“Aizz, không sai, chính là nhà lão Lục a! Chậc chậc, cậu thanh niên kia tuyệt đối là người có tiền, thuê có một năm mà trả cho lão Lục tận mười vạn lận! Mười vạn đó! Mịa, tôi liều chết liều sống làm việc cật lực mà cả năm chẳng được mấy vạn a! Sao chuyện tốt như vậy lại không rụng xuống đầu tôi cơ chứ!”
“Mứt quả, ông đừng có mơ mộng hão huyền nữa. Nhà lão Lục có một tổ ốc đình viện rất đẹp, mùa thu se se lạnh rồi mà cứ như cái nhà ấm trồng hoa, hoàn cảnh tốt không nói, còn có nơi làm rượu nữa, đây chẳng phải là đáp ứng đủ điều kiện phòng ở mà cậu thanh niên kia đưa ra hay sao? Aizz, đúng rồi, ông thấy cậu thiếu niên bên cạnh người thanh niên đó chưa? Bộ dạng nhìn rất tốt, tôi nghe con trai tôi nói….”
“Khụ! Thời tiết hôm nay rất tốt nhỉ, đúng không, lão Hải?” Mứt quả liều mạng nháy mắt với lão Hải. Trong ngõ nhỏ đối diện với chỗ đứng của bọn họ có hai người đàn ông đang đi ra, bên cạnh họ còn có một con chó lông xù rất lớn, ngồi xổm trên lưng chó là một con mèo đen với vẻ mặt khá kiêu ngạo.
Người thanh niên cao hơn có bộ dạng rất bảnh, trang phục mặc trên người có vẻ tùy ý. Anh vẫn luôn nghiêng đầu, ánh mắt mị mị, nói chuyện với người thiếu niên thấp hơn, ngẫu nhiên còn đưa cánh tay sang quàng vai người bên cạnh rất tình cảm.
Cậu thiếu niên cầm theo một túi plastic, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, lại giống như mặt trời mùa thu, ôn hòa, lo lắng dung dung.
“Tiểu Tĩnh, mau nhìn kìa!” Lệ Lệ chỉnh lại mũ, chỉ vào hai người đối diện, hưng phấn nói: “Chính là hai người họ đó! Nghe nói là đặc biệt đến thôn chúng ta học nhưỡng rượu nha. Người cao hơn là Cố tiên sinh, người thấp hơn là Đường tiên sinh, đẹp trai long lanh rạng ngời đúng không? Lại còn rất có tiền nữa, gần đây có rất nhiều thôn nữ đều đến xem bọn họ đấy! Hì hi hi…”
“Oa! Long lanh rạng ngời mà không chói lóa, minh tinh phải không nhỉ?” Tiểu Tĩnh xoa xoa tay, kích động nói: “Chị, hôm nay em ở cùng chị nha! Di động! Đúng rồi, di động! Em muốn chụp ảnh!”
“Đi, chị đi nói với dì cả một tiếng, vừa lúc ngày mai là Trung thu, trong thôn sẽ rất náo nhiệt…”
Đường Viễn tươi cười chào hỏi một bà cụ đứng ở cửa ngõ. Hắn lấy ra hai cái bình nhỏ từ túi cầm trên tay, đưa qua, nói: “Bà Vương, đây là rượu chúng cháu vừa mới nhưỡng. Bà mang về đưa cho ông Vương nếm thử nhé, nhìn xem có được không?”
“Ai!” Bà Vương tiếp nhận hai chiếc bình, cười móm mém, “Tiểu Đường, ngày mai chính là Trung thu, trong thôn sẽ tổ chức dựng rạp hát hí khúc, cháu và tiểu Cố đều đến xem nhé!”
“Vâng ạ.”
Cố Viêm nhìn Đường Viễn, trong lòng luôn luôn có một loại ấm áp nói không nên lời, anh nhếch khóe môi, không e dè mà kéo tay Đường Viễn, sủy tiến vào trong túi áo của mình, làm bộ làm tịch nói: “Tiểu Đường à, rượu đã đưa xong rồi, em nên trở về uy Gia ăn uống đi thôi.”
“…” Đường Viễn dở khóc dở cười, quay đầu lại đạp Cố Viêm một cước.
Tia Chớp vươn đầu lưỡi ra vù vù thở, nhìn chằm chằm vào bình rượu trong tay bà cụ Vương, cái đuôi xù liên tục ve vẩy.
Bà Vương nghiêng đầu nhìn Cố Viêm, dừng một chút, chỉ vào anh, nói: “Tiểu Cố, đến đây, lại gần đây, bà nói cho cháu nghe cái này.”
Cố Viêm sửng sốt, cùng Đường Viễn hai mặt nhìn nhau.
“Lại đây nhanh! Ai, tiểu Đường, cháu không cần nghe, đứng ở đó là được.”
Đường Viễn: “…”
Bà Vương huyên thuyên nói một thôi một hồi, nước miếng văng đầy một bên mặt của Cố Viêm.
Đường Viễn cảm thấy sau lưng mình nổi lên từng trận âm phong, một lát sau, Cố Viêm mang vẻ mặt táo bón mà nhìn hắn, vẻ mặt cổ quái đến mức tận cùng. Bà cụ Vương thì cười nói: “Tiểu Cố, đã nhớ kĩ chưa? Bà xem đứa nhỏ tiểu Đường này rất tốt, phải đối xử tốt với người ta đấy.”
Đường Viễn: “…”
“Bà Vương vừa nói cho cậu nghe cái gì thế?” Về đến nhà, Đường Viễn rốt cục không nín được, nhìn Cố viêm hỏi.
Cố Viêm không hé răng, anh dọn cái ghế dựa đặt ở trong đình viện, lại cầm cái gối mềm đặt lên, quay đầu lại hướng Đường Viễn vẫy vẫy tay. Đường Viễn thức thời mà đi qua ngồi xuống, ngẩng đầu tiếp cái hôn của Cố Viêm.
“… Rốt cuộc nói cái gì?”
Cố Viêm ma sát môi Đường Viễn vài cái, cầm kính mắt đeo lên, vén ống tay áo lộ ra cơ thể tinh tráng, lại đối với xích đu dưới dàn hoa tử đằng gõ vài cái, tức giận nói: “Quên rồi!”
Đường Viễn: “…”
Hai người trầm mặc một hồi lâu, Đường Viễn đứng dậy đi qua, dựa vào thân hoa đằng, hỏi: “Rốt cuộc nói cái gì? Sao cái mặt cậu cứ nhăn tít trông như mặt mèo thế?”
“Meo…” Mèo Mun bình tĩnh mà ngồi xổm trên vai Đường Viễn, nghe thấy câu này liền vẫy vẫy đuôi, một bộ tư thế chuẩn bị đi vồ mặt Cố Viêm.
“… Oh, Em có lòng hiếu kì từ hồi nào vậy?” Cố Viêm đẩy xích đu, cảm thấy không sai biệt lắm, anh quay đầu kéo lấy Đường Viễn, đem hắn nhét vào trong xích đu, đẩy dây xích, xích đu chuyển động lúc ẩn lúc hiện. Cố Viêm cười: “Lão bà, về sau anh và em cùng nằm phơi nắng trên đây nhé. Hôm nay chúng ta nên thử xem cái đồ chơi này có rắn chắc hay không.”
Đường Viễn: “…”
Không đợi hắn phản ứng, Cố Viêm đã kinh cả người phác đi lên, thuần thục mà lột quần áo của hai người.
“Cố Viêm! Cậu đang làm gì thế, lát nữa bọn tiểu Niệm sẽ đến đây.”
“Đến thì đến, anh quản làm gì! Chậc, lão bà đừng động! Từ từ, ai cho em đem địa chỉ của chúng ta nói cho Đường Niệm? Chúng ta đang hưởng tuần trăng mật đấy, em có biết không hả?”
“… Ngày mai là Trung thu, mọi người cùng nhau tụ họp, lại làm sao vậy… Cố Viêm, này… Xích đu muốn đứt rồi…”
“Yên tâm, em lo gì, nếu đứt thì chứng tỏ còn chưa đủ rắn chắc…”
“Mèo Mun với Tia Chớp đang nhìn…”
“Nếu chúng nó có thể nhìn xem hiểu thì cứ việc nhìn. Lão bà chuyên tâm đi nào, chính mình động…”
Trong đình viện, giàn hoa tử đằng theo gió lay động, từng cánh hoa rơi rơi, có bông đậu trên người Đường Viễn, điểm lên một thân da thịt càng thêm hồng. Tiếng gầm nhẹ áp lực bay ra khỏi đình viện, dừng ở cục đá ngoài cửa.
Tia Chớp và mèo Mun thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn xích đu. Hai cái đầu một to một nhỏ liên tục đong đưa theo phương hướng của xích đu, có tiết tấu mà nhích tới nhích lui, thẳng đến khi “Phanh” một tiếng.
Cố Viêm nhanh mắt nhanh tay ôm Đường Viễn, lật người lại, phía sau lưng chấm đất, mắng: “Mụ nó, sao lại giòn như vậy! Ngày mai phải bảo anh Đông mang một cái xích đu rắn chắc lại đây.”
“Cậu, cậu đi ra cho anh… Nhóm tiểu Niệm sắp tới rồi…”
Cố Viêm nhíu mày, ôm lấy Đường Viễn, đem hắn đỉnh đến trên giá hoa tử đằng, liền giữ nguyên tư thế tiếp tục như vậy như vậy, hừ hừ nói: “Đi ra? Cái gì đi ra? Em nói đi, lão bà…”
Đường Viễn: “…”
Đường Niệm quả thực là giận điên lên, đối với cánh cửa đá rồi lại đá, tay nắm túi đồ, trạc trán Cố Thiếu Cảnh, cả giận nói: “Anh đến xem tiểu Viễn, vậy mà thằng kia dám không mở cửa cho anh! Cố Thiếu Cảnh! Anh cậu được lắm!”
Cố Thiếu Cảnh dựa người vào cánh cửa, đầu bị trạc ngửa ra sau, buồn bực nói: “Anh Niệm, em đã bảo đừng tới mà anh vẫn cứ muốn đến. Nhìn đi, bị sập cửa vào mặt rồi!”
“Cậu câm miệng cho anh!” Đường Niệm tức giận đến mặt đều tái rồi, đứng trước cửa quát: “Tiểu Viễn! Tiểu Viễn! Đường Viễn!!!”
Bên trong, Đường Viễn nằm hình chữ “Đại” trên giường, hắn ấn thắt lưng, nhe răng nhếch miệng, cả giận nói: “Cố Viêm! Đi mở cửa!”
“Không đi!” Cố Viêm bán nằm ở trên giường, đeo kính mắt gọng vàng, tóm lấy di động của Đường Viễn chơi game, sạch sẽ lưu loát mà trả lời: “Đây là tuần trăng mật của lão tử, xin miễn chiêu đãi khách nhân.”
Đường Viễn túm lấy gối đầu muốn đập lên đầu Cố Viêm, “Đó là em trai anh!”
“Em trai thì đã sao? Em trai anh cũng ở bên ngoài mà.” Cố Viêm cũng không thèm nhìn tới, đầu nhẹ nhàng vừa động liền tránh được công kích đến từ gối đầu.
“Được!” Đường Viễn lần này thật sự giận điên, lao lực muốn đứng lên, kêu lên: “Cậu không đi thì anh đi!”
Cố Viêm liếc mắt xem xét hắn một cái, nhướng mày nói: “Em thử đứng lên anh nhìn xem, có đứng nổi không?”
Đường Viễn hít sâu một hơi, giận dữ hét: “Cố Viêm ——!”
Ngoài cửa, Đường Niệm và Cố Thiếu Cảnh đều giật mình, sợ hãi nhảy lên. Hai người nghe thấy trong viện tử truyền đến một tiếng “Phanh” thật lớn, sau đó là chó sủa, mèo kêu, đủ loại âm thanh hỗn loạn vang lên đánh sâu vào màng tai.
Đường Niệm: “… Tình huống nào?”
Cố Thiếu Cảnh lắc lắc đầu: “Không biết, nhưng mà, em cảm thấy chúng ta nên đi ngay bây giờ. Anh Niệm, hay là hai chúng ta chuồn luôn đi.” Nói xong, cậu cũng không quan tâm phản ứng của Đường Niệm, lập tức kéo cánh tay Đường Niệm bỏ chạy.
“Quỷ thật! Đường Viễn, em chơi thật đấy à?” Cố Viêm đau đến hít sâu một ngụm khí lạnh, bẹo má Đường Viễn, hét lớn: “Cắn đau quá! Đường Viễn! Sắp cắn đứt một miếng thịt rồi! Chảy máu rồi nè!”
Lửa giận công tâm, lý trí đánh mất, rốt cục Đường Viễn làm ra hành động tối nhược trí mà hắn đời trước, đời này chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày thực hiện, cầm cánh tay Cố Viêm, hung hăng chính là một hơi, mơ hồ không rõ mà lầu bầu nói: “Không xuống giường được thì không trị được cậu sao?”
Mèo Mun và Tia Chớp đều là những con vật thông minh hiểu ý người, hơn nữa, cả hai đều nghiêng về một phía là Đường Viễn. Vì thế, cả hai con vật đều nhanh chóng phán đoán, sôi nổi triển khai thế công cực kì mãnh liệt với Cố Viêm. Tia Chớp nhảy bổ lên người Cố Viêm, hết cắn áo lại giật giật lắc lắc, phút cuối cùng cư nhiên còn để lại một bãi nước tiểu nong nóng lên đùi của Cố Viêm.
Mặt Cố Viêm đều tái đi rồi, triệt để bạo phát, cả giận quát: “Mẹ khiếp! Tia Chớp! Lão tử muốn đập chết mày!”
Mèo Mun vừa nghe, trực tiếp xòe móng vuốt đối với khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của Cố Viêm vung một đao, may mắn là Cố Viêm vốn có phản ứng rất nhanh, nghiêng mặt trốn vô cùng lẹ. Mèo Mun tát mãi không chạm đến mặt anh cũng chỉ có thể phẫn nộ mà cắn một cánh tay khác của Cố Viêm, ngao ngao gầm gào gầm ĩ.
Cố Viêm đau ngoan, hai cái cánh tay huy đến huy đi, Đường Viễn thì bị anh kéo vào trong ngực còn mèo Mun thì trực tiếp bay ra thành một hình pa-ra-bôn trên không trung. Tia Chớp “đằng” một cái nhảy lên, tiếp được mèo Mun, rầm rì, tính toán lại cho Cố Viêm một bãi nước tiểu nữa.
Đường Viễn nhìn bộ dạng chật vật của Cố Viêm cảm thấy rất vui vẻ, đôi mắt cong cong, cười ha ha.
Cố Viêm vừa thấy hắn cười, cơn giận vừa trào lên liền xẹp lép, hung hăng vỗ mông Đường Viễn một cái, cũng cười theo, nói: “Phản rồi, hiện tại em cũng dám mang theo tiểu miêu tiểu cẩu tạo phản với anh, ân?”
Nói xong, Cố Viêm liền chọt lét Đường Viễn.
Đường Viễn bật người xin tha, cười đến chảy nước mắt, hét lớn: “Ha ha ha ha… Buồn, Cố Viêm… Tiểu Viêm, buồn quá, ha ha ha…”
“Gọi lão công, nói em biết sai rồi!”
“Ha ha ha… Đừng làm rộn … Ha ha ha…”
“Mau gọi!”
“… Lão, lão công, sai… Ha ha ha… Cố Viêm! Đừng làm rộn! Anh giận đấy! Ha ha ha…”
Gây sức ép một buổi chiều, Đường Viễn cân bì kiệt lực, cũng lười động, ăn xong cơm chiều, hắn bị Cố Viêm tinh lực dư thừa hết tha rồi lại ôm mà đi tắm rửa.
Vận động xong, Đường Viễn oa ở trên giường tiếp điện thoại của Đường Niệm, hai anh em vui vẻ nói chuyện một lúc. Cố Viêm thì luôn luôn ở trong phòng bếp bận rộn không ngừng, cũng không biết đang chơi đùa cái gì mà binh lách cách bàng, còn thỉnh thoảng phát ra thanh âm tức giận.
“Tiểu Viêm, hơn mười một giờ rồi.” Đường Viễn ngáp một cái, cầm điều khiển từ xa xem ti vi. Mèo Mun ghé vào trước ngực Tia Chớp, hai con vật cuộn người đã sớm ngủ.
“Hả? Anh tắm rửa xong rồi đi ngủ.” Sau khi đồ vật trên tay đã hoàn thành, lông mày nhíu chặt chợt giãn ra, Cố viêm duỗi thắt lưng, đặt đồ vật vào đĩa, để lên bàn, úp cạp lồng, lại vọt đi tắm. Sau đó Cố Viêm tắt ti vi, nhẹ nhàng leo lên giường ôm lấy Đường Viễn đang ngủ say, hôn hôn, một đêm thơm ngọt.
Bắt đầu từ rạng sáng, Đường Viễn nhận được rất nhiều tin nhắn chúc phúc lễ Trung thu. Nửa đêm, hắn rời giường đi tolet, thuận tiện cầm điện thoại nhắn tin chúc lại Đông, nhóm Lăng Vân… Đường Viễn ngáp một cái rồi trở về phòng ngủ, thời điểm vào phòng ăn rót chén nước, hắn trừng mắt nhìn cạp lồng trên bàn ăn, đi qua, nhấc cạp lồng, bên trong có chín cái bánh trung thu không được tính là đẹp nằm gọn gàng trên đĩa.
Đường Viễn mỉm cười, hắn quay đầu nhìn mặt bàn, quả nhiên trên đó vẫn còn bột mì cùng lòng đỏ trứng vương vãi chưa được dọn dẹp hết. Đường Viễn ngồi xuống, cầm lấy một khối bánh trung thu cắn một ngụm, mùi vị rất tốt, hắn thậm trí có thể nếm thấy một chút vị canh xương hầm. Đây đại khái là bánh trung thu ngon nhất mà hắn từng được ăn.
“Tiểu Viêm, Trung thu vui vẻ.”
Cố Viêm ở trên giường nghiêng người, ôm Đường Viễn hôn hôn, khóe môi gợn lên ý cười: “Lão bà, chủ nhà làm bánh trung thu, em ăn được không?”
Bà Vương: “Tiểu Cố này, thật lâu trước kia vào dịp Trung thu, thôn chúng ta có một tập tục bất thành văn, phàm là chủ nhà đều phải làm bánh trung thu tặng cho lão bà. Tuy rằng hiện tại sinh hoạt tốt hơn trước kia, đừng nói là bánh trung thu, chỉ mỗi việc nấu cơm cũng không mấy ông nào muốn làm. Aizz, bà xem tiểu Đường là một đứa trẻ rất có phúc, hai người là một đôi đúng không? Bà già rồi nhưng mắt vẫn còn tinh lắm, không nhìn nhầm đâu. Mỗi lần tiểu Đường nhìn cháu, trong ánh mắt đều là ý cười nha, không giấu nổi đâu.”
“Tiểu Cố à, đối tượng tốt như vậy, cháu còn đi chỗ nào tìm nữa a! Hôm nay bà sẽ dạy cho cháu cách làm bánh trung thu như thế nào, không rắc rối lắm đâu. Cháu cũng là một đứa trẻ thông minh, về nhà làm thử là sẽ thành công ngay. Ngày mai là Trung thu, tiểu Đường chính là muốn ăn bánh trung thu cháu tự tay làm, sẽ rất vui mừng đấy, rất có ý nghĩa…”