Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 95: Phá cục



Căn phòng riêng đó vô cùng hỗn loạn, bát đĩa vỡ đầy dưới đất, trong phòng tổng cộng có 11 người, hai người mới vào là đầu bếp, ngoài ra có một cô phục vụ thu ngân trẻ tuổi, còn lại là năm nam ba nữ, khoảng mười mấy tuổi, chắc là do Nghiêm Minh mời họ làm khách (thực ra là ăn không trả tiền, nên gọi là làm khách ăn không).

Nghiêm Minh ngồi chỗ làm chủ, xem ra có thể coi là bữa tụ hội của đám tiểu thanh niên, đám nha nội này cũng rất chú trọng đến danh tiếng, chắc cũng đã nhiễm cái tật xấu của chốn quan trường.

Vừa bị đạp mở ra, vẻ mặt của người nào cũng tỏ ra ngạc nhiên. Sự kinh ngạc trên khuôn mặt Nghiêm Minh còn pha chút lo sợ, khi nhìn rõ là tôi lại cảm thấy vô cùng bất ngờ.

"Tiểu Tuấn?"

"Anh, anh đúng là thật sơ ý quá, ra ngoài ăn cơm mà ví tiền cũng không mang, gì Giải bảo em mang tiền tới."

Tôi quay lưng vào người của nhà hàng, nháy mắt với Nghiêm Minh.

"Đúng vậy đúng vậy, em xem, anh thật là sơ ý, ngay cả ví tiền cũng quên mang theo. Nếu không cũng sẽ không vì 27 đồng 5 hào mà mất mặt ở đây đâu.

Nghiêm Minh như đoán ra được ý, lập tức tiếp lời, còn nói rõ ra số tiền nữa. Cậu con trai này của Nghiêm Ngọc Thành dù sao cũng không phải là đồ ngu, hắn nhìn thấy tôi là một đứa nhóc sợ tiền tôi mang không đủ.

Cái đám này cũng thật là đáng phải chỉnh đốn lại. 27 đồng 5 hào cơ à, bằng nửa tháng lương của Nghiêm Ngọc Thành rồi đấy! Nói một câu ghi nợ mà muốn đi sao, đúng là coi mình thành đại gia rồi. Không thể nói là người ta cố tình tính toán, cho dù là người ta có ý nịnh bợ thì cũng phải suy nghĩ tính toán lại. Một khoản tiền lớn như thế không phải nói bỏ đi là có thể bỏ đi được, những cán bộ thời đó gan cũng không béo như bây giờ!

Cũng may là gặp được vị "giàu có hàng đầu ở Hướng Dương" bổn nha nội, nếu không thật khó giải quyết.

Người ta đã nói rồi mà: "Tiền là lá gan anh hùng". Từ khi có tiền, trên người tôi chưa bao giờ mang dưới một, hai trăm đồng.

Tôi lập tức lấy từ trong túi ra một "đại đoàn kết" (một đống tiền), ném lên mặt bàn.

"Tính tiền!"

Người đầu bếp và nhân viên phục vụ quay mặt nhìn nhau, lập tức tay chân luống cuống, có lẽ họ chỉ làm theo chỉ thị của giám đốc Từ, khi đến diễn vở kịch này thì giám đốc Từ vẫn chưa nói cho họ biết nếu có người trả tiền phải làm sao.

Người đầu bếp đó nhìn xung quanh, đương nhiên là muốn tìm giám đốc Từ, khi không biết phải làm thế nào thì tên khốn kiếp không thấy đâu.

"Sao thế, bị ngẫn ngờ rồi à? Ngay cả tính tiền cũng không biết sao?"

Tôi lạnh lùng lướt mắt nhìn họ.

Cho dù tôi nhỏ lùn nhưng khí thế khi vứt "đại đoàn kết" xuống bàn thì không nhỏ.

"Ừm...những thứ này, những bát đĩa vỡ này thì tính sao?"

Tên đầu bếp béo nói lắp bắp một câu.

"Ha ha, ông nói tính như thế nào thì tính như thế nấy là được rồi. Những bát đĩa vỡ này tôi đền!"

"Vậy không được, đồ là họ làm vỡ..."

Phương Khuê, chính là tiểu tử của Phương Kim Đức lại quát lên.

"Câm miệng, anh yên lặng một chút cho tôi!"

Tôi đối với loại bao cỏ ngu ngốc chỉ biết dựa vào chiêu bài cha mình như hắn một chút thiện cảm cũn.g không có.

Bị ánh mắt lạnh lùng của tôi lướt qua, Phương Khuê nuốt một miếng nước bọt, nhìn tôi rồi lại nhìn Nghiêm Minh, không dám nói thêm câu nào nữa.

"Việc này, việc này, tôi không thể làm chủ, tôi, tôi phải đi gọi giám đốc Từ."

"Được, ông mau đi gọi đi, tôi đợi! Tốt nhất là gọi cục trưởng của cục thương nghiệp các ông đến luôn đây, tôi muốn tìm ông ấy để phân xử đúng sai, hỏi xem nhà hàng các ông đánh khách là quy định gì!"

Nói rồi tôi tìm một chiếc ghế, thản nhiên ngồi xuống, lại lấy hai chân kéo lê một chiếc ghế khác, liếc mắt nhìn đám vô lại kia.

"Nhưng, hai người các ông không thể đi..." Tôi chỉ tay vào hai người đầu bếp: "Các ông là hung thủ đánh người, chạy thì làm thế nào? Muốn gọi thì cô đi gọi đi!" Tôi lại đưa ngón tay ra chỉ vào nữ phục vụ.

"Mày...đứa nhóc này, mày là ai hả? Sao có thể nói năng nhí nhố ở đây, ta đâu có đánh người?"

Hai đầu bếp trở nên nóng nảy.

"Tôi là ai, dựa vào các ông cũng không xứng để hỏi." Tôi lạnh lùng hừ một tiếng, nói với đám người Phương Khuê mấy câu: "Các anh nói xem, vừa nãy họ có đánh người không?"

"Đánh rồi đánh rồi..."

Mấy vị nha nội lúc này nào có chuyện không mượn thời cơ mà nhao lên đòi đạo lý chứ.

"Họ không những đánh người còn giở trò lưu manh, xé cả quần áo của tôi..."

Cô gái trẻ khoảng mười mấy tuổi ở bên cạnh Phương Khuê đánh một lớp phấn dày trắng như tuyết lên mặt, hai môi còn đỏ như máu, vừa nhìn đã biết không phải loại tử tế đứng đắn gì, cô ta cầm cái cổ áo bị rách của mình giơ ra, để lộ một nửa cái bánh bao màu trắng.

Đối với loại người này khi ở đời trước tôi cũng chẳng coi ra gì, nhưng lúc này lại cần sự phối hợp của cô ta. Phía nhà hàng chỉ có ba người, phía Nghiêm Minh lại có tám người, nếu nói đánh người thì có chút không đúng lắm. Cái từ "giở trò lưu manh" đúng lúc có công dụng.

Hai người đầu bếp trong đầu như vang lên một tiếng, mồ hôi toát ra.

Ở thời đó giở trò lưu manh cũng có thể coi là một tội danh nghiêm trọng, không xử lý tốt thì có thể sẽ đập vỡ mất bát kiếm ăn của họ.

"Được lắm, các ông không những đánh người còn giở trò lưu manh, thế này mà vẫn được sao? Các người rốt cuộc là nhà hàng Nhân Dân hay là hắc điếm Nhân Dân vậy?"

"Đúng đúng, họ là hắc điếm Nhân Dân!"

Mấy người Phương Khuê cười vang lên, liên mồm phụ hoạ. Đám tiểu tử này bình thường không có việc gì làm thì đi ức hiếp người khác, bây giờ bị người ta loè rồi đuối lý, giờ lại có được lí lẽ rồi thì sao có thể bỏ qua?

Nói như vậy chứ nếu không phải liên quan đến Nghiêm Minh thì tôi còn lâu mới để ý đến sự sống chết của chúng. Nói không chừng còn muốn Trình Tân Kiến ngầm thúc phía sau chúng để chỉnh cho những tên vô lại này một trận ý chứ.

"Đội trưởng Trình, bây giờ có người báo án, nhân viên làm việc ở nhà hàng nhân dân giở trò lưu manh, đánh khách hàng, đồng chí ở cục công an các chú xem phải xử lí như thế nào đi."

Tôi lớn tiếng nói vọng ra bên ngoài.

Trình Tân Kiến sớm đã thấy khó chịu, lên tiếng bước vào cửa, xua tay quát nói: "Bắt lại!"

Mấy người đi theo liền xông lên như hổ, bẻ tay hai người đầu bếp.

"Này này, đội trưởng Trình, có lời muốn nói, có lời muốn nói..."

Giám đốc Từ luôn trốn ở bên ngoài cửa cuối cùng cũng không thể trốn được nữa, liền đứng ra.

"Hứ, có gì muốn nói chứ? Bây giờ có người báo án, chúgn ta đang chấp pháp."

Trình Tân Kiến vốn có quan hệ không tồi với giám đốc Từ, nếu không cũng sẽ không vì một cú điện thoài của giám đốc Từ mà chạy như điên tới đây. Nhưng không ngờ tên tiểu tử này lại chơi trò âm mưu, gọi mình đến bắt con trai của Nghiêm Ngọc Thành, rõ ràng là muốn hại chết mình mà. Quả thật là không thể nhẫn nhịn được! Bất kể trước đây có bao nhiêu giao tình thì đều đã bị xoá bỏ hết, một chút cũng không còn.

Tôi mỉm cười, nói: "Đội trưởng Trình, vị này hình như là giám đốc Từ của nhà hàng Nhân Dân, nhân viên ở đây giở trò lưu manh, đánh khách hàng, ông ấy cũng có trách nhiệm chứ?

"Đừng! Giám đốc Từ, mời anh cùng chúng tôi về cục để hỗ trợ điều tra."

Trình Tân Kiến phản ứng rát nhanh, đưa tay ra nắm cổ tay giám đôcs Từ.

"Dừng tay!"

Từ Quốc Xương nhăn mày bước ra khỏi căn phòng bên cạnh.

"Các người đang làm gì vậy? Sao có thể tuỳ tiện bắt người?"

"Ồ, cục trưởng Từ, chào anh."

Trước mặt nhân vật từng có tiếng ở huyện Hướng Dương này, Trình Tân Kiến cũng không dám làm lớn, liền buông tay ra.

Tôi quay sang ra hiệu với Phương Khuê.

"Cái gì gọi là tuỳ tiện bắt người chứ? Chúng tôi báo án, người ở nhà hàng Nhân Dân giở trò lưu manh, đánh khách, chúng tôi là người bị hại!"

Phương Khuê hiểu ý rất nhanh, lập tức kêu lên, rõ ràng cung không phải hoàn toàn là bao cỏ.

"Rõ ràng là các người không chịu trả tiền trước, sao lại nói oan uổng cho người tốt?"

Người phục vụ thấy giám đốc và cục trưởng Từ đã ra mặt, bộ trưởng Dương cũng đang đứng ở bên cạnh, lập tức gan lớn hẳn lên, nói lớn tiếng.

"Chúng tôi không chịu trả tiền sao? Mắt cô mù rồi à, đây không phải là tiền thì là cái gì? Buồn cười thật, chúng tôi không chịu trả tiền ư! Chúng tôi vốn đang ăn uống vui vẻ thì mấy người đột nhiên xông vào, giở trò lưu manh trêu chọc phụ nữ, mọi người nói xem phải không?"

Phương Khuê lập tức chỉ tay vào đống tiền, thần sắc như thật nói. Tên tiểu tử này không hổ là con của giám sát trưởng, bản lĩnh thông đồng bịa đặt cũng không tồi. Mấy người kia nhìn thấy ánh mắt cũng lập tức nhao nhao lên. Tất cả đều một mực nói đầu bếp nhà hàng giở trò lưu manh.

"Cục trưởng Từ, thật ngại quá, nếu bây giờ đã có người báo án thì chúng tôi phải xử lí, giám đốc Từ, đi thôi!"

"Anh...anh sao có thể chỉ nghe một phía đã nói nhân viên nhà hàng giở trò lưu manh chứ?"

Từ Quốc Xương nổi giận. Giám đốc Từ là do hắn dặn dò hành sự, nếu bị bắt đến cục thì thật có lỗi.

Trình Tân Kiến lật mặt, nói: "Cục trưởng Từ, chân tướng như thế nào thì chúng tôi đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng, xử theo phép công. Mong anh đừng có ngăn cản chúng tôi chấp hành nhiệm vụ."

Khi Vương Bổn Thanh còn tại vị đương nhiên Từ Quốc Xương nói một là một, nói hai là hai, nào có phần Trình Tân Kiến nói? Nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi hoàn toàn, đằng sau lại còn có Nghiêm Minh và bổn nha nội, bên nào nặng bên nào nhẹ Trình Tân Kiến đương nhiên là biết rõ. Càng chẳng cần nói đến đám tiểu tử Phương Khuê, đằng sau chúng cũng không phải là những người bình thường. Từ Quốc Xương chẳng qua chỉ là một phó cục trưởng, Trình Tân Kiến đương nhiên sẽ không quá sợ hắn.

Trình Quốc Xương tức đến không biết phải làm thế nào, quay đầu nhìn bộ trưởng Dương, lại chỉ thấy bộ trưởng Dương đã quay trở lại phòng.

Tôi không khỏi vui mừng

Phó bộ trưởng của bộ tổ chức chuyên khu cho dù đần cũng có chút kiến thức quan trường, sao có thể nhúng tay vào sâu như vậy? Ông đã làm êm đẹp mọi chuyện, thì hắn giúp ông rêu rao vài lời ra ngoài còn có thể, chứ nếu bảo hắn xông lên trận vướng vào những chuyện cụ thể của huyện, còn trực tiếp đấu với bí thư huyện đương nhiệm thì đừng hòng, dù đầu lão Từ ông có ngập nước, người ta cũng sẽ dám không dính vào.

Tôi từ trên ghế nhảy xuống, cười hi hi nói: "Cục trưởng Từ, nếu như bác đã cảm thấy người của nhà ăn oan uổng thì bác có thể đến cục công an làm chứng."

"Cậu là ai?"

Từ Quốc Xương lúc này mới nhớ ra chính là sau khi tên nhóc này đến thì tất cả mọi chuyện mới đột nhiên chuyển ngược lại, lập tức trừng mắt nhìn tôi, như kiểu muốn ăn sống nuốt tươi tôi vậy.

"Cháu là ai không quan trọng. Cục trưởng Từ, bác biết tại sao bác luôn thất bại không? Không phải là bác không may mắn, cũng không phải trình độ của bác không đủ mà là nhân phẩm của bác quá tồi!"

"Cậu..."

"Cậu cái gì mà cậu? Có bản lĩnh thì trực tiếp đi tìm Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài gây sự, bày đặt tính kế với con nhà người ta thì có bản lĩnh gì chứ? Thật là mất mặt!"

Mặt của Từ Quốc Xương lập tức tím tái lại, tức đến thở không ra hơi, lại cũng không dám xông lên đánh tôi.

Tôi chẳng thèm để ý đến ông ta, quay người lại cầm tiền trên bàn lên, rút ba tờ ra ném trở lại bàn trước mặt giám đốc Từ, nhét chỗ còn lại vào túi.

"Giám đốc Từ, phiền ông viết biên lai đi, đến lúc đó đừng nói chúng tôi không trả tiền."

"Đúng đúng đúng, viết biên lai."

Đám người Phương Khuê lại nhao nhao lên.

Tôi lướt mắt qua, doạ làm họ lập tức ngậm mồm lại. Một đứa nhóc như tôi tuỳ ý lấy một xấp tiền ra, lại sai khiến những người ở cục công an như người thân của mình, còn giáo huấn Từ Quốc Xương mấy câu như giáo huấn cháu mình vậy, quả thật làm cho người ta không phục không được.

Tôi nhìn Trình Tân Kiến gật gật đầu.

Trình Tân Kiến liền nói: "Các cậu tuy là báo án, theo quy định cũng cần chúng tôi quay trở về ghi hồ sơ, cùng đi chứ."

Đám người Phương Khuê đương nhiên là không sợ, chỉ có Nghiêm Minh là có chút do dự.

Tôi bước tới, thấp giọng nói: "Đội trưởng Trình này là do bác Nghiêm đề bạt, không cần phải lo."

Nghiêm Minh lúc này mới yên tâm, thở phào một hơi, cũng thấp giọng nói: "Tiểu Tuấn, cảm ơn cậu."

Tôi mỉm cười, ra hiệu không có gì với anh ta.

"Oa..."

Vừa bước ra cửa thì đám Phương Khuê kêu lên một tiếng.

"Thật xinh đẹp..."

Tôi lập tức trầm mặt xuống, bước bước lớn ra ngoài, quả nhiên mấy tên khốn kiếp đó đang nhìn chằm chằm mắt không rời vào Lương Xảo.

"Phương Khuê, lần sau anh mà còn dám nhìn chằm chằm vào chị của tôi thì tôi sẽ đánh gãy chân anh!"

Tôi kéo tay Lương Xảo, nhìn Phương Khuê lạnh lùng nói.

Phương Khuê lè lưỡi, ngoan ngoãn xuống tầng. Khi xuống tới nơi, tôi nghe thấy Phương Khuê hỏi nhỏ Nghiêm Minh: "Anh Minh, đứa nhóc đó là ai vậy?"

Nhìn hắn có vẻ là lớn hơn Nghiêm Minh khoảng hai tuổi, lại gọi là "anh Minh", có thể thấy cũng là kẻ biết tuỳ cơ ứng biến.

Nghiêm Minh quay đầu liếc nhìn tôi, nói: "Con trai của chú Liễu, Liễu Tấn. Tôi nói cho cậu biết, đừng xem thường cậu ấy, rất lợi hại đấy, cha tôi thường xuyên khen cậu ta. Cậu chớ có dây vào nhé."

Phương Khuê lại lè lưỡi, cười nói: "Hoá ra là con trai của Liễu chủ nhiệm, chả trách liên mồm gọi anh là anh. Anh yên tâm, tôi không dám dây vào cậu ta đâu."

Chuyện này đã dùng hoà giải để giải quyết. Nhà hàng Nhân Dân đã xin lỗi mấy đương sự, đương sự khoan dung độ lượng không truy cứu tiếp. Phương Khuê và con trai của Chu cục trưởng cục văn hoá vốn có chút không cam tâm, thấy Nghiêm Minh gật đầu cũng không dám nói thêm nữa. Nói cho cùng thì là họ ăn cơm không trả tiền trước, đổi trắng thay đen cũng cần có mức độ, không thể quá đáng được. Dù sao bộ trưởng Dương của bộ tổ chức chuyên khu cũng ở đó, làm quá thì sẽ dễ để lòi đuôi.

Nghiêm Minh cũng không nghĩ quá nhiều như vậy, điều anh ta sợ là làm to chuyện thì Nghiêm Ngọc Thành biết được.

Nhưng Nghiêm Ngọc Thành vẫn viết chuyện này.

Là tôi nói cho bác ấy biết.

Nghiêm Minh và mấy tên thanh niên ăn cơm không trả tiền vốn chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng chuyện đã đề cập đến phó bộ trưởng của bộ tổ chức chuyên khu thì không thể giấu bác ấy được.

Nghiêm Ngọc Thành mặt sầm lại nghe tôi nói, đợi tôi nói xong mặt của bác ấy đã tối xầm như cái đít nồi. Khuôn mặt của cha với vai trò là người tiếp khách cũng thay đổi hoàn toàn.

"Được lắm, lại dám dùng thủ đoạn hạ lưu này, không tồi đấy!"

Nghiêm Ngọc Thành từ hàm rằng phát ra một câu.

Tôi cười nói: "Bác Nghiêm, thực ra chuyện này bác cũng không cần tức giận, đều đã qua rồi."

"Bác không tức, con trai mình kém cỏi, tức giận cũng có tác dụng gì?"

Nghiêm Ngọc Thành hít sâu một hơi, lại thở ra, lập tức lộ ra một nụ cười.

"Tiểu tử tốt, chuyện này xử lý không tồi. Thủ đoạn giỏi!"

"Là học theo bác đấy."

"Học theo ta? Ta dạy cháu lúc nào vậy? Hình như không có ấn tượng..."

Tôi cười nói: "Ngôn truyền thân giáo (học từ lời nói và hành động). Cháu ở bên cạnh bác quả thật là học được không ít."

Tôi đây chính là công khai nịnh nọt. May mà bác ấy tự cho mình là bố vợ của bổn nha nội, nịnh nọt bố vợ cũng không có gì là quá đáng cả.

Cha rồi lăn tăn nói: "Bí thư Nghiêm, cục thống kê còn thiếu một phó cục trưởng."

Nghiêm Ngọc Thành cũng hơi lăn tăn nói: "Anh là chủ nhiệm uỷ ban cách mạng huyện, cách uỷ hội thuộc điều động nhân sự của cục uỷ ban, anh xem nên làm thế nào."

Ha ha, cục thống kế!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv