Tin tức chậm rãi chìm xuống, sau đó hoàn toàn biến mất, tờ báo đầu tiên đăng tin kia bị ra lệnh cưỡng chế đóng cửa, giới truyền thông liền yên hơi lặng tiếng. Có một số việc chỉ cần không nhắc đến, mọi người sẽ dần lãng quên nó đi, chỉ vài ngày sau, đề tài mọi người bàn tán liền thay đổi. Thời đại bùng nổ thông tin, lượng thông tin nhiều vô số kể khiến cho con người phải nhanh chóng tiêu hóa chúng, có thể tin tức đó còn chưa rõ ràng, nhưng một khi có một tin tức khác xuất hiện, họ liền cho nó qua một bên.
Ở đầu ngọn sóng mấy ngày nay, Mạt Kình Lộc luôn ở nhà, tuy bắt buộc phải ở nhà, nhưng anh cũng không lấy gì làm buồn bực, ai bảo đang nửa đêm mà bé con kia dám lén trốn nhà đến đây tự động dâng mình.
Suốt mấy ngày nay, hai người đều triền miên mỗi ngày, thân thể hòa hợp khiến cho bọn họ ở trong tình sự càng thêm vui sướng, hai người kéo kín rèm cửa sổ, bên ngoài cái gì cũng nhìn không thấy, mèo con rời nhà về với chủ nhân, ăn no uống đủ, sau đó ôm nhau cùng ngủ.
Hai ngày sau, sóng gió trôi qua.
Mạt Kình Lộc bắt đầu thu thập tin tức từ bên ngoài, đầu tiên là liên lạc với mấy người bạn chí cốt ở Bộ chỉ huy quân sự lúc trước, tuy cha anh ở bên ngoài đánh tiếng, muốn chặt đứt đường đi của anh, nhưng ông có lợi hại đến đâu cũng không thể ngăn chặn và khống chế toàn bộ ngành, anh còn có quân hàm, cho dù bị chèn ép, cũng sẽ không lâu.
Thời điểm trước, cũng chỉ là tạm thời lui một bước, để chờ thời cơ tốt mà phản kích.
Cũng chỉ làm ra vẻ cho người ngoài xem, vẫn khuyên bảo Mạt Kình Lộc ở trong nhà nghỉ ngơi, nhưng sau đó Hoàng chủ nhiệm lại gửi tin tức tới, kêu anh quay trở về công tác.
Ở trong điện thoại vang lên tiếng Hoàng chủ nhiệm thuộc Bộ chỉ huy, âm thanh mang theo chút tạp âm và có vẻ áy náy, nói: “Kình Lộc, cho cậu nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, cũng thật là làm khó cậu rồi, cũng la do tôi không tốt, cậu mau trở lại đi, có một số việc cần phải bàn bạc với cậu! Không có cậu, tôi khó có thể hoàn thành nhiệm vụ a!”
Mạt Kình Lộc khẽ chớp mắt, “Đã biết! Tôi sẽ trở về.” Tay cầm điện thoại của anh căng thẳng, sau đó liền thả lỏng, “Cám ơn chủ nhiệm!” Câu nói cuối cùng trực tiếp làm Hoàng An ở đầu dây bên kia đổ mồ hôi.
Có vài người, ở một số mặt, không thể không thay đổi, Mạt Kình Lộc tuy không nói không cười nhưng cũng không thể cả đời không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cho dù là anh đi nữa, cũng phải học cách thay đổi, học cách ứng xử với mọi người.
......
Khí trời nhiều ngày nay không tốt lắm, ngày ấy sau khi được Mạt Kình Lộc đưa về nhà, Tô Kha bị dính mưa, sau khi về đến nhà cũng không lau khô tóc, liền bị một bàn đồ ăn ngon hấp dẫn, Tô Kha giống như chú mèo con tham ăn, chép miệng chạy lại gần.
Kết quả buổi tối hôm đó liền bị nghẹt mũi và cảm mạo, Đoạn papa đưa thuốc cho cậu, bảo cậu uống, dặn cậu nằm nghỉ ngơi trên giường nằm một lát sẽ đỡ hơn, Tô Kha nghe theo, uống thuốc rồi mơ mơ màng màng thiếp đi, ngay cả buổi tối Mạt Kình Lộc gọi điện đến cậu cũng không nghe thấy.
Nửa đêm, cậu cảm giác cổ họng mình có chút khô rát, nên cố gắng chống người từ trên giường đứng lên, uống một hớp nước rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Mơ màng ngủ một đêm, hôm sau bệnh tình của cậu không những không thuyên giảm mà còn có chiều hướng nặng thêm, đầu đau kịch liệt, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn.
Đoạn papa nhìn thấy thế rất đau lòng, hắn đưa tay sờ sờ đầu Tô Kha, may mà trán không quá nóng, nhưng hắn vẫn không yên lòng, “Ba đưa con đến bệnh viện khám cho chắc!” Hắn tính hôm nay sẽ không tới công ty, nhưng Tô Kha nói không cần, cậu cảm thấy bệnh nhỏ này không thể có chuyện gì được, cũng không cần phải đi bệnh viện, nên trực tiếp lắc đầu, nói uống thuốc rồi ngủ thêm một giấc nữa là tốt rồi.
Đoạn Lôi Khải đành để Tô Kha nghỉ ngơi ở nhà, hắn chuẩn bị thuốc cho Tô Kha rồi mới đi, lúc sắp ra khỏi cửa lại nhìn cậu thêm vài lần, mới lưu luyến không nỡ rời đi.
Sau khi Đoạn Lôi Khải đi, Tô Kha nằm yên trên giường, đầu vẫn choáng váng và có cảm giác nặng nề, không thấy khá hơn là mấy, nằm một lúc, cậu đứng dậy uống thuốc Đoạn Lôi Khải đặt ở đầu giường rồi quay trở lại nằm trên giường, không biết ngủ bao lâu, nhưng càng ngủ cậu càng thấy chóng mặt.
Tô Kha từ từ nhắm hai mắt, miệng phát ra tiếng rên khó chịu, vùi đầu vào trong chăn, nằm mê man đến gần giữa trưa, trong khoảng thời gian đó, Đoạn Lôi Khải cũng gọi điện về nhà vài lần, nhưng Tô Kha lại không nghe thấy.
Mưa lạnh vẫn tiếp tục rơi, trời mưa từ suốt đêm hôm qua đến giờ, bên ngoài, trời đổ mưa như tâm trạng của người bên trong phòng, cả người vì bị bệnh mà rất khó chịu, ngoài trời mưa lại rơi rả rích, cảm giác thật khó chịu.
Đầu đau vô cùng, cổ họng cũng đau không kém, Tô Kha chớp mắt, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.
Khi Tô Kha tỉnh lại, cậ thấy mình đã ở trong bệnh viện.
Ngày hôm qua Đoạn Lôi Khải thật sự rất sợ hãi, bởi vì gọi điện mãi mà không có ai bắt máy, hắn cảm thấy lo lắng cho Tô Kha nên liền quay về nhà nhìn thử, không nghĩ tới bé con của mình đã mất đi ý thức nằm xụi lơ ở trên giường, đứa nhỏ này nằm mê man, lại sốt cao, nhưng vẫn không kêu một tiếng. Đoạn Lôi Khải nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tô Kha tái nhợt, trong lòng không khỏi thở dài.
Vì sinh bệnh, cho nên nhiều ngày nay Tô Kha không có đi ra ngoài, cậu mê man nằm ở trong nhà mấy ngày, tuy đã hạ sốt, nhưng cả người vẫn mệt mỏi như cũ.
Cho đến ngày kia, Mạt Kình Lộc đến thăm cậu.
Việc Tô Kha ngã bệnh anh chỉ biết khi nghe Đoạn papa nói lại, thấy Mạt Kình Lộc bận rộn công việc, Tô Kha không muốn làm Mạt Kình Lộc thêm lo lắng, mỗi lần anh gọi điện cho cậu, Tô Kha luôn cố gắng tỏ vẻ mình vẫn bình thường, cẩn thận ứng đối, làm anh không thể phát hiện ra mình có việc gì bất thường.
Ngày ấy khi Mạt Kình Lộc biết Tô Kha sinh bệnh, mà qua một thời gian rồi còn chưa khỏi, trong lòng có chút khó chịu. Không phải vì Tô Kha giấu anh, mà là vì thấy Tô Kha sinh bệnh, trong lòng anh liền cảm thấy khó chịu. Nghĩ tới cậu giống như chú mèo nhỏ bị rơi xuống nước, phờ phạc, suy nhược nằm ở trên giường, tâm Mạt Kình Lộc liền co lại.
Ê ẩm, lại có chút đau.
Cửa phòng mở ra, Mạt Kình Lộc nhẹ nhàng, không tiếng động bước vào, tiếng bước chân rất nhẹ, mang theo sự dìu dàng đặc biệt của anh đối với Tô Kha, khẽ bước từng bước đến gần, rồi dừng lại ở trước giường.
Tô Kha ngủ có chút bất an, khuôn mặt tựa trên cái gối mềm mại, khuôn mặt trắng ửng đỏ vì sốt, mày khẽ chau lại, hô hấp có chút nặng nề, xem ra thân thể không thoải mái đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.
Mạt Kình Lộc nhẹ nhàng thở dài, ngồi xuống bên giường.
Anh chăm chú nhìn Tô Kha, vươn tay vén lọn tóc rớt trên má cậu, nhẹ nhàng giống như sợ đánh thức cậu, động tác vô cùng thân thiết.
Mấy ngày nay công tác mệt nhọc, Mạt Kình Lộc cũng đã thật lâu không có cảm giác ngủ ngon, lúc này ánh sáng trong phòng mờ tối, chỉ còn vầng sáng ấm áp tỏa ra từ chiếc đèn ngủ ở đầu giường, ngoài trời, mưa vẫn tiếng tí tách, không gian trong phòng phảng phất sự yên bình khó tả, làm người ta cảm thấy thật thoải mái.
Mạt Kình Lộc cởi áo khoác, nằm xuống bên cạnh Tô Kha.
Đem Tô Kha dịch xuống dưới một chút, chọn vị trí thoải mái để cậu gối đầu lên cánh tay mình, dường như cảm nhận được mùi hương quen thuộc, Tô Kha cọ cọ về phía trước, ***g ngực quen thuộc lập tức ôm lấy cậu, lông mày đang chau chậm rãi hạ xuống.
Thoải mái hừ nhẹ, Tô Kha giống như chú mèo nhỏ, co lại ở trong lòng Mạt Kình Lộc, hô hấp dần vững vàng, sau đó liền ngủ sâu.
Hô hấp trong phòng vững vàng, hơi thở hai người như hòa quyện vào nhau, nhịp nhàng hô hấp, hai người bên trong phòng chậm rãi trở nên vô cùng ăn ý, tựa như những giọt mưa bên ngoài cửa sổ, chậm rãi tụ lại, cuối cùng hợp thành một.
Anh và em rồi cũng sẽ thay đổi, nhưng vô luận như thế nào, anh cũng sẽ không buông em ra.
Tô Kha ngủ yên ổn một giấc sâu, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, cậu trở mình, phát hiện có người khác nằm bên cạnh mình, cơ thể cậu liền cứng đờ.
Sườn mặt người đàn ông anh tuấn nhẹ cọ vào mi mắt cậu, lông mi rậm rạp nhẹ nhàng hợp lại, không còn vẻ nghiêm nghị như ngày thường, lúc này lại mang theo sự dịu dàng, mặt Tô Kha đỏ lên, sau đó không mặt mũi mà sáp lại gần.
Chuyện đầu tiên vào sáng sớm sau khi tỉnh dậy, là có thể thấy người mình yêu nhất, Tô Kha nghiêng đầu, rốt cuộc nó cũng trở thành sự thật.
Dưới vầng sáng ấm áp, Tô Kha ghé vào cái chăn mềm mại, thật cẩn thận tiến gần đến bên người anh, từ từ nhắm hai mắt lại, đôi môi mềm mại mang theo rung động, nhẹ nhàng chạm vào, chỉ chạm nhẹ một cái, sau đó liền lui ra, trên mặt sớm đã đỏ ửng. Ngón tay Mạt Kình Lộc khẽ nhúc nhích, mí mắt hé mở, ở nơi cậu không phát hiện, khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên.