Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1768: Chưa phát động



Hành trình của Liễu tỉnh trưởng ở tỉnh A an bài rất chặt chẽ, trừ tham quan mấy khu công nghiệp và mấy công ty lớn, cũng tiến hành gặp gỡ các tỉnh trưởng khác tham dự diễn đàn.

Cơ bản các tỉnh trưởng đó đều có tưởng chấp chính chẳng gần gũi lắm với đồng chí Liễu Tuấn, tổng lượng kinh tế của tỉnh A trong 5 tỉnh 1 thành xếp hàng cuối cùng, hơn nữa chênh chệnh rất lớn. Các tỉnh trưởng có cảm giác tâm lý ưu việt trước mặt đồng chí Liễu Tuấn, thêm vào tuổi tác cao hơn, nên những cuộc gặp gỡ này đa phần mang tính lễ tiết.

Đương nhiên mọi người cũng không giống Vu Hướng Hoành, ngang nhiên nói lời đối lập với chỉnh sách ổn định vĩ mô trước mặt Liễu Tuấn, cho dù ở các trường hợp khác nhau, bọn họ cũng phát biểu ủng hộ quan điểm của Vu Hường Hoành. Có điều điối diện với Tiểu Liễu rồi, lời khách khí cần nói vẫn phải nói. "Đãi ngộ" của Vu Hướng Hoành ở chỗ Liễu Tuấn bọn họ cũng được nghe nói tới.

Người này dám làm bẽ mặt Vu chính cục, bọn họ chả dại rước nhục vào thân.

Vu Hướng Hoành tất nhiên là rất tự tin, nhưng bọn họ chẳng hung hăng như thế, vô duyên vô cớ đắc tội với một tỉnh trưởng tiền đồ vô hạn làm gì?

Cho dù Minh Châu hệ có giành được toàn thắng trong cuộc đấu tranh này, cũng chắc gì đã nhổ được tận gốc Nghiêm Liễu hệ, Liễu Tuấn về sau ắt sẽ càng đi càng xa.

Nhân vật chính trị, luôn phải suy nghĩ toàn diện một chút mới được.

Ngược lại với cuộc gặp gỡ mang tính lễ tiết của các tỉnh trưởng kia, công tác xã giao của Hầu Vĩnh Hồng càng chuẩn mực, sau khi tới Minh Châu, Hầu Vĩnh Hồng nhanh chóng gặp gỡ các cấp phó chỉnh phủ các tỉnh thành, ra sức tham khảo khả năng hợp tác đôi bên. Bất kể thế nào kinh tế các tỉnh thành kia đều phát đạt hơn hẳn tỉnh A, có thể ký được một số hợp đồng hữu dụng thực tế, đưa vào một số khoa học kỹ thuật, đương nhiên là việc tốt. Đó là công tác trong phận sự của Hầu Vĩnh Hồng.

Liễu Tuấn vẫn kiên trì tác phong gắn liền với thực tế của y, hiệu suất làm việc chính phủ tỉnh được coi như đại sự hàng đầu, bất kể cán bộ nào, kể cả Liễu tỉnh trưởng, đều đề cao hiệu suất. Nếu như ai nói những lời dông dài vô nghĩa trước mặt Liễu Tuấn, thì cái ngày sang một bên hóng gió không còn xa nữa.

Chuyện này Liễu Tuấn chưa bao giờ hàm hồ.

Một đoàn thể làm việc ì ạch không thể đưa toàn tình cùng giàu có, Hầu Vĩnh Hồng nhìn rõ tình thế, chủ động ngả theo Liễu Tuấn, cũng được xem như đại tướng đắc lực của y rồi. Nên tới Minh Châu là ngựa không ngừng vó đi gặp gỡ đàm phán với người ta cũng là trong tình lý.

Ban ngày hành trình chặt chẽ, buổi tối là thời gian tự do.

Bên phía Minh Châu cũng không thể chiếm dụng hết thời gian của Liễu tỉnh trưởng, phải nghĩ cho khách. Hơn nữa Vu Hướng Hoành cũng có rất nhiều lời phải nói với các tỉnh trưởng.

Mọi người phải phối hợp thống nhất, hành đồng nhất trí mà.

Liễu Tuấn là "dị loại", không có được vinh dự này. Từ khi Vu Hướng Hoành nếu trái đắng ở khách sạn Thu Thủy, không một cán bộ Minh Châu nào dám tới bắt chuyện với Liễu Tuấn nữa. Chỉ có người phụ trách văn phòng chính phủ bất đắc dĩ cử hành yến hội chiêu đãi đoàn người Liễu tỉnh trưởng thôi.

Có ý kiến gì thì lễ tiết cơ bản không thể sơ xuất.

Nếu không sẽ bị người ta chất vấn.

Liễu tỉnh trưởng thì nhàn nhã, y sở dĩ quyết định tham gia cái diễn đàn này, chẳng qua là muốn phát ra tiếng nói của mình ở Minh Châu. Nội dung lần trước nói đã được chuẩn bị sẵn, đó là một tay giữ ổn định đặt trước một tay làm kinh tế.

Trước tiên là phải đảm bảo chấp hành kiên định chính sách ổn định vĩ mô của chính phủ mới đảm bảo kinh tế phát triển lành manh, trật tự. Trình tự căn bản không thể làm trái.

Ngày hôm ấy sau bữa tiệc tối, Liễu Tuấn không đi thưởng thức cảnh đêm của Minh Châu, mà ở trong phòng trau chuốt lời phát biểu cuối cùng. Sau khi gặp gỡ mấy vị tỉnh trưởng, Liễu Tuấn thấy nội dung sơ thảo phải thay đổi, phần liên quan tới ổn định vĩ mô phải tăng cường.

Đối với một số lời phát biểu quan trọng, Liễu Tuấn xưa nay không hoàn toàn dự vào thư ký, luôn tự làm bước cuối cùng.

Kha Khải Phàm đã được nghiêm lệnh, đêm nay không tiếp khách.

Nhưng mệnh lệnh này không hiệu quả với Hắc Tử.

Khi Liễu tỉnh trưởng đang cẩn thận cân nhắc lời văn thì Hắc Tử gọi điện thoại tới hỏi:
- Tuấn thiếu gia, thịt bò dầm dấm của huyện Thanh An tới rồi, hay là tôi qua chỗ thiếu gia uống vài chén?

- Ở đâu ra thế?

- Máy bay, chuyên môn sai người tới huyện Thanh An, là thịt bò chính tông nhất, chiều nay vừa tới.

Liễu Tuấn cảm khải, y chỉ thuận miệng nhắc một câu, mà Hắc Tử coi như chuyện lớn hàng đầu. Liền cười đồng ý, bỏ bản sơ thảo sang một bên.

Hắc Tử mặc sơ mi đen, quần đen, dày đen, toàn thân trông ngùn ngụt khí thế.

Kha Khải Phàm không hiểu rõ quan hệ đôi bên, có điều lại biết người này được đãi ngộ đặc thù ở chỗ Liễu tỉnh trưởng, nghe nói là bạn tốt khi tỉnh trưởng còn nhỏ.

Thời gian gất gáp , lần này thịt bò không bọc trong giấy dầu mà là lá xen, thịt bò đỏ sậm bọc trong lá xanh càng làm người ta chảy nước miếng.

- Rượu Thụ Phong và thịt bò Thanh An là tuyệt vị.
Hắc Tử mỉm cười rót rượu cho Liễu Tuấn.

Hai người chạm ly nhưng không uống cạn, chỉ nhấp môi một chút, cũng chẳng dùng đũa mà lấy ngũ trao kim long cho thị bò vào miệng ăn cho thống khoái.

- Tuấn thiếu gia, tôi thấy chỉ riêng bằng số tài liệu này cơ bản cũng đủ rồi, không bằng ra tay thôi. Nhìn điệu bộ này, Vu Hướng Hoành không quay đầu đâu, mà chỉ càng đi càng xa thôi. Bọn chúng làm thấy chẳng những gây khó cho lão gia tử, mà nhà nước cũng tổn thất lớn.

Uống vài chén, hào khí dâng lên, Hắc Tử trầm giọng nói.

Hiện giờ hắn là ông chủ siêu cấp, tổn hại kinh tế do cuộc tranh đấu này gây ra, trong lòng hiểu rất rõ.

Liễu Tuấn trầm ngâm không nói.

Theo ký ức của thế giới bình hành kia, Vu Hướng Hoành bị điều tra, cuối cùng bị rớt đài, nhưng chuyện đó hình như có một cơ hội gây nên.

Đương nhiên kiếp trước Liễu Tuấn chỉ là công nhân bình thường, vì miếng cơm và bôn ba, những tin tức này đều chỉ là biết được sau đó ở trên mạng, còn toàn là tin đồn đại, tính chân thật bao nhiêu thì không ai biết được.

Đấu tranh ở tầng cấp này không còn nhất định cứ phải ngươi sống ta chết mới được, nói không chừng cuối cùng hai bên đạt thành thỏa hiệp, có khả năng chỉ đẩy Vu Hướng Hoành qua vị trí khác là xong việc.

Nghiêm Ngọc Thành thời gian trước đó đẩy mạnh công tác phản hủ xướng liêm, đã có tác dụng đúng như dự đoán, đi cùng với việc một loạt quan lớn bị ngã ngữa, rất nhiều nhân vật tiên phong của bên kia trở nên cẩn thận hơn, hành vi kín đáo hơn không ít, phát biểu ở những trường hợp công khai không còn huyênh hoang nữa. Thậm chí cái tích vốn vô cùng cấp tiến kia cũng chủ động dừng mấy hạng mục hớn, nói là muốn kiến tra trình tự, xem xem có chuyện vi phạm không.

Chuyện này thực ra có chút buồn cười.

Còn cần phải tra nữa hay sao? Hoàn toàn là vi phạm thao tác rồi, chẳng có lấy một công văn phê chuẩn nào của các bộ ủy bát quốc gia. Ủy ban phát triển đã hạ mấy văn kiện hối thúc bọn họ lập tức cải chính, bọn họ lờ đi như điếc. Nghiêm Ngọc Thành đưa ra thủ đoạn lôi đình , lập tức tự kiểm tra rồi.

Còn cả Khâu Tình Xuyên nữa.

Trong thời gian qua, ủy ban ngân giám đã bắt đầu có hành động, phái tổ đốc tra tới mấy khu "trọng điểm tai họa", nghiêm lệnh cho bọn họ lập tức dừng hành vi vi phạm, lập tức tiến hành tra xét sổ sách, hạn thời gian thu hồi những khoản cho vay không đúng quy tắc. Phát ra những lời cảnh cáo nghiêm khắc với các ngân hàng có tình hình nợ xấu và cho vay vi phạm nguyên tắc nghiêm trọng.

Trước đó Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên trao đổi điện thoại, Khâu chủ tịch luôn nho nhã lịch sử cũng đằng đằng sát khí nói:
- Có mấy con khỉ hư, không giết không được.

Những điều này làm tương quan lực lượng phát sinh biến hóa, như vậy kết cục cũng khó khả năng khác đi.

Lúc này lập tức ra tay với Vu Hướng Hoành có phải là thời cơ tốt nhất chưa, Liễu Tuấn cũng không chắc lắm.

Trầm ngâm một chút, Liễu Tuấn nói:
- Hắc Tử, chuyện này tới đây thôi, bọn anh đừng tham gia thêm nữa, em và ba em phải thương lượng một chút rồi mới quyết định.

Hắc Tử gật đầu:
- Hiểu rồi.

Đang nói chuyện thì điện thoại của Liễu Tuấn vang lên, Liễu Tuấn nhận được điện thoại, nghe có vài câu tức thì nhíu mày lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv