Ninh Vân Tấn phát hiện từ khi rời khỏi Bảo Định, Văn Chân tựa hồ đã biến thành một Đế vương chân chính, cho dù tại thời điểm đối mặt mình cũng là lạnh lùng mà cao cao tại thượng. Việc này cùng trước đó đối với mình vô cùng đặc biệt, bộ dáng giống như tràn ngập nhu tình hoàn toàn bất đồng.
Vừa mới bắt đầu hắn còn có chút không quen, bất quá dần dần hắn lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt, bằng không luôn luôn phải đối diện với cặp mắt kia, chung quy cảm thấy hoảng đến sợ.
Sau khi về kinh thành, Ninh Vân Tấn lần này như dĩ nguyện thỏa mãn dọn ra cung, bất quá hắn vẫn không thể nào thành công chuyển về Ninh phủ, bởi vì phủ Bá tước của hắn cư nhiên xây xong sớm.
Phủ Định Viễn bá tước của Ninh Vân Tấn là một tòa nhà ngũ tiến, xung quanh tất cả đều là vương công quý tốc, bên đối diện chính là Lộc vương phủ, ngược lại làm bạn với tỷ tỷ tỷ phu.
Tòa nhà to như vậy chỉ có một mình hắn chủ nhân, thật sự là trống đến hoảng. Chuyển nhà vài ngày, Ninh phủ cùng trong cung đều đẩy cho hắn không ít nhân lực, mới chống đỡ gom lại hình thức.
Bất quá Ninh Vân Tấn phát hiện, cho dù Văn Chân ý đồ cùng mình bất hòa, nhưng vẫn không quên vấn đề an toàn của mình, đầu tiên là trực tiếp cử hơn bốn mươi tinh binh, lại để một người phụng cung đỉnh Tông sư thường ở trong phủ của mình.
Nói thật, Ninh Vân Tấn khi mới vừa nhìn thấy những người này, vẫn là rất cảm động. Nhưng mà nghe Hoàng Cẩm dẫn người tới nói, những người này về sau phải do mình phụ trách bổng lộc ăn ngủ, nhất thời hắn cả người đều không khỏe. Nếu không phải Ninh Kính Hiền ngăn đón, hắn chỉ nghĩ ở trên chiết tử tạ ơn viết, tâm ý lĩnh, người vẫn là mang về đi!
Dọn xong nhà sinh hoạt của Ninh Vân Tấn cũng liền dần dần bình tĩnh lại, hắn hiện tại công vụ ở công bộ vẫn là tiếp tục nghỉ bệnh. Thuần túy chiếm hố như vậy, Ninh Vân Tấn ngược lại cũng hiểu được là rất khó xử, bởi vậy còn dâng cái chiết tử nghĩ muốn nhượng hiền tài, bất quá Văn Chân phản bác, chỉ nói là về sau lại bàn.
Vô luận cổ kim, trong nhà không có người lớn ở luôn luôn là được đám tiểu đồng bọn hoan nghênh nhất. Tuy rằng biết Ninh Vân Tấn không nhớ rõ chuyện quá khứ, nhưng cũng không có thiếu người nguyện ý cùng hắn giao tiếp, trong đó tất nhiên lấy Tôn Bản Thiện và Từ Bất Dụng dẫn đầu vài người, tính tình con người thường thường chính là như vậy, chỉ cần tính cách hợp ý, rất nhanh có thể trở thành bằng hữu, giữa bất tri bất giác chỗ ở của Ninh Vân Tấn đã trở thành nơi mọi người tụ hội.
Luyện công, đọc sách, giáo dục Tần Minh, ngẫu nhiên cùng các bằng hữu tụ hội, tỷ phu thường thường ôm hài tử đến khoe khoang, đại ca lải nhải, cách hai ba ngày liền về Ninh phủ vấn an phụ thân và lão thái thái một lần, Ninh Vân Tấn liền trải qua sinh hoạt trạch nam tiêu chuẩn cổ đại.
Thời gian trạch ngày chung quy là trải qua đặc biệt nhanh, hình như luôn luôn cảm thấy một ngày còn chưa làm gì hết, thì đã đến buổi tối. Thẳng đến một ngày nào đó, Ninh Vân Tấn nhận được một bái thiếp đến từ Trương Nhược Thuật, hắn mới kịp phản ứng mình từ Bảo Định trở về đã được hơn hai mươi ngày.
Hiện tại ngẫm lại quái lão nhân này có thể bình an mà từ trong cung đi ra, chắc là Văn Chân đã khôi phục.
Sáng sớm cách ngày, Trương Nhược Thuật đã đăng môn, bất quá lần này chỉ có một mình hắn ta, không thấy đồ đệ như hình với bóng của hắn ta. Ninh Vân Tấn tự mình ra đại môn đem lão nhân đón tiến vào, một Thần y danh khắp thiên hạ vẫn là không nên đắc tội, ai biết về sau có khả năng sẽ cầu trên đầu đối phương hay không.
Trương Nhược Thuật ở trên giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy, chẳng những bản thân lão luyện, cũng là một tên da mặt dày, thấy Ninh Vân Tấn dẫn mình về sảnh chính, hắn liền trực tiếp yêu cầu mở miệng nói, “Thời tiết tốt như vậy, lại khó được một lần đến phủ Bá tước, Định Viễn bá không bằng dẫn lão nhân đi thăm quan, nghe nói nơi này của ngươi xây rất xa hoa, để lão phu thấy các mặt đều tốt?”
Ninh Vân Tấn cười cười tự nhiên đồng ý, lại nhịn không được phun tào nói, “Trương lão hoàng cung cũng ở qua, làm sao để ý phủ Bá tước này, cùng so sánh với Hoàng cung nơi này chỉ là nơi xoàng mà thôi.”
“So sánh với hoàng cung nơi nào không phải là nơi xoàng chứ!” Trước Nhược Thuật hắc hắc cười nói, “Nhưng mà lão phu ngược lại tò mò, vẫn luôn nghe nói Hoàng thượng coi trọng Định Viễn bá, ở Bảo Định biểu hiện của Hoàng thượng cũng quả thật thế, thế nào về kinh nhiều ngày như vậy cũng chưa thấy qua Hoàng đế triệu kiến ngươi.”
Nhìn vẻ mặt biểu tình bát quái của lão nhân, Ninh Vân Tấn chỉ biết hắn đã sớm nhìn thấu. Chỉ là cười nói ra ai cũng không tin chuyện nói càn, “Ta đây không phải bị bệnh sao? Chuyện trước kia và Hoàng thượng đều không nhớ rõ.” Tuy rằng biết lão nhân này đúng là danh bất hư truyền, nhưng hắn vẫn là nhịn không được hỏi ra vấn đề quan tâm nhất, “Còn nữa, thương của Hoàng thượng đúng là khỏe hẳn?”
“Lão phu tự mình ra tay, nào còn có không tốt.” Trương Nhược Thuật kiêu ngạo mà nói, nói xong còn sờ sờ mặt mình, “Này cũng không phải là sống thoải mái, lão phi, loại chuyện tiêu phí tâm lực này lại làm một lần chỉ sợ phải trực tiếp vào quan tài!”
Ninh Vân Tấn đã sớm phát hiện lão nhân so với thời điểm ở Bảo Định quả thật có vẻ già nua hơn ít, nếu khi đó hắn nghiêm mặt còn có vài phần bộ dáng tiên khí lượn lờ, hiện tại thì có loại vẻ già nua vô pháp xem nhẹ, ngay cả hồng nhuận trên mặt cũng tiêu thất, nói lên hắn lần này trị thương cho Văn Chân thật sự không dễ.
Hắn từ nội tâm phát ra đối với Trương Nhược Thuật cúi mình thật cong, “Trương lão vất vả.”
Càng già càng nhỏ, Trương Nhược Thuật một phen tuổi đã sớm là một tên tâm tính hài tử. Thấy Ninh Vân Tấn nghiêm túc nói lời cảm tạ như vậy, hắn vui vẻ mà vươn thẳng tay vuốt râu dài trên cằm, chờ Ninh Vân Tấn đứng thẳng thân mình, hắn mới nói, “Hoàng thượng không có đại sự gì! Nhiều nhất chỉ là có chút sầu khí, bất quá đây chính là tâm bệnh, phải dùng tâm dược, lão phu là chữa không hết! Ngược lại là ngươi, chẳng lẽ đã chuẩn bị vẫn luôn bệnh mãi như thế.”
Trương lão người này bệnh thích cắn đặc biệt nặng, Ninh Vân Tấn liền biết chuyện mình giả vờ mất trí nhớ căn bản không thể gạt được lão nhân khôn khéo này. Bất quá đối với điểm hắn có thể không vạch trần mình, ngược lại phối hợp với mình diễn kịch, Ninh Vân Tấn vẫn là vô cùng cảm tạ —— tuy rằng hắn cảm thấy Văn Chân hoặc nhiều hoặc ít hẳn là đã nhận ra gì đó!
Giống như lão nhân đã xem trăm thái nhân gian biến này, nói dối hắn ta ngược lại là rơi vào thừa thãi. Ninh Vân Tấn vận công cảm thụ xung quanh một chút, xác định thủ vệ gần đây đều ở xa xa, liền nói thẳng nói, “Không bệnh tiếp còn có thể có biện pháp gì? Hắn có thiên hạ, hắn có trách nhiệm, con hắn, hậu cung hắn, chỉ là lại muốn ta đem hắn làm duy nhất, ngay cả ta cùng phụ thân quan hệ thân cận một chút hắn cũng muốn bất mãn. Đều là nam nhân, vốn là không có ai so với ai đạo lý yếu hơn, tiếp tục như vậy nữa, ta sớm hay muộn sẽ trong lòng sinh oán, còn không bằng thừa dịp thời gian hai bên còn có tình tách ra.”
“Ngươi ngược lại nhìn thấu, không bị những vinh hoa phú quý mê hoặc. Bất quá với bản lĩnh của ngươi, không đi bên cửa tà đạo, ngược lại tiền đồ xa hơn chút. Nhưng mà cứ bãi quan như vậy, rời xa triều đình lại đáng tiếc một ít.” Trương Nhược Thuật nhìn ánh mắt kiên định của Ninh Vân Tấn, có thưởng thức nói không nên lời.
Trạng Nguyên tam Nguyên đầu tiên của triều đại, cũng là Trạng Nguyên nhỏ nhất, vị trí trong dân gian, dấu vết của hắn ở dân gian quả thật là nói đến tận hứng say sưa, từ năm trước sau đại chiến, càng là truyền đến có sắc thái thần thoại. Cho dù là Trương Nhược Thuật đã trải qua quen nhìn thói đời, sau khi hỏi thăm qua một ít sở tác sở vi của Ninh Vân Tấn, cũng phải thán một câu hậu sinh khả úy, dù sao hắn có thể nhìn ra được tuy rằng ra vào triều đình không lâu, nhưng hài tử này là một lòng vì dân, là thật nghĩ muốn vì dân chúng làm chút chuyện tốt.
Đúng là vì chút hảo cảm ấy, khi người của Hoàng đế tới cửa, Trương Nhược Thuật mới nguyện ý gặp qua, nếu không với tính cách chán ghét phiền toái, chán ghét quyền quý của hắn, đã sớm không biết lẩn trốn đi nơi nào. Khiến hắn ngoài ý muốn chính là, không nghĩ tới cái người quy củ kia cư nhiên ngự giá đích thân tới, nhìn thấy thái độ của Hoàng đế so với người mang tiếng là cha ruột còn khẩn trương hơn, cặp mắt nhìn thói đời của lão nhân nào còn nhìn đoán không ra nguyên nhân.
Với hắn mà nói mạch tượng sẽ không lừa người, một người thân kiêm hai dòng nội khí chỉ có chút khí huyết không đủ, một người đan điền trống rỗng, nội thương chưa lành, rõ ràng càng nghiêm trọng hơn. Đối với người hay đọc sách sử mà nói, điều biết người đi theo Đế vương không có kết cục tốt, dựa vào hảo cảm với Ninh Vân Tấn, lão nhân lúc này mới nhịn không được giúp Ninh Vân Tấn một phen.
Chỉ là hắn thật không ngờ thăm dò ra kết quả càng làm cho lão nhân rối rắm, một người tình thâm, một người trọng nghĩa, hai người đều cố tình còn thương đối phương, nếu không có vấn đề thân phận, thật sự khó được ông trời tác hợp. Cùng Văn Chân tên Hoàng đế ở chung nhiều ngày như vậy, nhìn hắn che giấu tâm tình của bản thân như đầu gỗ vào triều, phê duyệt chiết tử, giáo dục Hoàng tử, ngược lại cảm thấy có chút đáng thương.
Tòa nhà của Ninh Vân Tấn là thiết kế dưới ám chỉ của Văn Chân, rõ ràng nhất chính là diện tích vườn và tiền viện khá lớn, địa phương người ở ít đi, đối ngoại mỹ danh nói Định Viễn bá vẫn chưa thành gia lập nghiệp, trong phủ ít người, còn không bằng đem vườn tu kiến tinh xảo một chút.
Trong hoa viên của hắn có một hồ nước to, giống hoa sen đã sinh ra trên mặt nước, nơ hồ có thể thấy nụ hoa, từ hành lang thủy tạ xây dọc theo hồ nước đi chậm rãi, có thể nhìn thấy cá cẩm lý đỏ thẫm đang khoan khoái bơi qua bơi lại, một mảnh sức sống bừng bừng.
Hai người dọc theo hành lang dài đi đến đình, nơi đó đã có hạ nhân sớm đặt bàn, để hoa quả tươi ngon, điểm tâm và trà cụ. Ninh Vân Tấn nhìn lão nhân vẻ mặt rối rắm đang nhìn mình, nhưng cũng không nóng nảy hỏi ý kiến, đầu tiên là mời Trương Nhược Thuật an vị, tiếp liền bình tĩnh pha trà cho hai người.
Ngoại trừ Văn Chân, hắn rất ít sẽ giúp người tự tay pha trà uống, nhưng lần pha trà gần nhất cũng đã là vào năm trước. Đó là đoạn thời gian hai người quan hệ tốt nhất, hai người bọn họ đều thật cẩn thận mà che chở đoạn tình cảm không đổi này, tận lực lảng tránh vấn đề và mâu thuẫn không thể điều tiết của hai người…
Thời gian càng khiến đoạn tình cảm này lắng đọng xuống, Ninh Vân Tấn càng không thể không thừa nhận mình thật sự yêu Văn Chân, cho dù không có chuyện hắn lựa chọn mình vứt bỏ thiên hạ, hắn cũng đã tại thời khắc mình thanh tỉnh tha thứ cho Văn Chân.
Suy bụng ta ra bụng người Ninh Vân Tấn tự nhân nếu mình vào ở vị trí của Văn Chân, cũng làm không được hết thảy hắn làm cho mình. Nam nhân thiên tính đều ích kỷ, ngay từ đầu mình và hắn đã không ở vào địa vị giống nhau, so thân phận, hắn là Hoàng đế mình là Thần, luận võ công, hắn mạnh mình yếu, mình duy nhất có thể cùng hắn ngang hành chỉ có năng lực huyết mạch, mình thẳng ở thiên phú mà hắn kinh nghiệm phong phú hơn với mình, tri thức uyên bác.
Mình ở dưới tình thế xấu, cho dù Văn Chân đối với mình mọi cách sủng ái, nhưng cũng thoát không khỏi chủ nghĩa đại nam nhân đặc biệt có của nam nhân niên đại này, bị hắn coi là vật sở hữu. Nếu như chưa trải qua Dương Trừng thế đầu tiên, Ninh Vân Tấn tất nhiên cũng đã tập thành thói quen, nhưng cố tình hắn lại nhiều hơn phần ký ức kia, cho nên vẫn luôn chán ghét đến hoảng.
Vốn là cảm xúc tiêu cực này hắn vẫn luôn che giấu rất tốt, hơn nữa nhận thấy phản cảm của mình Văn Chân cũng đang cố gắng tránh ở trước mặt mình nhắc tới thân phận Hoàng đế, ý đồ cùng mình ngang hàng ở chung, nhưng mà vấn đề này còn chưa xử lý tốt, tiếp lại xuất hiện nguy cơ tín nhiệm.
Ninh Vân Tấn hai đời hận nhất chính là Văn Chân tại tình huống ‘Bất đắc dĩ’ vứt bỏ mình, vô luận có bao nhiêu bất đắc dĩ, với hắn mà nói, đều không phải lý do mình bị vứt bỏ, dưới loại tình huống đó không nổi bão mới lạ.
Cùng Văn Chân một chỗ vốn đã là không phải chuyện dễ dàng, cho dù cởi bỏ kết lần này, khẳng định còn có mâu thuẫn lần sau. Hiện tại hắn lại biết thân phận của mình, vạn nhất nhiều khắc khẩu, tình cảm phai nhạt, ngươi nọ đa nghi hoài nghi mình có tâm gây rối khát vọng gì đó, ngay cả Ninh gia có ân với mình cũng phải bị liên lụy vào.
Cho dù yêu Văn Chân đi nữa, Ninh Vân Tấn cũng không muốn, lại càng không nguyện ý để mình chịu qua ủy khuất như vậy, thật vát vả có cơ hội quay đầu, hắn đời này là muốn trải qua tự tự tại tại, cho nên hắn lựa chọn ích kỷ.
Một ấm trà phẩm đến lạnh nhạt vô vị, Trương Nhược Thuật lau miệng, mở miệng trước, “Hoàng đế nội thương cũng chữa hết, chỉ cần uống hết dược lão phu khai, mất một một hai hai năm công phu luyện lại, hắn lần nữa hướng đỉnh phong không phải không có khả năng, dù sao hắn còn trẻ, không như lão nhân ta đã sớm không hy vọng.”
Ninh Vân Tấn gật đầu, vô cùng đồng ý, “Hoàng thượng là một người có thiên phú!”
“Lão nhân một đời cũng chỉ thu một đệ tử, chính là Thẩm Tiểu Thành thiên tư không đủ, người lại quá mức khéo đưa đẩy, không chịu khổ được, bây giờ còn nghĩ muốn ở trong kinh định cư mở y quán. Kinh thành nước sâu, lão phu ngược lại lo lắng một thân y thuật lão tổ tông lưu lại bị mất ở trong tay ta.” Trương Nhược Thuật hít một hơi, nhìn về Ninh Vân Tấn, “Ngươi nếu muốn tránh Hoàng đế, lại không có khả năng lại về quan trường. Người làm quan, cứu giúp thiên hạ, làm thầy thuốc, cũng có thể cứu giúp thiên hạ, ngươi muốn hay không suyy xét làm đệ tử quan môn của lão nhân?”
Ninh Vân Tấn lắp bắp kinh hãi, thế mới biết mục địch tới thật sự của lão nhân. Hóa ra quái lão nhân căn bản không phải đến nói chuyện mình và Văn Chân, khó trách hắn sẽ vẫn luôn cố đỡ lời cho hắn, thần tình rối rắm. Đối diện ánh mắt chờ mong của Trương Nhược Thuật, Ninh Vân Tấn có chút do dự, không như triều đình và chiến trường mình quen thuộc, y thuật là lĩnh vực mình ba đời cho tới bây giờ cũng chưa xem lướt qua.
Nếu hắn hiện tại thật sự chỉ có mười lăm tuổi, đối với cơ hội như thế tất nhiên vội đáp ứng không ngừng, nhưng mà tuổi càng lớn đối với lĩnh vực xa lạ và thế giới càng sẽ mất đi dũng khí thăm dò, việc này giống như những công nhân viên nhà nước đứng tuổi trong sóng triều cải cách đời sau, thà rằng giữ cái mẩu đất ba mét cũng không nguyện ý bước ra bước đầu tiên.
Trương Nhược Thuật tất nhiên không thể nghĩ ra được một tầng này, Y thánh hắn chính là tiếng tăm lừng lẫy, hướng tới chỉ có người khác quỳ cầu hắn làm đồ đệ, mình chủ động thu đồ đệ nào có người bỏ qua, chỉ cho là Ninh Vân Tấn nghĩ vấn đề an toàn, vì tế nháy mắt nói, “Ngươi nếu theo ta, thất phu và tiểu nhân gì đó hoàn toàn không cần lo lắng, lão nhân tuy rằng đánh không lại bọn hắn, nhưng thầy thuốc thiện độc chút điểm ấy ngươi cũng đừng lo.”
Ninh Vân Tấn tất nhiên biết lão gia hỏa này một thân bản lĩnh, cười cười nói, “Sự tình lớn quan trọng, ta cũng chủ ý bất định, trước cùng phụ thân thương lượng một phen, không bằng hai ngày sau lại cho ngài câu trả lời thuyết phục, Trương lão xem như vậy được không?”
Trương Nhược Thuật mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn đáp ứng, để lại nơi ở hiện tại của mình, lại cọ một bữa cơm ở Ninh phủ, lúc này mới cười tủm tỉm cáo từ.