Ninh Vân Tấn trở lại trong viện nghĩ nghĩ đến biểu tình của tỷ tỷ, thì để cho Thúy Hương lại đi đem chuyện này hỏi thăm rõ ràng một chút, chính hắn thì lại đùa nghịch thành phẩm mình gần đây khắc ra.
Chưa qua nửa canh giờ, Thúy Hương đã mang theo tin tức trở lại.
Nói là thái thái một hồi đến chỗ lão gia xin chỉ thị hắn, việc này liền xem như chính đại qua đường. Thái thái nói thời gian chuyển nhà quá ngắn, chuyện trong phủ quá nhiều, không thích hợp xuất môn, tránh cho đến lúc đó vội vội vàng vàng mà ra sự cố, lão gia liền đồng ý đề nghị của thái thái.
Trong kinh có tập tục bái nguyệt, nguyên bản trong phu là định xong rồi năm nay đến thôn trang trên núi thưởng nguyệt, sau đó người một nhà ở nơi đó ở một đêm lại hồi phủ.
Ngày đó nếu chủ nhân không ở trong phủ, bọn nha đầu trong phủ thì có thể thừa dịp cơ hội khó có được xuất môn ở trong miếu bái lạy hoặc là cùng người nhà đoàn viên, đều rất chờ mong!
Có một Thúy Hương am hiểu hỏi thăm ở bên người, Ninh Vân Tấn ở trong phủ tin tức vô cùng linh thông, bởi vậy hắn cũng biết chuyện phát sinh hai ngày trước.
Bội Hoa này làm sao sợ chuyển nhà sẽ xảy ra vấn đề, rõ ràng chính là bởi vì ba di nương lúc trước hướng phụ thân xin chỉ thị muốn đến miếu Quan Âm bái tế, sau khi thám thính được phụ thân đồng ý đã dùng ra ám chiêu.
Biết lão thái thái muốn về kinh ở, nhóm di nương này tâm tư cũng liền lung lay, dù sao một đời nữ nhân này dựa vào chính là trượng phu nhi tử, các nàng tuổi cũng không lớn, thế nào cũng vẫn muốn có cơ hội sinh một hài tử ở bên mình.
Mặc dù biết rõ Bội Hoa là vì chỉnh trị mấy di nương muốn đi cầu con kia, nhưng nhầm lẫn âm dương mà làm cho Ninh Xảo Hân bị liên lụy, thật sự là tai vạ gió bay.
Phải nói nữ tử cổ đại thật sự là đáng thương, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có Thượng Nguyên, Thanh Minh, Trung Thu vài ngày này có thể xuất môn một lần, còn có chính là người trong phủ trải qua sinh nhật có thể mời gánh hát náo nhiệt một chút, cả đời phạm vi sinh hoạt cũng chỉ có một chút mảnh đất tấc vuông trong phủ, cho dù lập gia đình cũng chỉ là từ một viện tiến vào một viện xa lạ mà thôi.
Năm nay bởi vì Ninh Vân Đình ‘Tự tiện chủ trương’ không ở trong phủ làm sinh nhật, đã muốn làm cho Ninh Xảo Hân thiếu một lần cơ hội náo nhiệt, lần này hủy bỏ đến thông trang, thì lại ít đi một lần cơ hội xuất môn, so với tự do của nữ tử đời sau, nữ tử ở cổ đại thật sự là đáng thương.
Nghĩ đến tỷ tỷ sang năm có thể sẽ lập gia đình, sau khi tới nhà chống rồi phải giúp chồng dạy con, hầu hạ cha mẹ chồng, xuất môn khẳng định lại càng không tự do, Ninh Vân Tấn liền nhịn không được đối với tỷ tỷ nổi lên đau lòng!
Đều nói trưởng tỷ như mẹ, Ninh Xảo Hân đối với hắn chính là tốt đến không còn gì để nói, ăn chưa bao giờ quên mình một phần, từ nhỏ mũ giày mặc đều là nàng tự tay khâu, trước khi Bội Hoa chưa gả về đây, y phục của mình cũng đều là nàng tự mình chọn kiểu dáng, vừa nghĩ tới biểu tình ảm đạm kia của tỷ tỷ, hắn liền có chút ngồi không yên.
Chỉ là đây dù sao cũng là hoàn cảnh xã hội, cho dù đau lòng tỷ tỷ Ninh Vân Tấn cũng không có biện pháp giải quyết, cùng với nghĩ chuyện không tìm giới hạn, không bằng nghĩ biện pháp làm cho tỷ tỷ vui vẻ một chút.
Ninh Vân Tấn vắt hết óc mà nghĩ biện pháp có thể làm cho Ninh Xảo Hân vui vẻ, đột nhiên nhìn tượng gỗ tiểu lâu thưởng thức trên tay trong lòng có chủ ý, khóe miệng hắn có chút cong, chuẩn bị đưa nàng một phần lễ vật Trung thu độc đáo
Hắn đầu tiên là dành cả thời gian đem vẽ ra bản thiết kế sơ lược, ngày hôm sau thì từ trong tiểu kim khố của mình lấy ra một ít ngân lượng, để cho người ta đi mua tài liệu.
Ninh Vân Đình lúc đi vào viện hắn, bị một đống lớn khúc gỗ trên mặt đất dọa một cái. Tiểu đệ mình lại rạp ở trên mặt đất kiểm tra, không khỏi tò mò hỏi, “Ngươi đây là đang bận gì vậy?”
Ninh Vân Tấn đứng lên đối với hắn hành lễ, cũng cẩn thận quan sát ánh mắt hắn một chút.
So với hai ngày trước bộ dáng ủ rũ kia, hiện tại Ninh Vân Đình rõ ràng lại khôi phục nguyên trạng, chính là trong ánh mắt tựa hồ hơn một ít kiên định. Hắn không khỏi nổi lên tò mò, rốt cục phụ thân cùng ca ca nói những điều gì, cư nhiên thần kỳ như thế có thể làm cho hắn cảnh tỉnh.
Phát hiện đệ đệ nhìn mình chằm chằm, Ninh Vân Vân Đình không khỏi có chút ngượng ngùng cùng áy náy, hắn sờ mũi, lớn tiếng nói, “Tiểu đệ, ngày đó ca ca không đúng, không nên không tin ngươi.”
Ninh Vân Tấn bị hắn kinh sợ, tiểu tử này cư nhiên ở trước sân đầy hạ nhân nói ra như vậy – cũng quá thành thật đi! Hắn là sợ người khác không biết hai huynh đệ từng có khắc khẩu sao?!
Hắn đem hạ nhân hầu hạ trong viện đều nhìn lướt qua, hoàn hảo đều là mấy người đã từng sai bảo.
“Đại ca nghiêm trọng, ta ngày đó cũng không nên vọng ngôn như thế. Hoàn hảo ca ca không có trách tội ta!”
“Không không không, ngươi nói đều rất đúng.” Ninh Vân Đình nói. “Là ta tự mình nhìn người không rõ.”
Ninh Vân Tấn thở phào cười một tiếng, “Thôi đi đại ca, vốn đã không phải chuyện lớn, ngươi còn thật lòng như vậy tiểu đệ ta lại gánh không nổi!”
Ninh Vân Đình cũng hì hì cười theo, nụ cười này đem chút xa cách cùng xấu hổ hai ngày trước sinh ra lập tức đã giải trừ, xem như lại hòa hảo như lúc ban đầu.
Ninh Vân Đình bị gián đoạn đã quên hỏi hắn mua nhiều vât liệu gỗ là để làm gì, hắn việc học cũng nhiều, càng có Ninh Kính Hiền bố trí thêm vào nhiệm vụ quá mức cho hắn, cùng đệ đệ nói mấy câu đã về phòng mình cố gắng học tập.
Thấy hắn vội vàng trở về, Ninh Vân Tấn mới hậu tri hậu giác phát hiện chỉ sợ đại ca là đặc biệt tới giải thích với mình.
Mặc dù hiếu kỳ Ninh Kính Hiền dự định làm sao dạy Ninh Vân Đình, nhưng hắn cũng không tiện trực tiếp hỏi, tránh cho lại tổn thương lòng tự trọng của ca ca, dù sao tiểu hài tử mười hai mười ba tuổi vẫn là rất mẫn cảm.
Ninh Vân Tấn thì đem chuyện này trước gác một bên, dù sao ngày sau tự nhiên sẽ nhìn ra manh mối, liền chuyên tâm mà bắt đầu cho Ninh Xảo Hân lễ vật, hy vọng có thể ở trước Trung thu làm xong đưa cho nàng.
Xét thấy nữ tử khuê các giải trí thật sự không nhiều lắm, Ninh Vân Tấn chuẩn bị đưa một bộ bàn trò chơi tự mình điêu khắc cho nàng, đề tài lựa chọn chính là đại phú ông (cờ tỷ phú).
Món đồ chơi đại phú ông này thật sự là già trẻ đều thích hợp, năm đó từng phổ biến một thời, vào những năm lúc hắn còn đi học, ngươi nếu nói không chơi vì xấu hổ vậy cũng nói lên ngươi đã từng chơi nó.
Đương nhiên Ninh Vân Tấn không có khả năng một mạch rập khuôn cờ đại phú ông đời sau, trừ bỏ trụ cột quy tắc ra, bố trí bàn cờ vân vân toàn bộ đều phải thay đổi, nếu không làm sao dạy tỷ tỷ phổ cập khoa học cái gì là xe máy, cái gì là cổ phiếu, cái gì là xổ số giải thưởng lớn đều là vấn đề lớn.
Hắn thiết kế đem bàn cờ thay đổi thành kinh thành, sau đó đem một số kiến trúc danh tiếng trong kinh dùng tượng gỗ chế ra, cứ như vậy đã có thể cho tỷ tỷ không ra cửa xem đến nghiện, cũng có thể có nhiều cách giải trí.
Dù sao đây là suy nghĩ đột phát của hắn, cách Trung thu cũng chưa đến vài ngày, Ninh Vân Tấn liền đem phần lớn thời gian đều ở lại trong phòng chế tác bàn trò chơi.
Điêu khắc trên thực tế là chuyện cực kỳ hao phí tâm lực hạng nhất, đồng thời cũng sẽ rèn luyện nhãn lực cùng lực khống chế thân thể, Ninh Vân Tấn lại lựa chọn từ nhỏ luyện tập thứ này, một mặt chính là sở thích của hắn, mặt khác cũng là vì có thể rèn luyện mình cho thật tốt.
Có lẽ là nguyên nhân quá mức nhập tâm, Ninh Vân Tấn thậm chí còn chưa cảm giác gì, nguyên bản phần bình cảnh trở ngại hắn thăng cấp kia đột nhiên tại một ngày nào đó bị đánh phá, giống như nước chảy thành sông, khi hắn khắc xong kiến trúc bằng gỗ lớn nhất trên bàn cờ, vông danh thần công của hắn cũng tới tầng thứ hai rồi.
Hắn từng có một lần trải qua đột phá, biết công pháp thần kỳ này cho tới bây giờ đều không có gì kinh thiên nghĩa địa, luôn luôn đều là thực chất trôi chảy như không tiếng động, bởi vậy cũng không cảm giác được kỳ quái.
Tầng thứ hai tên là luyện thể. Một chữ luyện ở trong tự điển có ý nghĩa làm cho vật chất tinh thuần, cô lọc khiến nó tinh luyện. Tên như ý nghĩa, khi thời điểm luyện đến tầng này, ở dưới sự ảnh hưởng của nội lực thần bí kia, cơ thể con người sẽ bắt đầu phát sinh biến hóa lớn.
Ninh Vân Tấn không yên bất an mà xem xét thân thể mình biến hóa, đời trước hắn chính là vô cùng không hay ho sau khi đột phá từ thanh niên béo biến thành kẻ cơ bắp bọc thép, một thân thịt béo toàn bộ biến thành bắp thịt, chắc nịch đến làm cho lòng người chua xót.
Làm cho hắn kinh hỉ chính là lúc này đây hiển nhiên không có phát sinh bi kịch lần đó!
Có lẽ nguyên nhân là dựa theo yêu cầu trên sách tu luyện, cùng đời trước bất đồng, Ninh Vân Tấn phát hiện lần này phát sinh trước thay đổi lớn nhất chính là xương cốt, khung xương hắn tựa hồ bắt đầu trở nên rất dẻo dai, càng thêm rắn chắc.
Thử làm hạ thắt lưng, động tác giạng chân mức độ khó, thậm chí học làm vài động tác yoga đời trước ngẫu nhiên nhìn thấy, hắn phát hiện trước kia căn bản làm không được vài động tác này, mình ở trong một buổi cư nhiên không cần luyện tập có thể làm được, hơn nữa độ dẻo dai như vậy theo tu luyện của mình tựa hồ còn có thể gia tăng.
Lấy tình huống như vậy để xem, nếu tu luyện tới đỉnh tầng thứ hai, chỉ sợ mình so với mấy diễn viên từ nhỏ luyện tập diễn xiếc còn mềm mại linh hoạt hơn.
Ninh Vân Tấn cũng không phải Lăng Đầu Thanh*, hắn biết xương cốt như thế mới là tư chất tốt nhất tu luyện võ học thượng đẳng. Từ xưa đến nay chân chính giỏi võ nghệ đều là vừa mềm vừa dẻo, một số môn phái lớn thu đồ đệ vì sao phải đi lần mò xương, chính là bởi vì xương cốt đối với thành tựu của người tu luyện ngày sau ảnh hưởng vô cùng lớn.
*Không có đầu óc, không biết suy nghĩ, chuyên làm việc xảy ra hậu quả nghiêm trọng…
Không chút nào khách khí mà nói nếu với tình huống hiện tại của hắn nếu như đi bái sư, chỉ sợ lập tức sẽ bị người đội lên cái mũ ‘Cốt cách thanh kỳ’(xương cốt hiếm thấy), sau đó bị người đoạt thu đồ đệ.
Tiếp theo Ninh Vân Tấn vui rạo rực phát hiện trên người mình biến hóa thứ hai – hắn rốt cuộc bắt đầu cao ốm! Không cần ăn uống điều độ, không cần tập luyện, thịt trên người nguyên bản làm sao cũng giảm không được đột nhiên bắt đầu thả ra, mặc dù biến hóa lui giảm dùng mắt thường cơ hồ nhìn không ra, nhưng Ninh Vân Tấn vẫn luôn chú ý cơ thể của mình làm sao lại không phát hiện được chứ!
Đời trước hắn sau khi đột phá tầng thứ hai là chuyển biến cơ thể trước, đợi cho lúc sắp đến đỉnh xương cốt mới bắt đầu biến hóa một chút, nhưng khi đó đã có một thân cơ thể cứng rắn, cho dù học những chiêu thức cao thâm khác cũng luyện không được dáng vẻ mềm mại yêu cầu, chung quy làm cho người ta có loại cảm giác người thô lỗ, cùng hình tượng quân tử chỉ có ôn văn nho nhã, phong độ khác biệt xa.
Đối với biến hóa thứ hai này hắn quả thật là thích quan sát, điều này có ý nghĩa công lực của mình sâu sắc thêm, hoặc là sau khi lên cao sẽ tự nhiên mà ẩn xuống, tuyệt đối sẽ không lại phát sinh bi kịch đời trước!
Hai tin tốt này làm cho Ninh Vân Tấn cuối cùng vững quyết tâm, khẳng định bản vô danh thần công này tuyệt đối là thứ tốt, nên hắn cũng tạm thời không đi quản một ít biến hóa nhỏ những thứ khác trên người của, chuyên tâm bắt đầu muốn làm lễ vật tặng cho Ninh Xảo Hân.
Trong Ninh phủ đang bận rộn chuẩn bị qua lễ Trung thu, còn phải đêm một số đồ không thường dùng đóng gói trước thu dọn tốt, toàn thể cả nhà đều bận không ngừng, hắn mỗi ngày trốn ở nhà ngược lại không có khiến cho chú ý cái gì, chỉ là Ninh Kính Hiền ngẫu nhiên sẽ cảm thấy được gần đây cạnh mình im lặng quá, cũng không có chuyện gì làm cho mình đau đầu phải thu thập, trải qua vài ngày rất yên tĩnh.
Nguyên bản Ninh Vân Tấn điêu khắc tốc độ cũng nhanh, dù sao chạm trổ hắn trước kia đã có trụ cột, sau khi đột phá tầng thứ hai nội lực cũng sâu thêm rất nhiều, hơn nữa làm thuận tay sau đó quen tay hay việc, cuối cùng vào trước một ngày lễ Trung thu hắn đem bộ cờ đại phú ông bản Đại Hạ này làm ra.