Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1746: Ô nhiễm nghiêm trọng



- Liễu tỉnh trưởng, không tham gia yến hội của tỉnh trưởng, có chút thất lễ, đám già chúng tôi, không thích náo nhiệt mà thôi, tỉnh trưởng đừng trách.
Hoàng lão tiên sinh cười sang sảng nói.

Đây là nơi chiêu đãi của thành ủy Nguyên Nam, thường gọi là nhà khách Thanh Tùng, sau bữa tiệc chiêu đãi, Liễu Tuấn tới bái phỏng Hoàng lão tiên sinh. Trong đoàn khảo sát do Chu tiên sinh dẫn đầu này, Hoàng lão tiên sinh không phải tuổi cao nhất, chỉ hơn 70, tóc trắng bạc phơ, nhưng tinh thần tràn trề, giọng nói vang vọng.

Sau khi tới Nguyên Nam, Hướng Hàm đại biểu phòng tổ chức tỉnh ủy đọc văn kiện bổ nhiệm, theo thông lệ đánh giá rất cao Cam Khả Tuệ.

Ngô Hưng Bình đại biểu thành ủy chính phủ Nguyên Nam, biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh Cam Khả Tuệ.

Đáng ra Cam Khả Tuệ làm bí thư khu ủy Chu Khê, văn kiện bổ nhiệm phải đọc ở đại hội cán bộ khu Chu Khê, mới là trình tự bình thường.

Nhưng có Liễu tỉnh trưởng và Hướng trưởng phòng tới, không thể xử trí theo cách bình thường được.

Còn về phần đại hội cán bộ khu Chu Khê, tới khi đó Ngô Hừng Bình đương nhiên sẽ có an bài.

Tiếp đó Liễu Tuấn nghe báo cáo công tác, vì Ngô Hưng Bình là cấp dưới cũ của y, biết khi báo cáo phải ngắn gọn, bỏ đi toàn bộ lời sáo rỗng, đi thẳng vào chủ đề. Được chỉ thị trước của Ngô bí thư, các báo cáo khác cũng y như thế.

Cho nên cuộc báo cáo nên không phí quá nhiều thời gian.

Buổi trưa, thành ủy chính phủ Nguyên Nam thiết đãi bày tiệc đoàn người tỉnh trưởng.

Hoàng lão tiên sinh dẫn theo tổ đề tài của mình, tới Nguyên Nam khảo sát trước đó mấy ngày, nhân vật cấp "quốc bảo" như vậy, tất nhiên là được đãi ngộ không tầm t thường. Yến hội chiêu đãi tỉnh trưởng chắc chắn phải mới lão tiên sinh tham dự, ai ngờ lão phu tử chỉ cử học trò kiêm trợ lý của mình tới đối phó, bản thân vẫn ngồi yên trong nhà khách Thanh Tùng.

Cung may vị trợ thủ kia là giáo sư có tiếng, không làm tỉnh trưởng mất mặt.

Có điều lão phủ tử không nể mặt Liễu Tuấn, y lại không thể ăn miếng trả miếng, ăn cơm xong lập tức tới nhà khách Thanh Tùng bái phỏng lão tiên sinh.

Liễu tỉnh trưởng không để ý tới sự "kiêu ngạo" của lão phu tử, những phần tử đại trí thức đều thế, không thể lấy quan điểm thế tục ra đánh giá. Nếu là người sành sỏi thói đời, chỉ e khó mà làm học vấn tới mức đó được.

Vừa gặp mặt, lão tiên sinh đã trực tiếp thanh minh với vẻ rất đương nhiên, có thể thấy trong lòng ông có tham gia cái yến hội đó không chẳng quan trọng, ông tới Nguyên Nam chẳng phải là để ăn uống, quan trọng là phải làm cho tốt mới không phụ sự ủy thác, không nhục thân phận. Hoàng lão tiên sinh là chuyên gia kinh tế học được quốc tế công nhận.

Liẽu Tuấn khom người đáp:
- Hoàng lão nặng lời rồi, việc thế tục sao dám làm phiền tới tiên sinh? Tôi cũng biết tiên sinh không đến, nhưng không thể không mời, nếu không bị người ta mắng ngang ngược không biết trời đất dầy.

Hoàng lão tiên sinh không ngờ Liễu Tuấn cũng nói thẳng như thế, liền cười lớn:
- Liễu tỉnh trưởng, lệnh sư nói cậu là quan viên độc lập khác người, quả nhiên là như thế.

- Hoàng lão là bạn bác Chu, là bề trên của tôi, xin gọi thẳng tên là Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cung kính đáp.

Hoàng lão tiên sinh gật gù, tựa hồ rất hài lòng với sự khiêm tốn của y, có điều vẫn xưng hô quan hàm:
- Liễu tỉnh trưởng lần này tới Nguyên Nam mục đích chủ yếu là gì?

Liễu Tuấn trầm ngâm đáp:
- Nguyên Nam là thành phố nhân khẩu nhiều nhất trong tỉnh, nhưng kinh tế không phát đạt, nhân khẩu nông thông nhiều, nền móng công thương nghiệp yếu kém. Lần này tôi tới chủ yếu muốn tìm hiểu tình hình, xem có biện pháp gì đề kinh tế Nguyên Nam tăng tốc phát triển.

Hoàng lão mỉm cười không bình luận, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nắng xuân rực rỡ, khí hậu dễ chịu, nói:
- Liễu tỉnh trưởng, nếu đã như thế thì thời gian khá dư dả rồi, không biết có hứng thú cùng lão già này ra ngoài đi vài vòng không.

Liễu Tuấn vội đáp:
- Hoàng lão có hứng thú, tôi tất nhiên phải bồi tiếp.

- Được. Cách nhà khách Thanh Tùng không xa là công viên trung tâm của Nguyên Nam, nghe nói phong cách không tệ, chúng ta tới đó đi dạo.

Hoàng lão nói rồi đứng dậy, tuy ông tuổi trên 70, nhưng chân tay khỏe khoắn, hành động không có chút chậm chạp nào.

Một già một trẻ chậm rãi ra ngoài, vị trợ thủ kia của Hoàng lão cũng theo sát, nói ra Trương giáo sư cũng trên 50, nhưng trước mặt Hoàng lão vẫn cung kínhnhư học trò nhỏ. Khi ông nói chuyện với Liễu Tuấn, chỉ đứng ở bên nghe, không xen lời vào.

Hoàng lão và Liễu tỉnh trưởng xuất hiện ở đại sảnh nhà khách, một đám quan viên đợi ở đó đồng loạt đứng dậy.

Liễu Tuấn thuận miệng nói:
- Tôi đưa Hoàng lão đi dạo, đồng chí Hưng Bình và đồng chí Thánh Hán đi cùng đi, các đồng chí khác hãy về cương vị công tác của mình.

Liễu tình trưởng an bài như thế, tất nhiên các cán bộ không có dị nghị gì, cung kính nghe lệnh.

Vốn Liễu Tuấn không cần Long Thánh Hán đi cùng, có Ngô Hưng Bình là đủ, có điều nghĩ tới hoàn cảnh gian nan của hắn hiện nay nên gọi theo. Hiện giờ ban bệ Nguyên Nam cần nhất ổn định, Liễu Tuấn không muốn gây mâu thuẫn giữa thị trưởng và bí thư thành ủy.

Cho dù cơ bản Long Thánh Hán cơ bản không thể đối đầu với Ngô Hưng Bình.

Thế là đoàn người xúm quanh Hoàng lão và Liễu Tuấn, thong thả đi tới công viên trung tâm, nhân viên bảo vệ và thư ký, theo sau chừng chục mét, nếu như không để ý, rất ít người biết được trong số đó có một vị giáo sư nổi danh đại học thủ đô, có một vị tỉnh trưởng, và hai viên quan lớn nhất thành phố.

Tiết trời không tệ, không nóng không lạnh, đi dưới ánh mặt trời toàn thân ấm áp, rất là khoan khoái.

Công viên trung tâm khá lớn, là điểm đến không tệ cho người dân trong ngày nghị, cách nhà khách Thanh Tùng chừng hai ba mét, chậm rãi dạo bước, chỉ cần mười mấy hai mươi phút là tới.

Vừa mới định bước vào cửa công viên, gió đâu thổi tới, mang theo mùi hôi thối ngạt thở.

Liễu tỉnh trưởng không kịp đề phòng thiếu chút nữa chết ngạt.

Ngược lại Hoàng lão tựa hồ có đề phòng trước, đưa tay phẩy trước mũi, cười nói:
- Liễu xanh rủ bóng, oanh yếu đua ca, chính là lúc cảnh đẹp, chỉ tiếc ngọn gió mát này có hơi mất hứng.

Sắc mặt Liễu Tuấn trở nên khó coi, Ngô Hưng Bình và Long Thánh Hán cười khổ không thôi.

Vốn cũng biết Hoàng lão khẳng định sẽ nói chuyện này với Liễu Tuấn, dù trong lòng có chuẩn bị không khỏi bất an. Thực sự vị cấp trên trẻ tuổi này, là áp lực quá lớn với với người ta.

Công viên trung tâm xây dựng dựa vào bên dòng sông quanh co uốn khúc, quấn lấy quá nửa công viên, hai bên bờ sông đều là lan can đá, từng hàng liễu rủ đung đưa trước gió, phong cảnh đúng là số một.

Chỉ tiếc nước sông đen ngòm.

Đứng ở bên bờ sông, mùi thối xộc vào mũi, dù không có gió cũng phả tới liên tục.

- Liễu tỉnh trưởng, kinh tế Nguyên Nam có phát triển hay không, tôi tháy có thể nói sau, chuyện trước mắt này thì phải giải quyết đã. Nếu không có kiếm được nhiều tiền đến đâu, chỉ e không đủ cho quần chúng khám bệnh mua thuốc.

Hoàng lão đứng bên bờ sông, nhìn cuộn sóng màu đen, thong thả nói. Giọng không lớn, nhưng lời nói ra không nể tình chút nào.

Liễu Tuấn trầm giọng nói:
- Hoàng lão nói rất đúng, tôi chưa tới đã nhận được không ít thư phản ánh, nói tới vấn đề Nguyên Nam. Nhà máy giấy quá nhiều, hơn nữa cơ bản không có biện pháp bảo vệ môi trường nào, là nguyên nhân chủ yếu tạo thành ô nhiễm môi trường.

Hoàng lão gật đầu, liếc Trương giáo sư ở bên cạnh.

Trương giáo sư liền nói:
- Liễu tỉnh trưởng, theo chúng tôi tìm hiểu, Nguyên Nam tổng cộng có 57 nhà máy giấy quy mô khác nhau, tất cả nước thải đều không qua xử lý đổ trực tiếp vào sông. Tôi cho rằng đây mới là chuyện cấp bách cần lập tức xử lý của Nguyên Nam.

- Giải quyết vấn đề này ra sao, Hoàng lão và Trương giáo sư có kế hay gì không?
Liễu Tuấn chân thành hỏi.

- Công nghiệp chế tạo giấy sinh ra nước thải, khí thải, rác thải, chất độc tạo thành ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, trong đó nghiêm trọng nhất là nước thải, mỗi tấn giấy dùng ba trăm tấn nước, mang theo cực kỳ nhiều chất độc nguy hại cho sự sinh trưởng bình thường của sinh vật, ảnh hưởng tới công nông nghiệp và nước sinh hoạt của người dân. Nhiều năm tích lũy, vật chất cặn lắng này ứ tắc ở lòng sông và cửa sống, sinh ra mùi thôi có độc, nguy hại rất sâu xa. ...
Trương giáo sư trình bày.

- Muốn giải quyết vấn đề ô nhiễm này, phải phân ra xử lý trong nhà máy va fngoài nhà máy, chuyện này cần có nhân viên chuyên nghiệp. Hiện giờ các nhà máy giấy kia không hề có trang thiết bị bảo vệ môi trường, cần phải đóng cửa toàn bộ, ngăn tiếp tục gây ô nhiễm. Nếu như còn tiếp tục gây ô nhiễm sẽ tạo thành một số tổn hại vĩnh viễn cho động thực vật và con người Nguyên Nam. Liễu tỉnh trưởng, chúng tôi kiến nghị phải nhịn đau hạ quyết tâm, lập tức hành động, không thể trì hoãn được nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv