Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1938: Lời nói của bí thư Tỉnh ủy không đáng để cõng trên lưng?



Đợi Lữ Na thu dọn xong, thời gian cũng đã đến chín giờ. Lữ Na tự mình đến nhà vệ sinh rửa mặt, khi đi ra, trên gương mặt ửng đỏ còn lấm lem nước, nhìn qua càng thêm kiều diễm.

Kha Khải Phàm rất băn khoăn, lại không biết nên biểu thị cảm ơn thế nào, chỉ luôn miệng nói mỗi "cảm ơn".

Lữ Na thản nhiên cười: "Đi thôi, nếu như anh thấy băn khoăn thì sau khi xem qua nhà mới rồi thì cứ mời tôi ăn khuya là được."

"Ok, một lời đã định."

Kha Khải Phàm thầm thở phào, vội nói.

Lữ Na cũng chạy xe qua đây, dùng xe công vụ của văn phòng Tỉnh ủy, là xe của công ty Trường Phong. Đây cũng là quy định khi Liễu Tuấn đảm nhiệm tỉnh trưởng, ngoại trừ cán bộ lãnh đạo được phân xe, xe dùng công vụ cho bốn ban trong tỉnh, toàn bộ sử dụng xe của Trường Phong.

Xem như là ủng hộ cho nền công nghiệp ô tô của bản tỉnh.

Chịu ảnh hưởng của Liễu Tuấn, phần lớn xe công vụ mới của đơn vị trực thuộc tỉnh đều dùng xe của Trường Phong.

Lữ Na làm tài xế, xe chạy thẳng tới khu ký túc xá cán bộ của cơ quan Tỉnh ủy.

Văn phòng Tỉnh ủy an bài nhà cho Kha Khải Phàm tại lầu ba hơi nghiêng về phía đông, không hề nghi ngờ, căn hộ này bất kể là ngoại hình hay là về trình độ thông khí lấy ánh sáng đều là tốt nhất trong khu.

Quy cách thì cũng ba buồng một phòng, diện tích khoảng chừng 130 m², tiêu chuẩn cao cho nhà của cán bộ.

Đây cũng là chỗ khôn khéo của Hồ Hiếu Học. Biết Kha Khải Phàm sở dĩ được Liễu Tuấn tín nhiệm như vậy, vấn đề cá nhân khẳng định là rất tốt. Bản thân Liễu Tuấn chính là có tiếng liêm khiết làm theo việc công, cán bộ mà y đề bạt trọng dụng đa phần là loại hình này. Nếu như Hồ Hiếu Học vuốt mông ngựa lung tung, trái luật an bài nhà ở bốn gian hai phòng cho Kha Khải Phàm, chẳng những không thể lấy lòng, còn có thể biến vuốt mông ngựa thành vỗ đùi ngựa.

Trong phòng, toàn bộ vật dụng đầy đủ cả, đẳng cấp không cao cũng không thấp, rất xứng với thiết bị bên trong phòng. Đương nhiên, đồ dùng cá nhân thì bản thân Kha Khải Phàm tự sắp xếp.

"Kha xử, anh xem còn có cái gì cần mua thêm không?"

Lữ Na hiển nhiên rất quen thuộc đối với căn hộ này, tự giác làm "hướng dẫn du lịch", dẫn Kha Khải Phàm xem qua mỗi gian phòng rồi cười hỏi.

"Rất tốt rồi, không cần thiết mua thêm gì đâu." Kha Khải Phàm gật đầu quầy quậy, vô cùng thoả mãn, phút cuối cùng lại cảm thán một câu: "Một người ở căn nhà to như vậy, kỳ thực rất lãng phí."

Lữ Na thản nhiên cười: "Kha xử, cũng không thể vĩnh viễn ở một mình mà? Tôi thấy cũng là chuẩn bị sẵn thôi mà."

Kha Khải Phàm hơi đỏ mặt: "Không vội không vội, loại chuyện này cũng không thể miễn cưỡng."

Lữ Na cũng không có ý kiến gì, lại tự mình đi ra ngoài ban công, nói: "Tôi thấy, ban công này còn phải trang trí thêm, ở chỗ này đặt hai cái ghế, một cái bàn, nếu như anh làm việc mệt mỏi thì có thể đến đây nghỉ ngơi, hít khí trời. Nếu như có bạn bè tới thì cũng có thể ngồi đây nói chuyện, nhất là mùa xuân thu, ngồi ở ban công sẽ rất dễ chịu."

Kha Khải Phàm nghe vậy cũng thấy quả nhiên có lý, tuy nhiên trong miệng lại nói: "Không cần, vậy là được rồi, phiền phức quá không hay. Nếu muốn ra ban công ngồi thì tôi tự mình dọn ghế là được rồi."

Lữ Na cười cười, cũng không kiên trì.

Dù sao thì đến lúc đó bảo người bố trí như thế là được, bố trí xong rồi, Kha Khải Phàm cũng sẽ không phản đối. Trong lòng nam nhân nghĩ cái gì, Lữ Na hiểu rất rõ.

"Bức họa này thấy thế nào?"

Lữ Na đi tới phòng khách, chỉ vào bức tranh "Bằng trình vạn lý" treo trên vách tường rồi cười hỏi.

"Ừm, rất đẹp, tôi rất thích."

Lữ Na mím môi cười, thấp giọng nói: "Thích là tốt rồi. Bức họa này tôi đã thêu mất 5 tháng đấy. . ."

Kha Khải Phàm thất kinh: "Là cô thêu? Năm tháng?"

"Đúng vậy. Khi rảnh rỗi tôi cũng hay thêu, cũng may là anh thích, cuối cùng cũng không uổng phí công phu."

Kha Khải Phàm hơi sững sờ.

Một bức thêu như vậy, quả thực tốn không ít tâm huyết, thật là khó cho Lữ Na đường đường một nhân viên công vụ mà có thể có kiên trì như vậy. Nữ nhân viên công vụ cơ quan thông thường thì sẽ không hề nhàn hạ thoải mái.

Thấy Kha Khải Phàm sững sờ, Lữ Na lại cười khẽ một tiếng: "Được rồi Kha xử. Nếu như anh thoả mãn thì mai tôi sẽ an bài công nhân đến dọn nhà cho anh. Chuyện này anh không cần phải lo, nếu tin tưởng thì cứ giao toàn quyền cho tôi xử trí là được."

Kha Khải Phàm vội nói: "Tin, tôi tin."

"Ừm, như vậy, giờ anh có cần thực hiện lời hứa kia của mình hay chưa?"

Lữ Na đứng cách rất gần trước mặt Kha Khải Phàm mà nói, hơi thở như ập vào mặt khiến Kha Khải Phàm có phần thấy chóng mặt.

Thảo nào Hồ Hiếu Học nói có chút việc không thể tới!

"Đúng đúng, đi thôi, tôi mời cô ăn khuya. . ."

Kha Khải Phàm nói xong câu đó, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Hai mắt Lữ Na sáng long lanh, đi theo sát phía sau hắn.

***

"Khải Phàm, buổi tối hôm nay không có việc gì chư?"

Một ngày sau khi tan tầm, Tiết Tử Dịch chạy xe ra từ trụ sở Tỉnh ủy, cũng không vội đưa Kha Khải Phàm về nhà.

Sau khi Liễu Tuấn trở lại Ngọc Lan nhậm chức liền chỉ định Tiết Tử Dịch làm lái xe cho y, bản tính Tiết Tử Dịch kín đáo, nhưng lòng đầy nhiệt tình, cùng Kha Khải Phàm ở chung rất tốt. Mỗi ngày tiếp xúc với nhau nhiều nên hai người đã thành bạn tốt. Luận chức vụ, Kha Khải Phàm là thượng cấp, luận tuổi tác, Tiết Tử Dịch chính là đàn anh.

"Không có việc gì, sao hả?"

Kha Khải Phàm mỉm cười đáp.

Tiết Tử Dịch nói: "Nếu không có việc gì thì đừng đến căn tin ăn, chị dâu đang ở nhà chuẩn bị cơm rồi, có cả rượu nữa để chúc mừng luôn."

Mặc dù họ cũng không "thăng quan", nhưng Liễu Tuấn chính vị bí thư chính là đại hỷ sự, nói là ăn mừng cũng không tính thái quá. Những người khác muốn lái xe cho bí thư Tỉnh ủy, dùng tiền tặng lễ, chắp nối đi cửa sau, những việc này không cần phải nói, cần phải có vận khí rất lớn. Khó có được Liễu Tuấn càng tín nhiệm họ hơn, có thể nói là duyên phận cực kỳ hiếm có.

Đừng thấy Tiết Tử Dịch chỉ là nhân viên biên chế, thường ngày khách tới nhà cũng không ít thị trưởng hay bí thư Thành ủy. Cán bộ cấp Huyện xử bình thường khi đến cửa Tiết gia cũng phải hẹn trước. Không có phương pháp nhất định, chỉ định sẽ không gặp được cần "Tiết sư phụ".

Hôm nay Liễu Tuấn chính thức trở thành người số 1 tỉnh A, Tiết Tử Dịch và Kha Khải Phàm cũng đều tăng giá trên thị trường.

Kha Khải Phàm hơi do dự một lúc mới đáp ứng. Sở dĩ do dự là bởi vì đêm nay đã thương lượng sẽ đi dọn nhà mới, Lữ Na sẽ đi qua đó. Hai ngày nay, Lữ Na vì chuyện của hắn mà vội vàng chạy tới chạy lui, cũng coi là rất ra sức. Nhưng mặt mũi của Tiết Tử Dịch thì nhất định phải cho. Có lẽ đợi đến khi hắn rời khỏi văn phòng Tỉnh ủy và đưa đến địa phương, Tiết Tử Dịch vẫn còn lái xe cho Liễu Tuấn.

Loại khả năng này là rất cao.

Huống chi giữa họ vốn là bạn tốt.

Trên đường lái xe đến nhà Tiết Tử Dịch, Kha Khải Phàm lấy điện thoại nhắn tin cho Lữ Na, nói mình có việc tối nay sẽ trở về.

Lữ Na cũng nhắn tin lại rất nhanh, nói là không việc gì, đại sự của hắn quan trọng hơn, mình sẽ chờ hắn.

Đi theo bên người bí thư Tỉnh ủy, chuyện gì cũng là đại sự cả.

Tất cả những việc vừa rồi Tiết Tử Dịch đều thấy hết, tuy nhiên Tiết Tử Dịch cũng không nói gì, chỉ chuyên tâm lái xe.

Vợ Tiết Tử Dịch là Tập Vân Anh làm giáo viên tại một trường học tại Ngọc Lan, trường học phân cho một gian nhà ba buồng hai gian, Tiết Tử Dịch vẫn luôn ở đây. Nhà tuy cũ nhưng cũng thực dụng, lắp đặt thiết bị rồi cũng không có trở ngại.

Sau khi tan tầm, Tiết Tử Dịch đương nhiên không thể lái xe số 1 của Tỉnh ủy về nhà mà đổi lại một xe khác. Kỳ thực đây cũng là xe chuyên cấp cho hắn, trên danh nghĩa là xe công vụ mà thôi.

"Chào chị dâu!"

Kha Khải Phàm vừa vào cửa liền cười ha ha chào hỏi Tập Vân Anh. Hắn chưa kết hôn, bình thường cũng hay tới nhà Tiết Tử Dịch chơi, cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng rất quen với Tập Vân Anh.

"Khải Phàm tới đấy à, mau, mau mời ngồi. . . Thiếu Mẫn, mau pha trà cho chú!"

Con gái Tập Vân Anh hơn 10 tuổi, rất nhanh nhẹn, ngũ quan đoan chính, thấy Kha Khải Phàm liền tươi cười chào hỏi.

Một cô gái khoảng 24, 25 tuổi đi ra từ phòng bếp, mặc áo lông cổ cao màu hồng, tướng mạo thanh tú, bưng một ly trà nóng đưa cho Kha Khải Phàm.

Tiết Tử Dịch liền giới thiệu: "Khải Phàm, đây là cô em họ của chị dâu, tên Trần Thiếu Mẫn, đang làm giáo viên Ngữ văn tại Cửu Trung."

Kha Khải Phàm vội đứng dậy, nhận lấy ly trà trong tay Trần Thiếu Mẫn, khách khí nói: "Cảm ơn cô Trần."

Trần Thiếu Mẫn thản nhiên cười: "Không cần khách sáo. Bình thường nghe anh rể nói về anh, nói hai anh là bạn rất tốt."

Tiết Tử Dịch cười nói: "Đúng vậy, mọi người làm chung với nhau cũng hơn 4 năm rồi."

Kha Khải Phàm cũng cười: "Cộng sự với anh Tiết cũng rất vui."

Trần Thiếu Mẫn cười gật đầu: "Mọi người trò chuyện đi, em đi phụ chị đây. Một lát nữa sẽ có cơm ăn."

Tiết Tử Dịch cười ha hả: "Được, em cứ làm việc đi. Ha ha, Khải Phàm, đừng thấy Thiếu Mẫn là cô giáo, việc nhà cái nào cũng giỏi, tay nghề nấu nướng còn tốt hơn cả chị dâu cậu nhiều. Sau này ai cưới được nó rất có phúc khí đấy."

Kha Khải Phàm hơi đỏ mặt, nâng chung trà lên uống, không nói năng gì.

Tập Vân Anh nói vọng ra từ nhà bếp: "Lão Tiết, anh lại ở sau lưng nói bậy gì em đấy?"

Tiết Tử Dịch nói: "Anh cũng chỉ nói thật thôi, Thiếu Mẫn nấu cơm dễ ăn hơn của em còn gì. Liễu bí thư bình thường giáo dục chúng ta là phải nói thật, làm thật!"

"Anh đấy, em thấy lời nói của Liễu bí thư chắc anh cũng cõng trên lưng rồi?"

Tập Vân Anh cười sẵng giọng.

"Chứ sao. Lời nói của Bí thư Tỉnh ủy không đáng để mình cõng trên lưng nhớ kỹ hả? Anh còn đỡ đấy, rất nhiều lời nói của Liễu bí thư Khải Phàm đều ghi tạc lên giấy nữa kìa!"

Tiết Tử Dịch liền có chút đắc ý.

Kha Khải Phàm vội khoát tay nói: "Anh Tiết, đó là yêu cầu của công việc mà."

Tiết Tử Dịch cười nói: "Anh cũng yêu cầu công việc. Nhớ kỹ lời nói của bí thư, bình thường làm tuyên truyền cho người khác, cũng là việc tốt mà."

Kha Khải Phàm cười ha ha gật đầu: "Đúng là nói như vậy."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv