Từ lúc Mạt Kình Lộc và cha mình thẳng thắng với nhau, liền nhận được thông báo cách chức từ thượng cấp. Đối với chuyện này, Mạt Kình Lộc không cảm thấy kinh ngạc cho lắm, anh biết rất rõ tính của cha anh, đã tức giận như thế, nếu không làm gì, anh mới không tin.
Thành phố đã trải qua gần hết mùa đông, dần bước sang mùa xuân, tuy nói là mùa xuân nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, khí trời se lạnh, ven đường vẫn lốm đốm bụi tuyết, gió thổi nhè nhẹ mang theo hương thơm của những đóa hoa không rõ tên.
Tô Kha mặc một cái áo len màu xám và quần bò, gần đây cậu bắt đầu cao lên, nhìn từ xa giống như một thiếu niên sắp trưởng thành, dáng vẻ tuấn tú đi trên đường cũng thu hút không ít ánh mắt.
Nghe Mạt Kình Lộc kể trong nhà náo loạn, công việc có thể không giữ được, Tô Kha thầm nghĩ có thể để anh ở lại nhà mình, không nghĩ tới ngày hôm sau Mạt Kình Lộc liền tìm được chỗ ở, là ở “Quý đình”, Tô Kha cũng từng nghe qua chỗ này, ở đó đều là con cháu của các quan chức cao cấp.
Khi tới “Quý đình”, bảo vệ từ sáng sớm đã nhận được tin báo liền dẫn Tô Kha lên lầu, Tô Kha lần đầu tiên tới nơi này, có chút lạ lẫm, tránh không được muốn nhìn xung quanh, bảo vệ nơi này cũng đã quen, đối với hành động của cậu cũng không nghĩ nhiều, dẫn cậu tới nơi liền rời đi.
Vừa bấm chuông, cửa liền mở ra, Mạt Kình Lộc mặc một bộ đồ ở nhà màu xám đứng ở trước cửa, mặt mày vẫn lạnh lùng nhưng khi nhìn thấy Tô Kha lại nở nụ cười, bộ mặt góc cạnh nhu hòa đi. Tô Kha đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn bộ quần áo trên người anh, hiển nhiên vẫn chưa thích ứng được sĩ quan Mạt Kình Lộc luôn lạnh lùng, nghiêm nghị lại biến thành một đàn ông bình thường ở nhà.
Mạt Kình Lộc vươn tay ôm cậu, “Em vào đi!” Tô Kha thuận theo đi theo phía sau anh, nhìn bóng lưng cao ngất của Mạt Kình Lộc, tim lại đập nhanh thêm một chút.
Vốn là như vậy, cậu đối với anh, tựa như chưa có chuyện gì mập mờ, mặt cậu vẫn thường đỏ, cho dù đã trải qua chuyện thân mật nhất, nhưng mỗi lần nhìn thấy người mình yêu thích và sùng bái, vẫn là khống chế không được việc đỏ mặt.
Tô Kha thầm cảm thấy không được tự nhiên.
Từ lúc sáng sớm nhận được điện thoại của Mạt Kình Lộc cho tới bây giờ, Tô Kha vẫn chưa ăn gì, Mạt Kình Lộc nói muốn ăn mì, Tô Kha sờ sờ bụng, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhà này là do Mạt Kình Lộc nhiều năm trước mua được, vì đề phòng về sau ra riêng không có nơi ở, liền mua nhà này rồi giao cho Tam thiếu quản lý, nay Mạt Kình Lộc muốn ở, Tam thiếu còn đặc biệt cho người tới sửa sang lại, phong cách căn nhà là theo sở thích của Tam thiếu, trang nhã rất khác biệt. Mạt Kình Lộc đối với nơi này cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, thoải mái là được.
Anh lấy một cái tạp dề ra, tạp dề màu xanh nhạt ở trên người anh càng làm tôn lên dáng người thon dài của anh, không có mang theo vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị như bình thường mà thay vào đó là sự ấm áp làm người ta mong muốn, Tô Kha nằm dài trên cái quầy rượu nhỏ, có chút si mê nhìn người đàn ông đang vì mình nấu mì.
Đậy nắp nồi thủy tinh lại, để sợi mì nở ra, lúc này Mạt Kình Lộc quay sang chiên hai cái trứng ốp-la, “Lòng đỏ trứng đừng chín quá.” Tô Kha ngồi bên cạnh nhỏ giọng hô.
Đảo vài cái, hơi nước trong nồi bắt đầu tỏa ra, mãi đến lúc nước nồi sôi ùng ục, Mạt Kình Lộc vớt mì ra chén, “Em ăn hành không?” Anh bỏ vào trong bát mình một chút hành, màu xanh nổi lên trên màu vàng của mì trông rất đẹp mắt, Tô Kha lắc đầu, chu chu miệng, “Em không thích ăn hành.”
Thả hai cái trứng ốp-la lên trên mặt hai tô mì, một chén bỏ hành, một chén thì không, hai người ngồi ở quầy rượu bắt đầu ăn. Mạt Kình Lộc chờ Tô Kha từ sáng giờ, cũng chưa ăn gì, hiện tại anh rất đói bụng, khi ăn mì không ai nói lời nào, chỉ nghe được tiếng “xì xụp” khi hút sợi mì.
Tô Kha muốn ăn trứng ốp-la có lòng đỏ không quá chín, cậu cắn một cái, miệng đều dính lòng đỏ trứng vàng óng, cậu vươn đầu lưỡi liếm liếm, không để ý, tiếp tục ăn mì. Lại không hề hay biết Mạt Kình Lộc ngồi bên cạnh cậu bởi vì động tác này của cậu mà ngừng ăn, anh cũng làm bộ như không có việc gì, tính ăn xong mì rồi nói sau.
Một bụng đầy mì, Tô Kha sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, đánh cái nấc, “Ăn no quá!” Nheo mắt lại, buông tiếng thở dài, Mạt Kình Lộc nhìn cậu, “...... Em lại đây một chút!”
“Hửm?” Tô Kha nghe lời đi tới bên cạnh anh, khoảng cách rất gần, đứng đối diện anh, lăng lăng nhìn anh, đột nhiên môi bị giữ lấy.
Hơi nóng từ tô mì còn bốc lên, đọng lại ở bên dưới thủy tinh, tạo thành màn sương mờ ảo, thấp thoáng phản chiếu thân ảnh dây dưa của hai người.
Mạt Kình Lộc liếm lòng đỏ trứng còn dính bên khóe môi cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng xâm nhập, lướt qua gốc lưỡi Tô Kha, Tô Kha run lên, cúi đầu khẽ rên rỉ, bàn tay to vuốt ve thân thể mảnh khảnh của cậu, hơi lạnh từ bàn tay dần thâm nhập vào bên trong áo len ấm áp của cậu, Tô Kha khẽ run lên.
Mạt Kình Lộc kéo áo xám của mình nói: “Em không cảm thấy hôm nay chúng ta mặc rất giống nhau sao?”
“Hửm? Cái gì?” Tô Kha nhìn nhìn quần áo Mạt Kình Lộc cùng với áo len màu xám của mình, màu sắc giống nhau như đúc, chồng lên một chỗ quả nhiên là rất giống. Cậu nghiêng đầu gật gật, chiếm được đáp án, tâm tình của Mạt Kình Lộc rất tốt, động tác trên tay cũng không dừng lại, vẫn đặt ở trên thân thể Tô Kha di động, bàn tay to trở nên ấm nóng, không chút do dự vuốt ve thân thể mềm mại của cậu, từng chút từng chút khiêu khích cậu.
Mạt Kình Lộc ôm lấy Tô Kha, đặt ở trên ghế sô-pha mềm mại, cả người Tô Kha tựa vào lưng ghế sô-pha, Mạt Kình Lộc ngồi ở bên cạnh cậu, đỡ lấy vai Tô Kha, để cậu ngồi trên người anh, cởi quần cậu, chừa lại một cái quần lót màu xanh nhạt, sau đó cũng nhẹ nhàng lấy xuống, cái gì cũng không còn.
“A!” Tô Kha thở nhẹ, cũng không phải chưa từng làm qua, nhưng hôm nay lại khác, quần áo mình xốc xếch, còn quần áo đối phương rất chỉnh tề, Tô Kha từ từ nhắm mắt lại, nhúc nhích hai chân, không dám nhìn anh.
“Em có tự an ủi bao giờ chưa?” Giọng Mạt Kình Lộc trầm trầm vang lên bên tai cậu.
Tô Kha kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt Mạt Kình Lộc trong suốt, không có ý trêu đùa, giống như đó chỉ là câu hỏi bình thường, dưới cái nhìn chăm chú của anh, mặt Tô Kha đỏ bừng, khẽ gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra.
Sau đó liền nghe được tiếng cười của Mạt Kình Lộc, “Có gì đâu mà xấu hổ!” Nói xong, anh đưa tay cầm lấy nơi mềm mại của cậu.
Trước kia còn ở trong quân đội, anh không phải chưa xem qua cảnh tượng một ít binh lính quá tịch mịch, nhịn không nỗi mà an ủi lẫn nhau, cũng có người từng đưa ra yêu cầu như thế với anh, nhưng đều bị anh cự tuyệt.
An ủi người như vậy, Mạt Kình Lộc cũng chỉ làm với Tô Kha.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đùa bỡn tiểu điểu của cậu, vuốt ve, từng chút khơi mào dục vọng của cậu, Tô Kha yếu ớt nằm úp sấp trên sô-pha, nghĩ muốn giãy dụa, nhưng nơi mềm mại kia lại đang bị người khác cầm lấy, một chút khí lực cũng không có, cả người vô lực, lại cực kỳ thoải mái, giống như đang bay ở trên mây, chân Tô Kha nhẹ nhàng cọ cọ eo Mạt Kình Lộc.
Bàn tay nắm tiểu điểu dừng một chút, sau đó tốc độ lại tăng nhanh, ngón trỏ gẩy nhẹ lỗ nhỏ trên bao đầu đỉnh, Tô Kha có chút chịu không nổi, Mạt Kình Lộc nhìn liền cúi người xuống ngậm lấy phân thân của cậu, ngậm vào phun ra, Tô Kha run rẩy kịch liệt liền tiết ra, sau khi phát tiết xong, cậu hư nhược nằm trên ghế sa lon, không còn chút khí lực nào, để mặc cho Mạt Kình Lộc đùa bỡn.
Mạt Kình Lộc phun bạch trọc trong miệng ra, hôn môi Tô Kha, miệng còn mang theo vị chát, thấy Tô Kha nhíu nhíu mày, Mạt Kình Lộc liền thả môi cậu ra, hôn hôn mặt cậu.
Lúc này Tô Kha lại ngọ ngoạy, hôn lên môi của anh, “Ôm em!” Cậu ghé vào vai Mạt Kình Lộc, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, Mạt Kình Lộc có chút không khống chế được, liền hôn lên môi cậu, sau đó bắt đầu triền miên.
Anh đưa một ngón tay cùng thuốc bôi trơn vào bên trong, mặt Tô Kha tản ra hơi thở của ***, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng, từng chút lan ra, từ cái cổ thon dài nho nhỏ cho tới cả thân thể cậu, tất cả đều nhiễm đỏ.
Ngón tay anh bắt đầu chậm rãi khuếch trương, dựa sát vào bờ vai dày rộng của Mạt Kình Lộc, cậu cắn môi dưới, cảm nhận sự chuyển động của dị vật dưới thân, cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng lúc mới bắt đầu luôn có cảm giác khó chịu, cảm thấy cơ thể Tô Kha đã dần thích ứng, Mạt Kình Lộc nâng một chân cậu lên, bắt đầu tiến vào.
Tô Kha không chịu nổi phát ra tiếng rên rỉ, nghe thấy âm thanh ngọt ngào như không phải của mình, cậu nheo mắt lại, hai mắt đẫm lệ, cảm nhận khoái cảm khi được lấp đầy, hai tay vô lực chống lấy vai Mạt Kình Lộc, thân thể run rẩy kịch liệt, từng đợt từng đợt trừu sáp, kích thích cùng vận động ngày càng thêm kịch liệt.
Thời tiết đầu xuân, trong không khí đều tràn ngập màu sắc rực rỡ, ghế sô-pha trong phòng trở thành nơi hai người động tình. Nước mì trên quầy rượu đã sớm nguội lạnh, hơi nước đọng lại trên mặt thủy tinh đã bay hết, mặt bàn thủy tinh liền hiện rõ thân ảnh dây dưa của hai người, tràn ngập mùi vị ái muội, mang theo một chút kích thích, mang theo một chút nhiệt tình, mang theo một chút đùa giỡn làm cho người ta yêu thích cũng như sợ hãi.....
Đó chính là tình yêu.