Ninh Vân Tấn càng nghĩ, càng cảm thấy Ninh Vân Bằng với đại ca nha mình loại trạng thái xoắn xuýt này thật sự không dài. Bất luận nói như thế nào Ninh Vân Bằng người nọ đúng là một nhân tài, nếu như có thể một lòng hướng về Ninh gia, hảo hảo trợ giúp đại ca thế nào cũng là một chuyện tốt.
Hai người bọn họ loại mâu thuẫn cãi đánh nhau lặt vặt này, thật sự không tính là chuyện lớn, nếu có thể tại trước khi Ninh Vân Bằng ra ngoài giải quyết, cũng có thể khiến cho đại ca giảm phiền muộn một chút, rốt cuộc hai người là bằng hữu nhiều năm như thế, biến thành như vậy trong lòng đại ca khẳng định chịu khổ sở.
Sáng ngày thứ hai, hắn liền đề bút viết một chữ ‘Ninh’, gấp lại đặt ở trong phong thư, để cho Tần Minh đi đưa cho Ninh Vân Bằng.
Tần Minh mặc dù mới theo hắn một năm, nhưng mà cũng đã hiểu biết tính tình của Ninh Vân Tấn, “Nhị thiếu gia, nếu ngươi cứ viết một câu như thế, Vân Bằng thiếu gia có thể nhìn xem hiểu không?”
Ninh Vân Tấn ý vị sâu xa mà cười cười, “Hắn người thông minh như thế, khẳng định biết ta đang nói cái gì!”
Tần Minh cầm lá thư này đi rồi, Ninh Vân Tấn âm thầm đắc ý vì mình đã ra một chiêu tuyệt diệu, nhưng không biết về tình huống gần đây của mình đã bị người trình lên ngự bàn.
Văn Chân kỳ thật có một đoạn thời gian không chú ý qua tình trạng của Ninh Vân Tấn, thứ nhất là một năm này quá bận rộn, thứ hai là hắn đã phát hiện Thái tử mâu thuẫn tâm lý với Ninh Vân Tấn, mình đối với Tiểu nhị Ninh gia càng cảm thấy hứng thú, Thái tử đối với hắn liền càng phản cảm.
Hắn đem định tính này cho là Thái tử lo lắng rằng quan ái của mình với hắn sẽ bị phân tán, bởi vậy bộc lộ tính tình tiểu hài tử, rốt cuộc vẫn là nhi tử của mình, Văn Chân cũng không muốn khiến Thái tử không có cảm giác an toàn, liền chỉ có thể áp chế hứng thú của mình với Tiểu nhị Ninh gia.
Bất quá Lý Đức Minh người có thể ở bên cạnh hắn nán lại nhiều năm như thế, tự nhiên có thể nhận thấy được từ sau khi nam tuần trở về, Văn Chân theo bản năng đối xử bất đồng với Ninh tiểu nhị, cho dù hắn không đề cập tới, cũng là một mực yên lặng thu thập tình báo về Ninh Vân Tấn.
Này thì, Văn Chân mới vừa thuận miệng nói một câu cảm thấy hắn rất nhàn, các loại mật chiết về Ninh Vân Tấn đã trình lên.
Mật chiết là dựa theo thời gian đảo ngược để đặt, khi nhìn thấy ngày hôm qua Ninh Vân Tấn từ chỗ Âu Hầu lão sư đi ra vẻ mặt uể oải, Văn Chân nhịn không được nở nụ cười, tính tính thời gian đây đúng là thời điểm hắn bắt đầu học tập kiếm vũ và động tác hiến tế, chỉ sợ phải ở chỗ lão sư ăn không ít đau khổ.
Hắn lại lật xem chiết tử, khi nhìn thấy Thanh Dương tử và Kiến Đình tiên sinh cùng dẫn nhau rời kinh, con ngươi không khỏi lóe lóe, động tâm tư.
Ninh Kính Hiền gần đây bận quá cũng không có thời gian quản chuyện trong phủ, chớ nói chi là giúp hắn tìm tiên sinh tạm thời. Ninh Vân Tấn đột nhiên nhiều ra không ít thời gian, hắn hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày, đang chuẩn bị tìm cách muốn hay không lại làm một chút phương pháp kiếm tiền, chính là nghĩ đến tình huống hiện tại của Ninh gia lại do dự, hiện tại tựa hồ không thích hợp lại ra nổi bật.
Hiện tại Văn Hương cư có thể nói là ngày vào cả đấu vàng, bất luận ở niên đại gì đi con đường xa xỉ phẩm vĩnh viễn là dễ kiếm tiền nhất! Đồ trong cửa hàng hắn giá cả đều phi thường cao, hiệu quả lại tốt, hết sức được nhóm nhà giầu truy nâng.
Ngoài dự liệu của hắn chính là bán tốt nhất ngược lại là các loại xà phòng thơm chế từ tinh dầu, thứ này trong cửa hàng giá là rẻ nhất, mặc dù cách giá xà phòng bình thường là gấp mười, nhưng mà hiệu quả sử dụng quả thật tốt, sau đó Ninh Vân Tấn lại làm ra nước cốt tinh thuần không thêm tinh dầu, có thể dùng làm xà bông giặt quần áo vệ sinh bình thường.
Thứ này phí tổn so với xà phòng bình thường còn rẻ hơn, hiệu quả vệ sinh so với xà phòng còn tốt hơn, bất quá giá cả bán quá thấp thật sự không thích hợp tiêu thụ ở Văn Hương cư, Ninh Vân Tấn cũng khó vì thứ này lại mở một cửa hàng. Nguyên bản hắn chính là dùng để ở nhà cho mình dùng, không nghĩ tới Chân Vạn Phúc não linh hoạt đem thứ này đem làm vật kèm theo đưa cho những người hội viên, ngược lại còn chọc đến không ít người muốn đến cửa mua.
Không phải là không có người thèm thuồng qua phát đạt của Văn Hương cư, trộm phối phương, đến gây chuyện vẫn luôn ùn ùn, may mắn Ninh Vân Tấn đối với phương diện này phòng bị vẫn luôn vô cùng nghiêm mật, lại có tấm bảng hiệu của Văn Chân làm bùa đỡ thân, tốt xấu chắn một số họa người, nhưng mà tiếp tục nữa sớm hay muộn phải xảy ra vấn đề, dù sao không có đạo lý mỗi ngày đề phòng cướp.
Ngay tại lúc hắn ôm một quyển sách ngẩn người, đã có tiểu tư đến truyền lời, nói là có vị công công đến phủ.
Ninh Vân Tấn vội vàng đứng dậy để người chỉnh lý quần áo cho mình, hắn thuận miệng hỏi, “Vị công công kia nói là muốn ta làm gì không?”
Tiểu tử kia nghĩ nghĩ, “Nghe hắn cùng người bên cạnh nói chuyện, hình như là đến truyền chỉ muốn Nhị thiếu gia ngài tiến cung yết kiến.”
Ninh Vân Tấn trong lòng vừa động, trước khi ra ngoài ở ngăn kéo của thư trác lấy ra một cuộn giấy bỏ vào ngực.
Lần thứ hai nhìn thấy Văn Chân, Ninh Vân Tấn cảm thấy hắn vùng với đế vương không giận tự uy trong trí nhớ kia càng ngày càng giống, hiện tại đôi mắt lạnh như băng mà phảng phất như không vướng bụi trần, rồi lại sâu thẳm đến giống như không thấy đáy, khi có ánh mắt như thế nhìn chằm chằm mình, không ai lại có tâm tư đánh giá tướng mạo của hắn.
Hắn quy củ mà hành lễ thỉnh an, lại chậm chạp không thấy Văn Chân nói bình thân.
Ngay tại lúc hắn trộm đánh giá Văn Chân, Văn Chân vị Hoàng đế này lại đang quang minh chính đại quan sát tiểu hài tử quỳ dưới.
Lâu như vậy không thấy hài tử này, hắn so với trước kia thoạt nhìn nhiều quy củ, nghe nói hắn từ sau lần nam tuần đó lại thấy không béo lên, thân hình thoạt nhìn so với hài đồng cùng tuổi gầy yếu một chút. Tướng mạo kia của hắn là vô cùng tốt, có vài phần là hình dáng của nữ nhân Tả Sư gia, nhưng mà khí chất lại cực kỳ độc đáo, trộn lẫn sau đó liền khiến người ta cảm giác hài tử này ai cũng không giống, hắn chính là bản thân hắn.
Nếu không phải tiểu hài tử kia một thân y phục cực kỳ xa hoa, và sau khi quỳ xuống còn cực kỳ bí mật trộm đánh giá mình hành vi khiến Văn Chân vô cùng quen thuộc, thật đúng là thiếu chút nữa nhận không ra.
“Hãy bình thân!”
Ninh Vân Tấn nghe thấy một tiếng mà giống như tiếng trời, vội vàng nhanh nhẹn mà đứng lên. Cho dù đứng thẳng hắn cũng cúi đầu thuận mi, nhu thuận đến giống như chim cút, khiến Văn Chân nhịn không được cười thầm. Nếu không phải mình mấy năm qua công lực dần lên, đối với ánh mắt người khác cực kỳ mẫn cảm, chỉ sợ cũng phát hiện không được động tác nhỏ của hài tử này.
“Trẫm nghe nói ngươi gần đây rất nhàn?”
Ai tạo tin đồn! Bất luận Văn Chân hỏi điều này mục đích là gì, Ninh Vân Tấn phản ứng đầu tiên là phủ nhận, hắn vội vàng nói, “Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần ngày gần đây ở nhà ra sức học vấn học hành.”
“Tiến độ học tập như thế nào?”
Ninh Vân Tấn rối rắm một chút, điều này nên trả lời thế nào nha! Hắn nghĩ nghĩ nói, “Tứ thư ngũ kinh đã đọc xong.”
“Tiến độ này có chút chậm!”
Ninh Vân Tấn nhìn Văn Chân tựa hồ không phải nói giỡn, âm thầm mắng má nó, bình thường tiểu hài tử thời gian này một nửa cũng không đọc xong có được không hả!
Hắn nghẹn một hơi nói, “Vi thần nô độn.”
“Trẫm nghe lão sư nói ngươi quả thật có chút không thông suốt.” Văn Chân vô động thanh sắc mà phun tào, “Một bộ động tác đến bây giờ còn chưa học tốt!”
“…” Ninh Vân Tấn nín thinh, với tính cách của lão sư sẽ không bát quái rồi! Chẳng lẽ mật thám của Văn Chân cũng đã có thể tiến nhập phủ đại tông sư?!
Văn Chân nhìn thấy mặt hắn có chút buồn bực, không khỏi vui vẻ, mặt không đổi sắc mà bỏ lại một câu có thể so với boom nói.
“Ngày sau cứ từ trẫm truyền cho ngươi phương pháp tế thiên và các kiểu kiếm vũ, mặt khác, vừa lúc năm nay Nhị hoàng tử muốn nhập thượng thư phòng, ngươi hãy đồng thời nhập học đọc sách đi!”
Ninh Vân Tấn lần này là thật sự ngốc, so với khiến vị ‘Sư huynh’ này thụ nghệ hắn tình nguyện thống khổ tự học được chưa nè! Càng kinh hoàng chính là, cái gì gọi là đồng thời nhập học, lỗ tai hắn không có vấn đề, Văn Chân vừa mới nói không phải để cho mình đi làm thư đồng, mà là cùng Hoàng tử một dạng đi thượng thư phòng đọc sách, để cho nhi tử nhà một đại thần cùng các Hoàng tử đồng thời đọc sách, đây chính là chiêu đầu phá lệ.
Hắn hận không thể lắc lắc Văn Chân, đem thằng nhãi này lắc đến thanh tỉnh một chút, đại ca ngươi là nháo đến kiểu nào thế! Mình thân phận như thế đến thượng thư phòng đọc sách, đây là kéo cừu hận hay là nuôi cừu hận hả?!
“Như thế không ổn ạ…Hoàng thượng…” Ninh Vân Tấn lắp bắp, một bộ bộ dáng kinh hách quá độ, “Ngài mỗi này nhật lý vạn cơ (trăm nghìn việc), lo lắng cho Đại Hạ cũng không kịp, sao có thể vì chuyện của vi thần chậm trễ thời gian nghỉ ngơi quý giá của ngài…Hơn nữa…”
“Việc này tâm ý trẫm đã định.” Ninh Vân Tấn biểu tình rối rắm khiến tâm tình Văn Chân tốt hơn, hắn khoát tay áo nói, “Ngươi nếu có thể sớm ngày học thành, cũng là phúc của Đại Hạ.”
“Nhưng mà…” Ninh Vân Tấn còn muốn giãy dụa một phen.
“Thế nào, ngươi chẳng lẽ là ghét bỏ trẫm…” Văn Chân cố ý kéo dài âm cuối, một bộ bộ dáng muốn hỏi tội.
Ninh Vân Tấn nào còn không biết việc này lại không có đường sống chu toàn, mệt mỏi mà tạ lỗi, liên thanh nói không dám.
Văn Chân lúc này mới cười tủm tỉm mà nói, “Như thế ban ngày ngươi cứ ở thư phòng đọc sách, bắt đầu canh ba giờ Dậu trẫm sẽ rút thời gian dạy ngươi.”
Ninh Vân Tấn hết sức hộc máu, ngay cả thời gian cũng an bài xong, mình dám nói không đáp ứng sao?! Trong lòng hắn nổi giận ngầm, lại còn phải cảm kích long ân, quả thật là nén giận vô cùng. Miệng nói lời cảm kích, hắn trộm đem cuộn giấy trong tay áo kia rụt trở về.
Về chút động tác nhỏ này của hắn tự nhiên bị Văn Chân nhìn nhất thanh nhị sở, hưng trí dạt dào hỏi, “Trên tay ngươi là gì, không cần cảm thấy khó xử, trực tiếp trình cho trẫm đi!”
Cần da mặt dày như thế hay không, ta chưa nói muốn mặt ngươi có được không!
Nếu đã bị Văn Chân phát hiện, Ninh Vân Tấn cũng chỉ biết làm ra một bộ biểu tình vui vẻ, hai tay nâng, nghiêm túc mà nói, “Hồi bẩm Hoàng thượng, đây là phối phương xà phòng, nghe phụ thân nói Hoàng thượng đang vì lương bổng của chiến sự phương Bắc phát sầu, vi thần nhận nhiều long ân không thể không báo, chỉ có trình lên phương thuốc này hy vọng có thể vì Hoàng thượng giải ưu.”
Lý Đức Minh từ trên tay hắn tiếp nhận cuộn giấy mỏng kia, cẩn cẩn thận thận, không phát hiện vấn đề gì, mới đưa tới trên tay Văn Chân.
Văn Chân cầm tờ giấu kia đọc nhanh như gió, phát hiện trên mặt quả thật ghi lại phương pháp chế tạo xà phòng, thậm chí chính xác đến từng mỗi bước đi, dựa theo phương pháp từng thao tác ghi phía trên này, chỉ cần không ngốc hẳn là đều có thể chế xuất loại xà phòng thơm quà tặng Văn Hương cư làm.
Hắn hiện tại cũng dùng xà phòng thơm Văn Hương cư chế tạo, tự nhiên biết trình độ hoan nghênh của thứ này. Đối với chuyện của Văn Hương cư Văn Chân cũng từng động tâm tư đi hỏi thăm qua, hắn biết trên ngoài mặt không phải không có người ý đồ phỏng chế qua, đặc biệt là cái loại đồ tên là xà phòng, nhưng làm sao cũng chế không ra hiệu quả vệ sinh của Văn Hương cư, chỉ cần phối phương không bại lộ cơ hồ có thể xưng là lũng đoạn thương trường.
Văn Chân có chút chấn động mà nói, “Ngươi cần phải rõ ràng, phương thuốc này tuy rằng chỉ là xà phòng bình thường, nhưng mà rất có thể sẽ ngay cả phương pháp chế tạo xà phòng thơm cũng lộ ra ngoài.”
“Vi thần hiểu được.” Ninh Vân Tấn tự nhiên biết về sau khi Văn Chân mở rộng sản xuất xà phòng, bí mật liền giữ không được, bất quá hắn cũng không quan tâm, “Hoàng thượng, tiền là kiếm không hết, vi thần một mình cầm phương thuốc này cũng không thể khiến vật xà phòng này tạo phúc vạn dân, chỉ có giao cho Hoàng thượng mới có thể khiến nó tận dụng mọi thứ.”
“Hảo!” Văn Chân nhìn hài tử trước mắt, cất cao giọng nói, “Trẫm quả nhiên không nhìn lầm ngươi!”