Ngày hai mươi tháng Giêng, thùng Vân Khởi cuối cùng lên rãnh.
Sáng sớm hôm đó có mưa phùn nên không khí tương đối ẩm ướt, mặc dù có gió nhưng cũng ít, thời tiết coi như thích hợp cho rượu lên rãnh.
Hạ Việt tập trung chín tàng nhân lại, tính cả hắn là tổng cộng mười người, bắt đầu chuẩn bị công tác. Hôm qua, sau khi nói chuyện với Đỗ sư xong, hắn liền sai người chuẩn bị đầy đủ dụng cụ.
Túi treo năm nào cũng được giặt ít nhất một lần, bảo đảm không lưu lại cặn bẩn, có điều rửa mấy sợi dây thì khá là phiền. Lò rượu rất ít khi dùng dây, cất trong kho chứ không được giặt giũ thường xuyên. Tuy rằng chỉ xài dây buộc miệng túi rồi treo lên, không tiếp xúc với cơm rượu, khả năng làm bẩn rượu rất thấp, nhưng Hạ Việt vẫn kiểm tra một lần, lại dùng bột than tre tẩm lên để làm sạch.
Sử dụng phương pháp treo túi để lên rãnh cần khoảng bảy cái thùng gỗ, một thùng gỗ hứng được tầm hai mươi đến ba mươi túi. Hạ Việt dự phòng thêm một cái, vì vậy, trong phòng để tám cái thùng, dùng bệ đá và ván gỗ lót phía dưới. Ngươi ta dựng ba cái sào gỗ trên miệng thùng để lát nữa sẽ treo túi lên sào.
Vừa qua giờ Mùi, Hạ Việt liền mở vải đậy ra. Vân Khởi của hắn nằm im lìm trong thùng, hầu như không thấy bọt khí nữa. Hạ Việt nếm thử, vị đạo vẫn nhu hòa hệt như suy nghĩ của hắn.
Sẽ ổn cả thôi, hắn tự nhủ.
Phòng ép không chứa được hết mấy cái chậu gỗ, cũng may rượu khác đều đã lên rãnh xong, dọn dẹp lại một chút coi như cũng đủ chỗ. Các tàng nhân đổ cơm rượu vào thau nhỏ chuyển đi, cho vào trong túi buộc chặt lại treo lên rồi dùng vải phủ kín, không cho túi đựng tiếp xúc với không khí.
Mọi người im lặng khẩn trương tiến hành công việc, sau khi lặp đi lặp lại chừng hai trăm lần, tất cả dung dịch đều được bỏ vào trong túi, tổng cộng có một trăm chín mươi sáu túi. Hơn một canh giờ sau, tất cả các túi đều được treo và hứng chậu bên dưới.
Mười người, bao gồm cả Hạ Việt đều vây quanh mấy cái thùng, ai nấy đều lặng lẽ thở gấp, đến khi xung quanh vừa an tĩnh lại, bọn họ chợt nghe được tiếng từng giọt từng giọt rượu tí tách nhỏ xuống thùng.
Nghe được âm thanh ấy, Hạ Việt cảm giác cả người đều nhẹ nhõm, một lát sau, trên mặt hắn rốt cục lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày.
Phương pháp treo túi cần ít nhất một ngày đêm để hoàn tất, trong quá trình luôn phải có người trông coi, tránh cho rượu chảy ra quá đầy ngấm ngược lại vào túi, cứ cách một lúc là phải vặn vòi nước dưới đáy thùng dẫn bớt rượu sang chỗ khác.
Hạ Việt ở luôn tại lò rượu, không về nhà, cơm tối cũng ăn cùng các tàng nhân, sau đó lại lập tức trở lại chỗ treo Vân Khởi. Mãi cho đến khuya, hắn đổi ca gác với người khác, vừa chợp mắt chưa được hai canh giờ lại thức dậy tiếp tục coi chừng.
Nam nhân múc một ít rượu lúc đầu chảy ra vào một bình hồ lô nhỏ. Theo thời gian, dung dịch từ từ cạn kiệt, rượu mới chảy ra thì có màu trắng, sau đó từ từ trở nên trong suốt.
Trong bình Hạ Việt lấy là phần rượu trắng kia, gọi là cặn rượu (1), chỉ phần mỹ vị nhất của phương pháp túi treo, hắn muốn đem về cho phu lang nhà mình.
Chỉ là, Hạ Việt không dám uống thử.
Hắn biết mình đang sợ, tuy hương khí tỏa ra bốn phía chứng tỏ đây là rượu tốt, hắn tùy thời có thể mở vòi lấy muôi tự mình xách nhận, nhưng hắn vẫn không dám. Hắn có cảm giác như đang chờ kết quả thi đại học vậy, vừa nôn nóng lại vừa muốn trốn tránh, cuối cùng, nam nhân quyết định cứ để rượu lên rãnh hết rồi tính.
Xa xa truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, một ngắn bốn dài, gõ năm cái, giờ đã là canh năm rồi sao?
Hạ Việt ngồi một mình trong viện, tay cầm đồng hồ nước không chớp mắt nhìn chằm chằm tám thùng gỗ phía trước.
Cấu trúc đồng hồ nước của Lạc Việt khá giống với đồng hồ cát, chỉ là bên trong thân đồng hồ chạm bằng ngọc lưu ly lại chứa nước. Chờ đến khi nước ở nửa trên đồng hồ chảy xuống hết, Hạ Việt liền mở vòi, bắt đầu dẫn rượu ra ngoài.
Mỗi một lần dẫn rượu là phải chạy qua chạy lại đủ tám chuyến, làm một mình tuy hơi cực nhưng may mà việc này không đòi hỏi tốc độ, làm chậm một chút cũng được. Hạ Việt nghĩ, coi như giết thời gian.
Đổ rượu vào thùng lớn, mùi thơm ngát bốc lên say lòng người, nam nhân im lặng nhìn mấy cái túi treo lủng lẳng trên sào, hắn ngẩn ra, bỗng dưng nhớ lại Thức Yến đang ở nhà một mình.
Cũng không biết tiểu hài tử ngủ có ngon hay không, đây cũng là lần đầu tiên từ khi y có thai mà phải ngủ một mình, không có ai bên cạnh.
Vừa nghĩ như thế, hắn lại bắt đầu lo lắng. Tuy rằng trước khi ra cửa, Hạ Việt đã dặn dò hạ nhân cẩn thận, cũng sai tiểu khanh quan đêm nay ngủ trong phòng, bảo đảm Thức Yến có đi vệ sinh hay cần gì đều có người trông nom. Vốn hắn nghe hai người kia cam đoan nên cũng an lòng, chỉ chú tâm chăm lo cho Vân Khởi, nhưng lúc này vừa nhớ tới hắn lại bắt đầu sốt ruột.
Hạ Việt mang theo thùng gỗ nhỏ từ trong phòng đi ra, vừa tới hàng lang đã thấy chân trời từ từ chuyển sáng.
Hắn xốc vải trắng lên kiểm tra, tần suất nước chảy đã vơi dần, chỉ là túi treo vẫn còn có chút phồng lên, quả nhiên phải tiếp tục chờ đến sáng.
Vừa dẫn rượu ra một lần nữa, Hạ Việt nghe được dưới lầu đã có tàng nhân bắt đầu lục tục hoạt động. Hắn quay đầu nhìn sắc trời một chút mới phát giác đã sáng hẳn rồi.
Hạ Việt giờ Hợi ngủ giờ Sửu đã dậy, thế mà bây giờ cư nhiên không thấy mệt.
Hắn duỗi người, vặn lưng hai cái, lại nhìn tình hình mấy cái thùng một chút rồi đi xuống rửa mặt.
Đến giờ Thìn, tốc độ tích rượu đã chậm lại, nam nhân đoán mực độ rượu hiện tại không thể thấm lại vào túi liền cho mấy tàng nhân đang định thay ca rời đi. Đỗ sư cũng bước lên, Hạ Việt theo sau hắn tiến vào phòng.
Đỗ sư không băn khoăn nhiều như Hạ Việt, lão nhân nhìn nước rượu trong suốt trong thùng lớn, đầu tiên là cúi đầu ngửi ngửi, trên mặt hơi lộ ra một nụ cười, sau đó dùng muôi gỗ múc rượu nếm thử.
Hạ Việt ở bên cạnh quan sát, cả người đều căng như dây đàn, ngay cả chân đứng cũng cứng ngắc. Hắn nuốt nước miếng nhìn chằm chằm Đỗ sư, khẩn trương chờ đợi.
Đỗ sư nhắm mắt lại, sau đó thở hắt ra, tinh tế thưởng thức rượu trong miệng. Mỗi lần thử rượu mới thì Đỗ sư đều như thế này, nhưng chỉ vài giây sau, hắn đột ngột mở choàng hai mắt.
Hạ Việt lại càng hoảng sợ, trên mặt tuy bất động thanh sắc nhưng trống ngực lại đập thình thịch, hắn nhìn Đỗ sư không dám thở mạnh.
Qua một lúc lâu, Đỗ sư chớp mắt một cái, sau đó lại trở lại bình thường. Lão nhân đưa muôi cho Hạ Việt, ý bảo hắn tự mình nếm thử. Hạ Việt tiếp nhận muôi gỗ từ trong tay Đỗ sư, vân vê mấy ngón tay không để mình run rẩy.
Đây là rượu hắn cất, là Vân Khởi của hắn, tốt hay xấu cũng là do hắn đích thân làm ra, hắn phải tự mình chịu trách nhiệm.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Việt nâng muôi, để rượu tụ lại trên đầu lưỡi, chậm rãi thở ra. Hắn vốn định nhắm mắt thưởng thức, nhưng ngay lúc đó nam nhân chợt đột ngột giật bắn mình.
Vị đạo trong miệng hoàn toàn nằm ngoài ngoài dự liệu của hắn! Hương vị trong khoang miệng êm ái lan tràn, mới đầu rất nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng lại làm cho đầu lưỡi cảm giác phi thường mãnh liệt, các tầng mùi đan xen hòa vào nhau, lưu lại dư vị tuyệt vời, làm người cảm giác vừa ưu nhã lại vừa mạnh mẽ, chất lỏng ôn hòa ấm áp chảy từ đầu lưỡi ra khắp cơ thể.
“Cha…!” Hạ Việt kích động ngẩng đầu nhìn Đỗ sư, mở miệng lại không biết nên nói cái gì. Hắn cúi đầu nhìn nước rượu sóng sánh trong muôi, ***g ngực phập phồng kịch liệt.
Đỗ sư lúc này cũng nở một nụ cười rực rỡ, hắn nhìn Hạ Việt đang khó nén kích động, trong ánh mắt mang theo từ ái nói: “Thiếu tàng chủ, rượu của ngươi thật xuất sắc. Phong vị này vô cùng tuyệt diệu, ta dám nói đây là bình Vân Khởi tốt nhất của chúng ta từ trước đến nay.”
Hạ Việt cố gắng điều chỉnh hô hấp, nghe Đỗ sư nói vậy, hắn nhịn không được nhếch miệng, trong lòng vô cùng vui sướng. Thật muốn cho Thức Yến nếm thử, hắn đã thành công chế ra loại rượu tuyệt vời hơn cả tưởng tượng thế này, Thức Yến nhất định sẽ thích, cũng không biết sau khi y uống xong sẽ lộ ra biểu tình thế nào a…
Hạ Việt còn đang tưởng tượng thì bất chợt một loạt tiếng bước chân hấp tấp vang lên, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Tiểu viện chưa bao giờ xuất hiện âm thanh như vậy, Hạ Việt và Đỗ sư đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt của cả hai đều là không hiểu. Nam nhân buông muôi xuống, vừa định hỏi xem có chuyện gì đã thấy một tàng nhân xông vào, thở phì phò nói với hắn: “Thiếu tàng chủ, Vân gia gọi ngài về kìa! Thiếu phu nhân… sinh rồi!!!”
“…Cái gì?” Hạ Việt nhất thời không phản ứng kịp, đại não thoáng cái như tê liệt, nhịn không được hỏi lại một lần.
“Thiếu phu nhân sinh rồi! Thiếu tàng chủ ngài mau trở về đi!”
Hạ Việt trợn mắt, đứng tại chỗ ngẩn ngơ hai giây, vừa hoàn hồn lại liền nói với Đỗ sư một tiếng, sau đó hệt như một cơn gió lao ra ngoài.
Đại môn Vân gia mở rộng, có mấy người đang đứng sẵn ở cửa chờ hắn về, Hạ Việt không thèm ngoái đầu một đường chạy vào Đông viện, nhưng hắn vừa vào tới sân lại bất chợt khựng lại.
Cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, trên cửa buông mành kín mít, nhìn không thấy tình huống bên trong, xung quanh rất an tĩnh, không hề ầm ĩ như hắn nghĩ, cũng không nghe tiếng trẻ con khóc. Hạ Việt ngẩn ra, có chút hoảng hốt.
Không phải nói Thức Yến sinh sao, sao lại im lặng như thế, cảm giác trong phòng chẳng có ai cả.
Hạ Việt thở dốc, hắn bước từng bước chậm rãi đến trước cửa phòng ngủ, vén rèm lên, hít một hơi thật sâu rồi tiến vào.
Bên trong phòng rất ấm áp, Hạ Việt vừa chạy thục mang xong nên thấy hơi nóng, hai người hầu kia không thấy đâu, chỉ có Vân phụ thân đang ngồi trước bàn.
Thấy nhi tử trở về, Vân phụ thân liền đứng lên đón: “Ngươi chạy về à? Đầu đầy mồ hôi rồi kìa, cẩn thận đừng để bị lạnh, lây cho Thức Yến và đứa nhỏ mất.”
Hạ Việt ngơ ngác gật đầu, vội lấy khăn lau mồ hôi, hai mắt vẫn liếc về phía giường khung trong phòng.
Vân phụ thân thấy hắn như vậy liền bật cười, cũng không đợi hắn hỏi liền nói tiếp: “Thức Yến không sao, sinh được một tiểu lang quan. Đại phu mới vừa đi, y mệt nên ngủ mất rồi, ngươi nhỏ giọng chút, đừng làm người ta giật mình.”
Nói đoạn, Vân phụ thân liền xoay người đi vào trong, Hạ Việt đi theo, lúc này mới chú ý tới cạnh giường có để một chiếc phản gỗ nhỏ cho em bé, bên trên là một chiếc giỏ trúc, lộ ra một chiếc đầu nhỏ xíu hồng hồng.
“Xem con trai ngươi này.” Vân phụ thân cười đến mức nếp nhăn trên khóe mắt trông càng sâu: “Giống hệt ngươi hồi nhỏ.”
Hạ Việt cúi người xuống nhìn cục cưng còn đỏ hỏn, tuy nói là bảy tháng sinh nhưng trên đầu đã có một lớp tóc mỏng, cũng không gầy lắm, đại khái là do khung xương nhỏ. Hạ Việt lau tay sạch sẽ, cẩn thận chạm vào đầu em bé, sau lại lập tức rụt trở về. Thân nhiệt của cục cưng thật là cao, nóng hầm hập. Do dự một hồi, hắn lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hơi nhăn lại, xúc cảm mềm mại làm khóe môi nam nhân cong lên, chậm rãi hiện ra một nụ cười ngây ngốc.
Đây chính là nhi tử của hắn, hắn đã làm phụ thân rồi.
Hạ Việt nhếch miệng cười, chỉ cảm thấy chân tay luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải, thật sự rất muốn hôn em bé một cái, rồi lại sợ quấy rầy nó. Cục cưng đang ngủ say a, lỡ bị hắn làm khóc thì sao.
Lúc Hạ Việt đang khom người ngắm con trai, Vân phụ thân liếc nhìn lưng áo hắn, đưa tay sờ một chút, sau đó không đồng ý cau mày. Y vỗ vỗ nhi tử, nói: “Ngươi nhanh đi thay quần áo đi, chảy mồ hôi thế này lỡ bị cảm thì sao.”
Hạ Việt lúc này mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm, cả đêm qua cũng chưa tắm liền lập tức thẳng người, lùi ra sau cách xa hài tử một chút. Hắn khẽ khàng moi ra một bộ quần áo sạch, thấp giọng nói với cha mình: “Ta đi tắm.”
Vân phụ thân gật đầu: “Ừ, trong phòng có nước nóng đấy.”
Lúc sinh thì phải có nước nóng, lúc trước Hạ Việt đã cho người thông cửa phòng tắm và phòng ngủ, nhanh hơn so với nấu nước dưới bếp rồi đem lên nhiều. Hạ Việt nhúng tay vào bồn, thấy nhiệt độ vừa đủ liền nhanh chóng tắm rửa một cái.
Thay quần áo xong, hắn mới dám vén màn lên nhìn phu lang đang nằm trên giường, hình như mới sinh xong thì không được ra gió, nam nhân không dám nhìn lâu, lập tức hạ màn xuống.
Vân phụ thân chờ hắn tắm xong bước ra mới thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra đến nửa đêm thì bụng Thức Yến bắt đầu đau, tiểu khanh quan theo hầu khá thông minh, thấy tình huống không giống bình thường liền đoán được y sắp sinh, bình tĩnh chạy sang gọi tiểu hạ nhân đang ngủ ở phòng cách vách, thắp hết đèn trong phòng lên rồi nhờ người đi nấu nước.
Thẩm đại phu đoán là cuối tháng này sẽ sinh, thấy Hạ Việt bận quá nên lão nhân đã dặn Vân phụ thân, mấy ngày trước y liền mời ổn quan đỡ đẻ về phủ, những thứ lặt vặt cũng chuẩn bị kỹ càng. Thức Yến được nuôi rất kỹ, thai vị cũng ổn, suốt quá trình không xảy ra vấn đề gì. Ổn quan rất có kinh nghiệm, canh đúng thời cơ thì cho Thức Yến uống thuốc trợ sản, qua giờ Thìn thì hài tử ra đời. Sau khi cắt dây rốn cho em bé, ổn quan vừa cười vừa nói với Vân phụ thân, khó có ca sinh nào thuận lợi như thế.
Lúc đó hài tử và Thức Yến đều được giúp lau rửa sạch sẽ, phòng ốc cũng thu dọn xong. Vân phụ thân gửi phong bì cho ổn quan, thấy một lớn một nhỏ đều đã ngủ, y lúc này mới nhớ tới phải gọi người đi thông tri Hạ Việt, thành thử đến lúc hắn chạy trở về thì bên này đã đâu vào đấy. Thẩm đại phu bắt mạch cho Thức Yến, xác định không có vấn đề liền bảo người đi hầm canh bổ để Thức Yến thức dậy có cái lót dạ.
Biết Thức Yến không bị nguy hiểm gì, Hạ Việt liền thở phào nhẹ nhõm. Vân phụ thân cười, nhấp một ngụm trà rồi đứng lên nói: “Bên lò rượu xong hết chưa, ở lại với Thức Yến đi, mất công y tỉnh lại cũng không thấy ngươi. Ta bế em bé về phòng, để giữa chừng nó khóc ngươi cũng không biết dỗ, Thức Yến lại bị đánh thức.”
Hạ Việt gật đầu, dừng một chút liền hỏi: “Cha, Thức Yến thấy hài tử chưa?”
“Thấy rồi mới chịu uống thuốc đi ngủ đó.” Vân phụ thân cười dài đáp, “Ngươi yên tâm, nếu y chưa gặp con mình, ta nào dám ôm đi?”
Hạ Việt ngượng ngùng cười cười, nhìn cha ôm giỏ trúc ra khỏi cửa, đờ người ngồi bên bàn một lúc mới đứng dậy đóng cửa phòng lại, rón rén cởi ngoại bào chui vào trong giường.
Thức Yến ngủ rất say, Hạ Việt bò lên giường y cũng không biết. Nhìn gương mặt tái nhợt của người nọ, Hạ Việt đau lòng không thôi, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi y: “Vất vả cho ngươi rồi, phu lang của ta.”
Không nghĩ tới trong cùng một ngày, cả Vân Khởi và con của hắn đều thuận lợi ra đời, cảm giác tảng đá đè nặng đáy lòng bấy lâu nay nháy mắt biến mất, cả người đều thả lỏng, muốn ngừng cười cũng không được. Thấy phu lang có hơi tiều tụy, trong lòng hắn không khỏi chua xót, nhưng lại cảm thấy vui mừng vô hạn.
Hạ Việt mấy hôm liền thiếu ngủ, lúc này bình tĩnh lại, không bao lâu sau cũng thấy mơ màng. Hắn nhẹ nhàng ôm Thức Yến, cũng không dám động y, nam nhân nằm sát qua ghé cằm lên đầu phu lang cọ cọ, hắn nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
————————————————
(1) Xác rượu: Bản gốc là “浊酒”. Từ này dùng để chỉ phần rượu vẫn còn lẫn cặn cơm, còn gọi là Sake kasu, uống rất ngon, ở Nhật họ thậm chí còn lọc ra mang đi muối rau củ.