Việt kinh ngày mười sáu tháng Ba, khi trời vừa tảng sáng thì xe ngựa của Vân gia cũng đậu sẵn trước cửa khách ***.
Hạ Việt cùng Vân lão gia vừa mở cửa ra đã thấy Ôn Hữu Cung đứng chờ dưới cầu thang. Hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng, trông thấy Vân lão gia liền cúi đầu xuống hành đại lễ.
Ôn Hữu Cung vừa khom lưng thì Hạ Việt liền phát hiện ra đằng sau hắn có một khanh quan đang đứng, chính là Ôn gia tam thiếu đã gặp hôm trước.
Ôn tam thiếu có vẻ hơi sợ, thấy nhị ca hành lễ cũng vội vàng làm theo.
Vân lão gia cười đỡ bọn họ đứng dậy, Ôn Hữu Cung thò tay xách đệ đệ nhà mình đang núp phía sau lên, nói với y đúng hai chữ: “Xin lỗi.”
Lúc nói lời này thì Ôn Hữu Cung vẫn mang theo nụ cười ưu nhã, thanh âm cũng ôn hòa, Ôn tam thiếu ấy thế mà lại giật mình một cái, bước vài bước đi tới trước mặt Vân gia phụ tử, lập tức cúi người.
“Vân lão gia, Vân thiếu gia, hôm qua là ta không hiểu chuyện, quấn quít lấy phụ thân mè nheo, làm hắn đưa ra yêu cầu bất nhã như thế với hai người! Ta biết một khanh quan như ta thật sự là vô phép, làm hai vị phải phiền lòng. Ta thật sự xin lỗi!”
Thanh âm của khanh quan như tiếng mưa rơi trên nóc nhà, thanh thoát dễ nghe, không chỉ nhấn nhá từng chữ rõ ràng, ăn nói cũng trật tự. Thấy y chân thành xin lỗi như thế, Hạ Việt thực sự không có cách nào liên tưởng y là vị đệ đệ quậy phá trong miệng Ôn Hữu Cung, cả ngày cứ nói mấy chuyện trên trời dưới biển.
Lại nói đến hôm qua, tối đó Hạ Việt vừa về khách *** liền nghe phụ thân kể rằng Ôn gia cư nhiên thực sự tới làm mai. Thật ra chuyện này cũng không phiền phức gì, Vân lão gia chỉ đem lời thề với phu lang của nhi tử nhà mình kể cho đối phương nghe, sau đó bên Ôn gia cũng không nói gì nữa.
Lạc Việt rất coi trọng đạo nghĩa, nếu phu phu đã hứa với nhau thì tuyệt đối không được nuốt lời. Bên mai mối cũng chỉ có thể cảm khái một trận Vân thiếu gia đối với phu lang thật chung thủy thật cảm động lòng người, sau đó liền rời đi. Vân lão gia cũng chỉ là thuận miệng kể cho Hạ Việt nghe mà thôi.
Hạ Việt và phụ thân liếc mắt nhìn nhau. Thấy Vân lão gia đầy mặt biểu cảm “tự ngươi giải quyết”, Hạ Việt bất đắc dĩ nhíu nhíu mi, trước tiến đến nâng Ôn tam thiếu dậy.
Ai ngờ đứa nhỏ kia nhất quyết không chịu động đậy, chỉ nói cầu Vân gia tha thứ, hoặc là răn dạy y một phen cũng tốt, để trong lòng y khỏi phải vướng mắc nữa.
Hạ Việt muốn nói đây không phải là đại sự gì, không cần xin hắn tha thứ, nhưng vừa ngẩng lên lại thấy ánh mắt đầy hàm ý của Ôn Hữu Cung.
“…” Hắn chả thèm ho khan một tiếng, lưu loát chuyển lời: “Nếu ngươi đã thành tâm xin lỗi vậy chuyện này coi như qua, ta tha thứ cho ngươi, ngươi cứ đứng dậy đi đã.”
Ôn tam thiếu lúc này mới chịu đứng lên, trên mặt vẫn tràn đầy áy náy. Y giương mắt liếc nhìn Hạ Việt một cái, sau đó cẩn thận hỏi: “Ta làm phiền Vân thiếu gia một chút được không?”
Vân lão gia nghe thế bèn cười cười, để nhi tử ở lại, một mình xoay người bước lên xe ngựa.
Hạ Việt đi xuống bậc thang, đứng bên cạnh Ôn gia huynh đệ. Ôn Hữu Cung vỗ vỗ đệ đệ mình: “Có chuyện gì thì cứ nói đi.”
Ôn tam thiếu ngẩng mặt lên, Hạ Việt nhìn gương mặt kia gần trong gang tấc, phát hiện đúng như lời Ôn Hữu Cung nói, khanh quan này thật sự rất xinh đẹp, chiếu theo gu thẩm mỹ của Lạc Việt thì tuyệt đối được coi là mỹ nhân!
“Ta vốn tưởng rằng lang quan nào cũng muốn lấy thị lang.” Ôn tam thiếu cắn cắn môi, “Ai không lấy thì chẳng qua là do không có tiền, nếu không bên cạnh chỉ có một hai thị lang làm sao mà đủ. Ta thậm chí còn nghĩ, làm phu lang hay thị lang cũng đều như nhau cả, chỉ cần phải hành lễ với chính quân, tiền tiêu vặt ít một chút, không được lo gia sự mà thôi.”
Nói đến đây, Ôn tam thiếu ngập ngừng im lặng, sau một lúc lâu, y rốt cục đưa mắt lên nhìn thẳng vào Hạ Việt, có chút hoang mang hỏi: “Ta luôn cảm thấy, chỉ dựa vào sủng ái của trượng phu là không đủ, ta không thể trông cậy vào cái này. Thế nhưng Vân thiếu gia, vì sao ngươi lại hứa hẹn với phu nhân của ngươi rằng ngươi đời này sẽ không thủ thị lang nữa?”
Hạ Việt giật mình, không biết nên trả lời thế nào cho phải, hắn cũng không thể nói bởi vì ta không có quan niệm cưới vợ bé nha.
Nam nhân trợn tròn mắt, đột nhiên cảm thấy đã hiểu vì sao nhóc con này lại có thể lăn qua lăn lại hành cho ca ca nhà mình đau đầu phát khóc. Hắn liếc nhìn Ôn Hữu Cung, chỉ thấy cái vị huynh trưởng nhà họ Ôn kia trong mắt rõ ràng chan chứa yêu thương, liền biết mình tám phần mười đã đoán đúng.
Nghĩ như vậy, hắn có chút tội nghiệp đứa nhỏ này, nhưng những ngổn ngang trong lòng y kia đúng thật là căn nguyên của phiền toái. Hạ Việt biết Ôn Hữu Cung muốn đưa đệ đệ quay về chính lộ, hắn bèn quyết định ra tay trợ giúp một chút.
Nghĩ đoạn, Hạ Việt mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng trả lời: “Bởi vì ta nghĩ, chỉ cần có y là đủ rồi.”
Nhìn Ôn tam thiếu vẻ mặt không giải thích được, Hạ Việt cười cười dời tầm mắt, nhìn về con đường phía trước, nói: “Tâm tư muốn trái ôm phải ấp của những lang quan kia, ta cũng không phải là không hiểu, có điều đối với ta mà nói, ta không cần. Ta không cần quá nhiều người bên cạnh ta, ta không cần y phải xinh đẹp bản lĩnh, chỉ cần trong lòng y có ta, khi chúng ta ở cùng nhau sẽ vô cùng thoải mái tự tại, ta chỉ cần một điều như thế… Đây là một lý tưởng quá mức tốt đẹp, mà ta may mắn tìm được một người như vậy.”
Hạ Việt thu hồi nhãn thần, lần thứ hai nhìn về phía Ôn tam thiếu: “Nếu ông trời đã ban y cho ta, ta đương nhiên sẽ nắm chặt lấy, ta sẽ không ép buộc y, cũng sẽ không làm y phải khóc. Trên đời này, làm gì có khanh quan nào muốn thấy trượng phu của mình lấy nhiều thị lang bao giờ, có đúng không?”
Ôn tam thiếu ngây ngẩn cả người, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần, y cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Vân thiếu gia thật dịu dàng quá, ta biết đi đâu để tìm được người như ngươi bây giờ.”
Hạ Việt nở nụ cười, chờ đối phương tò mò ngẩng đầu lên nhìn mình, hắn lia mắt sang chỗ khác, giống như tùy ý nói một câu: “Nếu như bây giờ chưa tìm được, không bằng tiếp tục làm Ôn gia tam thiếu gia đi?”
Nói đoạn, hắn nhìn về phía cái người nãy giờ vẫn không lên tiếng kia.
Ôn Hữu Cung còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, nghe Hạ Việt nói vậy mới kịp phản ứng lại, khóe môi hắn từ từ cong lên. Hai người nhìn nhau, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Vân đại ca đúng là lợi hại, Ôn Hữu Cung nghĩ thầm, đệ đệ yêu nghiệt này từ trước đến nay không bao giờ chịu nghe lời mình, chẳng biết tại sao lần này dính đến chuyện của Hạ Việt lại ngoan như vậy. Tối hôm qua hắn điên tiết mắng y một trận, nhóc con vốn thích cãi như tát nước kia không ngờ lại hiểu ra.
Hôm nay Ôn Hữu Cung đi tiễn người, y còn chủ động nói muốn đi theo xin lỗi. Cái này chưa tính, hôm nay bị Vân đại ca răn dạy, tiểu tử kia có vẻ vô cùng nghe lời. Nếu đệ đệ sau chuyện này có thể trưởng thành hơn, Ôn Hữu Cung cũng không biết phải làm thế nào để hậu tạ Hạ Việt.
Hạ Việt nói xong rồi thôi, nhìn thời gian cũng không còn sớm liền cùng Ôn gia huynh đệ cáo từ. Ôn Hữu Cung đưa hắn lên xe, nói cuối tháng Năm sẽ đi quấy rầy, sau đó hai người im lặng nhìn xe ngựa Vân gia từ từ đi xa, tiếng vó ngựa hướng thẳng đến cổng thành.
Ôn tam thiếu đứng bên cạnh cùng Ôn đại ca nhìn theo, đợi đến lúc chiếc xe khuất bóng hẳn mới quay đầu nhìn đại ca nhà mình, có chút ngốc ngốc nói: “Có phải Vân thiếu gia muốn khuyên ta nên tìm người ở rể không?”
Ôn Hữu Cung đưa mắt nhìn đệ đệ, quạt gấp trong tay gõ cốp lên đầu y một phát. “Không phải ta và phụ thân cả ngày đều bảo sẽ tìm người tốt về ở rể cho ngươi sao?! Bọn ta nói muốn rách họng mà sao chả có chữ nào lọt vào tai ngươi thế!”
Ôn tam thiếu ôm đầu rụt cổ, biết là mình sai nên cũng không dám cãi, y ngập ngừng một lát rồi lầm bầm: “Ca, ta là khanh quan, sao ngươi lại nỡ đánh ta cơ chứ.”
“Ngươi còn biết ngươi là khanh quan!” Ôn Hữu Cung trừng mắt nhìn y, “Nhanh theo ta về, cũng sắp đến giờ cửa hàng mở cửa rồi, sau này cấm có phá phách nữa!”
Ôn Hữu Cung nói đoạn liền xoay người rời đi, Ôn tam thiếu cũng vội vã đi theo hắn.
Đường từ Dận thành đến Việt kinh lúc về thì ngắn hơn, khuya ngày hai mươi mốt, chiếc xe khắc gia văn của Vân gia lộc cộc xuyên qua cổng Dận thành.
Vào thành, xe ngựa liền thả chậm tốc độ, hạ nhân từ càng xe nhảy xuống, chạy về Vân gia báo tin.
Hạ Việt ngồi trong xe, nhịn không được xốc rèm lên nhìn xung quanh. Dọc đường đi hắn cũng không cảm thấy gì cả, nhưng mà vừa vào Dận thành, nỗi nhớ nhà bỗng chốc cuộn trào trong lòng hắn.
Lúc này trên đường đi có không ít người, kha khá khanh quan mắt sắc đều phát hiện Hạ Việt, ai hướng nội rụt rè một chút thì chỉ dám ngắm nhìn gò má anh tuấn của nam nhân, có mấy người bạo dạn thì trực tiếp cất tiếng gọi: “Vân thiếu gia, ngươi về rồi sao?”
Hạ Việt nghe thấy liền quay sang mỉm cười gật đầu, sau đó lại lập tức nhìn về phía trước, một bộ chỉ mong mau chóng về đến nhà. Mấy khanh quan vốn đang vui vẻ vì được hắn đáp lại cũng theo đó im lặng.
Ai cũng biết Vân thiếu gia muốn gặp phu lang của mình, nghĩ đến trước kia nghe nói Vân thiếu gia thề không lấy thị lang, bọn họ có cảm giác tựa như bị dội một chậu nước lạnh, kích động không nổi nữa.
“Bạch gia khanh quan thật là tốt số.” Có người không cam lòng nói.
“Đấy cũng là do người ta lúc đầu cam nguyện gả vào.” Người bên cạnh đáp lại.
Dận thành có ai mà không biết chuyện Vân gia thành thân lấy hỉ kia? Trước kia còn không ít người mong chờ tân phu lang gả vào bị ghẻ lạnh, kết quả người ta nhìn nhau thấy hợp mắt, ân ái đến mức ước gì cả thành đều biết. Thành thân được một tháng, lời thề chỉ cần một mình phu lang của Hạ Việt truyền ra oanh động toàn Dận thành. Đến bây giờ, đại bộ phận khanh quan đối với Thức Yến cũng chỉ là cực kỳ hâm mộ, rất ít người ghen ghét với y.
Hạ Việt mặc kệ người trên đường nói cái gì, xe ngựa vẫn tiếp tục chạy về Vân trạch.
Đến đại môn, chờ xe dừng hẳn, hạ nhân mau chóng tiến lên mở cửa. Hạ Việt để phụ thân xuống trước, hắn theo sau bước ra liền thấy Vân phụ thân đã chạy ra đón.
“Cha, chúng ta về rồi đây.” Hạ Việt mỉm cười nói.
Vân phụ thân tiến lên ôm lấy nhi tử, lại cẩn thận quan sát thần sắc trượng phu một lúc, thấy người vẫn còn tinh thần thì cao hứng gật đầu: “Trở về là tốt rồi, hai người vất vả quá. Có gì để lát nữa nói sau, mau vào nhà đi.”
Nói đoạn, Vân phụ thân liền đỡ trượng phu đi vào chính đường.
Hạ Việt nhìn mãi không thấy đứa nhỏ mình luôn mong nhớ đâu, hắn đi theo Vân phụ thân mấy bước, rốt cục vẫn nhịn không được hỏi: “Cha, Thức Yến đâu rồi?”
Vân phụ thân cười quay đầu lại đáp: “Vừa trở lại là đã tìm người ta ngay. Thức Yến đến chỗ Bạch gia giúp xới đất rồi, chưa có về. Buổi sáng lúc y đi chắc cũng không biết hôm nay các ngươi quay lại.”
Vân lão gia thấy nhi tử nghe cha nói xong thì cứ nhìn đông nhìn tây, lão nhân bật cười phất tay đuổi hắn: “Muốn đi thì đi nhanh đi, xe ngựa vẫn đang chờ kìa.”
Hạ Việt vừa nghe liền vui vẻ, mau chóng cám ơn phụ thân, lại xin lỗi cha một tiếng, lúc này mới xoay người lên xe ngựa.
Xa phu vẫn đang ngồi trên xe, lúc này không cần hỏi nữa, chờ thiếu gia khép cửa ngồi vững thì lập tức vung roi, điều khiển xe đi đến thành Tây.
Vân phụ thân cười cười, giả vờ oán trách con trai vài câu rồi thôi, đỡ trượng phu vào nhà. Nhi tử cùng phu lang cảm tình tốt, y thân làm nhạc phụ rất là hài lòng, cũng không cảm thấy con mình bị người ta giành mất. Hiện tại quan trọng nhất là để lão gia nhà mình đi tắm một cái tẩy rửa bụi trần, người cũng cao tuổi rồi, không so được với đám con cháu tối ngày bay nhảy.
Kỳ thực Vân lão gia rất khỏe, làm gì cần ai dìu, lão nhân thấy phu lang nhà mình thương mình như thế, hắn cũng vui vẻ dựa cả người vào người đối phương.
Tiểu hạ nhân ở phía sau nhìn bóng dáng hai người rúc vào nhau đi về phòng, bĩu môi, nghĩ thầm bàn về khoe ân ái, lão gia với lão phu nhân cũng chả thua kém thiếu gia và thiếu phu nhân là bao.
Bên này, Hạ Việt ngồi trong xe ngựa một đường chạy tới bờ ruộng, động tĩnh hơi lớn, mấy người đang làm đồng cũng ngẩng dậy trông theo.
Vừa đến gần ruộng Bạch gia, từ xa hắn đã trông thấy ba bóng người đứng cách xa nhau. Xe vừa đến gần, Hạ Việt không kịp chờ liền vội vã nhảy xuống.
Ánh mặt trời đỏ rực chiếu xuống đồng, một khanh quan nhỏ gầy đang khom người đứng trong ruộng, xung quanh thân ảnh kia bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, tuy chỉ thấy bóng lưng nhưng Hạ Việt vừa liếc mắt đã nhận ra tiểu phu lang nhà hắn.
Công tác xới đất của Bạch gia hôm nay đã hoàn thành, năm nay vụ mùa rất thuận lợi, hoa màu phát triển tốt, cứ theo đà này, mầm vừa ươm xong thì đồng ruộng cũng đã được cày bừa tơi xốp. Thức Yến nhìn Dĩ Ngao đằng kia đang giúp đỡ phụ thân, trong lòng vô cùng vui vẻ. Phụ thân và đệ đệ đều chiếu cố Thức Yến, không để y phải làm gì nhiều, vốn y cũng quen tay nên công việc rất thuận lợi kết thúc. Nhìn thái dương sắp xuống núi, Thức Yến tranh thủ chạy sang vườn ươm xem tình hình hạt giống.
Vườn ươm của Bạch gia năm nay khác xa so với các nông hộ khác, trên mảnh đất có mấy chiếc giàn nho nhỏ, phía trên phủ tấm che. Lúc vừa làm xong, dân làng đều ùn ùn kéo qua xem thử.
Đây là phương pháp Hạ Việt dạy cho Thức Yến, vào ban đêm dùng tấm che phủ lên để giữ ấm, đối với mầm lúa rất có lợi, lúc trời tối thì đậy lại, đến sáng lại lấy tấm che ra là được. Giàn thì tìm thợ rèn làm, tấm che thì dùng da rắn lột, vừa mỏng lại vừa chắc, dùng dao nhỏ tước ra. Thứ này không có tác dụng gì, cũng chẳng ai buôn bán, Hạ Việt phải đi tìm rất lâu mới mua lại được.
Ở hiện đại thì người ta sẽ dùng vải plastic và bóng đèn, ủ ấm hạt giống là có thể tạo ra số lượng mạ lớn trong khoảng thời gian ngắn nhất. Tuy vậy có không ít người lại thích ươm giống tự nhiên hơn, họ cho rằng mầm cây sẽ phát triển tốt hơn trong không gian rộng. Ở Lạc Việt, sau khi phủ tấm che lên thì hơi nước trong ruộng sẽ giúp cây giữ ấm. Chỉ là phương pháp này tương đối phiền phức, thời gian cũng không nhanh, nhưng ở đây thì nó lại là cách thức hiệu quả nhất.
Vườn ươm của Bạch gia không to, hơn một ngàn cây giống cũng chỉ cần một khối đất nhỏ, Thức Yến cúi người chỉnh sửa tấm che, đột nhiên nghe thấy sau lưng có động tĩnh. Y đứng dậy, còn chưa kịp xoay người liền rơi vào trong một cái ôm mạnh mẽ ấm áp.
“Tướng… Tướng công?” Thức Yến một lúc lâu sau mới phản ứng được, y không dám xác định, nhỏ giọng hỏi.
Không có tiếng đáp lại, chỉ có một nụ hôn nóng rực in xuống gáy.
Thức Yến bị nhiệt độ kia làm cho giật nảy mình, vội vã xoay người, nhìn thấy nam nhân đã đi hơn nửa tháng nay đã đứng trước mắt mình.
Hạ Việt ôm lấy mặt Thức Yến, cẩn thận quan sát. Nửa tháng làm việc nhà nông, tiểu hài tử nguyên bản được hắn nuôi hơi tròn tựa hồ lại gầy trở lại, thế nhưng người rất có tinh thần, sắc mặt cũng tốt, bây giờ đang là mùa xuân nên dù y có làm việc dưới đồng cũng không bị phơi nắng, vẫn cứ trắng trắng nộn nộn.
Đột nhiên được gặp trượng phu, Thức Yến vô cùng kinh hỉ, nhiều ngày không thấy, hiện giờ y cảm giác tướng công nhà mình tựa hồ càng thêm tuấn lãng, con ngươi đen thẳm hàm chứa ý cười làm hai chân y cũng muốn mềm nhũn. Nghĩ như vậy, Thức Yến cảm giác mặt mình nóng bừng, vội vàng cúi đầu che giấu.
Sau đó, tiểu hài tử đột nhiên phát hiện, do làm việc cả ngày nên quần áo y đều bị bẩn, cứ như vậy bị trượng phu ôm vào trong ngực, bùn đất cũng dây sang một thân cẩm bào thanh nhã của nam nhân.
Thức Yến bắt đầu giãy dụa, nỗ lực muốn chui ra khỏi ***g ngực Hạ Việt, bàn tay của y cũng dính đất nên chỉ có thể nắm thành quyền, cố gắng đẩy Hạ Việt ra, vừa đẩy vừa nói: “Tướng công, người ta bẩn lắm, ngươi đừng ôm ta, quần áo của ngươi cũng dơ hết rồi này.”
Hạ Việt làm gì có tâm tư mà để ý mấy chuyện vặt vãnh đấy, nhìn Thức Yến như vậy càng chọc người yêu thích, hai cánh tay nam chân siết chặt, ôm lấy tiểu hài tử còn đang xoay xoay trong lòng mình, nhìn y còn muốn nhúc nhích liền đơn giản cúi đầu hôn lên đôi môi kia.
Thức Yến cả người đều run rẩy, cảm giác môi của mình bị trượng phu ngậm vào trong miệng, dùng sức mút cắn. Y theo bản năng mở miệng muốn xin tha, đầu lưỡi đối phương lập tức nhân cơ hội tiến vào. Cách biệt nửa tháng, nhiệt tình của nam nhân cứ thế xông đến làm y chịu không nổi, đừng nói từ chối, cả người y đều mềm nhũn trong lòng hắn.
Dĩ Ngao nghe nói Hạ Việt đã trở lại, trong lòng rất là vui vẻ. Ca phu đi xa trở về vốn mệt mỏi mà vẫn chạy đến đây đón ca ca, quả nhiên là cảm tình tốt!
Có điều, vừa thấy hai người kia ôm nhau, mặt thiếu niên đã có chút hồng, kết quả cái màn cấm trẻ em theo ngay sau đó làm Dĩ Ngao cảm giác cả người như thiêu đốt, hắn vội vàng xoay người không dám nhìn, nhanh chóng nhặt cuốc lên rồi kéo phụ thân về nhà.
Hôn nhau ngay trong ruộng trước mặt người nhà mình, loại hành vi này làm Thức Yến xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên. Tuy nói đã sắp đến giờ cơm, đa số dân làng đều đã thu dọn về nhà nhưng trong ruộng vẫn còn có người a, y thậm chí còn nghe thấy mấy tiếng ồn ào xung quanh.
Thức Yến biết nếu nói cho Hạ Việt, hắn nhất định sẽ bảo đây là do phu phu tình cảm tốt, thành thật mà nói y cũng thích Hạ Việt làm như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn có hơi xấu hổ.
Thấy mặt cùng tai Thức Yến đều đỏ như tôm luộc, Hạ Việt cười nhéo nhéo má y, sau đó bảo y qua một bên đứng. Hắn vén tay áo lên, cúi người xuống giúp Thức Yến đắp kín giàn ươm cuối cùng.
Thức Yến nhìn trượng phu không chê bẩn, chủ động giúp đỡ y, mặc dù chỉ là đắp tấm che lên nhưng vật kia cũng không sạch sẽ gì. Hạ Việt như vậy làm Thức Yến trong lòng ấm áp, nhịn không được lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Thấy công việc đã xong, Hạ Việt đưa y đi chào hỏi Bạch phụ Bạch cha, sau đó dẫn phu lang lên xe ngựa, quay về Vân gia.
Về đến nhà, hắn bảo hạ nhân thông báo với phụ thân và cha một tiếng, bảo bọn họ không cần chờ cơm, sau đó ôm Thức Yến vào phòng tắm tắm rửa.
Hai phu phu trên người đều là đất cát, phải tắm xong thì mới ăn cơm được, chỉ là, mục đích của Hạ Việt làm sao có thể đơn thuần như vậy được.
Thức Yến bị hắn ấn xuống bồn nước, dưới thân thừa nhận va chạm khi sâu khi cạn, thỉnh thoảng còn bị nam nhân đâm tới chỗ sâu nhất bên trong, xoay tròn nghiền nát, đem y làm đến mức đỏ mắt, chỉ có thể há miệng ra không kêu nổi tiếng nào.
Búi tóc của Thức Yến đã rơi ra, sợi tóc tán loạn phiêu bồng trong làn nước, theo động tác của Hạ Việt mà khẽ khàng lay động, có vài lọn còn quấn vào tay hắn. Thức Yến nhìn thấy, cảm giác như bản thân mình đang cuốn lấy trượng phu, trong lòng không hiểu sao xấu hổ vô cùng, y giật mình một cái, thân thể theo đó lại càng thêm mẫn cảm.
Hạ Việt nhìn người dưới thân hai mắt đã phủ một tầng hơi nước, hắn cúi đầu ngậm môi y, kéo hai cái chân nhỏ lên gác trên vai mình, một tay đỡ lấy gáy y, tay kia khẽ vuốt ve hoa văn phía sau, dưới thân liên tục kích thích không ngừng.
Thức Yến đang nhạy cảm vô cùng, cả người lại bị Hạ Việt ép thành tư thế gập lại rồi đưa đẩy. Trong bồn tắm chật hẹp, y nhịn không được dứt ra khỏi môi nam nhân, đầu ngửa ra sau, một chuỗi rên rỉ đè nén cứ thế tuôn ra khỏi miệng. Không còn môi lưỡi để hàm duyện, Hạ Việt liền đem mục tiêu chuyển sang cần cổ trắng nõn trước mắt mình, qua lại hôn liếm của đối phương làm Thức Yến càng thêm động tình, ngón tay với lên cánh tay rắn chắc của trượng phu, yếu ớt cào cào. Đau đớn rất nhỏ trái lại kích thích Hạ Việt, hắn buông chân người kia xuống, nắm lấy thắt lưng y bắt đầu gia tăng tốc độ.
“Tướng công… Tướng công…” Thức Yến bị xóc nảy đến mức ý thức đã bắt đầu tan rã, trong miệng ngoại trừ rên rỉ cũng chỉ có thể nức nở gọi trượng phu. Toàn thân y vô lực dựa vào thành bồn, hai chân gác bên hông nam nhân, mỗi lần bị đối phương vọt sâu vào bên trong liền theo bản năng khép chặt chân lại, sau đó đổi lấy va chạm càng thêm hung bạo.
Chờ đến lúc Hạ Việt rốt cục ôm Thức Yến toàn thân mềm nhũn từ trong phòng tắm đi ra, hai người ngồi vào bàn cơm thì trời đã tối đen như mực.