Lễ tang của mẹ Mạt Kình Lộc có rất nhiều người đến viếng, đa số là bạn bè của cha anh, có người thực lòng đến chia buồn, cũng có người đến chỉ vì xã giao, chảy vài giọt nước mắt cá sấu, đeo lên chiếc mặt nạ bi thương.
Mạt Kình Lộc vẫn canh giữ ở bên cạnh mẹ anh, người chuyên trang điểm cho người chết đã làm khuôn mặt cho bà rất đẹp, so với lúc còn sống càng đẹp hơn. Anh quỳ gối bên cạnh mẹ mình, ngưng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bà, anh vẫn luôn cảm thấy mình chưa phải là một đứa con tốt, bình thường thì đối xử xa cách, lạnh nhạt với cha mình, khiến cho quan hệ giữa anh và mẹ cũng không thân thiết, lớn ngần này, nhưng giờ anh mới phát hiện ra mình cũng chưa từng hảo hảo nhìn mẹ một lần.
Anh gập người quỳ thật sâu, khuôn mặt đau thương, mang theo sự áy náy từ tận đáy lòng với mẹ mình, bao gồm cả hối hận cùng bi thương của một đứa con trai không có trách nhiệm.
Anh không thể ngăn được cảm xúc của mình, chống tay, cắn chặt môi kiềm nén.
Ngay sau đó, một đôi tay bao lấy tay Mạt Kình Lộc, nhẹ nhàng vỗ về, “Nếu anh muốn khóc, thì cứ khóc đi.”
Có người từng nói, khi một người bi thương, bạn đừng để người đó chịu đựng, mà cứ để cho họ phát tiết, giống như lúc này, Tô Kha không khuyên Mạt Kình Lộc đừng khóc, đừng khổ sở, mà để cho anh khóc một hồi sẽ nhẹ nhõm hơn. Việc cha mẹ mình qua đời đối với ai cũng là tin dữ, như đời trước, cậu cũng đã trải qua một lần.
Từ nhỏ cậu luôn được cha mẹ thương yêu, lúc nghe được tin ấy, cảm giác trong lòng như có cái gì đó sụp đổ, khi đó cậu đã trưởng thành, đã thấy mình là người lớn và tự do. Nhưng khi cha mẹ thật sự rời xa mình, cậu lại có cảm giác mình không là gì cả, cuộc sống trở nên hư vô, sống như một cái xác không hồn, thế giới của cậu không còn được bao bọc bởi tình thương của gia đình nữa.
Mỗi đêm cậu đều gặp ác mộng, luôn thấy hình ảnh cha mẹ đến đón mình đi, một thời gian dài sau đó cậu trở nên suy sụp và tự bế.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ, đau đớn lớn đến đâu cũng sẽ dần tan biến, sự đau đớn này giống như là những giọt nước mắt rơi xuống, cuối cùng cũng bốc hơi bay lên hòa vào trong không khí, để nhường chỗ cho một tâm trạng khác.
Tô Kha từ từ đứng lên, bước đến phía sau Mạt Kình Lộc, nhìn hai vai anh run run, bả vai dày rộng phải chống đỡ áp lực cùng gian nan, cậu chậm rãi đỡ lấy đầu vai Mạt Kình Lộc, nói: “Đời này em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Như để chứng minh lời hứa hẹn của mình, Tô Kha khẽ hôn lên môi Mạt Kình Lộc, chỉ nhẹ nhàng chạm vào, liền tách ra. Mạt Kình Lộc nhắm mắt lại, cổ họng nghẹn ngào, cũng không nhịn được nữa. Anh ôm lấy Tô Kha, vùi đầu bên hông cậu, khóc lớn.
Cửa linh đường nhẹ nhàng khép lại, ông Mạt tựa người vào vách tường, ông tháo mắt kiếng xuống, lau đi nước mắt đọng bên khóe mắt. Ông đã sống giả dối cả đời, cuối cùng cũng có một lần thật lòng, nhìn thấy con mình cùng người yêu hôn nhẹ, mang theo lời hứa hẹn cả đời, ông cảm thấy......
Có lẽ do đã già, nên sự kiên trì mà ông luôn giữ gìn cả đời trong nháy mắt liền sụp đổ, ông cố chấp, ông cổ hủ như thế nào, đều vì khoảnh khắc này mà dao động.
Ông yên lặng nhìn thoáng qua cánh cửa gỗ đang đóng, sau đó chậm rãi rời khỏi, tuy rằng lưng vẫn thẳng tắp, nhưng bước đi rất chậm, ông có lẽ đã thật sự già rồi, trải qua những năm tháng tang thương, mới làm ông dễ mềm lòng như thế.
Sau khi tang lễ kết thúc, Mạt Kình Lộc nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày, đến khi đi làm thì mới biết mình đã được lên chức, kỳ thật nếu lúc trước cha anh không gây khó dễ cũng như chèn ép, dựa theo thân phận và bối cảnh của Mạt Kình Lộc, anh đã sớm không ở trong cái nơi chật hẹp này, anh vừa mới lên chức, người trong giới chính trị liền biết cha con anh đã hoà thuận trở lại.
Mạt Kình Lộc tuy có nghi hoặc trong lòng, nhưng anh không muốn để ý tới việc làm của cha mình, liền theo chỉ thị của cấp trên, vừa lên chức, những viên chức khác trong thành phố liền gửi lời mời dùng cơm, Mạt Kình Lộc không nói gì, nhận lời mời.
Hôm đó anh cũng uống một ít rượu, vì còn muốn lái xe về, nên không uống nhiều lắm, đám người kia vẫn ầm ĩ đến tận khuya mới nghỉ.
Về đến nhà, trong phòng tối đen như mực, Mạt Kình Lộc mở đèn ngủ trên tường, định đi tắm, áo sơmi được cởi ra, thân thể thon dài rắn chắc lộ ra ngoài không khí, ánh sáng đèn ngủ màu vàng nhạt chiếu vào, mở cửa phòng tắm ra, vang lên một tiếng động nhỏ, sau đó là tiếng nước tí tách từ trong phòng tắm truyền ra.
Đợi Mạt Kình Lộc đi rồi, người đang đứng núp ở góc tường chậm rãi thở ra, Tô Kha liếc nhìn cửa phòng tắm đóng lại, rồi rụt thân thể lại, giống chú mèo nhỏ trốn vào trong chăn.
Mấy ngày gần đây Đoạn ba ba cùng Como đều không trở về nhà, Tô Kha không muốn ở nhà một mình, liền chạy tới nhà Mạt Kình Lộc, thường ngày Mạt Kình Lộc đã về nhà từ sớm, nhưng hôm nay đến khuya anh mới trở về, cậu nằm chờ Mạt Kình Lộc mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cho đến khi nghe tiếng mở cửa, Tô Kha cả kinh, liền tỉnh lại.
Tô Kha thầm nghĩ Mạt Kình Lộc cho mình đợi lâu như vậy, phải hù dọa anh một chút, liền núp ở trong góc tường để anh không phát hiện ra mình.
Sau khi tắm xong, Mạt Kình Lộc dùng khăn lau tóc, anh ngồi xuống giường, lưng hơi khom, lộ ra đường cong kiên cường phía sau lưng, căn phòng bao trùm bởi ánh sáng màu vàng nhạt tỏa ra từ đèn ngủ treo tường.
Lúc này Tô Kha vẫn an toàn, Mạt Kình Lộc không phát hiện được cậu, trong lòng có chút mừng thầm, Tô Kha khẽ nhúc nhích thân thể của mình, từ từ tiến sát đến gần anh rồi giang hai tay ra để ôm Mạt Kình Lộc từ phía sau, chỉ thấy người đàn ông cười khẽ, xoay người đem cậu đặt ở dưới thân mình.
Mạt Kình Lộc bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Thật đúng là chú mèo con bướng bỉnh......”
Tô Kha không tin mình trốn kĩ như vậy còn bị Mạt Kình Lộc phát hiện, cậu trừng to mắt, “Từ lúc nào anh phát hiện em ở đây?”
Mạt Kình Lộc niết mũi Tô Kha, hôn nhẹ lên môi cậu, “Từ lúc anh bước vào đã phát hiện ra em.”
“Vậy sao không lên tiếng?”
“Có chú mèo con chủ động bò lên giường, anh tất nhiên là phải vui vẻ đón nhận rồi, lên tiếng làm chi?”
“Anh...” Còn không đợi Tô Kha nói hết, Mạt Kình Lộc đã hôn lên môi của cậu trước.
Đem chú mèo nhỏ ôm vào trong ngực tinh tế trêu đùa, nhẹ nhàng vân vê nhũ châu trên ngực Tô Kha, vuốt ve qua lại, miệng Tô Kha phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, Mạt Kình Lộc áp trên người Tô Kha, miệng ngậm lấy nhũ châu của Tô Kha, khẽ cắn.
Cảm giác mình giống đồ ăn bị gặm cắn, Tô Kha không nhịn được chống cự nói: “Anh còn chưa ăn no sao?”
Mạt Kình Lộc hơi sửng sốt nói: “Đúng vậy, bữa tiệc hôm nay thực nhàm chán, anh cũng ăn không nhiều lắm.”
Nói xong, cũng không để ý Tô Kha đang bị dục vọng làm cho khóe mắt rưng rưng, mà tiếp tục đùa giỡn cậu, không chừa bất cứ chỗ nào, Mạt Kình Lộc đỡ lấy hông Tô Kha, không do dự mà ngậm lấy tiểu côn thịt của cậu.
Đợi Tô Kha phóng xong, Mạt Kình Lộc mới bắt đầu giải quyết dục vọng của mình.
Cầm thuốc bôi trơn, tách cái mông mượt mà ra, bôi trơn hậu huyệt, đưa ngón tay vào chậm rãi khuếch trương, Mạt Kình Lộc cảm thấy muốn thưởng thức một món ăn ngon đúng cách là phải tinh tế nếm nó, từ từ thưởng thức.
Thấy khuếch trương cũng không sai biệt lắm, bước đầu anh chuẩn bị rất tốt, để không làm đau Tô Kha, lại để bản thân càng thoải mái, đương nhiên hết thảy đều lấy Tô Kha làm ưu tiên, ngón tay từ một biến thành ba, tốc độ càng nhanh, rốt cuộc cũng đợi được mèo con dưới thân được khuếch trương đến cực hạn.
Cậu nhẹ nhàng lắc lắc cái mông, cắn môi dưới, mặt đỏ ửng, “Anh nhanh tiến vào đi.....”
Mạt Kình Lộc không nhẫn nại nữa, đỡ phân thân của mình, chậm rãi tiến vào.
Mỗi lần tiến vào đều rất cẩn thận, không nóng vội, mang theo sự dịu dàng, bắt đầu luật động.
“Em thích anh..... em yêu anh......”
Từ kiểu sau lưng biến thành mặt đối mặt, Tô Kha vùng vẫy trên giường, hai tay cậu dùng sức ôm lấy cổ Mạt Kình Lộc, khóe mắt nhiễm một mảng hồng xinh đẹp, cậu thổ lộ ra tiếng lòng với Mạt Kình Lộc.
Điểm Mạt Kình Lộc thích nhất ở Tô Kha chính là khi yêu không hề che giấu bất cức điều gì, anh nắm lấy cằm dưới của Tô Kha, hôn lên, “Anh cũng yêu em......”
Sau đó phân thân bên dưới liền bắt đầu ra vào mãnh liệt hơn, Tô Kha ôm lấy lưng Mạt Kình Lộc, thân thể theo động tác của anh mà không ngừng rung động, có chút khắc chế không được.
Cậu có cảm giác như mình đang mơ, một giấc mộng triền miên đẹp đẽ, nhưng cho tới bây giờ, đã trải qua rất nhiều chuyện, cái loại hạnh phúc như sống ở trên mây này, cũng dần dần trở nên chân thật hơn. Cậu đang ôm Mạt Kình Lộc là sự thật, không còn là cảnh trong giấc mơ kia nữa, cũng không phải là ảo giác của bản thân.