mà không nuông chiều, Xảo Bình chính là Nhị cô nương của Ninh gia, nếu mà bị người biết ở nhà bị ca ca ăn hiếp, Ninh phủ còn muốn thể diện sao?!”
“Ta ăn hiếp nàng thì làm sao!” Ninh Vân Tường thấy thân nương mình đến mình vẫn không có biện pháp được thả xuống, hô lớn nói, “Nương, ta không sai, thả ta xuống. Nương nói thứ gì trong phủ ngày sau đều là của ta.”
Bội Hoa bị hắn gọi tâm đều luống cuống, thấy Ninh Vân Tấn không có mình mặt mũi, mặt của nàng lạnh xuống. Cố tình nàng dẫn đến đều là nha hoàn, không ai có thể lên cây đem nhi tử cứu được, nàng vội la lên, “Cho dù Vân Tường có sai, có nương ta đây còn ở đây, đến lượt ngươi quản giáo sao?”
Ninh Vân Tấn nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia như xuân phong phất mặt, bất quá lại làm cho Bội Hoa trong lòng sợ hãi. Bắt đầu từ tuổi hắn còn nhỏ, mấy năm nay phàm là mình chịu thiệt trước đều sẽ nhìn thấy tiểu tử này lộ ra kiểu nụ cười ngọt ngào này, nàng cũng đã có kinh nghiệm, nhất thời đã cảm thấy không tốt.
Không đợi nàng kịp phản ứng, từ hướng núi giả một đám nha hoàn vây quanh một lão thái thái mạnh mẽ mà đi ra.
Vừa thấy lão thái thái bộ dáng mặt như sương lạnh, tâm Bội Hoa không khỏi run rẩy, nếu mà những lời vừa rồi kia bị lão thái thái nghe được…
“Còn thể thống gì!” Lão thái thái tức giận đến liên tục đập long đầu trượng trong tay, “Lão thân lại không biết Tiểu nhị làm ca ca làm sao quản giáo không được Vân Tường! Hơn nữa, gia gia của hắn vẫn còn ở đây, ngươi đã giật dây phụ tử huynh đệ bọn họ ly tâm, rốt cuộc là rắp tâm tư gì.”
Ninh Vân Tấn sợ lão nhân gia giận dữ công tâm, vội vàng tiến lên an ủi, “Nãi nãi, ngài đừng nổi giận. Là tôn nhi không đúng, tôn nhi vừa rồi xúc động.”
“Ngươi làm tốt, Vân Tường là nên quản giáo quản giáo!” Lão thái thái liếc Ninh Xảo Bình theo đuôi bên chân hắn, đối với Bội Hoa hừ lạnh một tiếng.
“Bất quá không nên là ngươi đến quản!” Nàng nhìn thoáng qua Ninh Vân Tường trên cây, oán trách nói, “Còn không đem người thả xuống.”
Ninh Vân Tấn vui cười một tiếng, thả người nhảy lên, đem Ninh Vân Tường từ trên cây hái xuống. Sau đó nhu thuận mà lui trở lại phía sau lão thái thái, đối với Tịch Nhan đứng ở một bên tán dương gật đầu, nhỏ giọng nói, “Làm tốt lắm.”
Nguyên do sự việc bên trong tự mình ra mặt nhất định là không được, không quản như thế nào Bội Hoa đều là kế mẫu của mình, ở trên lễ giáo thì trời sinh đè một đầu, hắn chỉ có thể đem chuyện nháo lớn sau đó giao cho lão thái thái đi xử lý. Nha đầu Tịch Nhan quả nhiên là người thông minh, không đợi mình ý bảo cũng đã trước chạy đi tìm lão thái thái viện binh.
Lão thái thái dẫn Bội Hoa và Ninh Vân Tường mang về viện, lại sai nha hoàn đem Ninh Xảo Bình đưa đến chỗ Triệu di nương, làm cho nàng đem tiểu nha đầu trấn an tốt. Ngày hôm sau Ninh Vân Tấn sau khi sai Tịch Nhan nghe ngóng, mới biết được lão thái thái đoạt quyền quản gia của Bội Hoa, đem chìa khóa giao cho Mục Đồng Nhi, lại đem Ninh Vân Tường lưu lại trong viện mình tự mình giáo dưỡng.
Điểm phạt này thật sự xem như nghiêm trọng, nhi tử không ở bên người, lại mất quyền quản gia, chờ đến Mục Đồng Nhi đem trong phủ nắm ổn chắc, chính là tồn tại dạng tường hoa, hơn nữa vậy cũng là nhận định Đại ca là người thừa kế Ninh phủ, chỉ cần không có ngoài ý muốn hẳn là cũng sẽ không có biến số.
Nghe nói Bội Hoa tức giận đến ở trong phòng buồn bực hai ngày không xuất môn, sau vẫn là lão thái thái đem người xách qua lại giáo huấn một lần, lúc này mới mệt mỏi mà xuất hiện ở trên mỗi bữa tối.
Ninh Vân Tấn đối với ánh mắt oán hận của nàng không phải rất để ý, nhưng mà phát hiện phụ thân thần sắc gần đây có chút ảm đạm, vì thế đặc biệt mà rút thời gian Ninh Kính Hiền hưu mộc đi giải thích.
“Phụ thân, nếu không phải hài nhi nhất thời xúc động, cũng sẽ không nháo thành như vậy.” Ninh Vân Tấn thần sắc bất an mà nói, “Ngài đang là oán hài nhi?”
Ninh Kính Hiền sờ sờ đầu của hắn, không nói lời nào.
Cho dù biết chuyện này ầm ĩ đến cả nhà đều biết là do hài tử này tận lực thoát không được quan hệ, nhưng mà lại cũng không có biện pháp trách tội hắn. Tuy rằng vẫn luôn biết Bội Hoa từ sau khi có Vân Tường, thuộc hạ mờ ám đã hơn một ít, nhưng mà lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hắn trong ngày thường lại bận, chỗ nào có nhiều thời gian đi quản lý chuyện nội trạch.
Nguyên bản tưởng rằng Vân Tường nuôi đến trắng trắng mập mập chính là trời sinh phúc khí, hơn nữa hắn cũng là một hài tử thông tuệ, bộ dáng mập mạp nhìn đúng là chọc người thích. Nhưng sau khi nghe ngóng Ninh Kính Hiền mới biết được, nguyên lai cư nhiên là Bội Hoa tận lực nuôi nấng ra, không cần đoán đã biết, chỉ sợ đó là vì Tiểu nhị được sủng ái chính là vì người trong nhà thích hài tử như thế.
Chuyện trong phủ chỉ cần hắn muốn tận lực đi hỏi thăm, thì không có chuyện không biết.
Chờ đến hắn tra được Bội Hoa sau lưng cho vay lãi cao, lại đem địa tô thôn trang Ninh gia nâng lên nửa thành, trong lòng thật sự tức giận đến không xong. Hắn là người thông minh, biết nếu muốn gia tộc lâu dàu, vì phú bất nhân, làm quan bất nhân đều là tối kỵ, hiện giờ còn chưa có xảy ra chuyện, Ninh gia cũng còn rất được thánh tâm, nhưng mà về sau một khi thất thế việc này bị đối thủ bóc trần chính là vấn đề lớn.
Nếu không phải nhìn nàng mấy năm nay đem quản gia được coi như không tồi, còn phải vì Vân Tường suy nghĩ, thật sự không tiện hưu thê, Ninh Kính Hiền chỉ mong nàng trải qua lần giáo huấn này có thể thành thật lại, nếu không vậy thì trách không được bản thân!
Thấy phụ thân không nói lời nào, Ninh Vân Tấn giống khi còn bé kéo kéo tay áo hắn, nhu nhu mà hô một tiếng, “Phụ thân, ngài thật tức giận?”
“Không có, con làm rất tốt.” Ninh Kính Hiền thở dài nói, “Nhưng mà vi phụ nghĩ đến các lão nhân thường nói thú thê phải thú hiền, không phải không có đạo lý. Nàng rốt cuộc là so không được mẫu thân các con, một hài tử tốt lành bị nàng dạy thành như vậy.”
Ninh Vân Tấn bĩu môi nói, “Cũng không phải phụ thân muốn thú, nếu không phải…”
“Nói cẩn thận!” Ninh Kính Hiền thần sắc nghiêm túc, “Mắt thấy con cũng là phải vào triều làm quan, lời gì nên nói, lời gì không nên nói còn không biết sao?”
“Phụ thân ngài cũng không phải người ngoài.” Ninh Vân Tấn nhỏ giọng nói thầm nói.
Ninh Kính Hiền liếc một cái vách tường, nhìn hắn.
Ninh Vân Tấn cố hạ miệng, hắn làm sao không biết tai vách mạch rừng, mà ngay cả thám tử của Văn Chân có khả năng là bao nhiêu người đều trong lòng hiểu rõ. Nhưng mà không biết người nọ rốt cuộc mưu toan gì, Ninh gia lại không có dị tâm, đặt nhiều người như vậy ở trong phủ là muốn tỏ rõ thứ gì?!
Ninh Kính Hiền vỗ vỗ vai hắn dặn dò, “Con và Vân Đình huynh đệ tình thâm, hắn có quan tâm vi phụ cũng an tâm. Bất quá cho dù Vân Tường không đúng, nhưng hắn dù sao vẫn là một hài tử, có lẽ tính tình còn dạy lại, ngày sau các con vẫn là phải hảo hảo ở chung.”
Ninh Vân Tấn tự nhiên là gật đầu đáp ứng.
Việc này tại Ninh phủ cứ như thế bình ổn xuống, thái thái đương gia thay người, như với bọn hạ nhân mà nói không có gì ảnh hưởng, duy nhất trong lòng hoảng sợ chỉ có những quản sự Bội Hoa đề bạt, tuy rằng Bội Hoa còn chưa có động thủ thanh lý người, bất quá ai cũng biết vua nào triều thần ấy, vị trí hiện tại làm cho người ta đỏ mắt của mình này sớm hay muộn cũng bị đổi mất.
Đảo mắt đến cuối tháng bảy, tháng này Văn Chân cư nhiên không triệu mình vào cung, Ninh Vân Tấn phát hiện cư nhiên có chút không quen. Tuy rằng tiến cung chẳng qua là ngẫu nhiên cùng hắn thổi tiêu, đánh đàn, chơi cờ hoặc là uống trà nói chuyện phiếm, có đôi khi có nói chuyện chính trị đương thời, nhưng mà thời gian dài lại như là thành thói quen.
Bất quá hắn cũng không phải kẻ ngốc, chỉ cần nghĩ lại suy nghĩ đã đoán được nguyên nhân. Văn Chân đối với mình cũng là có tin tưởng, bởi vậy đối với mình có thể đi vào thi Đình không chút nghi ngờ. Tháng này đã phải ra thành tích, hơn nữa định đề mục thi Đình, nếu mà mình còn cùng Hoàng đế quan hệ chặt chẽ, khó tránh khỏi sẽ bị người hoài nghi là đang thao tác mờ tối —— tuy rằng chân tâm muốn làm dạng như lừa dối vụng trộm là có thể, nhưng mà trên mặt công phu chung quy phải có.
Vừa nghĩ tới Văn Chân cư nhiên lại vì mình vẽ tâm tư nhẵn nhụi như vậy, Ninh Vân Tấn đã cảm thấy có chút không khoa học, người vị trí cao nào lại cân nhắc cảm nhận của người vị trí dưới, vậy cũng không có tục ngữ ‘Lãnh đạo há miệng, cấp dưới chạy gãy chân’ này, càng nghĩ, hắn cuối cùng cũng suy đoán không được suy nghĩ của Văn Chân, chỉ có thể tự kỷ mà cho rằng, mình thật sự quá mức tài hoa hơn người, Văn Chân ngại ngùng làm cho mình vất vả thi được công danh có vết nhơ.
Ngày hai mươi ba tháng bảy chính là ngày yết bảng thi Tỉnh, hôm nay mỗi nam đinh Ninh gia, trừ Ninh Kính Hiền ở nha môn chưa về, ba người khác đều canh giữ ở đại sảnh chờ tin tức.
Còn chưa đến buổi trưa, thấy Tần Minh xem bảng còn chưa trở lại, Ninh Vân Đình đã có chút ngồi không yên, hơi chút động tĩnh đã hướng phía môn khẩu nhìn xung quanh, cuối cùng đơn giản đứng dậy, đứng chờ ở cạnh cửa.
Ninh Đào Húc và Ninh Vân Tấn mới vừa chấm dứt toàn cục, cuối cùng lấy lão gia tử thắng ba mục chấm dứt.
Hai người kỳ nghệ tương đương, Ninh Vân Tấn giỏi công, Ninh Đào Húc giỏi thủ, nếu không phải hắn ngẫu nhiên lại xúc động xuất chút chiêu che mắt, Ninh Đào Húc cảm thấy mình có thể sẽ thua ở trong tay tôn nhi. Hắn ý do vị tẫn mà nói, “Tiểu nhị gần đây kỳ nghệ lên cao, giữa công thủ đã có kết cấu của mình, nếu không lại đến một ván?”
Trước đó vài ngày thường xuyên cùng Hoàng đế tâm nhãn giống như bọt biển kia chơi cờ, muỗn không tiến bộ cũng khó. Trước mình có cùng gia gia chơi cờ, nhưng mà cho tới bây giờ nhìn không thấy hy vọng thắng lợi, bị ngược đến rất thảm, cho dù mình trên nước (chỉ thế chủ động trong đánh cờ) cũng không thắng được. Vừa rồi thiếu chút nữa thắng hiểm, hắn cũng nhịn không được đến nghiện, gật đầu nói, “Gia gia đã có hưng trí, tôn nhi tự nhiên phụng bồi.”
Chơi cờ chậm rì rì thì có cái gì chơi vui!
Ninh Vân Đình đảo cái xem thường nói, “Tiểu nhị, ngươi làm sao một chút cũng không vội, chẳng lẽ ngươi không muốn biết thành tích của mình sao? Tần Minh cũng thật là, tại sao vẫn chưa trở lại.”
Ninh Vân Tấn tự nhiên không thèm để ý mà nói, “Dù sao hiện giờ bảng cũng dán ra, là thành tích gì cũng không cách nào cải biến, gấp cái gì! Hôm nay nhiều người xem bảng, chỉ sợ còn trong chốc lát đó!”
“Tần Minh kia của ngươi gầy teo yếu ớt thì không nên để hắn đi, sớm biết thế thì đổi Lý Trình đi.” Ninh Vân Đình vò đầu nói.
Ninh Vân Tấn trong lòng cười trộm, người hầu kia của Ninh Vân Đình khi còn bé nhìn vóc người nho nhỏ, trưởng thành lại thành nam nhân phương bắc điển hình cao lớn thô kệch, quả thật so với Tần Minh thích hợp đến chỗ người chen chúc đó hơn, chỉ tiếc hắn từ nhỏ chỉ thích học võ, nhận không ra vài chữ.
“Vĩnh Thành ngươi gấp cũng vô dụng, sao không ngồi xuống.” Ninh Đào Húc nhìn định không được tính tình của trưởng tôn, nhịn không được lắc đầu.
Ninh Vân Đình sợ bị gia gia răn dạy, đành phải thành thật ngồi lại nguyên vị, nhỏ giọng nói thầm nói, “Ta gấp gì đâu? Ta mới không vội đâu, chính chủ cũng không gấp…”
Ninh Vân Tấn bị Đại ca tính trẻ con phản ứng chọc cho vui vẻ không ngừng, đang muốn nói chuyện, lại nghe bên ngoài chiêng trống vang trời vang lên.
Ninh Vân Đình vừa nghe đã kích động lên, hắn sớm đã hỏi thăm qua, yết bảng thi Tỉnh tuy rằng so không bằng náo nhiệt khi yết bảng thi Đình, nhưng mà sẽ có chiêng trống chuyên môn gánh hát đến làm cho phần không khí vui mừng, bên ngoài động tĩnh lớn như thế, hắn lập tức hô to lên, “Trúng rồi, ít nhất phải là trước mười! Tiểu nhị, ngươi là Tiến sĩ rồi!”
Ninh Vân Tấn hoài nghi nếu không phải sợ vò nát y phục của mình, đại ca đến đem mình ôm lên, thật sự rất không bình tĩnh!
Chờ đến Tần Minh vẻ mặt hưng phấn mà xông tới, cao giọng kêu, “Trúng rồi, công tử, ngài là đầu danh, là đầu danh đó!”
Cho dù đã sớm đối với thành tích của mình dự đoán trước, nhưng mà nghe được tin tức tốt mình trúng Hội Nguyên như vậy, Ninh Vân Tấn cũng nhịn không được cười banh miệng, rốt cuộc bình tĩnh không nổi!