Lương gia cả thảy có bốn gian phòng đất và một gian phòng lớn. Một gian là phòng khách kiêm phòng ăn, hai ông bà Lương chiếm một gian, hai vợ chồng Lương Quốc Thành một gian, gian còn lại là khuê phòng của Lương Xảo. Lương Kinh Vĩ ghép hai chiếc gỗ cửa thành chiếc giường ngủ trong phòng rộng ấy. Trước kia ba anh chị em ở chung một phòng, Lương Kinh Vĩ đầu quân, Lương Thiểu lan đi lấy chồng, căn phòng này quy về của Lương Xảo. Bây giờ anh em đã lớn hết rồi, Lương Kinh Vĩ về thăm nhà, không thể ở chung phòng với em được nữa. Không ngờ món hời này lại quy về tôi.
Lúc rửa mặt rửa chân, tôi cứ nhịn mãi, nhịn đến phát khổ sở. Lúc này phải làm một vẻ mặt hết sức bình thường không phải là chuyện đơn giản. Kỳ lạ là ở chỗ, Lương Xảo không có chút gì bất bình thường cả, như là nghĩ chuyện này là chuyện đương nhiên, lo cho tôi rửa xong chân tay mặt mũi, liền trốn vào phòng ngủ thu dọn.
Nghĩ cũng phải, có gì đâu nhỉ, một đứa trẻ mười tuổi thôi mà. Nhưng có ai ngờ được. Máu cầm thú trong người đứa con nít ấy đang sôi lên. Ừm Ừm, đúng là “con sói già” phiên bản thật!
Thôn Phong Thụ lúc này chưa có điện, cái gọi là “nhà trên nhà dưới đèn điện điện thoại” là tiêu chuẩn nông thôn mới những năm 80, thôn Phong Thụ bây giờ vẫn chưa tiến đến được. Mọi nhà đều dùng đèn dầu, lấy một cái lồng thủy tinh chụp lên rất chắc chắn, có vẻ giống với đèn “Khí Tử Phong” (tiếng địa phương huyện Hướng Dương gọi nó là đèn ngựa). Nhưng loại đèn ngựa này cũng là đồ vật xa xỉ, bình thường mỗi nhà có một cái, nếu cần có nhiều đèn một lúc cũng đơn giản, lấy một cái bình mực cũ, thêm một cái tâm đèn.
Người nhà Lương gia rất hiểu ý nhau, đưa cái đèn duy nhất cho Lương Xảo.
Tôi dù nhỏ, nhưng cũng là vị khách mời danh dự mà.
Phòng Lương xảo rất đơn giản, một chiếc giường, hai cái tủ gỗ kiểu cũ, một cái tủ đặt ở đầu giường, gọi là tủ đầu giường. Phòng rất sạch sẽ, còn có một mùi hương thoang thoảng. Rất nhạt, nhưng rất thơm.
“Xảo Nhi, mùi thơm gì vậy?”
Tôi vốn định nhịn không nói gì. Từ lúc thím Lương đưa ra quyết định “Giết người không dao” ấy, đầu óc tôi chỉ mơ mơ màng màng, không mở miệng ra được lần nào, chỉ sợ mở miệng là lộ hết mọi thứ, biểu hiện ra nội tâm của chính mình. Lúc này không nhịn nổi nữa rồi, cái cảm giác lộn xộn trong lòng giảm đi không ít.
Nghĩ nhiều vậy làm gì, cứ xem như mình là đứa trẻ 10 tuổi thật chẳng phải là xong sao?
Lương Xảo cười nhẹ nhàng, nói: “Mùi hoa…Tôi đã nhặt rất nhiều hoa dại, sau đó phơi khô đặt trong phòng.”
“Giỏi quá”
Tôi bật ra câu khen ngợi ấy. Một người yêu hoa yêu cái đẹp, trong mọi điều kiện đều nghĩ làm cho cuộc sống của mình đẹp hơn, chắc chắn là xứng đáng với hai chữ tán dương này.
Lương Xảo lại nhoẻn miệng cười, đặt đèn ngựa ở trước đầu giường, quay người cài then cửa.
Tôi đứng trước giường, mắt chăm chăm nhìn cô ấy, trên mặt cười mà lại giống không cười. Xảo Nhi đã tắm táp sạch sẽ, mặc một bộ áo bông, là áo ngủ, làm cho những đường cong trên cơ thể bị che đi nhiều phần, mái tóc đen nhánh xõa xuống ngang vai, cùng với gương mặt xinh đẹp lạ thường, dưới ánh sáng huyền ảo của ngọn đèn, lộ ra nét dịu dàng, mỹ miều vô cùng.
Lương Xảo nhẹ nhàng cắn môi.
Kiến nghị!
Những động tác nhỏ này của mỹ nữ, có thể làm động lòng bất cứ một tên đàn ông nào!
Tôi lại đờ người ra một lần nữa.
“Ừm…Tiểu Tuấn, chị cởi quần áo cho cậu…”
Lời nói của người trong mộng vang lên, tôi hồi tỉnh, vội vàng cởi chiếc quân ngoài ra, hấp tấp vất lên đầu giường, rồi “Vù” một tiếng chui vào trong chăn. Lúc đó đã là đầu hạ, buổi tối ở thôn quê vẫn rất mát mẻ, có thể đắp được chăn bông.
Ừm, ngay cả chăn bông cũng là chăn mới, tỏa ra mùi hương đồng gió nội, thật là thơm tho.
Lương Xảo chưa vội lên giường, mà gấp bộ quần áo của tôi lại gọn gàng, rồi đặt ngay ngắn lên đầu giường, vặn nhỏ ngọn đèn ngựa. Loại đèn ngựa này, có một cái tâm đèn có thể điều chỉnh lên xuống, để khống chế độ sáng tối của đèn.
Trước mắt tôi đen sì, rồi lại sáng lên. Đáng lẽ Lương Xảo đã tắt đèn đi rồi, nhưng nghĩ thế nào lại vặn lên một chút. Nhưng cũng chỉ là một chút thôi, trong ánh sáng mơ màng ấy có thể nhìn thấy một bóng người lên giường, nhưng ngũ quan nhìn không rõ lắm, đừng nói là thần sắc thế nào.
Thế này cũng tốt, đỡ phải ngượng ngùng.
Tôi nằm nghiêng về một bên, không động đậy gì cả. Lương Xảo cũng không động đậy gì, chỉ có tiếng thở nặng nề của hai người.
Nếu tôi là một đứa trẻ 10 tuổi thật, thì chẳng có chuyện gì cả. Nói không chừng tôi còn õng ẹo ôm lấy cổ Lương Xảo, nghịch trước ngực cô ấy, sau đó đi ngủ chẳng có chút trách nhiệm nào.
Nhưng vấn đề là, tôi lừa được người khác, không lừa được chính mình.
Kiếp trước tôi đã sống cuộc sống của người 46 tuổi, kết hôn cũng mười mấy năm rồi. Trở về quá khứ gần ba năm, sống ba năm cuộc sống của một đứa trẻ, nhưng tâm tính không thể nào hoàn toàn trở về một đứa trẻ được. Không có gì mê hoặc gì cũng thôi, nhưng hôm nay bên cạnh mình lại là một “mối hiểm họa” đẹp sắc nước nghiêng thành thế này, thật là đòn chí mạng!
Trấn tĩnh!
Tôi thầm cảnh cáo mình.
Bình tĩnh!
Tôi lại cảnh cáo mình.
Hôm nay không thể xảy ra chuyện gì được. Nếu không, dù người ta nghĩ thế nào, tôi cũng không tha thứ được cho mình. Việc nam nữ giống như hút thuốc phiện vậy, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, sau đó không dừng lại được.
Dù thế nào, tôi cũng chỉ mới có 10 tuổi.
Phải nghĩ đến chuyện khác, đuổi con ác ma trong lòng mình đi.
Kết quả thử một chút, tôi kinh hoàng nhận ra rằng, không hề tác dụng gì khác, trong óc hỗn loạn như một nồi cháo, dù có nghĩ chuyện gì rồi cũng cũng phải quay về mỹ nữ đang với mùi hương độc đáo đang nằm bên cạnh mình.
Tôi như muốn nhảy khỏi giường, chạy khắp phòng, đến khi sức tàn lực kiệt rồi mới đi ngù.
Đang lúc tôi bàng hoàng không biết làm thế nào, cùng với 1 tiếng thở dốc, một bàn tay mềm mại thò sang, ôm lấy vai tôi, sau đó cả cơ thể mềm ấy áp sát vào.
Thượng đế!
Thái thượng lão quân!
Như Lai phật tổ!
Chu thiên thần phật, các vị ở đâu? Cứu con với!
Tôi đau khổ vùng vẫy một lát, sau đó bất chấp tất cả quay mặt lại, một tay ôm Lương Xảo, giống như một đứa trẻ 10 tuổi vậy, để đầu áp sát trước ngực cô ấy…
Dưới lớp áo của Lương Xảo là trống rỗng, một chỗ lồi lên cứng cứng chạm vào má tôi, tôi cách lớp áo, há miệng cắn một nhát, đòng thời cánh tay đang ôm eo cô ấy cũng thò vào trong.
Đột nhiên…
Đột nhiên Lương Xảo phát ra tiếng cười nhè nhẹ, hình như không chịu được buồn, người hơi co lại ra sau.
Tràng cười và động tác nhỏ ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu tôi, làm cho dục vọng cầm thú của tôi ngay lập tức dập tắt.
Cô gái trong sáng! Cô ấy đúng xem tôi là một đứa trẻ 10 tuổi.
Tôi tự nhiên dừng tất cả hành động của mình lại, rồi co người ra sau, để ra một khoảng cách, bàn tay để lên eo cô ấy cũng thu về, nề nếp đặt lên đùi mình.
Có lẽ Lương Xảo không hề biết, tôi vừa đấu tranh tâm lý căng thẳng thế nào. Cô ấy nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, rất tự nhiên hôn lên má tôi, áp sát vào tai tôi nói một câu.
Cô ấy nói: “Tiểu Tuấn, cậu biết không? Chị thích cậu đấy!”
Sau đó nắm lấy tay tôi, lại để lên vòng eo mềm mại của cô ấy.
“Chị giữ cậu lại, chờ cho cậu lớn!”
…….
Dù bạn có tin hay không, thì đêm hôm ấy, tôi ngủ rất ngon lành.
Về đến ủy ban cách mạng, tôi mang theo một giỏ măng và một giỏ nấm. Nấm là do ngày hôm sau hai anh em Lương Kinh Vĩ và Lương Xảo đến chỗ sâu nhất ẩm thấp nhất trong rừng tung, bỏ ra mấy tiếng đồng hồ mới hái được.
Lương Xảo kiên quyết đi theo tôi về phố cổ để làm việc.
Lương Quốc Thành và thím Lương cũng không ngăn cản, làm việc cho người ta, nghỉ dài quá cũng không hay. Lương Kinh Vĩ sợ tôi còn nhỏ bị mệt, nên đích thân đưa tôi đến cửa ủy ban cách mạng, nhưng kiên quyết không vào làm phiền chủ nhiệm Liễu nữa.
Tôi và Lương Xảo mỗi người xách một giỏ cao lương mỹ vị ở miền núi, bước chân có chút uể oải lộ ra niềm vui vẻ. Lương Xảo chốc chốc lại nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn tình yêu. Có lẽ do cô ấy nghĩ, mình đã cùng người đàn ông này (Tôi dù có là đứa con nít thì cũng được coi là đàn ông) chung chăn gối hai đêm, hơn nữa lại đích thân nói thích người ta, quan hệ này không còn là bình thường nữa nhỉ?
Nếu không phải do tôi nhỏ tuổi, thì người ngoài nhìn thần thái của tôi cũng có thể đoán ra được rồi.
Đến tầng hai ký túc xá ủy ban cách mạng, chưa bước chân vào cửa, liền bị hấp dẫn bởi tiếng cười phát ra từ nhà Nghiêm Ngọc Thành.
“Có chuyện vui gì thế này? Ai cũng có mặt.”
Tôi không khách khí chút nào, đĩnh đạc bước vào, luôn miệng nói.
“Ha ha, Tiểu Tuấn về rồi.”
Vẫn chưa nhìn rõ là ai, chỉ nghe tiếng đã đờ người------Chu tiên sinh!
“Bác, bác được minh oan rồi à?”
Tôi vui vẻ kêu lên.
Nghiêm Ngọc Thành đã chính thức là thư ký ủy ban cách mạng, Chu tiên sinh-một người có tiếng ở phái hữu đến phòng khách của thư ký ủy ban cách mạng ngồi, chẳng phải là đã được minh oan thì còn là gì được nữa? Người trong phòng đều mang nụ cười vui vẻ, Nghiêm Ngọc Thành gật đầu lia lịa, Sư mẫu thì nắm vạt áo khẽ lau nước mắt.
“Tốt quá rồi tốt quá rồi!”
Tôi vui mừng chạy quanh phòng khách.
“Ý, đây là ai thế? Tiểu Tuấn, đây là bạn cháu à?”
Giải Anh thật tinh mắt, đã nhìn thấy Lương Xảo ở ngoài không dám bước vào nhà.
Mẹ cũng nhìn thấy rồi, vội vàng vẫy vẫy tay.
Lương Xảo đỏ mặt, e thẹn bước vào, đứng đó tay chân luống ca luống cuống.
“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Lương Xảo, anh cô ấy Lương Kinh Vĩ, là anh hùng chiến đấu từ tiền tuyến đấy!”
Mẹ cười ha ha nói. Có thể thấy rằng ấn tượng của bà về Lương Xảo khá tốt.
“Ồ, em gái này thật xinh xắn! Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Thái độ của Giải Anh và mẹ lần đầu tiên nhìn thấy Lương Xảo giống hệt nhau, đến đằng trước kéo tay Lương Xảo, hỏi này hỏi kia. Vừa nói vừa quay đầu nhìn Nghiêm Phỉ đang ngồi ngoan ngoãn ở một bên, trong lòng thầm so sánh. Xem ra đàn bà đều có thói quen so sánh!
Tôi ngay lập tức cảm thấy hơi ngại. Cần phải biết rằng, Nghiêm Phỉ là cô vợ bé nhỏ của tôi. Nhạc phụ nhạc mẫu cũng đã gọi hết cả rồi. Nhưng hai tối nay, khi tôi cùng Lương Xảo chìm vào giấc ngủ, tôi đã quên sạch Nghiêm Phỉ rồi. Không biết sau này, giữa hai người con gái này còn phát sinh chuyện gì nữa.
Đúng rồi, hình như ở huyện Hướng Dương, tôi còn có một người vợ ở kiếp trước, năm nay chắc cũng 9 tuổi rồi nhỉ?
Ôi ôi, sự việc bắt đầu loạn lên rồi!
“Mười sáu tuổi rồi…”
Lương Xảo nói tuổi giả, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy. Cô ấy không biết Giải Anh là nhân vật thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đã ở trong ủy ban cách mạng, chắc chắn không phải người thường.
Lúc này Nghiêm Phỉ chạy đến, nhìn Lương Xảo, cười nói: “Chị à, chị thật xinh xắn.”
Nếu luận về vẻ bề ngoài, Lương Xảo và Nghiêm Phỉ đều xinh đẹp như nhau, dù là gương mặt, hay là ngũ quan, đều vô cùng mỹ miều. Lương Xảo lớn hơn mấy tuổi, cơ thể đã bắt đầu phát triển, có cái hấp dẫn của người con gái đang vào độ tuổi thanh xuân, Nghiêm Phỉ còn nhỏ, hồn nhiên dễ thương.
Đã nghe nói giữa đàn ông đều tự bái phục, sinh ra cái tình cảm “anh hùng trọng anh hùng”. Giữa mỹ nữ, không ngờ cũng có thể phát sinh lòng hấp dẫn lẫn nhau. Lương Xảo vừa nhìn thấy Nghiêm Phỉ, liền thích ngay, khom lưng xuống, kéo tay Nghiêm Phỉ, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Em gái, em còn đẹp hơn”
“Chị, em là Nghiêm Phỉ. Chị gọi em là Phỉ Phỉ là được rồi…Chị, chị có thích chơi cờ nhảy không?”
Nghiêm Phỉ xuất thân từ con nhà khuê các, nắm quyền chủ động trong cuộc đối thoại.
Lương Xảo lắc đầu.
“Để em dạy chị. Chị chơi cờ nhảy cùng em được không?” Vừa nói vừa liếc mắt sang tôi, bĩu môi, bất mãn nói: “Tiểu Tuấn lâu lắm rồi chẳng chơi cùng em gì cả, chán chết đi được.”
Bó tay!
Thời gian này tôi chỉ tập trung kiếm tiền, đúng là đã quên mất cô em nhỏ này. Tôi vội vàng quay lưng lại, giả bộ như không nghe thấy gì.
“Ừm”
Lương Xảo gật đầu lia lịa, nhìn theo bóng tôi cười một cái, rồi mới đi cùng Nghiêm Phỉ vào phòng của cô bé.
“Bác à, vậy bác khi nào mới về thành? Công việc mới sắp xếp thế nào?”
Đợi hai cô bé đi vào phòng, tôi mới quay ra hỏi Chu tiên sinh.
Chu tiên sinh cắt tóc, cạo râu sạch sẽ, ăn mặc bộ quần áo Trung Sơn màu xanh, tinh thần rất tốt, chẳng giống một ông lão sáu mươi tuổi, mà lộ ra vẻ của tầng lớp trí thức cao cấp.
“Hà hà, mấy ngày nay sẽ đi, công việc mới còn chưa tìm được, cứ đi đến bộ tổ chức tỉnh ủy cái đã. Có lẽ đơn vị vẫn còn trưởng đảng tỉnh ủy”
Không phải là có lẽ, mà là 100%! Nhưng sẽ thăng quan.
Tôi nói thầm trong bụng.
“Bác à, hôm nay cháu mời, mọi người đi đến nhà tiếp khách ăn một bữa cơm.”
“Cháu mời? Ha ha, Tiểu Tuấn, cháu lấy tiền đâu ra?”
Chu tiên sinh cười tít mắt, rất cao hứng.
“Đừng đưa chúng ta đi ăn cơm bá vương đấy nhé!”
Tôi ngẩng cao đầu, rất oai phong nói: “Yên tâm, nhất định không phải cơm bá vương! Cháu tự có kế hay!”
Có kế gì hay? Nói trắng ra bổn thiếu gia có đến bốn vạn tiền dự trữ và hơn một trăm đồng tiền mặt! Giàu có là thế, chỉ một cái huyện Hướng Dương nhỏ bé, có nhà ăn nào là không vào ăn được!