Tác giả: Luna Huang
Sáng hôm sau, Niên Khai Điềm chỉnh tề y phục cùng Bạc thị một đường đi thỉnh an thái hậu. Mắt nàng nhìn thẳng, cũng sẽ không liếc ngang liếc dọc, phản chính cũng không lưu lại đây nhìn làm gì để người khác đánh giá.
Sau khi hành qua lễ thái hậu cùng hoàng hậu đều lom lom mắt nhìn Niên Khai Điềm không rời. Trừ dung mạo là có chút điểm ra thì y phục trang dung, lời nói, cử chỉ đều không đáng chút phân lượng nào. Sau một màn thỉnh an của đám phi tử nhiều đến đếm không hết của hoàng thượng, thái hậu cùng hoàng hậu mới có cơ hội lại nhìn đến nàng.
Chỉ là còn chưa kịp mở miệng hỏi đã nghe Gia Luật Hy đến. Hắn hành qua lễ rồi ngồi xuống ở đối diện nàng.
Thái hậu có chút khó chịu trong lòng, nhưng lại không tiện bày sắc mặt ra cho hắn nhìn, chỉ mỉm cười hỏi: “Hy nhi hôm nay không cần thượng triều sao?”
“Hôm nay là lần đầu Điềm Điềm thỉnh an hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu, tôn nhi làm sao có thể vắng mặt được.” Trên triều còn chưa có kết thúc hắn đã sớm chạy đến đây rồi. Hôm qua hắn đã sớm nói cùng phụ hoàng, mà phụ hoàng cũng không có phản ứng gì đặc biệt nên thấy thời thần không sai biết lắm, hắn lập tức bay đến đây.
“Xem ngươi a, còn chưa thành thân đã lo lắng cho nàng như vậy rồi.” Hoàng hậu yêu thương nhìn hắn cười một cái. Kỳ thực đáy mắt lại không hề có tiếu ý gì cả. Một nữ nhân thô lỗ như vậy làm sao có thể làm nhi tức của nàng được, chỉ là còn phải xem sắc mặt của thái hậu trước.
“Đây là chuyện nên làm, là nhi thần mang nàng tiến cung phải có trách nhiệm với nàng.” Gia Luật Hy như nhìn thấu được không hài lòng trong đáy mắt của hoàng hậu, vì vậy lòng hắn lại lạnh đi một phần. Vì sao lại không thích nàng? Nếu nói cha nương không chấp nhận hắn thú nàng là vì có nỗi khổ, còn mẫu hậu lại có nỗi khổ gì? Hắn nhìn không ra nỗi khổ của mẫu hậu.
Thái hậu quan sát Niên Khai Điềm một lúc mới nhẹ nhàng cười cảm thán: “Xem ra lúc trước ở Lan Châu Niên cô nương đối xử với Hy nhi rất tốt, thế nên mới để hắn quan tâm ngươi như vậy.”
Gia Luật Hy cười cười đáp trả: “Đúng vậy, Điềm Điềm rất tốt với tôn nhi.” Với hắn mà nói, nàng là tốt nhất. Đương nhiên đây là hắn không so với cha nương cùng nhị đệ.
“Phải không?” Hoàng hậu trầm âm hỏi lại một lần như muốn nghe chính miệng Niên Khai Điềm xác nhận.
Niên Khai Điềm hít một hơi, dùng âm thanh thô lỗ nhất có thể đáp: “Chuyện này dân nữ nói thế nào cũng không nói hết được nhưng hoàng hậu nương nương cho người đến Lan Châu hỏi là sẽ rõ ngọn ngành thôi.” Nàng không cho một đáp án chính xác, phản chính tra ra được, cho dù là chết cũng phải chết ở Lan Châu, không thể bỏ mạng ở đất khách quê người được.
“Lời của Hy nhi nói đương nhiên là đáng tin rồi, còn cần gì phải điều tra a!” Hoàng hậu cười khẽ nhưng lòng lại hiểu rõ ràng câu nói của Niên Khai Điềm. Đây là nhi tử của nàng công khai bao che, không tiếc dối trên lừa dưới.
Thái hậu đương nhiên nghe cũng hiểu được, nhưng nàng nghĩ mãi không ra một dân nữ như vậy, khi biết được thân phận cao quý của Gia Luật Hy đáng lý phải nên cắn chặt không buông mới đúng. Đằng này, một chút lấy lòng nàng cũng không có, thái độ chỉ có thô lỗ, cung kính này để nàng có chút nắm không được Niên Khai Điềm đang nghĩ thứ gì.
Hôm qua cũng được nghe Bạc thị thông báo, nhưng vì sao mau như vậy lại muốn buông bỏ? Nàng muốn biết nguyên nhân.
“Hy nhi, hôm qua mẫu hậu ngươi cùng ai gia chọn được một số cung nữ rất giỏi cho ngươi, ngươi xem có thích không?”
Lời của thái hậu vừa dứt lập tức có người để hơn hai mươi cung nữ xinh đẹp bước vào. Bọn họ hành lễ xong, chỉnh tề ngay ngắn, quy củ cúi đầu chọn ý kiến của Gia Luật Hy.
Hoàng hậu từ ái nhìn Gia Luật Hy nói: “Hy nhi sau này các nàng là người của ngươi rồi, sẽ tận tâm hầu hạ ngươi.”
---Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Đầu Niên Khai Điềm trống rỗng, cung nữ cũng là như hạ nhân rồi còn gì. Khác nào Thước nhi đâu, đưa cho mình đương nhiên là người của mình rồi, còn cần dặn như thứ này nữa sao? Bất quá thấy được đám cung nữ kia e e lệ lệ nàng càng không hiểu hơn. Làm hạ nhân thôi mà, e lệ làm cái gì?
Gia Luật Hy như Niên Khai Điềm một dạng ngây ngốc, chỉ là hắn muốn cùng nàng trở về Lan Châu, cho dù có cần người hầu hạ cũng không cần nhiều như vậy, huống hồ hắn căn bản không cần, đi theo sau chỉ có phiền phức mà thôi. Vì vậy lập tức đứng lên từ chối: “Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, tôn nhi không cần các nàng hầu hạ, cung nhân ở chỗ hoàng huynh cũng rất nhiều không cần thêm.”
Thái hậu lại một chút cũng không để ý đến hắn, chỉ quan sát sắc ngơ ngác không biết gì của Niên Khai Điềm. Vốn nghĩ sẽ bắt được biểu tình đố phụ gì, ai ngờ lại là cái dạng không biết gì này. Nữ tử thiên chân là tốt, vậy liền để nàng tiếp nhận vị trí bình thê cũng không có gì là không thể.
“Hôm qua đã chọn một số tú nữ, chúng ta cũng ra ngoài xem một chút đi.” Dứt lời, thái hậu đưa tay để một cung nữ đỡ mình rồi chậm rãi tiến ra ngoài.
Hoàng hậu cũng đứng lên bước theo, chỉ là khi lướt ngang qua Gia Luật Hy, vờ như giúp hắn chỉnh ý phục kỳ thực là cố ý nhắc nhở hắn: “Đồ của hoàng tổ mẫu ngươi ban tuyệt không được cự tuyệt.” Nói xong lập tức bước theo thái hậu.
Niên Khai Điềm đầy đầu không hiểu, gặp cũng gặp rồi vì sao không thả nàng trở về Lan Châu? Bất đắc dĩ đứng lên theo sau thái hậu với hoàng hậu.
Gia Luật Hy bước đến, đi sóng vai với nàng. Tay hắn nắm lấy tay nàng, mặc nàng rút thế nào cũng nhất quyết không buông. Có lẽ hắn đoán được ý của thái hậu rồi, xem ra từ hôm đó đến này chỉ là diễn cho hắn xem, mà Gia Luật Cẩn sớm đoán được nên mới dặn hắn một câu thâm ý như vậy.
Chỉ một câu nói cùng hắn Bạc thị là chất nữ của thái hậu liền để hắn biết Bạc thị không tốt lành gì, mà thái hậu cũng là muốn đánh chủ ý lên người Niên Khai Điềm. Đáng tiếc hắn phát hiện quá muộn rồi.
Bên ngoài một đám nữ nhân oanh oanh yến yến, váy vóc xinh đẹp đứng trong cung điện hoa lệ. Niên Khai Điềm rất nhanh nhận ra đám thiên kim của Thủy gia, các nàng yêu quý hắn như vậy hẳn là nhận ra hắn đi.
Quả nhiên mặt của Thủy Ảnh Diêu đỏ lên khi nhìn thấy Gia Luật Hy bước ở bên cạnh Niên Khai Điềm. Mà cũng không chỉ có Thủy Ảnh Diêu, đám nữ nhân còn lại cũng xấu hổ không kém, người nào cũng bày bộ dáng muốn nhìn lại không dám nhìn khiến Niên Khai Điềm mệt tim.
Sau khi qua một hồi lễ nghi mọi người đều ngồi ở vị trí của mình. Thái hậu bắt đầu cho bọn họ biểu diễn tài nghệ. Gia Luật Hy bày dáng vẻ không biết chuyện mở miệng ngăn: “Hoàng tổ mẫu, không phải chọn thiếp thất cho hoàng huynh sao, vẫn là đợi hắn đến mới để các nàng trổ tài cũng chưa muộn.” Hắn đây là ám chỉ cho đám nữ nhân kia biết người các nàng phải theo không phải hắn mà là Gia Luật Cẩn, càng là nói cùng Niên Khai Điềm hắn không biết chuyện này.
Hoàng hậu hơi nhíu mày không vui, “Mẫu hậu cùng hoàng tổ mẫu của ngươi muốn xem còn phải chờ hoàng huynh ngươi đến mới được xem?”
“Nhi thần không có ý đó.” Gia Luật Hy lập tức đứng lên chấp tay nhận lỗi, tuy hắn cho rằng bản thân làm đúng, cũng là thiếp thất của Gia Luật Cẩn vậy chờ một chút chẳng phải sẽ không có gì sao, nhưng vẫn phải nhận lỗi. Lòng hắn cũng biết rõ một chuyện, trong đám tú nữ dưới này, có tính luôn cả phần của hắn, nhưng hắn sẽ không chấp nhận đâu.
Hắn cùng vị mẫu hậu này một chút tình mẫu tử cũng không có, khoảng cách lại quá xa, căn bản không thể hiểu được đối phương. Đúng là như bên ngoài đồn đãi, hoàng thất rất vô cảm.
Gia Luật Cẩn vừa lúc bước đến chép miệng đầy bất đắc dĩ nói: “Bổn cung thật có lỗi a, chỉ vì đến trễ mà để hoàng đệ cùng mẫu hậu bất hòa, đáng trách đáng trách.” Nói xong hắn mới dừng bước hành lễ.
Thái hậu nhìn thấy Gia Luật Cẩn thì mặt mày cong loan, cười đến nếp nhăn trên mặt hiện ra nhiều hơn: “Còn biết bản thân đến trễ sao? Mau qua đây ngồi đi.” Nàng là muốn để Gia Luật Cẩn biểu hiện một chút để làm gương cho Gia Luật Hy. Miễn cho Gia Luật Hy ôm cái mộng vẫn thú một nữ nhân kia.
Gia Luật Cẩn ngoan ngoãn bước đến vị trí ngồi xuống. Hắn nhìn Gia Luật Hy một mắt rồi chậm rãi nhấp trà, hắn muốn xem tiểu tử này sẽ còn cố chấp được đến khi nào. Niên Khai Điềm bên kia sớm đầu hàng rồi, bên mẫu hậu cùng hoàng tổ mẫu lại vẫn còn dùng biện pháp áp bức, sợ là đánh không trúng nàng đâu.
Gia Luật Hy mím môi lại ngồi xuống ghế. Hắn nhìn hồi Gia Luật Cẩn, ánh mắt kia để hắn biết chút nữa lại sẽ có người gây khó dễ cho Điềm Điềm nhà mình. Giờ chỉ có thể đi bước nào tình bước đó mà thôi.