Ninh Vân Tấn là một tiểu tài chủ, đây là sự thực Ninh phủ công nhận. Trong tiểu kim khố của hắn trừ bỏ phần định lệ trong phủ thuộc về hắn kia, tiền mừng tuổi hàng năm, sinh nhật cùng với ngày lễ ngày tết thu lễ, phát sinh lớn nhất là ở chỗ thu lễ gặp mặt.
Ở cổ đại có tập tục trưởng bối cho lễ gặp mặt lần đầu gặp tiểu bối, nếu như được tiểu bối bái kiến không cho chút lễ gặp mặt, nói ra quả thật có thể khiến người ta không chỗ dung thân.
Bất đồng với tiểu hài tử khác sợ hãi hoặc là chán ghét đi theo đại nhân đi gặp ngoại nhân, Ninh Vân Tấn quả thật là chờ hết thảy cơ hội đi theo Ninh Kính Hiền đi gặp khách lạ, đem nhân sinh bốn năm đầu đều ân cần không biết mệt mỏi dùng trên bán manh thỉnh an, thu lễ gặp mặt.
Ninh Kính Hiền cũng không phải quan thất phẩm tép riu, cho dù là ở kinh thành phần đông quan lớn này cũng có vài phần thể diện, quan viên hắn lui tới tự nhiên cũng đều là không kém, người cho lễ gặp mặt hiếm khi sẽ có kém phẩm, làm cho Ninh Vân Tấn mỗi lần thu lễ đến mặt mày hớn hở.
Bất quá đúng là bởi vì vài thứ kia rất trân quý, Ninh Vân Tấn ngược lại luyến tiếc đổi thành tiền mặt, lần này vì tu kiến động Đào Nguyên, hắn trợ giúp không ít bạc, kết quả kiểm kê xuống, trong tay chỉ còn lại có hơn một ngàn lượng bạc!
Lẽ ra nhiều bạc như vậy đủ nhà bình dân ăn mặc chi phí sinh hoạt cả đời, nhưng Ninh Vân Tấn biết mình sang năm xác định chắc phải nhập học, đến lúc đó chi tiêu cá nhân khẳng định không nhỏ.
Hắn rất hiểu mình, là một người tiêu tiền tiêu như nước, thay lời nói khác chính là thích mua đan, đến lúc đó mỗi tháng chỉ dựa vào chút định lệ này sống khẳng định chịu không nổi, có nữa chính là thân phận hiện tại của hắn dù sao chỉ là thứ tử Ninh phủ mà thôi, tài nguyên hưởng thụ so không được Trưởng tử, tuy rằng hiện tại tài sản chú trọng phân chia đồng đều, nhưng điều kiện tiên quyết là cha phụ thân qua đời huynh đệ phải ở riêng, điều đó còn phải vài thập niên nữa, hắn cũng không muốn ngày sau mình cưới vợ sinh con, lão bà đứa nhỏ dùng chút tiền còn phải đến công trướng (sổ sách chung) nhìn mặt người!
Đối với Ninh Vân Tấn mà nói, kiếm tiền là hắn sớm hay muộn phải phải xếp vào đại sự mỗi tháng!
Bất quá mấy chủ ý có thể kiếm tiền, với lại hắn đây loại vóc người nhỏ có thể chân chính làm sinh ý, trong nửa thời gian hắn thật đúng là nghĩ không ra.
Lúc hắn là Dương Trừng đến chết cũng vẫn chưa rời vườn trường, khi đó được trong nhà chìn chòng chọc sít xao, hắn ngay cả cơ hội rèn luyện làm việc cũng không có, mà ở đời trước, nửa đời trước của cải phát sinh đều là chiến tranh, nửa đời sau còn lại là dựa vào ăn thịt người hiếu kính, không cần mình quan tâm.
Ninh Vân Tấn năm đó xem như phúc hậu, không giống mấy tướng lĩnh lòng dạ hiểm độc dựa vào uống máu binh sĩ kiếm được bộn đầy, nhưng hắn biết đánh giặc, chỉ dựa vào mỗi lần đánh thắng trận cũng có thể hung hăng mà kiếm được một số, dù sao quý tộc tộc Phụng Vũ này chính là vô cùng có tiền. Theo lý chiến lợi phẩm hẳn là phải nộp lên, nhưng khi đó tài chính triều đình căng thẳng, mà ngay cả quân bị của quân Bát Kỳ cũng thường xuyên chậm phát làm nợ, chớ nói chi là lương bổng lục doanh bình thường, vì không khiến cho binh biến đối với chiến lợi phẩm việc này trên dưới triều đình đều là mở một mắt nhắm một mắt.
Trước kia hắn cũng xem qua một ít tiểu thuyết xuyên qua, đáng tiếc bên trong nhắc tới cái gì nung thủy tinh, nuôi trân châu, mở ngân hàng, bán lá trà mấy thủ đoạn đại chúng nhất là khỏi phải trông cậy.
Trước mắt ở Đại Hạ, thủy tinh chẳng qua là phân xưởng dân gian công nghệ thiếu chút nữa thôi, cống phẩm đã đến trình độ cơ hồ cùng hiện đại giống nhau, khiếm khuyết chính là các loại nghệ thuật gia công sáng tạo; mà toàn thể Đại Hạ này ngọc tốt là trào lưu, trân châu thứ này tuy rằng các nữ nhân thích, nhưng không phải hạt châu thiên nhiên tốt nhất là bán không được giá cao; mà toàn thể Đại Hạ này lấy ngọc tốt làm trào lưu, trân châu thứ này tuy rằng các nữ nhân thích, nhưng không phải hạt châu thiên nhiên tốt nhất thì bán không được giá cao; càng giận hơn chính là Hộ bộ cùng phủ Nội vụ đã phân chia mở dây chuyền tiền trang(ngân hàng) cả nước, tuy rằng trước mắt chỉ có nghiệp vụ đổi ngân phiếu, nhưng mà đã có ngân hàng chiếm lĩnh, trừ phi Hoàng đế trao quyền, không ai dám đối với mảng này vươn móng vuốt.
Lá trà mảng này lại thật ra chưa hoàn toàn bị bịt kín, bất quá thập đại danh trà Trung Quốc đã gần đầy đủ hết, muốn phát tài chỉ có thể chặt đi một nét bút nghiêng, đi tìm nơi sản sinh lá trà uống ngon ở đời sau lại không bị dâng làm cống phẩm, nhưng mà trong tay của Ninh Vân Tấn không có người, cho dù hắn nhớ rõ một vài địa phương sản sinh trà trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp tiến hành hoạt động!
Thưởng thức túi thơm ngọc trên eo, Ninh Vân Tấn nhịn không được bắt đầu méo méo, ở Đại Hạ đã có nếp sống đổ thạch, nếu mình có thiên nhãn trong mấy tiểu thuyết kia, vậy cũng chính là làm ăn một vốn bốn lời, sẽ không bao giờ cần lo lắng thiếu tiền tiêu!
Ninh Vân Tấn không phải một người để tâm vào chuyện vụn vặt, không nghĩ ra được chủ ý cũng sẽ không khó xử mình, như cũ ăn được uống được chơi rất vui.
Ngày hôm đó, đã gần hơn một tháng trời không mưa lão thiên gia cuối cùng giáng một chút mưa, mặc dù ngay cả mặt đất cũng không hoàn toàn ướt nhẹp, nhưng đám mây mang đến cuối cùng làm cho thời tiết mát mẻ một chút, hắn liền hưng trí bừng bừng mà trở lại trong thôn trang dạo chơi vườn.
Thôn trang Ninh gia nằm ở thôn Bạch Hương này, là dự định làm sản nghiệp tổ tiên, xung quanh một mảnh đồng ruộng đều bị phân chia làm tế điền (đất cúng tế).
Tế điền, là tài sản bị xét nhà cũng sẽ không bị niêm phong, lúc trước Ninh Vân Tấn biết mảnh thổ địa này diện tích có hơn trăm khoảnh (rộng 100 mẫu = 6,6667ha) thì đã nhịn không được líu lưỡi.
Thật là chỉ có lúc trở thành con cháu Ninh gia, mới có thể cảm nhận được đương gia hai đời Ninh gia rốt cuộc có bao nhiêu thận trọng chuyện nhỏ, tại Vĩnh Hưng triều cùng năm đầu Thiên Thụ trong đấu tranh chính trị kịch liệt như thế, bọn họ chẳng những có thể thăng quan tiến chức, còn lại vì hậu nhân ném xuống một mảnh gia nghiệp lớn như thế, nếu không phải sau đó bị con cháu gia tộc liên lụy cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt, cũng sẽ không rơi xuống cuối cùng kết cục suy bại.
Chuyện về sau Ninh Vân Tấn hiện tại cũng vẫn không vội vã lo lắng, khi hắn ở trong hoa viên thấy hoa hồng mọc thành bụi bộ dạng vô cùng tươi tốt kia thì, đột nhiên trước mắt sáng ngời, trong lòng mơ mơ hồ hồ mà có chủ ý.
“Người đâu, đến hỏi vườn hoa này là ai chăm sóc, đem người gọi tới cho ta.”
“Dạ. Thiếu gia, nô tỳ đây thì đi an bài người, ngày hôm nay đầu lại phơi nắng, nếu không ngài đến trước trong đình nghỉ ngơi một chút đi?” Thúy Hương nhận lệnh, nhịn không được thân thiết lải nhải một câu. Nhị thiếu gia làn da vừa trắng vừa non, nếu phơi nắng đen như cũng liền rất đáng tiếc!
“Ngươi cứ miệng nhảm, gia là nam tử hán, phơi nắng đen mới suất.” Ninh Vân Tấn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, sờ sờ cằm tự nhận bày ra một tạo hình đẹp trai.
Đáng tiếc hắn biểu tình mặc dù nghiêm túc, nhưng phối với dáng người mượt mà kia, nhìn thế nào cũng chỉ là đáng yêu mà thôi, chọc đến nhóm tiểu nha đầu che miệng đều nở nụ cười.
Hiện giờ Ninh Vân Tấn mặc dù còn chưa có phối thêm tùy tùng, nhưng một nhũ mẫu một đại nha đầu bốn tiểu nha đầu bố trí là đầy đủ hết, hắn bình thường ra ngoài thích đem toàn bộ người mang theo, có thể chậm rãi mà rất có khí thế.
Thúy Thương hướng một tiểu nha đầu trong đó dùng một cái ra mắt, người nọ liền cười hì hì xoay người đi tìm người.
Ninh Vân Tấn ngồi xổm xuống, hướng một bụi hoa hồng đã bắt đầu kết quả tỉ mỉ nghiên cứu. Hắn đếm, xác định ở trên một nhánh cây ít nhất có năm đến chín phiến lá, hơn nữa trên nhánh cây gai so với mấy bông hoa còn dày rậm hơn nhiều, không khỏi hoài nghi bụi này là hoa hồng.
Hoa hồng thứ này tác dụng thật sự rất nhiều, bất quá Ninh Vân Tấn bị mấy quảng cáo linh tinh ‘Hoa tươi không vận từ Vân Nam’ lừa lọc, chung quy cảm thấy là sản xuất từ bên phía Nam Vân Nam, không nghĩ tới Bắc Kinh cư nhiên cũng có thể gieo trồng.
Trong lòng hắn đang tấm tắc xưng hiếm thấy, rồi lại nhịn không được tính toán ra, năm đó lão mẹ nhà hắn là một người ưa thích bảo dưỡng sản phẩm DIY (hàng tự làm), chẳng những biết làm son phấn, mà còn tự mình làm dụng cụ cất tinh dầu, mà mình chính là trợ thủ số một của của bà. Vô luận ở thời đại nào kiếm tiền của nữ nhân đều là một vốn bốn lời, nếu có thể ở gần kinh thành gieo trồng hoa hồng quy mô lớn, sau đó bán các loại bảo dưỡng phẩm cùng hoa hồng có liên quan vậy cũng đã phát tài!
Rất nhanh thợ hoa đã được mời tới trước mặt Ninh Vân Tấn, hắn ước chừng hơn năm mươi tuổi, làn da hơi vàng, vóc dáng hơi lùn, gầy gầy gò gò, một đôi tay có vẻ phá lệ lớn, mặc dù mặc rất chỉnh tề, nhưng trong móng tay vẫn nhìn thấy được bùn đất dơ hàng năm chăm sóc, vài tiểu nha đầu đều có chút ghét bỏ bịt mũi tránh đi.
Thợ hoa tự xưng là họ Vương, tên Thành, chờ hắn sau khi gặp xong lễ, Ninh Vân Tấn liền vẫy tay để cho hắn đến bên cạnh mình, chỉ vào bụi thực vật kia hỏi, “Đây có phải cây hoa hồng không? Có phải hay không chỉ nở một mùa?”
Thợ hoa Vương là một đời chỉ cùng bùn đất hoa cỏ tiếp xúc, nhìn thấy tiểu chủ tử có chút run rẩy, thấy Ninh Vân Tấn mặc một thân chỉnh tề hoa lệ, phú quý bức người, lại sợ bẩn mắt chủ tử, hai tay không ngừng ở phía trước vạt áo chùi, khẩn trương nói, “Hồi bẩm thiếu gia, phải…Đây không phải cây hoa hồng, là Hồng gai núi1. Hoa này cùng hoa hồng giống nhau, hơn nữa lúc hoa nở hương thơm, cho nên nô tài tự chủ trương đặc biệt trồng loại này một ít.”
“Đừng khẩn trương, ta không có ý tứ trách tội ngươi.” Ninh Vân Tấn lại thật ra lý giải tâm tính của hắn, cũng không cảm thấy được động tác này buồn cười.
Nhớ lúc ban đầu thời điểm mình lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử, chỉ sợ cũng cùng thợ hoa này không sai biệt lắm, trong lòng có một loại cảm giác đom đóm không thể cùng tinh nguyệt tranh nhau phát sáng, đối phương phong lưu phóng khoáng giơ tay nhấc chân đều tôn quý không nên lời, mà cùng mình đối lập như là thô bỉ đến khó coi, cho dù trước vào cung đã học qua một ít quy củ, cũng đều chỉ là giống Đông Thi bắt chước nhăn mặt* càng buồn cười.
*Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt nhưTây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa.
Trừng mắt một cái nhóm tiểu nha đầu nhìn thợ hoa Vương cười trộm, làm cho bọn nàng chú ý thu liễm, hắn vẻ mặt ôn hòa hỏi, “Ta tìm ngươi đến chỉ là muốn hỏi một chút hồng gai này gần kinh thành nhiều không?”
Nghe được tiểu chủ tử không phải hỏi tội, Vương Thành trong lòng kiên định hơn.
Ninh Vân Tấn đã ở thôn trang một thời gian ngắn, cũng biết vị tiểu chủ tử này là một người hiền lành dễ ở chung, vì thế hắn vội vàng gật đầu hồi đáp, “Hồi bẩm Tiểu thiếu gia, hồng gai núi nay gần trên núi rất nhiều, nói xung quanh kinh thành, Tây Sơn, Thông Hóa đều có, mùa xuân hàng năm nở rất đẹp kia, mùi thì miễn bàn ngửi rất thơm.”
“Ta đây nếu muốn làm mảnh đất này toàn bộ trồng hồng gai này, dễ trồng sống không? Cần tiền bạc nhiều hay không?” Ninh Vân Tấn nhất thời hưng phấn, giống như nhìn thấy núi vàng núi bạc hướng trong tay mình bay tới.
Nói tới chuyên ngành của mình Vương Thành hơi vài phần lo lắng, hắn bấm ngón tay tính tính, “Hồng gai núi này đất phù sa chút đều có thể lớn, lại chịu hạn chịu lũ, không cần đặc biệt làm đất ruộng, thiếu gia nếu muốn gieo trồng quy mô lớn, có thể thu mua một ít đất hoang, chỉ cần trồng ở chỗ hướng mặt trời là được, tốn không bao nhiêu tiền.”
Ninh Vân Tấn trong lòng vui mừng nở hoa, “Ta nghĩ trước trồng mười khoảnh, nếu đem việc này giao cho ngươi, có thể làm tốt hay không? Nếu ngươi có tự tin, bổn thiếu gia phải đi tìm phụ thân đem ngươi đòi qua đây, đi theo ta làm!”
Lập tức từ một tấc vuông hoa viên đến có thể tiếp nhận mười khoảnh đất, hơn nữa nghe khẩu khí của thiếu gia này chỉ là mở đầu mà thôi, Vương Thành cơ hồ bị kinh hỉ thật lớn này xông đến suy nghĩ choáng váng, bất quá hắn rốt cuộc là một người thành thật, đối với gánh trọng trách có bản năng sợ hãi, do dự nói, “Thiếu…thiếu gia, nếu chỉ là để cho nô tài quan sát làm mấy hoa kia cùng đất còn được, chính là những thứ khác nô tài chỉ sợ làm không xong.”
Ninh Vân Tấn tưởng tượng cũng đúng, lão Vương này trung thực, mua đất và vân vân biệt cật liễu khuy, loại chuyện đề cập giao dịch này vẫn là giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp tương đối tiện.
“Vậy đi, đất gieo trồng cùng hoa giống đều từ ngươi đi chọn, mua bán khác ta tìm người đến phụ trách.”
Thấy lão Vương vội gật đầu không ngừng, nếp nhăn trên mặt cũng cười giãn, Ninh Vân Tấn nghiêm túc mà vỗ vỗ cánh tay hắn – thật sự là thân cao có hạn, “Làm rất tốt, gia xem trọng ngươi đó!”