Thức Yến nắm tay Hạ Việt, kéo hắn về phía mình. Hạ Việt đứng dậy, vừa bước đến cạnh Thức Yến đã bị tiểu hài tử ôm chặt.
“Làm sao vậy?” Hạ Việt nhìn đối phương chôn mặt vào hông mình, không khỏi cảm thấy yêu thương, bàn tay đặt trên đầu y nhẹ nhàng vuốt, dịu giọng hỏi.
“Tướng công…” Thanh âm ấm ách của Thức Yến truyền tới, khàn khàn đáp: “Ta lại bị thương, thật xin lỗi.”
Hạ Việt chẳng hiểu ra sao cả, người bị thương là Thức Yến cơ mà.
Hắn dỗ một hồi Thức Yến mới chịu ngẩng đầu lên, y có chút sợ hãi nói: “Ta biết tướng công không thích ta sinh bệnh hay bị thương. Lần này ta đang có thai mà còn bất cẩn như thế, ta sai rồi, xin lỗi tướng công.”
“…” Hạ Việt nghe Thức Yến nói vậy thì ngẩn ra, trong lòng vừa buồn cười lại vừa khổ sở. Xem ra đêm đó mình đúng là dọa y sợ, để lại bóng ma tâm lí trong lòng đứa nhỏ.
Hắn cúi người xuống hôn lên trán phu lang một cái, cười nói với y: “Cái đồ ngốc này, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tức giận la mắng ngươi?”
Thức Yến do dự một chút, gật đầu.
“…Ngố quá đi.” Hạ Việt dở khóc dở cười, “Còn nhớ hôm đó đang mưa gió bão bùng mà ngươi cứ đòi chạy vào trong ruộng không, bảo ngươi về ngươi cũng không nghe, ta đương nhiên sẽ tức giận, ngươi thế là không biết thương yêu bản thân mình. Ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, ngươi không cố ý, ta làm sao nỡ trách ngươi? Thương ngươi còn không hết nữa là.”
“Thế nhưng ta đã làm mọi người lo lắng, còn kinh động nhạc phụ.” Thức Yến cúi đầu áy náy nói.
Hạ Việt ngồi xuống, bế Thức Yến đặt vào lòng, hai tay vòng quanh chiếc bụng tròn của y.
“Đừng nói cha, ngay cả ta cũng sắp ngất xỉu tới nơi, may là ngươi không sao.” Hạ Việt dừng một chút, vuốt vuốt bụng Thức Yến hỏi, “Cục cưng có nháo không? Ngươi không khó chịu à?”
Thức Yến lắc đầu, mái tóc đen mượt của y lướt qua cằm Hạ Việt, hắn nhịn không được, cúi xuống hôn lên thái dương đối phương: “Không có việc gì là tốt rồi, nhưng chân ngươi bị thương nên không đi lại được, ở nhà một mình có buồn không?”
Hạ Việt biết người có thai tâm tình thường bất ổn, Thức Yến nhà hắn tuy không thay đổi nhiều, ngoại trừ dạo này hơi mít ướt một tí, cũng không thấy y khó chịu hay cau có gì, nhưng có lẽ là do Thức Yến có việc để làm. Nếu bắt y ngồi trong phòng mãi, hắn sợ Thức Yến sẽ suy nghĩ lung tung rồi lại bực dọc một mình.
Tuy không hiểu lắm nhưng Thức Yến biết nam nhân đang lo lắng cho mình, y ngả đầu ra sau, tựa vào hõm vai Hạ Việt cọ cọ, nói: “Không sao cả, ta ở trong phòng đọc sách cũng được, tướng công đừng lo.”
“Ừ.” Hạ Việt cười, hai tay siết chặt lấy Thức Yến.
Tuy nói như vậy nhưng hắn làm sao có thể không quan tâm được, rất rất quan tâm là đằng khác.
Vì vậy, từ ngày hôm sau hắn bắt đầu chạy về nhà ăn cơm trưa với vợ.
Mùa chưng cất năm nay bắt đầu sớm, giai đoạn bận rộn nhất đã qua, phần lớn rượu đã tiến vào thời kỳ ủ, chỉ cần mỗi ngày đúng giờ kiểm tra nhiệt độ và tình huống lên men là ổn.
Vân Khởi của Hạ Việt được dời sang thùng lớn, thuận lợi kết thúc giai đoạn lên men, Hỉ Cửu Túy cũng chuẩn bị đóng cửa nghỉ Tết, công việc coi như ổn định, hắn muốn tranh thủ về nhà chăm sóc phu lang của mình.
Cũng không thể trách hạ Việt đa tâm, tuy Thức Yến phần lớn thời gian đều ở trong phòng nhưng cũng có lúc y phải đứng lên đi lại, ngoài trừ ăn uống rửa mặt thì vào nhà xí cũng là một vấn đề. Tiểu khanh quan kia nhỏ tuổi không đủ sức dìu Thức Yến, đừng nói Thức Yến bị ngã, cho dù y lỡ va nhẹ vào đâu Hạ Việt đã đau lòng muốn chết.
Bị trượng phu đỡ đi vệ sinh đối với Thức Yến mà nói là quá sức chịu đựng. Nhưng cho dù y có xấu hổ kháng nghị cỡ nào, Hạ Việt vẫn sừng sững như núi không hề lay chuyển, Thức Yến biết rõ tính tình nam nhân nhà mình, rốt cục chỉ có thể đỏ mặt nhận mệnh.
Hạ Việt chiếu cố người rất cẩn thận chu đáo, Thức Yến xấu hổ không thôi, tuy chân đang bị đau nhưng sinh hoạt cũng không có gì trở ngại nhiều. Chỉ là y cảm thấy có lỗi với trượng phu, bị thương rồi làm phiền hắn bắt hắn chạy qua chạy lại, chuyện trên giường kia cũng chỉ có thể tạm dừng. Thức Yến tổng cảm thấy có chút thua thiệt tướng công nhà mình.
Hạ Việt cũng không có ý định làm gì trong khoảng thời gian này, không phải là hắn không muốn, có điều Thức Yến đã tiến vào giai đoạn cuối của thai kỳ, hắn cũng ý thức được mà giảm dần cường độ lại, bây giờ coi như ngừng sớm cũng được, không làm nữa thì thôi.
Hài tử của bọn họ đã được năm tháng, vô cùng hoạt bát, thường xuyên quẫy đạp trong bụng cha mình. Thẩm đại phu nói sức khỏe Thức Yến vốn tốt, sau đó lại được chăm sóc kĩ nên em bé phát triển rất thuận lợi, đại khái bảy tháng là sinh.
Vừa nghĩ đến chuyện chưa đầy hai tháng nữa sẽ được làm phụ thân, Hạ Việt vui đến mức suýt nhảy cẫng lên, lại càng không dám để Thức Yến xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngày 29 tháng Chạp, Hạ Việt vừa ra khỏi cửa đã cảm thấy có chút kỳ lạ. Rõ ràng hôm qua mới có tuyết, trên mặt đất còn đọng một tầng dày trắng muốt, lúc này hắn đi ra ngoài, cư nhiên cảm thấy có chút ấm áp.
Hạ Việt ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời xanh nhàn nhạt không một gợn mây, mặt trời lơ lửng trên đỉnh, tuy không chói mắt nhưng vẫn bình thản tỏa nắng.
Nam nhân trong lòng lo lắng lại nghĩ không ra là vì cái gì, chợt nghe thấy trong phòng có động tĩnh, đoán chừng là Thức Yến đã dậy liền nhanh chóng bước về.
Giúp phu lang mặc quần áo tử tế, dìu y đứng dậy đi rửa mặt, trong lúc Thức Yến chải đầu thì Hạ Việt gọi người hầu vào dọn đồ ăn sáng.
Thức Yến đang uống cháo thuốc thì bỗng dưng ngừng lại, ngẩng đầu nói một câu: “Sao ta cảm thấy hôm nay nóng nóng.”
“Nóng hả? Hôm nay nhà cũng không đốt lò sưởi, chắc nhiệt khí hôm qua vẫn chưa tan, để ta mở cửa sổ.”
Hạ Việt nói đoạn, đứng dậy mở cửa sổ ra. Hắn cảm thấy bình thường nhưng Thức Yến lại than nóng, hay do các thai phụ thường có thân nhiệt cao chăng?
Có điều mấy hôm trước cũng không thấy y nói gì, Hạ Việt ngồi vào bàn, vừa ăn sáng vừa trầm tư.
Xem ra hôm nay thực sự tương đối nóng.
Vốn giai đoạn này Hạ Việt không cần phải sang lò rượu sớm, nhưng đợi tới gần giờ Tỵ hắn liền có chút đứng ngồi không yên, bởi vì ngay cả hắn cũng bắt đầu thấy nóng.
Nam nhân hiện tại chỉ mặc một bộ trường bào bằng nhung, đang ở trong nhà nên không mặc áo choàng, thế mà cũng sắp đổ mồ hôi.
Thời tiết này rất không bình thường, đến buổi trưa không biết ra sao.
“Ta sang lò rượu xem một chút.” Hạ Việt đứng lên cởi ngoại bào, đổi sang một bộ quần áo nhẹ nhàng.
Thức Yến đang ăn điểm tâm, thấy trượng phu đột nhiên nói muốn đi liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hôm nay mới sáng đã thế này rồi, buổi trưa chắc càng nóng.” Hạ Việt không quay đầu lại, vừa đổi y phục vừa trả lời, “Rượu phải được lưu giữ trong nhiệt độ thấp, thời tiết thế này rất dễ xảy ra vấn đề, ta muốn qua đó kiểm tra một chút.”
Hắn vắt áo khoác lên tay, xoay người thơm phu lang một cái: “Ta gọi tiểu khanh quan kia vào với ngươi, ngươi phải ngồi im không được lộn xộn. Đến trưa ta lại về, có gì cứ ăn cơm trước.”
Thức Yến gật gật đầu, cũng hôn nam nhân một cái, đáp: “Mau đi đi, không cần lo lắng cho ta.”
Rượu được ủ tốt nhất trong môi trường lạnh, ở miền Nam người ta phải đóng một loại thùng gỗ có hai tầng, một tầng chứa rượu một tầng chứa đá. Dận thành vào đông nhiệt độ không khí rất thấp, không cần dùng đá để làm lạnh men rượu. Nhưng hôm nay trời lại ấm dị thường, nếu nhiệt độ đột ngột tăng cao sẽ dẫn đến men rượu biến chất làm rượu bị hỏng.
Hạ Việt ra khỏi đại môn Vân gia, một đường chạy đến lò rượu, đúng lúc trông thấy Đỗ sư cau mày đứng trong viện ngẩng đầu nhìn trời.
“Cha!” Hạ Việt chạy đến trước mặt Đỗ sư, thở hổn hển nói, “Trời ấm lên rồi!”
Đỗ sư biết hắn vì sao sốt ruột chạy tới, tự nhiên sẽ không hỏi lý do, lão nhân gật đầu, lo lắng trả lời: “Ừ, cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.”
“Ta dẫn người đi mở hầm băng, chuyển đá vào lò rượu.”
Trong lò rượu cũng có hầm băng, số lượng so với Hỉ Cửu Túy gấp đôi có thừa, đúng là để phòng ngừa trường hợp như hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên lò rượu phải sử dụng đến nó.
Mấy tàng nhân nghe Hạ Việt nói xong đều nhanh chóng đứng dậy, chạy đi lấy thùng, Hạ Việt cùng hai người khác mặc áo bông, cầm chùy đi xuống hầm băng.
Băng trong hầm chất từng tảng rất lớn, phải dùng chùy đập nhỏ rồi cho vào thùng đem đi. Ba người cũng không nói gì, trực tiếp giơ chùy bắt đầu đập. Phía sau có người ôm thùng gỗ tiến vào, nhặt đá rơi ra chất đầy vào thùng khiêng ra ngoài.
Vài người mở cửa nhà kho, ôm mấy cái chiếu cỏ cao muốn bằng mình ra, quấn quanh thùng rượu rồi dùng dây buộc lại. Loại cỏ để làm chiếu này rất cứng, dính nước cũng không mềm ra nên không dùng để ngủ, Vân gia trái lại dự trữ một đống trong lò rượu.
Người ta đổ đá vào, đến tầm sợi dây thì ngừng lại, tạo thành một cái thùng lạnh.
Trong lò rượu có hơn hai mươi thùng rượu, tất cả đều phải được buộc chiếu và rải băng, tiểu viện nhất thời khẩn trương lên, bận rộn lu bu.
“Lão đại, ngài lên trên đi, có chúng ta ở đây là đủ rồi.” Một tàng nhân theo giúp Hạ Việt nói.
Hạ Việt kỳ thực cũng lo lắng mấy thùng Vân Khởi, nghe xong lời này liền gật đầu, đưa chùy và áo bông cho tàng nhân nọ, còn mình thì nâng một thùng băng lên nhanh chóng bước ra ngoài.
Tiểu viện vang dội tiếng bước chân hỗn loạn, nhưng các tàng nhân có vẻ khá bình tĩnh, Hạ Việt tìm một cái thùng rượu chưa được rải đủ đá, đổ băng trên vai mình xuống. Sau đó hắn buông thùng gỗ, nhìn quanh bốn phía.
Đỗ sư đang ở đối diện kiểm tra, hai mươi mấy thùng rượu mà chỉ một người thì không thể nào quản lí nổi, đây cũng là lí do tàng nhân nọ bảo hắn đi lên.
Hạ Việt xoay người muốn bắt đầu kiểm tra từ phía ngược lại, lại thấy có một tàng nhân đang lúng túng đổ băng vào một thùng rượu.
“Đã đầy lắm rồi…” Hạ Việt nhanh chóng đi tới ngăn cản đối phương, “Không nên miễn cưỡng, đưa băng sang chỗ nào chưa đủ đi.”
Hắn cúi xuống nhặt mấy khối đá rớt ra thả lại vào thùng, vừa ngẩng đầu nhìn thì phát hiện người nọ là một tàng nhân vừa vào làm năm nay.
“Lão…Lão đại! Xin lỗi, ta…”
Hạ Việt đưa thùng gỗ cho cái người đã bắt đầu hỗn loạn kia, nhàn nhạt nói: “Bên kia còn thiếu kìa, mau qua đó đi, cứ bình tĩnh.”
Tân tàng nhân hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân trấn định lại, hắn cúi người chào Hạ Việt, sau đó tiếp nhận thùng đá, chạy đến chỗ nam nhân vừa chỉ.
Xem ra vẫn có người hoảng hốt a.
Hạ Việt thở hắt ra, bắt đầu kiểm tra tình hình rượu trong các thùng.
Đến giờ Tỵ thì tất cả các thùng chứa rượu đều được làm lạnh. Hạ Việt và Đỗ sư xem xét một vòng, ngoại trừ một thùng Như Thủy hôm qua vừa thêm men thì những thùng khác đều không có vấn đề gì. Rượu sau khi được thêm men sẽ sản sinh ra nhiệt khí, hôm nay, lò rượu hứng chịu luồng nhiệt từ hai phía, không khí bên trong viện nóng nhất từ trước đến giờ.
Đến trưa, ánh nắng bên ngoài trở nên gay gắt, nhiệt độ không khí nóng rực như thiêu như đốt. Băng đá xung quanh các thùng rượu bắt đầu tan chảy, nước đọng thành từng vũng dưới sàn nhà, các tàng nhân lại bắt đầu thêm băng mới cho chúng. Thời gian nóng nhất trong ngày vẫn chưa hết, không ai dám thả lỏng cả.
Đến khi băng trong hầm còn dư lại không bao nhiêu, buổi trưa rốt cục cũng trôi qua.
Hạ Việt và Đỗ sư cúi đầu xuống nhìn thùng đựng rượu, căn cứ vào mùi hương, tình trạng nổi bọt cùng vị cơm rượu để phán đoán tình huống. May mà bất luận là Hạ Việt tri thức phong phú hay Đỗ sư kinh nghiệm dày dặn, cả hai đều không phát hiện rượu có vấn đề gì.
Qua nửa giờ Mùi thì Dận thành nổi gió. Mọi người đứng trong viện, cảm thụ từng luồng gió mát liên tục thổi tới, nhiệt độ cũng hạ dần, ai nấy đều nặng nề mà thở phào nhẹ nhõm.