Ngọc Tình nghe Ngân Nguyên nói, tinh thần hơi sững sờ, mặt cô tối sầm nhìn Ngân Nguyên, giọng điệu lạnh lùng: “Ngươi đang thăm dò ta đấy à?”
“Làm gì có!” Ngân Nguyên kêu lên kéo dài một tiếng meo, giọng điệu nói vẻ vô tội: “Cô cũng không hỏi tôi mà!”
Ngọc Tình nhìn chằm chằm nó, lại quay ra nhìn vào khoảng hư vô, cuối cùng không lưu luyến gì nữa mà chớp mắt cái đã biến vào trong không gian, tâm trí cô đưa ra tín hiệu, giục chiếc nhẫn đi ra khỏi hồ nước.
Bây giờ, không biết cái lỗ hổng này chỉ là vật phẩm mô tả thôi cũng tốt, là thật cũng tốt, cô cũng không có năng lực gì để lay động nó dù chỉ là một chút! Nếu đã như vậy, cô còn ở lại đó làm cái gì? Ngọc Tình cô có ưu điểm lớn nhất đó là biết nhiệm vụ cần thiết là gì, vì vậy tốt nhất là cô cứ quay về làm những chuyện khác đã, sự việc này cứ để đấy đã!
Khi Ngọc Tình trở về tới mặt đất, lúc đó đã là ba giờ sáng, chỉ mấy giờ đồng hồ nữa là trời sẽ sáng, Ngọc Tình chui lại vào trại, thúc giục sức mạnh tinh thần để đưa bản thân vào trạng thái trầm tư mặc tưởng.
Ba giờ đồng hồ nhanh chóng qua đi, Ngọc Tình tự động thoát ra khỏi trạng thái trầm tư mặc tưởng, tuy là cả một đêm không ngủ nhưng khuôn mặt cô không hề thể hiện bất kì sự mệt mỏi hay buồn ngủ nào, ngược lại còn tràn đầy năng lượng.
Ra khỏi trại, hít thở không khí trong lành và thoáng mát của Côn Minh, Ngọc Tình cuối cùng cũng quét sạch được những áp lực và những suy nghĩ mông lung tối qua, tâm trạng lại tốt trở lại.
Ngọc Tình vận động cơ thể một chút, liền bắt đầu việc chạy bộ cho buổi sáng. Qua mấy tháng luyện tập, công sức của cô bỏ ra cũng không phải là vô ích, bây giờ cô có thể được tính là bay trên hoa cỏ được rồi, trong vòng một giờ cô có thể chạy được 10km cũng không thành vấn đề.
Khi Ngọc Tình chạy bộ xong trở về thì mọi người đã đều thức giấc, sau khi ăn bữa sáng, Ngọc Tình liền tới chỗ giáo viên xin nghỉ tham gia hoạt động.
Hôm nay là ngày cô và lão Trần hẹn nhau đi xem cược đá.
“Không được! Trừ khi em có phụ huynh tới đón! Bằng không cô sẽ không cho em đi đâu cả!”
Giáo viên quản lý sau khi nghe Ngọc Tình nói, thái độ rất kiên quyết và nghiêm khắc, tuyệt đối không để cô dễ dàng rời đi.
“Cô giáo, thế nhưng ông nội em rất bận, ông không có thời gian đến đón em! hay là cô gọi điện cho ông em cũng được!” Ngọc Tình kiên nhẫn giải thích.
“Không được!” cô giáo chỉ nói dứt khoát có hai từ, nhìn Ngọc Tình có chút tức giận, sau đó rời đi.
Ngọc Tình nhìn theo bóng cô giáo, cô không biết làm thế nào bây giờ, thực ra cô có thể hiểu được vì sao cô giáo làm vậy nhưng thái độ của cô giáo đối với Ngọc Tình làm cho cô không kiềm nổi sự tức giận.
“Ha ha! Tình Tình, sao thế? Giẫm vào đinh rồi à?” An Tiểu Mễ và Phong Nhã Trần đi tới bên cạnh Ngọc Tình, vỗ nhẹ vào vai cô, nói giọng hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Ngọc Tình bất lực nhún vai: “Cô giáo đúng là phiền phức thật đấy!”
“Tình Tình, rốt cuộc là cậu muốn làm gì? Từ trước tới giờ có nghe nói thấy cậu có người thân ở Côn Minh đâu?” Phong Nhã Trần chớp chớp mắt tò mò kèm sự nghi hoặc nhìn Ngọc Tình.
“Thì....” Ngọc Tình hơi đơ người ra, sau đó lại cười: “Chẳng lẽ cậu muốn điều tra rõ tổ tông 18 đời nhà tớ à?”
“Không phải thế! Tình Tình cậu đừng hiểu lầm!” Phong Nhã Trần nghe giọng điệu của cô sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Ý tớ là nhà cậu ở thành phố X, cách xa Côn Minh như thế, từ trước tới nay chưa bao giờ thấy cậu nhắc tới, tớ....”
Phong Nhã Trần càng giải thích lại càng không nói rõ được ý của bản thân, cuối cùng thở dài một tiếng, ngậm mồm lại. nhìn bộ dạng này của Phong Nhã Trần Ngọc Tình chỉ biết nheo mày, nói: “Tớ không hề tức giận, cậu việc gì phải làm khổ mình thế!”
Nói xong, Ngọc Tình nhún vai, rút điện thoại trong túi ra, gọi điện cho Lão Trần, cũng may là lần trước lấy số máy của lão Trần, bằng không hôm nay thực sự không biết làm thế nào.
Sau tiếng tít tít ở đầu dây bên kia là giọng nói của lão Trần: “Alo?”
“Vâng! Ông Trần ạ, cháu là Ngọc Tình đây!” Ngọc Tình hắng giọng một tiếng rồi cười nói: “Cô giáo cháu không cho phép cháu nghỉ vì vậy ông ơi, có thể phiền ông tới giúp cháu xin nghỉ được không ạ?”
Lão Trần vừa nghe thấy vậy liền cười ha ha, sau đó nói: “Được, không thành vấn đề, lát nữa ta sẽ bảo tiểu Lưu tới đón cháu.”
“Vâng ạ! Vậy thì phiền ông.” Ngọc Tình nghe thấy vậy vội vàng tỏ ý cảm ơn!
Sau khi xử lý xong việc này, Ngọc Tình quay đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của Phong Nhã Trần, cô nheo mày, đưa tay ra khoác vào tay Phong Nhã Trần rồi vỗ một cái vào cánh tay: “Này, cậu có phải nam tử hán không hả, đừng có mang cái bộ mặt này chứ, khó coi chết đi được!”
Tuy Ngọc Tình biết Phong Nhã Trần chỉ mang bộ mặt này khi đối diện với cô, cô cũng thích trông thấy nó, nhưng điều này không có nghĩa Ngọc Tình thích cái sự quá cẩn thận như vậy của Phong Nhã Trần, cũng không phải thích cái sự nghe lời cô răm rắp mà cô thích cậu ta ở chỗ cổ quái, kì lạ, cả sự thông minh đáng yêu nữa. Nếu chỉ vì cô mà Phong Nhã Trần thay đổi, vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Chưa kể đến việc hôm nay Phong Nhã Trần không hề nói là đã điều tra về gia đình Ngọc Tình, hoặc kể cả cậu ấy có điều tra gia đình cô có những người như thế nào thì cô cũng sẽ không nói gì, vì đối với cô đó cũng chẳng phải việc gì to tát.
Thực ra cô chưa từng nghĩ sẽ điều tra về Phong Nhã Trần, cũng không phải cậu ta và cô đã nói qua những điều này, mà là bản thân cô không hề thấy vấn đề này quan trọng. Chỉ cần cô nhắm chắc con người này rồi, những người khác chẳng qua cũng chỉ là có liên quan mà thôi, gia thế hay những cái tương tự thế chẳng qua cũng chỉ là phù dung mà thôi.
Huống hồ cô là người hiểu Phong Nhã Trần, cô biết cậu sẽ không làm như vậy!
Phong Nhã Trần thấy Ngọc Tình không hề tức giận, cũng thấy nhẹ nhõm cả người, một giây sau đó, nghe thấy Ngọc Tình nói cậu nhìn khó coi, cậu đơ người ra, nhìn Ngọc Tình: “Khó coi lắm à?”
“Ừm!” An Tiểu Mễ và Ngọc Tình gật đầu đồng thanh trả lời, Phong Nhã Trần nghe thấy vậy mặt cậu xị ra tròn như cái bánh bao: “Thật á?”
Ngọc Tình và An Tiểu Mễ nhìn bộ dạng này của cậu lập tức bật cười, cái con người kì lạ Phong Nhã Trần này mới là người bạn mà bọn họ quen biết.
Qua đi chưa đầy nửa tiếng, tiểu Lưu đã cùng lão Trần đi tới, Ngọc Tình sau khi đưa lão Trần tới gặp cô giáo để xin nghỉ, cô liền chào tạm biệt Phong Nhã Trần và An Tiểu Mễ, rời khỏi Tây Sơn!
Cược đá là hoạt động được tổ chức ở Côn Minh với quy mô lớn nhất, vừa mới xuống xe, Ngọc Tình liền nhìn thấy ở phía ngoài chất đầy các loại đá khác nhau, bên ngoài những hòn đá đó còn dán rõ giá cả, 100 tệ một hòn.
Ngọc Tình nheo mày nhìn xung quanh, sau đó cùng với lão Trần tiến lên phía trước, hôm nay cô đi chủ yếu là để mở rộng tầm mắt.
Khi cô đang đi thẳng về phía trước, bống nhiên bị vấp phải một viên đá, cô khẽ nhăn mặt, lấy chân đá viên đá đó đi.
Song đúng lúc đó, chiếc nhẫn lại phát ra tín hiệu quen thuộc, Ngọc Tình nheo mày, lẽ nào viên đá đó là viên ngọc lục bảo huyền thoại?
“Ông chủ, viên đá này bán thế nào?” Ngọc Tình quay đầu lại nhìn ông chủ hỏi lớn.
Đang đi phía trước, lão Trần cũng quay lại, nhìn Ngọc Tình cười cười nói: “Tiểu nha đầu, những viên đá ở ngoài như thế này tỉ lệ có giá trị là rất thấp.”
“Không sao ạ!” Ngọc Tình lắc đầu, khuôn mặt nhìn ngây thơ: “Viên đá này quẩn lấy chân cháu, cháu mua nó coi như là ngọc bích của mình cũng được rồi ạ, bản thân nó không phải ngọc bích cũng không sao, coi như là kỷ niệm, dù gì cũng rẻ.”
Ngọc Tình vừa dứt lời liền nghe thấy giọng nói của một thanh niên trẻ: “Chủ yếu là vì nó rẻ đúng không? Ta thấy ngươi cùng lắm cũng chỉ mua nổi viên đá 100 tệ mà thôi!”
Giọng nói kèm thèm giọng điệu khinh bỉ coi thường tới cực độ, Ngọc Tình nghe thấy cũng phải bật cười, cô quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng: “Hồng thiếu gia, anh như vậy là cái bệnh hung hăng càn quấy đấy, phải trị.”