Trần Lập Hữu cuối cùng lúc tan làm cũng gặp được Liễu nha nội bụi đất đang bám đầy mặt.
Ngồi xe máy chạy cả hai mươi mấy cây dặm đường thôn ai mà chẳng bụi bám đầy đầu đầy mặt, cũng may là nhãn lực của cục trưởng Trần tốt, bổn nha nội đã như thế này mà vừa nhìn cũng nhận ra.
"A...liễu...anh bạn nhỏ Liễu Tuấn..."
Cục trưởng Trần không phải là nói lắp chỉ là đang suy nghĩ xem nên xưng hô với tôi như thế nào. Kè hèn vẫn chỉ là học sinh tiểu học, không có bất cứ chức vụ nào có thể gọi tôn kính, năm 1979 cũng không so được với hậu sinh, có thể không phải đắn đo gì mà gọi thiếu gia công tử giữa đường. Nghĩ đi nghĩ lại đành phải gọi năm chữ là "anh bạn nhỏ Liễu Tuấn", suýt chút nữa là thành người Nhật Bản.
"A, cục trưởng Trần sao?"
Người phát ra tiếng kinh ngạc này không phải là bổn nha nội, mà là đồng chí tài xế giám đốc Tôn. Giám đốc Tôn là người tinh tường, giao thiệp rộng, cục nông nghiệp tuy là nha môn thanh thuỷ, nhưng cả cục trưởng Trần mà anh ta cũng quen biết.
"Cậu là...a, giám độc Tôn, chào cậu, chào cậu.""
Cục trưởng Trần chưa từng nghĩ sẽ gặp người quen ở đây, vội vàng bước lên trước bắt tay giám đốc Tôn.
"Cậu đi đâu thế? Sao mặt mũi đầy bụi bặm vậy."
"Ừm, đưa tiểu đồng chí này đi đến công xã Phong Thụ một chuyến." Giám đốc Tôn nhìn tôi bĩu môi, cười gượng nói: "Suýt thì bị kéo thành trang đinh."
"Được rồi mà anh Tôn, với cái vóc dáng của anh mà đòi làm trang đinh ư, một trận gió là thôi bay mất ý chứ."
Tôi bĩu môi, khinh thường nói.
"Cục trưởng Trần, chú tìm cháu à?"
"Ừ, đúng vậy......"
Cục trưởng Trần có chút úp mở lời nói. Bất giác liếc hai mắt nhìn giám đốc Tôn. Giám đốc Tôn này là một người có tiếng ở huyện Hướng Dương, có một số chuyện tốt hơn là không để anh ta biết. Ai mà ngờ được sẽ bị truyền đi như thế nào?
Giám đốc Tôn là người nhanh nhạy, lập tức biết nếu mình không đi thì sẽ làm cho người ta chán ghét.
"Ha ha. Cục trưởng Trần, hai người nói chuyện đi, tôi không làm phiền nữa. Tiểu Tuấn, tạm biệt."
"Tạm biệt, cảm ơn anh nhé, anh Tôn."
"Không có gì, không có gì, chuyện nhỏ ý mà. Hôm khác có thời gian rỗi thì lại đến nhà cậu chơi nhé."
Tôi thầm cười trong bụng, cái con khỉ họ Tôn này, tinh ranh như quỷ, bất kể lúc nào cũng không quên nâng cao giá trị thân phận của mình lên. Anh ta cũng từng đến nhà tôi một lần, còn đến nhà xin lỗi nữa. Nhưng nói như vậy mà cục trưởng Trần nghe thấy lại nghĩ rằng anh ta và nhà tôi quen thân lắm.
Cục trưởng Trần cũng không chịu hiểu được ý đồ của tên họ Tôn này, chỉ hơi khom lưng kéo tay tôi, cười ha ha nói: "Tôi đã ở đây đợi cậu cả ngày rồi."
Lời này có chút không đúng, không cần nói tôi, cho dù là cha thì e rằng cũng không thể để ông ta đợi cả một ngày được. Nhưng vị cục trưởng đã ngoài 40 tuổi này dùng cái khẩu khí lắp bắp nói với mình, nghe cũng có vẻ dễ chịu.
"Cục trưởng Trần có chuyện gì à?"
Sau một chuyến đi lên tỉnh thì ấn tượng của tôi với cục trưởng Trần cũng không tồi.
"Ờ..." Cục trưởng Trần nhìn khắp nơi cười nói: "Tiểu Tuấn, cháu vẫn chưa ăn cơm chứ? Hay là chúng ta cùng đi ăn cơm đi? Ở nhà ăn hay nhà hàngNhân Dân thì do cháu quyết định."
"Nhà hàngNhân Dân đi. Ở nhà ăn thì ngày nào cũng ăn rồi, hơi ngấy."
Tôi tìm một cớ giúp cục trưởng Trần. Ông ấy là cục trưởng của cục nông nghiệp, tốt xấu gì cũng được coi là nhân vật có chút máu mặt, hâm hâm lại mời một đứa nhóc 10 tuổi đi ăn cơm, cho dù nó là con trai của Liễu Tấn Tài nhưng nếu bị người của nhà ăn nhìn thấy rồi truyền ra bên ngoài, người ta lại nói cái lão Trần này muốn thăng chức đến phát điên rồi, ngay cả một đứa trẻ cũng phải nịnh.
Nhìn thấy tôi có ý tốt như vậy, cục trưởng Trần cảm kích vô cùng.
"Được, được, nhà hàng Nhân Dân vậy, chúng ta đi."
"Đợi một lát, gọi bạn cùng đi."
Cục trưởng Trần có chút ngại.
"Yên tâm, người bạn này tuyệt đối sẽ không nói linh tinh đâu, bất luận là lời gì cũng không bị truyền ra ngoài."
"Tiểu Tuấn, lên đây rửa mặt đã..."
Lương Xảo ở trên tầng ba mở cửa sổ thò đầu ra ngoài.
"Không đâu, xuống đây đi, chúng ta cùng đi ăn cơm."
"Ừ, xuống đây."
Lương Xảo rất ngoan, chỉ cần tôi nói thì cái gì cũng được, tuyệt đối không hỏi nhiều.
Lương Xảo xinh xắn vô cùng đang đứng khép nép trước mặt, ngay cả cục trưởng Trần đã qua tứ tuần, từng gặp vô số người, cũng phút chốc phải ngẩn người ra. Còn về tình cảm giữa tôi và Lương Xảo thì ông ấy là người từng trải sao lại có thể không nhận ra cơ chứ? Bất giác trong lòng toát cả mồ hôi!
Cậu con trai nhỏ này của chủ nhiệm Liễu cũng quá đáng quá, mới có mấy tuổi đầu mà đã bắt đầu tán gái, hơn nữa lại là loại "hiểm hoạ" cực phẩm như thế này chứ. Xem ra không phải là gia giáo của chủ nhiệm Liễu có vấn đề mà là sự giới thiệu của Giang Hữu Tín quả thật có mấy phần có lý.
Đứa trẻ này chỉ sợ là không đơn giản.
Chúng tôi ngồi vào trong phòng riêng của nhà hàng Nhân Dân, tôi cũng không khách sáo, thuận miệng dặn dò nhân viên phục vụ làm mấy món, dễ dàng thấy đã tới quen đây rồi. Nhà hàng lúc đó, ai muốn ăn cơm thì phải mua phiếu trước, rồi mới đến cửa sổ lấy cơm. Phòng lớn của nhà hàng Nhân Dân cũng có quy định này, chỉ có phòng riêng là có hình thức gọi món. Người phục vụ hai tròng mắt sáng lên, người nào mà lại có tư cách ngồi trong phòng riêng vậy, trong lòng rất tò mò.
Đối với một đứa nhóc cứ cách mấy bữa lại chạy đến đây ăn uống nhồm nhuàm rất nhiều người phục vụ đều đã quen, khi rảnh rỗi không khỏi thầm đoán mò tôi là thần thánh phương nào, như có thể khẳng định một điều tên nhóc như tôi chắc chắn có một thân thế không nhỏ.
Lúc chờ thức ăn mang tới, tôi hỏi: "Cục trường Trần, hôm nay gọi cháu đến có gì chỉ dạy ạ?"
Cục trưởng Trần kinh ngạc với sự lão luyện của tôi, cười ha ha nói: "Khi ở tỉnh chưa mời cháu ăn cơm, rất thất lễ..."
Tôi cười, hai mắt híp lại thản nhiên nói: "Chú đã đi tìm trưởng khoa Giang rồi ạ?"
Cục trưởng Trần vô cùng kinh ngạc: "Việc này..."
"Được rồi, đừng việc này việc kia nữa. Anh Giang với cháu không phải người ngoài. Cháu là một đứa nhóc, đáng để chú gặp thế này sao? Cháu đoán là anh ấy bảo chú đến tìm cháu, người khác cũng sẽ không giới thiệu cháu đâu."
Sự kinh ngạc của cục trưởng Trần quả thật không có cách nào hình dung được, trước mặt một đứa trẻ như tôi lập tức có chút lẩn tránh.
"Ừm, cháu biết rồi. Chú là muốn thăm dò ý của cha cháu, đúng không?"
Đến bước này rồi thì cục trưởng Trần hoàn toàn bỏ hết ý chống cự lại, nghiêm túc đối đãi với tôi như khách mời ăn cơm. Nghĩ thì cũng đúng, người ta đã vừa nhìn mình một cái đã biết trúng ý đồ rồi, còn có thể để ý tuổi tác sao?
"Tiểu Tuấn, nếu cháu đã biết hết thì chú cũng không nói nhiều nữa. Chủ nhiệm Liễu có ý gì, có thể nói cho chú không?"
Cục trưởng Trần ngượng ngùng nói.
Lúc này thức ăn đã mang lên, đang nóng hôi hổi, chân giò kho tàu là một món ăn có tiếng ở đây, thịt dê kho om chính là một chiêu bài của nhà hàngNhân Dân.
"Ăn trước đi đã, ăn xong rồi nói. Thịt dê nhất định cần phải ăn cho nóng, nguội rồi sẽ không ngon, sẽ có mùi gây của đùi."
Cục trưởng Trần không ngờ một đứa trẻ như tôi mà lại có sự chú ý đến đồ ăn như vậy, liền gật đầu lia lịa.
Ăn không chê tỉ mỉ, thịt băm không chê nhỏ.
Đây là lời giáo huấn của Khổng thánh nhân. Đối với Khổng phu tử tôi luôn luôn rất bái phục.
Hơn nữa thức ăn không thể nguội, nhưng người nhất định không được nóng vội. Người ta vừa mở mồm ra hỏi thì mình đã nói toạc hết ra thì quá chẳng ra sao, phải úp úp mở mở, đó chính là một chiêu mà quan trường hay dùng.
"Uống một chút rượu chứ?"
Thức ăn đã mang lên, Trần Lập Hữu theo thói quen thì thường mời uống rượu, nhưng lập tức cảm thấy ngại, công khai dụ dỗ một đứa trẻ mới 10 tuổi uống rượu, cục trưởng Trần đúng là mắc tội lớn.
"Ha ha, cháu là trẻ con, không thể uống rượu. Cục trưởng Trần muốn uống thì cứ tự nhiên."
Thấy tôi nói chuyện đâu ra đấy như vậy, Trần Lập Hữu đã hoàn toàn thu lại cái nhìn khinh thường trước đây, cẩn thận nói: "Tiểu Tuấn không uống thì tôi uống có vui gì? Cùng ăn cơm đi."
Trên mâm cơm mà không uống rượu thì chẳng có không khí gì cả. Huống hồ bữa cơm này cũng kì lạ, một cục trưởng cục nông nghiệp tuổi đã ngoài tứ tuần dắt theo hai đứa trẻ, ngay cả truyện cười về sắc cũng không được kể, không khí trầm xuống chỉ nghĩ cũng biết.
Lương Xảo không hiểu những chuyện này, tất cả tâm tư đều đặt cả vào tôi, gắp thức ăn và thêm cơm cho tôi, lau mồ hôi, gỡ xương cá, rất bận rộn, hoàn toàn coi cục trưởng Trần người ta như trong suốt vậy.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Trần Lập Hữu có chút đố kị. Mình đã hơn 40 tuổi đầu mà còn chẳng được như Liễu nha nội người ta sống thật là dễ chịu.
Trong lòng đang có việc nên Trần Lập Hữu ăn mà cảm thấy không ngon miệng, xới xới bát cơm rồi buông đũa xuống. Tôi cũng chẳng để ý đến ông ta, ăn một mạch ba bát, chén hết hơn một nửa chỗ thịt dê, rồi liếm liếm mồm, thở một hơi thật dễ chịu. Thấy tôi đã ăn xong, Lương Xảo đứng dậy rót trà cho tôi và cục trưởng Trần, lúc này mới bê bát ăn cơm.
Trần Lập Hữu rất tinh tường, cũng để ý thấy trong đĩa thịt dê kho tàu thịt còn lại không nhiều nhưng lại đều là thịt nạc, những chỗ gân và mỡ ngấy thì tôi đã đều ăn cả. Lương Xảo ăn từng miếng nhỏ, ăn rất ngọt ngào.
Trần Lập Hữu rất có sức kiên nhẫn, tôi không nói thì ông ấy cũng không nói.
Ừ, người này không tồi, dùng được, có thể giúp đỡ.
"Cục trưởng Trần, thực ra ý của cha cháu chắc chú cũng đã hiểu."
Tôi chầm chầm nói từng từ. Lúc này Lương Xảo cũng vừa ăn xong, cũng coi như là thích hợp.
Nhắc đến chủ nhiệm Liễu, Trần Lập Hữu có phần càng thêm cẩn thận, chọn từng chữ một, cẩn thận nói: "Tối qua trưởng khoa Giang có dặn dò, ý của chủ nhiệm Liễu là muốn mở rộng phạm vi nuôi ong mật ở huyện, bảo chú đưa ra một phương án cụ thể."
"Như vậy là được rồi còn gì? Anh Giang đã nói đủ rõ ràng rồi, cục trường Trần còn có gì không hiểu chứ?"
"Đúng vậy đúng vậy...chỉ là, làm thế nào để mở rộng quy mô, thì trong lòng ta vẫn chưa có cách..."
"Việc này thì cục trưởng Trần phải đi hỏi chuyên gia chứ, hỏi cháu làm gì?"
Cục trưởng Trần cười gượng, lòng thầm nghĩ, tôi ăn no không có việc làm, đợi cả ngày rồi để rồi nghe hai cái câu đó của một đứa nhóc à? Thời gian chủ nhiệm Liễu nhận chức không dài, nhưng sao ngay cả tính cách của con trai mình cũng ra vẻ như vậy nhỉ?
Tôi thầm thở dài, lòng nghĩ ra vẻ như thế cũng đủ rồi, nhìn người ta thành tâm thành ý như vậy cũng nên tỏ chút bản tính thật ra.
"Cục trưởng Trần, thực ra nên mở rộng như thế nào thì chú quả thực phải đi hỏi chuyên gia viện nông khoa. Về mặt này thì họ có quyền lực, có điều..."
Trần Lập Hữu lộ một chút vui mừng, lập tức dựng tai lên nghe.
Trên quan trường, sau từ "có điều" mới là mấu chốt!
"...Cục nông nghiệp các chú phải đặt trọng điểm suy nghĩ ở vấn đề tiêu thụ sau đó, phải nắm chắc được vấn đề này."
Trần Lập Hữu có chút trầm tư suy nghĩ, lại như có chút không hiểu.
Cũng khó trách, cán bộ bây giờ tư duy quả thật là rất cứng, đã quen với việc cấp trên nói như thế nào thì mình làm như thế rồi. Cấp trên không dặn dò gì thì nghỉ, đừng có không có việc lại tự tìm việc. Cục trưởng Trần mù mờ cũng là chuyện bình thường. Những cán bộ nền tảng dám tự thân vận động như Nghiêm Ngọc Thành và cha tôi quả thật là rất ít, quả thật là như lông phượng sừng lân.
Trần Lập Hữu là một vị quan liêu ngồi ở nha môn, nào có nghĩ tới vấn đề tiêu thụ ong mật như thế nào?
Rất nhiều cán bộ lãnh đạo ở hậu thế khi lập những công trình thành tích của cán bộ thì điển hình là có "chính sách ba vỗ": Vỗ bàn đưa ra quyết định; sai thì vỗ đùi chán nản; cuối cùng là vỗ mông rời đi.
Ở kiếp trước, đầu niên đại 90, chuyện mà huyện Hướng Dương dùng một phần lớn diện tích để trồng hoa kim ngân dẫn đến vốn của nông dân không thu hồi được, đó chính là sự giải thích sinh động nhất cho loại "chính sách ba vỗ này". Lãnh đạo vỗ mông ra đi, để lại tất cả nông dân tan thương phía sau khóc đến mức tìm không nổi phần mộ.
Bây giờ cha đang làm chính trị, tuyệt đối không thể để xuất hiện tình trạng này, không lại bị hương thân phụ lão chửi cho thấu xương.
"Cục trưởng Trần, một khi mà mở rộng diện tích nuôi ong mật thì sẽ sản sinh ra rất nhiều mật ong phải không?"
Tôi kiên nhẫn một chút giải thích cho ông ấy, vừa giúp cho ông ấy cũng là giúp cho cha.
Trần Lập Hữu gật đầu.
"Như vậy, chú có từng nghĩ rằng nhiều mật ong như vậy thì sẽ bán cho ai không?"
"Đương nhiên là bán cho xã cung tiêu rồi."
Trần Lập Hữu có chút kinh ngạc trả lời.
Tôi bắt đầu có chút bực mình. Nhưng nghĩ lại thì cũng không thể trách được ông ấy, các cán bộ cơ quan dưới thể chế kế hoạch kinh tế thì ai cũng sẽ đưa vấn đề buôn bán giao dịch quy lên đầu xã cung tiêu, dù sao xã cung tiêu mới là nha môn cai quản.
"Vậy xã cung tiêu sẽ lại bán nó cho ai?"
"Bán cho quần chúng nhân dân mà."
Trần Lập Hữu có chút bất mãn, mình dù sao cũng là một cục trưởng, là người đã ngoài 40 tuổi, vậy mà lại bị một đứa nhóc hỏi như thẩm vấn vậy, còn ra sao nữa?
Ngất mất!
Quần chúng nhân dân? Ngay cả một cái khái niệm "khách hàng" cũng không có, chứ đừng nói gì đến quan niệm thị trường.
Đúng là nói học sinh chọn thầy, thầy cũng muốn chọn học sinh, câu này coi như giờ tôi cũng hiểu rồi. Trong lúc này với một học sinh như vậy thì tôi làm thầy phải dạy như thế nào đây?
Tôi gãi đầu cười gượng nói: "Cục trưởng Trần, không phải là như vậy. Nếu như quần chúng nhân dân không thể tiêu thụ được nhiều mật ong như thế thì phải làm sao? Xã cung tiêu không bán ra được. Viên xã phải làm sao? Tự mình ăn hết sao?"
Trần Lập Hữu như có chút hiểu ra, lộ ra vẻ lo lắng.
"Vậy, vậy thì gay go rồi, quần chúng nhân dân sẽ làm loạn lên..."
Sợ làm loạn?
Sợ làm loạn chính là việc tốt!
Tôi cuối cùng cũng thở phào, sự vướng mắtc cũng đã được gỡ.
"Cho nên, vấn đề tiêu thụ chính là vấn đề lớn, nên lo trước tính sau. Phương án mà cục nông nghiệp các chú làm nên đặt nó làm vấn đề trọng yếu. Nếu như vấn đề tiêu thụ chú có thể xử lí tốt thì đó có thể coi là một công lao lớn."
Nghe đến "công lao lớn", Trần Lập Hữu phấn chấn tinh thần, nhưng cũng chỉ là hơi phấn chấn thôi, tiếp đó lại nhăn mày lại.
"Tiểu...Tiểu Tuấn này, vậy cháu có thể nói cho chú biết trong huyện định giải quyết vấn đề tiêu thụ như thế nào không?"
Nếu như tim tôi không tốt thì e rằng đã đột nhiên dừng lại một cách nguy hiểm rồi!
Cái gì thế? Nếu trong huyện đã có phương án thì còn dùng đến ông sao? Ông nghĩ mọi người đều nhàn rỗi như cục trường Trần ông chắc? Ôi trời, cán bộ được bồi dưỡng gia dưới loại thể chế này đúng thật là cứng nhắc!
"Cục trưởng Trần, phương án này là chú cần tìm ra, nếu như trong huyện đã có phương án thì trực tiếp cầm văn kiện đưa cho cục nông nghiệp các chú là được rồi, vậy thì đến bây giờ cũng chẳng phải tìm cục trưởng Trần làm cái gì."
Tôi vừa tức vừa buồn cười, không nhịn được mà vỗ bàn.
Trần Lập Hữu không chịu được mà ngồi thẳng dậy, hình như người đối diện trước mặt là Liễu chủ nhiệm chứ không phải là đứa con trai Liễu nha nội nữa! Thái độ này làm tôi khá dễ chịu, quyết định dạy cho ông ấy một chiêu.
"Cục trưởng Trần, trong cục các chú có thể suy nghĩ thành lập một công ty chuyên tiêu thụ mật ong, làm chi nhánh của cục nông nghiệp, coi như là một đơn vị của các chú là được, còn nữa, mật ong cũng cần có một cái tên, ừ, gọi là "Hướng Dương Viên" đi!"
Nghĩ rằng Trần Lập cơ bản là một tên ngu ngốc về thị trường, nên tôi đành phải giảng giải cho kĩ hơn một chút.
Ha ha "Hướng Dương Viên", cái tên rất đẹp nhé. Năm 1979, người có nhận thức về nhãn mác như tôi không nhiều.
"Chúng ta tự thành lập công ty tiêu thụ ư? Việc này, việc này có hợp chính sách không?"
Tôi đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Cục trưởng Trần nếu như thấy không hợp lý thì coi như cháu chưa nói gì. Việc tiêu thụ của công ty cháu sẽ tìm chủ nhiệm Ngô của xã cung tiêu bàn bạc."
"Không không không, Tiểu Tuấn, cháu đừng hiểu nhầm, chú không phải là có ý đó..."
Trần Lập Hữu hoảng hốt. Tìm chủ nhiệm Ngô của xã cung tiêu thì sẽ không còn việc của cục nông nghiệp nữa. Khổ cực chạy lên tỉnh rồi khổ cực đi theo chuyên gia nghiên cứu, đến lúc này mà lại dễ dàng nhường lại cho xã cung tiêu thì cục trưởng Trần không tức hộc máu mới lạ đấy!
"Được, cháu nói thế nào thì chú làm thế nấy, tất cả nghe theo cháu."
Lương Xảo cắn môi, liếc nhìn tôi cười nhạt. Tên tiểu nam nhi này sao lại lợi hại đến vậy? Một lời nói đã làm cho cục trưởng gì đó phải ngoan ngoãn nghe theo rồi, đợi đến khi lớn lên còn kinh hơn!
Tôi đưa tay ra ở dưới bàn, kéo lấy tay Lương Xảo, nói với Trần Lập: "Cục trưởng Trần, những ngày này còn cần chú phải kiên trì dẫn chuyên gia đi điều tra nữa, đợi khi báo cáo điều tra của chuyên gia đưa ra thì chú hãy căn cứ theo kết quả đó mà định ra quy mô, làm một phương án tỉ mỉ, nhớ kĩ, mấu cốt chính là chi tiết tiêu thụ, phải đặc biệt chú ý...ừm, phương án đó sau khi làm xong thì đưa cháu xem thử."
Từ trong phòng riêng của nhà hàng Nhân Dân đi ra, tôi đi phía trước, Lương Xảo đi phía sau nửa bước nhưng tay vẵn nắm chặt tay tôi, cục trưởng Trần đi sau cùng. Khi sắp đi tới chỗ rẽ thì chợt nghe thấy tiếng cãi nhau từ trong một căn phòng riêng vọng ra.
"Không được đâu, các người không trả tiền thì không thể đi..."
Đây là giọng của một người phụ nữ, nghe thì có vẻ trẻ tuổi, giọng hơi lo lắng, chắc là nhân viên phục vụ của khách sạn.
"Sao cơ, ghi nợ không được à?"
Một giọng nam giới cũng rất trẻ đập bàn quát lên, có vẻ rất khí thế.
"Không, không thể ghi nợ..."
Giọng người phục vụ càng lúc càng hoảng hốt.
Tôi bất giác cảm thấy có chút kì lạ. Năm 1979, người dám ăn mà không trả tiền rất ít gặp, vì tất cả các nhà hàng đều là quốc doanh, thấp nhất cũng là của tập đoàn. Những nơi mang tính tư nhân vô cùng ít, nếu như có cũng chỉ là cực nhỏ. Nhà hàng Nhân Dân là nhà hàng có quy mô lớn nhất ở huyện Hướng Dương, là một đơn vị quốc doanh nghiêm chỉnh.
Có thể nói là một mạng lưới, dám ăn cơm không trả tiền ở nhà hàng Nhân Dân thì đừng hòng qua nổi uỷ ban cách mạng huyện, làm không tốt còn bị đưa vào trong cục ý chứ, ai ăn gan báo mà lại làm loạn ở đây?
Người mà một bữa cơm cũng không trả nổi tiền thì cho dù có chút hoàn cảnh thì cũng không thể làm như thế.
"Tôi nói ghi nợ là ghi nợ, nói với cô không được, gọi giám đốc của các cô tới đây!"
Lúc này có hai người đàn ông vội vàng lên tầng, nhìn có vẻ là đầu bếp của nhà hàng. Trong đó có một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi đang đứng ở cầu thang.
Người đàn ông trung niên này tôi không quen, nhưng cục trưởng Trần lại chào ông ấy.
"Giám đốc Từ."
Hoá ra đó là giám đốc Từ của nhà hàng Nhân Dân. Nghe nói có quan hệ họ hàng với nguyên chủ nhiệm uỷ ban cách mạng khu Thạch Mã, giờ làm phó cục trưởng cục công thương huyện - Từ Quốc Xương. Tình hình huyện Hướng Dương lúc bấy giờ là như thế này: Một địa phương thường tập trung 2,3 dòng họ lớn với nhau, vì thế mà giữa giám đốc Từ và Từ Quốc Xương có quan hệ họ hàng với nhau, cũng không biết là xa hay gần.