Huyện Hải Khang so với trong tưởng tượng của Ninh Vân Tấn còn phức tạp hơn, đem những nông thôn thân hào địa chủ tụ tập lại cùng một chỗ, tựa hồ đúng là thuộc loại thế lực phản đối của tiền triều. Bọn họ giống nhau sinh sống ở Giang Nam và vùng duyên hải, cho dù biết những chỗ này sĩ tộc truyền thống hơn phân nửa cùng bọn họ có quan hệ, nhưng mà lại không có cách nào tại thời điểm không có bất luận tội danh rõ ràng gì, gióng trống khua chiêng một hơi nhổ bọn họ.
Triều đình dùng phương pháp ở những chỗ này đề bạt tân quý, nghĩ tận lực ở chỗ không ảnh hướng dưới tình huống trị an tiêu trừ tan ra thế lực của những người này, nhưng kết quả cũng là tình huống lệch càng thêm rắc rối phức tạp.
Mấy chục mạng người tri huyện huyện Hải Khang tất nhiên phải gánh vách trách nhiệm, chỉ là một chính thất phẩm đội khoản khẳng định còn chưa đủ, cuối cùng còn dính cùng tri châu đội khoản.
Tổng đốc Lưỡng Quảng là một người thức thời, từ hắn ra mắt đem tri châu, tri huyện các nơi đều tụ tập ở Quảng Châu, khi Hồng Minh cùng Ninh Vân Tấn hai khâm sai này ra mặt, đem bọn họ hung hăng mà trách cứ một trận, yêu cầu các nơi lập tức đem danh mục khác tăng thu nhập thuế ruộng thực thiện tiến hành cải cách.
Kỳ thật phân chia như vậy, tăng danh mục thuế, nếu không phải từ trên tự hạ thi hành, hiếu kính lớn nhất là ở trên người Tổng đốc này, Ninh Vân Tấn đánh chết cũng không tin. Nhưng quan lại biên giới mình và Hồng Minh cũng không thể hiện tại liền động đến hắn, nên không bằng để người này trước nghiêm túc với Lưỡng Quảng, chờ bọn hắn về kinh nói sau.
Giải quyết xong chuyện này, đã qua gần mười ngày, đảo mắt đến mùng chín tháng mười, Hồng Minh thật sự là lòng muốn về nhà như tên, thứ nhất lo lắng tình trạng của phụ hoàng, thứ hai cũng muốn vội vàng trở về năm mới, bận rộn xong việc này liền hối Ninh Vân Tấn về kinh.
Ninh Vân Tấn cũng không muốn năm mới ở bên ngoài, chỉ cần vị này không chê chịu khổ, hắn tất nhiên không có ý kiến. Vì thế hai người bèn đi mua quà đặc sản và một ít vật phẩm tùy thân bản thân dùng chậm rãi về kinh, bọn họ thay đổi người mang theo hơn hai mươi người thị vệ tinh nhuệ cùng với Thanh Dương Tử khoái mã phóng nhanh.
Từ Quảng Châu đến kinh thành đâu chỉ xa ngàn dặm, đầu năm này đường lại không dễ đi, cho dù là dọc theo quan đạo, cũng xóc đến khó chịu mười phần. Hiện giờ trong ba mươi người về kinh, ngoại trừ hai người Cao Khả và Diệp Hàn, chỉ có một mình Hồng Minh võ công kém nhất, nhưng cũng là người duy nhất không có kinh nghiệm chạy đường dài gì, không ăn qua khổ.
Cưỡi ngựa đối với bên trong đùi ma xát lợi hại nhất, Hồng Minh sau khi chạy bốn năm ngày, nghe thấy phải lên ngựa liền có chút xanh mặt. Bất quá thiếu nhiên muốn nhất là thể diện, đừng nói Ninh Vân Tấn cùng mình cùng tuổi còn không có oán giận gì, mà ngay cả Kiến Đình tiên sinh tuổi lớn như vậy cũng còn khí định thần nhàn như cũ, mình là người khởi xướng đưa yêu cầu khoái mã về kinh, cũng liền ngại lại đổi chủ ý.
Với nhĩ lực của Ninh Vân Tấn tất nhiên có thể nghe thấy Cao Khả mỗi ngày bôi thuốc cho Hồng Minh, cách vách truyền đến tiếng hít hít nhe răng. Cho dù ban đêm chung quy sẽ hùng hùng hổ hổ oán giận một phen, nhưng mà ngày hôm sau Hồng Minh vẫn là sẽ duy trì dung nhan khéo léo lên ngựa tiếp tục đi trước.
Điều này làm cho Ninh Vân Tấn rõ ràng cảm giác được đời này Hồng Minh cùng Thái tử trong trí nhớ khác nhau rất lớn, không có loại ngạo khí dùng mũi nhìn người, còn vẫn duy trì lòng hiếu thắng, chỗ bản thân làm sai cũng dũng cảm sửa lại, không có hướng về như đời trước ngay tại tuổi còn nhỏ đã bị người khác dụ dỗ trầm mê tửu sắc tài vận.
Mỗi ngày nghìn bài một điệu chạy đi Ninh Vân Tấn cũng thấy có chút nhàm chán, sẽ gặp bớt thời gian chỉ đạo Hồng Minh một chút, “Thời điểm người đường dài cưỡi ngựa ngươi phải ngồi nghiêng, hai bên mông thay phiên gắng sức, như vậy sau khi xuống ngựa mới sẽ không đau.”
Ninh Vân Tấn ngày hôm qua dạy mình làm sao tránh cho ma xát cẳng chân, sườn đùi trong, dựa theo làm sau đó quả nhiên hôm nay thoải mái hơn, Hồng Minh lập tức làm theo.
Trên thực tế từ trong người được lợi không chỉ có một mình hắn, kề bên bọn hắn đều căng lỗ tai nghe. Tuy rằng bọn họ đều có trải qua thời gian dài cưỡi ngựa chạy nhanh, nhưng không ít kinh nghiệm đều là bản thân tổng kết ra hoặc là ngẫu nhiên nghe tiền nhân chỉ đạo, nào sẽ giống lời Ninh Vân Tấn nói ra từng điều từng điều.
Dựa theo cách nói của Ninh Vân Tấn thử thử, mọi người nhất thời cảm thấy nguyên bản bên mông chết lặng thoải mái một ít. Một thị vệ cười ha ha mà nói, “Ninh đại nhân không hổ là Trạng Nguyên lang, đúng là kiến thức rộng rãi.”
Ninh Vân Tấn rụt rè cười cười, thấy Hồng Minh tầm mắt thỉnh thoảng hướng về, hắn hỏi, “Thái tử đang nhìn gì?”
“Mấy người kia vẫn luôn đi theo chúng ta.” Hồng Minh nhíu mày nói, “Hình như từ ngày trước đã thấy bọn họ, không phải là tâm hoài bất quỹ chứ!”
“Không phải hôm trước.” Ninh Vân Tấn khẳng định mà nói, “Theo chúng ta xuất phát từ Quảng Châu bọn họ đã đi theo.”
“Ngươi nếu biết, tại sao không nói sớm!” Hồng Minh khiếp sợ mà nói, “Không nhanh chóng xử lý…”
Ninh Vân Tấn lắc đầu, “Không có ý nghĩa. Chúng ta một chuyến ba mươi người khoái mã chạy trên quan đạo, thật sự là cực kỳ gây chú ý, chỉ cần tiếp tục chạy như thế, chung quy sẽ bị bọn họ nhìn chòng chọc. Ám tiễn khó phòng, còn không bằng để những người đó ở ngoài ánh sáng.”
“Nhưng nếu bọn họ ở phía trước mai phục làm thế nào?” Hồng Minh kinh nghi hỏi.
Ninh Vân Tấn đã sớm nghĩ tới vấn đề này, hắn bình tĩnh mà nói, “Lại đi về phía trước chỉ có biên cảnh Hồ Nam mới có núi cao trùng điệp thích hợp phục kích, trước đó chúng ta lại bứt tầm mắt ra, đi vòng chạy qua.”
Hắn trấn định khiến trong lòng Hồng Minh nhẹ nhõm, lại nói tiếp mình cùng người này đều là cái đinh trong mắt người khác. Hồng Minh cười nói, “Nếu Thanh Dương đã sớm định liệu trước, Cô liền nghe lời ngươi.”
Ninh Vân Tấn tuy rằng đối với địa hình phương Nam không quen, nhưng nếu muốn bí mật đi lại không khó được hắn. Vào rừng, hắn liền mang theo vài thị vệ tự mình ra tay đem người một đường đi theo bọn họ đều xử lý sạch, sau đó chuyển vào đường núi, hoàn toàn tiêu thất hành tung.
Hành trình kế tiếp, bọn họ khi thì lợi dụng quan đạo khoái mã đi trước vài ngày, bổ sung lương khô tiến hành chỉnh lý, khi thì biến mất vài ngày, thực hiện như vậy làm cho mấy người muốn truy tung bọn họ kiềm nén thêm không ít phiền toái. Người đuổi theo từ sau đến trước vĩnh viễn chỉ có thể bị bọn họ vứt ở phía sau, người buồn bực từ đó đến giờ rồi lại đoán không rõ lắm phương hướng đường đi của bọn họ, nhưng chân chính đại quy mô điều động nhân mã những người này cũng không dám, chỉ có thể tức giận đến giậm chân.
Hôm nay là ngày ông Táo về trời, đoàn người Ninh Vân Tấn bọn họ đã chạy tới Thông Châu, rốt cuộc hai người vẫn là khâm sai, trong đó lại có Thái tử, hai người không có khả năng phong trần mệt mỏi về kinh, liền quyết định cử hai người vào kinh trước an bài nghi trượng Thái tử và nghi trượng khâm sai, mà bọn họ tìm một khách sạn ngụy trang thành người hồi hương năm mới.
Ban đêm, Ninh Vân Tấn nằm ở trên giường đã có chút không ngủ được, không biết là có phải gần hương tình khiếp, rõ ràng cũng đã sắp vào kinh, lại không muốn lập tức vào thành.
Đột nhiên trên hành lang truyền đến một trận tiếng bước nhẹ lại vội vàng, người tới ở môn khẩu do dự một khắc, kế tiếp lại không có động tĩnh.
Ninh Vân Tấn nghe được người tới hô hấp chậm lại, như cũ canh giữ ở bên ngoài. Hành động quen thuộc như vậy, hắn lập tức đoán được người tới có thể là ai, nhẹ giọng nói, “Tần Minh?”
“Công tử! Tiểu nhân vẫn là đem ngài đánh thức sao?”
Ninh Vân Tấn đứng dậy mở cửa, chỉ thấy người ngoài cửa quả nhiên là Tần Minh, trên lưng của hắn là một hành trang, biểu tình thì có chút uể oải, tựa hồ cảm thấy mình thật không đúng.
“Đã là lúc này, ngươi tại sao lại ở đây?” Ninh Vân Tấn không rõ hỏi.
Tần Minh tỉnh táo mà đóng cửa, đóng chắc chốt, lúc này mới nhỏ giọng mà nói, “Lão gia khi rời nha môn nói ngài về kinh, hắn ban đầu muốn an bài Phúc Mãn ca tới, là tiểu nhân nhớ ngài, liền xung phong nhận việc lại đây nghênh đón trước.” Nói xong hắn đem hành trang đặt trên bàn, sau khi mở ra, bên trong là nguyên bộ trang phục sạch, còn có thể ngửi thấy mùi huân hương.
Ninh Vân Tấn cũng biết phụ thân không có khả năng mạc danh kỳ diệu trước phái người tới đón mình, hắn truy vấn nói, “Phụ thân có thể có phân phó gì chăng?”
Tần Minh lắc đầu, “Lão gia không nói phân phó gì, hắn chỉ nói là sau khi gặp ngài nói cho ngài một câu. Hoàng thượng biết.”
“Hoàng thượng biết?!” Ninh Vân Tấn nói như vẹt một lần, đã có loại cảm giác không ngoài sở liệu, ngoại trừ chuyện kia, phụ thân không có yêu cầu khác nói sớm trước với mình.
Tần Minh lại hiểu lầm phản ứng của Ninh Vân Tấn, bởi vì hắn cảm thấy một câu như vậy có chút mạc danh kỳ diệu, giải thích, “Lão gia nói ngài nghe xong thì biết.”
Ninh Vân Tấn vuốt cằm, ý bảo tự mình biết. Hắn còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu rên. Toàn bộ viện chữ thiên đêm nay đều được bọn họ bao hết, còn lại sắp xếp người trực đêm, như Tần Minh đám thị vệ đều biết, tất nhiên có thể đi vào, nhưng âm thanh này rõ ràng là có người ngoài xâm phạm.
Trong lòng hắn vừa động hỏi, “Biết chúng ta trở về nhiều người không?”
“Hẳn là không nhiều lắm.” Tần Minh làm sao nhìn đoán không ra sắc mặt của hắn, vội vàng nói, “Lão gia khi nói thông báo người tiến cung, chỉ có Hoàng thượng, năm vị Các lão. Lão gia khi đó đang chờ diện thánh, vị đại nhân kia liền thuận miệng nói ra một câu.”
Xem ra bên trong Các lão có nội quỷ, nói không chừng chính là họ Dương. Ninh Vân Tấn gật đầu, đối với hắn vung tay lên, “Đi theo ta.”
Hắn dẫn theo Tần Minh ra khỏi phòng, đã thấy Thanh Dương Tử cùng ba vị phụng cung kia đều ra cửa. Ninh Vân Tấn nhỏ giọng nói, “Xem ra tin tức để lộ, ta đến chỗ Thái tử trước.”
Thanh Dương Tử vuốt râu đen, biểu tình cũng rất nghêm túc, “Tổng cộng năm người, trong đó có hai cao thủ, các ngươi cẩn thận.”
Ninh Vân Tấn chỉ nghe được động tĩnh ba người, nguyên bản cũng không để ở trong lòng, nghe nghe hắn vừa nói như vậy, nhất thời trong lòng rùng mình, dù sao có thể được Thanh Dương xưng là cao thủ, hiện giờ chỉ có ba người mà thôi, nhưng mà không biết đến tột cùng trong đó là hai người nào.
Việc này hắn cũng trấn định không được, vội vàng vọt tới phòng Hồng Minh cách vách, một tay đánh văng cửa. Hồng Minh mệt mỏi một ngày bị tiếng gỗ bể tung dọa tới mức từ trong ngủ say bừng tỉnh, vừa thấy người đến là Ninh Vân Tấn, hắn xoa nhẹ ánh mắt không rõ hỏi, “Thanh Dương ngươi làm gì?”
“Mau đứng lên, có tình huống.” Ninh Vân Tấn nói một câu, rồi hướng Tần Minh hất hất cằm, “Đi giúp Thái tử thay y phục.”
Hồng Minh cũng không phải đồ ngu, thấy sắc mặt Ninh Vân Tấn đã biết tình huống không đúng, xoay người liền đứng lên, mở hai tay để Tần Minh hầu hạ, miệng thì hỏi, “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
Khi bọn họ nói chuyện, bên ngoài đã truyền đến tiếng đánh nhau, động tĩnh như vậy làm ầm ĩ đến lợi hại, đuốc trong viện và đèn xung quanh đều đốt sáng khiến khách điếm này nhất thời náo nhiệt lên.
Ninh Vân Tấn đơn giản đẩy cửa sổ ra, quan sát tình huống bên ngoài. Năm người trong viện đang cùng hai mươi người bên mình đánh nhau, trong đó rõ ràng nhất chính là hai thân ảnh khiến hắn nhất thời nhíu lại.
Hắn sắc mặt khó coi khiến Hồng Minh trong lòng thấp thỏm, truy hỏi nói, “Người đến là ai?”
Ninh Vân Tấn quay đầu cưởi khổ nói, “Là Tất Thương Lãng và Ngô Khiêm Nhất, không nghĩ tới hai người kia cư nhiên giảo hợp cùng đến.”
Hai đại tông sư…Hồng Minh sắc mặt nhất thời thay đổi! Hắn làm sao cũng không ngờ mình và Ninh Vân Tấn cư nhiên sẽ đáng giá để hai đại tông sư ra tay, rõ ràng cũng đã ở ngoài kinh thành, lại phát sinh biến cố như vậy, cho dù Hồng Minh cố gắng nghĩ muốn trấn định, mặt cũng nhịn không được bắt đầu mất đi huyết sắc.
Hắn nhìn Ninh Vân Tấn, như là bắt lấy một cọng rơm cuối cùng, cho dù vạn phần không thừa nhận, người trước mắt đây cũng có bản lĩnh hơn mình, hắn có chút hoang mang lo sợ hỏi, “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Ninh Vân Tấn nắm lấy tay, “Trấn định! Hai đại tông sư thì thế nào, chúng ta bên này còn nhiều người chung quy phải vật lộn một lần, đừng quên chúng ta còn là huyết mạch giả!”
Từ lòng bàn tay Ninh Vân Tấn truyền đến độ ấm, khiến Hồng Minh dần dần thả lỏng, hắn nghiêm túc mà gật đầu.